Cực Cụ Khủng Bố

Chương 160:

Chương 160:
Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Sáng sớm, bình minh vừa ló dạng, mọi người đã nhen nhóm ý định rời đi, ai nấy đều xoa bóp đôi chân đã sớm tê dại, run rẩy đứng dậy. Nói đến cũng thật trùng hợp, bọn họ vừa mới đứng dậy rời đi, liền bắt gặp Trần Hạo Bưu với vẻ mặt vội vã từ lầu bốn chạy xuống.
Trần Hạo Bưu sáng sớm xuống lầu vốn không nghĩ sẽ đụng phải người, khi nhìn thấy hành lang lại có đến năm người đang đứng, suýt chút nữa đã kinh hô thành tiếng:
"Các ngươi đây là..."
Thấy Trần Hạo Bưu xuống lầu, Lý Soái với khuôn mặt ngái ngủ tức khắc lộ ra một tia ý cười, vội vàng chào hỏi Trần Hạo Bưu:
"Bưu ca, chào buổi sáng!"
Tiêu Mạch mấy người tuy nói không nhận ra Trần Hạo Bưu, nhưng cũng biết gã mập này là khách thuê ở lầu bốn, lập tức cũng đều tượng trưng mỉm cười. Trần Hạo Bưu bị Lý Soái gọi là "Bưu ca", nhất thời đại não hắn bị chặn đứng mất vài giây, sau đó mới chợt nhớ lại sự tình xảy ra tối hôm qua.
Nghĩ đến tối hôm qua, khi hắn vẫn còn mơ màng vì hơi men, không những mơ mơ hồ hồ ký một phần hợp đồng, mà ngay cả chút tiền mọn trên người cũng bị người trước mặt lấy đi, Trần Hạo Bưu với khuôn mặt đầy sẹo lồi lại trống rỗng hằn thêm mấy đường hắc tuyến. Cũng không hề đứng ở trên cầu thang ngây người, vươn cánh tay liền chạy về phía Lý Soái, tức muốn hộc máu hô:
"Ta nhận ra ngươi rồi, chính là ngươi đem ta đến nơi này!"
Mắt thấy Trần Hạo Bưu hùng hổ lao xuống, mọi người đều thức thời tránh sang một bên, bất quá Lý Soái cũng không có ý tứ lùi bước, ngược lại là nhéo nhéo cổ tay tiến lên một bậc thang, vừa vặn đụng phải Trần Hạo Bưu đang xuống.
Hai người vừa chạm mặt, Trần Hạo Bưu liền vươn tay chộp lấy Lý Soái, Lý Soái cười tủm tỉm chợt lóe, tiện đà khiến Trần Hạo Bưu vồ hụt, chờ Trần Hạo Bưu định xoay người, hai tay Lý Soái đã đặt trên vai hắn.
"Ai u... Ai u ai u..."
Lý Soái không biết là sử dụng ám kình gì, tay vừa chạm đến vai Trần Hạo Bưu, cả người Trần Hạo Bưu liền nhe răng trợn mắt, đau đớn ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ hung ác lúc trước lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng.
Nhìn Trần Hạo Bưu lúc này biểu tình, Tiêu Mạch trong lòng có chút cười thầm hắn không biết tự lượng sức mình, Lý Soái chính là người có thân thủ tốt nhất trong bọn họ, cho dù ở bên ngoài chắc hẳn cũng là cao thủ nhất đẳng. Nghĩ lại mà xem, ngay cả Quỷ Vật cường đại vô cùng hắn còn có thể trong thời gian ngắn ngăn cản, huống chi là đối phó một gã mập mạp với vẻ ngoài dữ tợn.
Trần Hạo Bưu bên kia đau đến nhe răng méo miệng, bên này Lý Soái lại là vẻ mặt nhẹ nhõm, trong miệng còn không ngừng phun ra những lời châm chọc:
"Bưu ca, ngươi làm sao vậy? Ta thấy ngươi đây là eo đau lưng mỏi chân rút gân, tay chân vô lực mặt tê dại a! Ta thấy ngươi ngày thường nhất định không ăn tân cái trung cái bài cao Canxi (phim gay) ăn lên nó, ta đảm bảo ngươi eo không mỏi, chân không đau, chính là xuống lầu cũng có lực..."
Lý Soái với những lời này làm cho Tiêu Mạch mấy người là dở khóc dở cười, đồng thời cũng làm Trần Hạo Bưu tức giận không thôi, liên tục cầu xin tha thứ nói:
"Huynh đệ, là ta vừa rồi không đúng, ta có chuyện từ từ nói, trước buông tay ra..."
Thấy Trần Hạo Bưu chịu thua, Lý Soái mới vừa lòng buông tay. Thoát khỏi tay Lý Soái, Trần Hạo Bưu cũng trở nên thành thật, lui về phía sau vài bước kéo xa khoảng cách với Lý Soái, sau đó lộ ra vẻ kiêng dè hỏi mọi người:
"Các anh là dân xã hội đen à?"
"Cái này đều bị ngươi nhìn ra, Bưu ca ngươi giỏi thật đấy, chúng ta thích đi dạo đêm thôi."
"..."
Thấy Lý Soái còn không chịu buông tha, Tiêu Mạch phất phất tay đ·á·n·h gãy bọn họ, nói với Trần Hạo Bưu:
"Phía trước có thể tồn tại một ít hiểu lầm, như vậy đi, hắn ngày hôm qua cầm của ngươi bao nhiêu tiền, chúng ta ở chỗ này giúp hắn trả lại."
Tiêu Mạch có tính toán của riêng hắn, nói xong hắn ra hiệu cho Lý Soái, Lý Soái vốn định ngăn cản, nhưng thấy Tiêu Mạch có ý tứ khác, liền cũng không nói thêm nữa. Trần Hạo Bưu bị Lý Soái cùng Tiêu Mạch làm cho không biết làm sao, một giây trước còn tỏ vẻ hung dữ, vậy mà giờ lát lại trở nên thấu tình đạt lý.
"Cái này..."
Trần Hạo Bưu có chút không tin nhìn Lý Soái, thấy Lý Soái không có phản ứng gì, mới vui vẻ gật đầu:
"Như vậy đương nhiên là tốt nhất."
Nói đến Trần Hạo Bưu gia cũng không ở nơi này, hắn cũng không công tác tại đây, chỉ là nhận lời mời của một người bạn trên mạng đến đây ăn một bữa cơm uống chén rượu, vốn định xong việc an vị xe trở về, ai ngờ nửa đường lại gặp Lý Soái ôn thần này, mơ mơ màng màng ký hợp đồng xong lại bị mang tới nơi đây.
Tiêu Mạch trên tay vẫn còn chút tiền mặt, cho nên rất thẳng thắn trả lại cho Trần Hạo Bưu, Trần Hạo Bưu không ở lại đây tự nhiên cũng không muốn ở lâu, chân trước nhận được tiền chân sau liền chuồn mất.
Trần Hạo Bưu rời đi, Mộc Tuyết nhịn không được tò mò hỏi Tiêu Mạch:
"Vì cái gì ngươi không để cho hắn ở lại? Tâm tồn không đành lòng à?"
"Đương nhiên không phải." Tiêu Mạch trầm tĩnh lắc đầu, giải thích:
"Ta chỉ là muốn biết, Trần Hạo Bưu rời khỏi chung cư có thể hay không bị g·iết."
Mộc Tuyết hiển nhiên đối với câu trả lời của Tiêu Mạch có chút thất vọng, bĩu môi hỏi lại:
"Hắn đã rời đi rồi, làm sao ngươi biết hắn có thể hay không bị g·iết?"
"Qua hai ngày nữa đến lầu bốn gõ cửa, nếu 'hắn' còn ở, liền chứng minh hắn đã bị g·iết."
"Không thể nào."
Mộc Tuyết nghe xong có chút nửa tin nửa ngờ, nàng giờ phút này đang đứng ở cửa phòng của Trần Tĩnh Nghi, lập tức không biết là từ đâu mượn được lá gan, liền quay người lại gõ nhẹ mấy cái lên cửa phòng:
"Cốc cốc cốc..."
"Tìm... Ai..."
Tay Mộc Tuyết còn chưa rời khỏi cửa phòng, từ bên trong liền vọng ra âm thanh lạnh lẽo như vậy, mà chủ nhân của thanh âm kia... Đúng là Trần Tĩnh Nghi đã c·hết thảm tối hôm qua!
Giờ này khắc này, "nàng" vậy mà lại đang ở trong phòng!
Mộc Tuyết như bị sét đ·á·n·h, bị dọa đến liên tục lui về phía sau mấy bước, cho đến khi thân mình hoàn toàn dựa vào tường.
Trương Thiên Nhất nhìn thấy tình hình này cũng không dám ở lâu, vội thúc giục mọi người nhanh chóng xuống lầu rời đi, để tránh xảy ra chuyện đáng sợ gì. Bên này mọi người vừa mới xuống lầu, cửa phòng liền ầm ầm mở ra, không bao lâu một thân ảnh khủng bố liền từ giữa đi ra.
Trần Tĩnh Nghi vẫn giữ nguyên bộ dáng trước khi c·hết, đầu cùng với thân thể chỉ được nối bằng một sợi gân và bị nó xách trên tay, tuy nói đã c·hết từ lâu, nhưng đôi mắt sung huyết kia vẫn còn lấp láy, không những thế, cái miệng vặn vẹo quấn quanh vào nhau của nó, còn phát ra âm thanh:
"Tìm... Ai..."
"Xin... Hỏi... Ngươi... Tìm... Ai..."
Rời khỏi chung cư, trừ bỏ Lý Soái ồn ào la hét muốn ăn cơm, những người còn lại đều không có tâm trạng, nhưng bởi vì Lý Soái thật sự quá mức phiền phức, bất đắc dĩ đành phải gần đây tìm một chỗ ăn qua loa. Nơi này không có khách sạn hay nhà hàng sang trọng, chỉ có một lều trại dựng tạm bán đồ ăn sáng, may mà mọi người cũng không kén chọn, liền vén rèm cửa đi vào.
Lều trại rất lớn, phía trước chỉ có hai ông lão còng lưng đang bận rộn, công việc kinh doanh cũng không được tốt lắm, ngoài bọn họ ra cũng chỉ có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Thấy bọn họ tiến vào, nam tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền cúi đầu tiếp tục ăn.
"Ngoài hắn ra mười cái bánh bao, những người còn lại mỗi người một cái bánh bao một bát cháo."
Nói với lão bản một tiếng, bọn họ liền "tùy ý" ngồi ở bên cạnh thanh niên kia, dù sao con mồi ở ngay trước mắt, cho dù là ai cũng không cam lòng bỏ qua.
"Công tác ở gần đây à?" Lý Soái vừa ngồi xuống liền quen thuộc hỏi một câu.
Thanh niên kia ngây người nhìn hắn một cái, vẫn cúi đầu ăn cơm, không hề có ý định phản ứng hắn. Thấy thanh niên này tính cách hướng nội, Tiêu Mạch liền muốn mở miệng, nhưng không ngờ Mộc Tuyết lại trước một bước nói:
"Chào tiên sinh, chúng tôi là từ công ty môi giới bất động sản Khánh Dương, gần đây đang tìm kiếm khách thuê cho chung cư Ôn Hinh. Tuy không biết anh có nhu cầu hay không, nhưng tôi vẫn muốn giới thiệu qua một chút. Mỗi phòng trong chung cư đều rộng khoảng 110 mét vuông, trang hoàng xa hoa, đầy đủ đồ gia dụng..."
"Thật xin lỗi, tôi thuê không nổi."
Thanh niên không để Mộc Tuyết nói tiếp, lạnh lùng cắt ngang.
Bất quá Mộc Tuyết cũng không có từ bỏ, thầm nghĩ thanh niên này nếu không nói không có hứng thú, mà là nói không có tiền, vậy thì có khả năng thuê, huống chi mấy ngày nay, rất khó gặp được người ở gần đây, cho nên cảm thấy thanh niên này có khả năng thuê rất cao.
Trên mặt vẫn giữ nụ cười, Mộc Tuyết tiếp tục nói:
"Tiên sinh có thể là hiểu lầm, giá cả của tòa chung cư này vô cùng rẻ, hơn nữa công ty môi giới của chúng tôi cũng vừa mới khai trương không lâu, cho nên cũng có ưu đãi nhất định, mỗi tháng chỉ cần 1200 đồng, hơn nữa không cần bất luận tiền đặt cọc nào."
"1200 đồng là có thể thuê được? Hơn nữa là trả theo tháng?"
Thanh niên nghe đến đây lập tức có hứng thú, thấy có vẻ đã thu hút, Mộc Tuyết vội bổ sung:
"Đúng là như vậy, ngài cũng biết bất luận là làm cái gì, đều phải trước tiên tạo dựng thanh danh, cho nên giá cho thuê mới rẻ như vậy, làm danh tiếng mà!"
Thanh niên suy nghĩ gật gật đầu, hắn buông đôi đũa trong tay nói:
"Tôi mới đến nơi này công tác, đang muốn thuê một căn phòng, nếu phòng này đúng như cô nói, vậy tôi sẽ thuê..."
Sau đó mọi việc liền trở nên dễ dàng hơn nhiều, không tốn chút sức lực nào, Mộc Tuyết liền thuyết phục thanh niên này lát nữa cùng bọn hắn đến công ty môi giới Khánh Dương ký hợp đồng thuê nhà. Mặt khác, loại tình huống này cũng lần thứ hai gia tăng phỏng đoán trước đó của Tiêu Mạch và Trương Thiên Nhất, đối tượng khách thuê sớm đã được chọn lựa ngay từ đầu, chỉ là sau khi ký hợp đồng thuê nhà mới trở thành nạn nhân của sự kiện.
Cứ như vậy, mọi người vội vàng ăn xong, liền mang theo thanh niên kia quay trở lại công ty môi giới Khánh Dương. Đi vào trước cửa công ty, Tiêu Mạch phát hiện cánh cửa sổ tối hôm qua bị phá hư không ngờ đã trở lại nguyên vẹn, còn Vương Thượng Tiến, kẻ đã c·hết trong tư thế cuộn tròn ở tủ giữ đồ, giờ phút này đang "cười tủm tỉm" đứng ở cạnh cửa, trong ánh mắt ẩn chứa sự khác thường, giống như đang đối đãi với một đám con mồi ngon miệng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận