Cực Cụ Khủng Bố

Chương 64: vạch trần

**Chương 64: Vạch Trần**
**Tác giả:** Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Điện thoại chờ đợi âm báo nhắc nhở hai tiếng sau liền được kết nối, ngay sau đó, giọng Trương Tung truyền đến:
"Ta đang định gọi cho các ngươi đây, ta đã đến địa điểm ngươi nói, nhưng căn bản không thấy bóng dáng người kia?"
Trương Tung vẫn như cũ giả vờ, Tiêu Mạch nhẹ nhàng cười, đáp:
"Vậy có thể là ngươi tìm chưa kĩ. Tìm kĩ lại xem, nói không chừng lại thấy."
"Ngươi có ý gì? Ngươi đùa ta à?"
"Ngươi là ai?" Tiêu Mạch lười đôi co, trực tiếp vạch mặt chất vấn.
"Có ý gì? Ta là Trương Tung!" Trương Tung nghe xong vội vàng phủ nhận.
"Ngươi là ai!" Lần này, Tiêu Mạch nâng cao giọng, ngữ khí nghiêm nghị.
"Ta là Trương Tung..."
"Đừng tưởng ta không biết, thời hạn tử vong của Trương Tung đã đến từ lâu, nhưng ngươi vẫn còn sống. Trừ khi ngươi tìm được cách giải trừ khế ước tử vong, vậy... tiện thể nói qua loa phương pháp này cho ta nghe được không?"
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, nhưng Tiêu Mạch lại tiếp tục:
"Đừng cho rằng ta không biết ngươi là thứ quỷ quái gì, ngươi chui ra từ Trần Hà, trước đây còn từng bám vào người những người khác."
"Các ngươi đều phải chết!!!"
Từ điện thoại, một tiếng gào rít đầy ác độc vang lên.
Gặp nhiều chuyện lớn rồi, huống hồ đối phương chỉ là một con Quỷ Hồn, cho nên Tiêu Mạch hoàn toàn không để ý, hắn đưa điện thoại ra xa một chút, vẫn giữ bình tĩnh nói:
"Ta thật sự rất hiếu kỳ, tại sao ngươi cứ nhất định phải nhằm vào chúng ta."
"Nói cho ta biết các ngươi đang ở đâu!"
Giọng nói trong điện thoại đã hoàn toàn thay đổi, nghe rất chói tai the thé:
"Nói cho ta! Nói cho ta! Nói cho ta...!"
Trong điện thoại không ngừng lặp lại một câu nói, Tiêu Mạch không muốn nói thêm nữa, liền trực tiếp ngắt cuộc gọi. Nhưng từ trong đó vẫn truyền ra tiếng gầm gừ, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn:
"Chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết chết..."
Giờ khắc này, toàn bộ căn phòng dường như bị sóng âm này nuốt chửng.
...
Buổi tối. Trần Mộc Thắng ủ rũ ngồi vào bàn ăn, nhìn mẹ hắn không ngừng gắp thức ăn vào bát mình.
"Mẹ, đừng gắp nữa, nhiều quá con ăn không hết."
Trần Mộc Thắng ngăn mẹ hắn lại. Trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót. Hắn không dám khóc thành tiếng, nên vội kìm nén cảm xúc, quay đầu đi chỗ khác.
"Sao vậy Thắng? Từ lúc con về nhà hôm nay, hình như có tâm sự gì đó."
"Con không có, chỉ là hơi mệt thôi." Trần Mộc Thắng không dám nói thật, vì hắn sợ mẹ lo lắng, mà nỗi lo lắng này hoàn toàn không giải quyết được gì.
"Thật vậy sao?" Mẹ hắn nghi ngờ nhìn hắn, rồi thăm dò hỏi:
"Con nói thật cho mẹ nghe xem, có phải đã có người yêu rồi không? Hay là chia tay rồi?"
"Mẹ." Trần Mộc Thắng dùng sức lắc đầu:
"Con chưa có người yêu, mẹ đừng nghĩ lung tung, mau ăn cơm đi, lát nữa cơm nguội hết."
Nghe Trần Mộc Thắng nói, mẹ hắn đột nhiên bật cười:
"Con lớn thế này rồi, yêu đương cũng chẳng có gì. Vả lại, điều kiện nhà ta cũng không phải quá kém cỏi, 'ăn trên ngồi trốc' thì chưa bằng ai, nhưng chắc chắn là có 'của ăn của để'. Kết hôn thì không có nhiều tiền, nhưng chuẩn bị cho con một căn hộ, với lại mua cho con một con xe xịn hơn 20 vạn tệ thì không thành vấn đề.
Có điều, thấp bé nhẹ cân lại còn xấu trai thì không được, ta còn muốn cháu nội ta phải khôi ngô tuấn tú một chút."
Trần Mộc Thắng im lặng, trong lòng không ngừng nói xin lỗi mẹ.
Thấy Trần Mộc Thắng không nói gì, mẹ hắn cũng không nói nữa, liền cầm bát chuyên tâm ăn cơm. Bàn ăn trong phút chốc yên tĩnh, mãi đến khi Trần Mộc Thắng cúi đầu ăn mấy miếng cơm lớn, cảm thấy tâm trạng đã bình ổn hơn một chút, hắn mới lại mở miệng hỏi mẹ:
"Mẹ, có chuyện con muốn hỏi mẹ."
"Chuyện gì?"
"Về bà ngoại ạ."
"Bà ngoại con mất nhiều năm rồi, con hỏi bà ấy làm gì?"
"Vì mấy ngày trước con cứ mơ thấy bà." Trần Mộc Thắng kể lại cho mẹ những gì hắn trải qua trong mộng. Nghe xong, mặt mẹ hắn trở nên kì lạ, nghĩ ngợi rồi nói:
"Bà ngoại con coi như là một thầy cúng, trước kia có học qua môn đạo âm dương. Khi còn khỏe mạnh, luôn có người tìm bà xem bói, có người bà cho xem, có người không cho xem, ta hỏi bà vì sao, bà ấy liền nói người đó tâm không tốt, xem cho người đó sẽ giảm thọ."
Về những chuyện này, Trần Mộc Thắng vẫn có chút ấn tượng, nhưng bà ngoại hắn hẳn là không thần thông đến vậy, vì hắn nhớ bà ngoại thường ngày chỉ xem bói kiểu "Chu công giải mộng" gì đó, còn với những thứ chuyên môn như Kinh Dịch bát quái thì hoàn toàn không hiểu.
Mà hắn muốn hỏi thật ra không phải là những điều đó, mà là bà ngoại hắn có liên quan gì đến Trần Hà không.
"Bà ngoại trước kia có từng ra bờ sông không, hoặc là có những trải nghiệm đặc biệt nào liên quan đến Trần Hà không ạ?" Trần Mộc Thắng cũng không biết rốt cuộc nên hình dung thế nào.
"Trần Hà?" Nghe thấy cái tên mà người dân ở Trấn Mộc Thị rất kiêng kỵ, mẹ hắn không khỏi nhíu mày, không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại nhắc nhở:
"Con sông đó rất nguy hiểm, con ngàn vạn lần đừng tò mò mà đến đó chơi, làm gì cũng phải cẩn trọng, đừng chuyện gì cũng xem nhẹ."
"Con biết rồi..." Trần Mộc Thắng ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng chua xót, hối hận bao nhiêu thì chỉ có mình hắn biết, trên thực tế hắn đã phải trả giá vì việc này.
Thấy Trần Mộc Thắng ngoan ngoãn nghe lời đáp ứng, mẹ hắn mới trả lời:
"Bà ngoại con có nói với ta về chuyện Trần Hà, nói bà ấy nằm mơ hay thấy Trần Hà, nói rất nhiều, lúc ấy ta cũng chẳng buồn nghe."
"Dạ." Trần Mộc Thắng nghe thấy tin tức này rất thất vọng. Hắn vốn tưởng mẹ hắn sẽ biết một bí mật gì đó, nhưng bây giờ xem ra không nghi ngờ gì hắn đã nghĩ quá xa. Nhưng mắt thấy thời hạn tử vong của hắn đang dần biến mất, bước chân Tử Thần ngày càng đến gần, hắn thật sự không có cách nào buộc mình không nghĩ ngợi gì nữa.
Tuy rằng Tiêu Mạch bọn họ có thể có hi vọng, nhưng có một đạo lý hắn vẫn luôn hiểu rõ, thà rằng dồn tinh lực để hy vọng vào người khác, chi bằng tự đặt lên bản thân để đề cao mình. Hắn tuyệt đối không thể bỏ cuộc, dù biết rõ là 'khốn thú chi đấu', cũng phải buông tay đánh cược một lần.
Ăn cơm xong, tâm trạng phức tạp của Trần Mộc Thắng trở về phòng mình.
Bên ngoài, tiếng mưa "rào rào" không ngừng rơi xuống cửa sổ, cửa sổ cũng rung lắc trong gió, khe hở không ngừng tràn vào từng đợt khí lạnh.
Trần Mộc Thắng sợ nước, cũng sợ nghe thấy tiếng nước. Vì vậy, hắn liền đi đến trước cửa sổ, đưa tay đóng chặt cửa sổ đang mở, cho đến khi xác định hoàn toàn không nghe thấy tiếng nước nữa, hắn mới thả mình ngã xuống giường.
Thế giới phảng phất như trong một khắc tĩnh lặng lại, đầu óc hắn cũng minh mẫn hơn so với bình thường. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại từng màn nướng BBQ ở Trần Hà đêm đó.
Chỉ là, chưa qua bao lâu, hơi thở của hắn liền trở nên đều đặn, rõ ràng đã ngủ say.
Trong mộng, một màu đen kịt, hắn chỉ cảm thấy toàn thân bị cố định trên một chiếc giường hơi đung đưa, trong tai thấp thoáng vọng vào một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần.
"Lạch cạch... lạch cạch... lạch cạch..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận