Cực Cụ Khủng Bố

Chương 115: kỳ quái dự cảm

**Chương 115: Dự cảm kỳ quái**
**Tác giả:** Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
(Ở chương trước có một sai sót, phòng 203 là của Trịnh Hồng Ba, còn Tỉnh Triết Hiên ở phòng 201.)
"Ngươi nói ngươi biết một vài manh mối ư?"
Tiêu Mạch có chút nghi ngờ nhìn Mộc Tuyết, không biết cái gọi là manh mối mà nàng nói là gì.
"Đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ nói là hình như, chứ không hề khẳng định là mình biết."
Mộc Tuyết liếc Tiêu Mạch một cái, phồng má hừ một tiếng. Tiêu Mạch nào có tâm trạng quản nàng có giận hay không, vội vàng truy vấn:
"Rốt cuộc là ngươi biết những gì?"
Nghe hai người nói chuyện, Lý Soái và Lưu Tử Hách đang đi lên phía trên lúc này cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn bọn họ:
"Sao vậy?"
"Không có gì."
Tiêu Mạch hướng về phía Lý Soái hai người khoát tay. Hai người thấy vậy, liền không để ý nữa mà tiếp tục đi lên lầu. Còn hắn và Mộc Tuyết vẫn chậm rãi đi lên. Nhưng lần này Mộc Tuyết lại mở miệng:
"Thật ra ta muốn hỏi ngươi, vừa rồi vì sao ngươi lại nói, Phương Hoành hai người bọn họ là do quỷ g·iết c·h·ết?"
"Chuyện này nói ra thì dài dòng, tóm lại ta cho là như vậy."
Tiêu Mạch không giải thích nhiều, như hắn đã nói, nếu giải thích rõ ràng những thứ này, thì thật phiền phức. Hơn nữa, chưa chắc người ta đã tin, nên hắn cũng lười phí nước bọt.
Đừng nói là Mộc Tuyết - người ngoài, ngay cả Lưu Tử Hách hắn cũng chưa hề trình bày rõ tình hình thực tế.
Mộc Tuyết là loại người biết nhìn sắc mặt, thấy Tiêu Mạch không muốn nói nhiều, nàng cười hắc hắc rồi không hỏi nữa, ngược lại chuyển đề tài:
"Thật ra ta muốn nói là, ta cũng tin tưởng tr·ê·n đời này có quỷ. Kỳ thực, ngẫm kỹ lại mà xem, việc năm căn nhà này bị cắt điện, cửa sổ các hộ gia đình bị bịt kín…, những việc này vốn dĩ không có khả năng là do con người gây ra. Chẳng qua, tư duy của mọi người đều đã quen, nên không một ai muốn tin tưởng."
Nói đến đây, Mộc Tuyết lộ ra đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt:
"Vẫn là do tư duy logic của ta không cổ hủ, có gì thì tin đó."
Tiêu Mạch chĩa luồng sáng chói mắt trong tay, không hề nương tay mà nhắm thẳng vào mặt Mộc Tuyết. Hành động này của hắn khiến Mộc Tuyết hốt hoảng nheo mắt lại.
"Giờ không phải lúc phù phiếm, rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta?"
Mộc Tuyết gạt tay Tiêu Mạch đang chĩa đèn về phía mình sang một bên, tiếp đó liền nghe nàng nói:
"Gần đây ta thường hay có một vài giấc mộng kỳ quái, ừm... Dù sao thì trong mộng chẳng có gì cả, chỉ có một chuỗi ký tự giống như thuyết minh. Hôm nay, ta lại có giấc mộng đó, tất nhiên trong mơ vẫn là những dòng chữ thuyết minh ấy. Chẳng qua, những dòng thuyết minh đó có chút tương đồng với tình hình ở đây.
Nói thế nào nhỉ? Cũng không phải hoàn toàn giống nhau, chỉ là ta cảm thấy chúng có liên quan đến nhau, trực giác của phụ nữ mách bảo thế."
Nói xong, Mộc Tuyết mang lòng thấp thỏm đem đèn pin nhắm ngay mặt Tiêu Mạch. Vốn tưởng Tiêu Mạch sẽ xem nhẹ, hoặc giễu cợt nàng một phen, ai ngờ, Tiêu Mạch lại lập tức hỏi:
"Trước kia ngươi từng trải qua Linh Dị Sự Kiện sao?"
"Linh Dị Sự Kiện? Linh Dị Sự Kiện là gì?"
Xem phản ứng kinh ngạc của Mộc Tuyết, Tiêu Mạch cảm thấy trước kia nàng chưa từng trải qua, bèn suy nghĩ rồi lại hỏi:
"Đối với những giấc mộng kỳ quái này của ngươi, ngươi có cảm giác đặc biệt nào không? Ví dụ như cảm thấy mãnh liệt rằng, những giấc mộng này chắc chắn có tác dụng nào đó, hoặc tình huống tương tự."
"Có thì có, tuy không quá m·ã·n·h l·i·ệ·t, nhưng cũng đủ khiến ta để tâm."
Lúc này, hai người đang đứng ở ngoài cửa nhà Trình Dã. Bởi vì bên trong phòng được Trình Dã bày không ít nến, nên có chút ánh sáng hồng nhạt.
Tiêu Mạch chăm chú nhìn gương mặt ẩn trong bóng tối của Mộc Tuyết, trông rất nghiêm túc, cũng không giống kiểu người nhàm chán, thích đùa giỡn.
"Ta tin tưởng lời của ngươi, cho nên phiền ngươi kể rõ nội dung mơ thấy lần này cho ta."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Mạch, Mộc Tuyết bật cười, đá hắn một cái:
"Tin hay không tin cái gì chứ, cứ làm như là lời hứa hẹn sinh tử vậy."
"Tóm lại ngươi đừng có mập mờ với ta nữa!"
Tiêu Mạch ghét nhất là việc bị người khác úp mở, đối với loại người có tính tò mò cực kỳ nghiêm trọng như hắn, kiểu úp mở này không khác gì ép hắn phát điên.
Thấy dáng vẻ Tiêu Mạch sắp phát điên, Mộc Tuyết tức khắc lại "Ha ha" cười lớn, lần này nàng không mập mờ nữa:
"Ngụy trang thành một hộ gia đình nào đó ở căn nhà số năm, tiến hành g·iết chóc mọi người, ném t·h·i t·hể của họ ra trước cửa, đồng thời bảo đảm trong quá trình đó, thân phận hộ gia đình mà mình ngụy trang không bị vạch trần.
Chỉ có một cơ hội chỉ ra và x·á·c nh·ậ·n thân phận bị động, nếu chỉ ra và x·á·c nh·ậ·n sai, toàn bộ hạn chế đều sẽ được thanh trừ. Nếu chỉ ra và x·á·c nh·ậ·n chính x·á·c, coi như thất bại, sẽ bị hủy diệt."
Sau khi nghe xong những nội dung này, phản ứng đầu tiên của Tiêu Mạch là cảm thấy rất giống dự cảm của Hân Nghiên. Tựa như ở sự kiện trước, Hân Nghiên đã đoán thấy những dòng chữ kia.
Nhưng khác với dự cảm ba phải của Hân Nghiên, những điều Mộc Tuyết nói rõ ràng, chính x·á·c hơn, nghe giống như là một loại mệnh lệnh, y hệt việc phát ra nhiệm vụ trong trò chơi.
"Chẳng lẽ Mộc Tuyết cũng là Năng Lực Giả? Nàng đoán thấy những nội dung này, chính là biểu hiện năng lực của nàng ư?"
Tiêu Mạch không dám tin tưởng, bởi vì trong số những người gặp sự kiện ở đây, chỉ có hắn và Lý Soái. Giả thiết Mộc Tuyết thật sự là Năng Lực Giả, nội dung nàng đoán thấy đều là chính x·á·c, vậy thì đối với Trương Thiên Nhất và Hân Nghiên – những người cùng là Đào Thoát Giả mà nói, sẽ rất không công bằng.
Bởi vì những sự kiện bọn họ phải trải qua, giống như là các vụ án h·ình s·ự. Có thêm một người phản bác, cung cấp những tình tiết, hiểu biết về sự kiện, không nghi ngờ gì sẽ có thêm manh mối phá án.
Nếu xét theo khía cạnh này, thì lời nói của Mộc Tuyết lại không thể tin tưởng, hơn nữa thân phận của Mộc Tuyết cũng rất đáng hoài nghi.
Nhưng ngẫm lại, khởi đầu sự kiện này đã thể hiện ra sự không bình thường, bởi vì Hân Nghiên đã đoán thấy danh sách người bị hại có tận hai phần. Lúc ấy, hắn một lòng lo lắng an nguy của Lưu Tử Hách, nên không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng sau khi bị nhốt đến nơi đây, hắn đã bình tĩnh suy nghĩ, loại dự cảm này rõ ràng chính là dấu hiệu của hai sự kiện.
Với phong cách cẩn thận của Trương Thiên Nhất, cộng thêm kinh nghiệm đã trải qua nhiều sự kiện, hắn chắc chắn không thể không nhận ra điều đó. Nhưng lúc ấy, hắn lại không nói gì cả, cứ thế để hắn và Lý Soái rời đi, rõ ràng rất không bình thường.
"Hân Nghiên nhận được hai lần dự cảm sự kiện, nếu chúng ta và Trương Thiên Nhất không tách ra hành động, vậy thì sẽ phải cùng nhau lần lượt trải qua cả hai. Mà tách ra, thì mỗi bên chỉ cần trải qua một lần là được,
Chẳng lẽ Trương Thiên Nhất đã đ·á·n·h cược theo kiểu này?"
Thật ra Tiêu Mạch cũng không đoán sai, ngay khi Hân Nghiên nói nàng dự cảm được hai phần danh sách người bị hại, Trương Thiên Nhất đã nghĩ đến việc bọn họ phải liên tiếp đối mặt hai lần sự kiện.
Loại chuyện này, trước kia hắn và Lão Cao đã từng trải qua hai lần. Nếu tất cả Đào Thoát Giả tụ tập lại, vậy thì sẽ liên tục trải qua các sự kiện, nếu Đào Thoát Giả tách ra, vậy mỗi người cũng chỉ cần trải qua một lần, hơn nữa hai lần sự kiện cũng không can thiệp vào nhau.
Nói cách khác, nếu một bên không giải quyết được sự kiện, mà bị Quỷ Vật trong sự kiện g·iết c·hết, thì khởi sự kiện chưa được giải quyết kia cũng sẽ không đi tìm bên còn lại gây phiền toái.
Trương Thiên Nhất hoàn toàn không tin tưởng Tiêu Mạch và Lý Soái, sợ hai người không dám một mình đối mặt, cho nên đã không nói ra chuyện này. Có thể nói, mặc dù không có yếu tố Lưu Tử Hách q·uấy n·hiễu, bọn họ cũng không thể thoát khỏi số phận một mình đối mặt sự kiện, có lẽ chỉ là bị Trương Thiên Nhất bỏ rơi một người.
Còn về việc Mộc Tuyết xuất hiện, thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trương Thiên Nhất, bởi vì hắn chưa từng nghe qua loại tiên tri này.
Tuy Tiêu Mạch đoán được toan tính của Trương Thiên Nhất, nhưng về thân phận Mộc Tuyết, hắn lại không có manh mối. Không thể trách hắn đa nghi, vì hắn đã từng chứng kiến Quỷ Vật ngụy trang thành người để lừa gạt vài lần, nên không thể không đề phòng.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, hiện tại hắn cũng chỉ biết, Quỷ Vật ở trong căn nhà số năm, hơn nữa sẽ tiếp tục g·iết người, cho đến khi g·iết sạch bọn họ mới thôi, ngoài ra cơ hồ không có manh mối nào khác, nên hắn có lý do để thử tin tưởng Mộc Tuyết, lấy đó làm điểm khởi đầu để giải quyết sự kiện này.
Rối rắm, Tiêu Mạch lại một lần nữa rơi vào mớ bòng bong của bản thân. Hắn biết rõ, tính cách của mình đa nghi, mà loại đa nghi này sẽ biến thành do dự không quyết đoán. Việc này nếu trong sinh hoạt hàng ngày thì không sao, nhưng ở trong hoàn cảnh này, tính cách đó lại đủ để c·h·ết người, là không thể được.
Quyết đoán, tự tin vào phán đoán của chính mình, đó là điều tất yếu phải nắm giữ để tiếp tục sống sót.
"Này! Này"
Thấy Tiêu Mạch im lặng nãy giờ, Mộc Tuyết huơ huơ cánh tay trước mặt hắn.
"Ta rất ổn, vừa rồi vẫn luôn suy nghĩ về những nội dung mà ngươi nói."
"Ngươi thật sự tin ta sao? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói ta bị tâm thần, mắng ta nhàm chán chứ!"
Mộc Tuyết kinh ngạc há miệng, trong lòng cũng xếp Tiêu Mạch vào loại người không bình thường.
Thấy Tiêu Mạch và Mộc Tuyết ở cạnh cửa nhỏ giọng nói nãy giờ mà không vào, Lưu Tử Hách xụ mặt đi tới, trừng mắt với Tiêu Mạch như muốn nói:
"Đây là con mồi của ta, ngươi đừng có mơ tưởng."
Tiêu Mạch trước nay đối với nữ nhân đều lãnh đạm tàn nhẫn, đương nhiên sẽ không tồn tại loại ý tưởng đó, gật đầu qua loa với Lưu Tử Hách, hắn liền đi vào trong phòng.
Lý Soái luôn chú ý đến hắn và Mộc Tuyết, thấy hắn nói xong đi vào, bèn nửa đùa nửa thật hỏi:
"Móc ra được bí mật gì không?"
Tiêu Mạch không tiết lộ, mà nhỏ giọng thuật lại những nội dung vừa được Mộc Tuyết kể cho Lý Soái. Nghe xong, Lý Soái thế nhưng lại nhớ rõ hoàn toàn, sau đó kinh ngạc nói:
"Đây coi là dự cảm gì chứ, ta nghe sao chẳng liên quan gì đến chúng ta cả.
Cái gì mà ngụy trang thành hộ gia đình căn nhà số năm, rồi g·iết người bỏ t·h·i, ngươi x·á·c định đây là cho chúng ta dự cảm sao?"
"Thật lòng mà nói, ta cũng không x·á·c định, bởi vì nghe qua, nó giống như là việc mà Quỷ Vật cần phải làm."
Tiêu Mạch thở dài, tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó bổ sung:
"Mặc dù nó rất giống là dự cảm về Quỷ Vật, nhưng mặt khác, nếu độ chân thực của loại dự cảm này có thể x·á·c nh·ậ·n, vậy thì đối với những sự kiện mà sau này chúng ta phải đối mặt, tuyệt đối là có lợi mà không có hại.
Ngẫm lại mà xem, tuy trước đây chúng ta giải quyết không ít sự kiện, nhưng lần nào chẳng phải cực kỳ bị động? Chúng ta không biết Quỷ Vật muốn làm gì, cũng không biết chúng sẽ dùng phương thức nào để đối phó chúng ta, có thể nói, mỗi lần sống sót đều là nhờ may mắn.
Nhưng nếu sau này chúng ta có thể có được loại dự cảm này, vậy sẽ tương đương với việc biết người biết ta, sẽ không quá mức bị động, hơn nữa còn có thể lấy đó làm bước đột phá để giải quyết sự kiện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận