Cực Cụ Khủng Bố

Chương 314: bước tiếp theo tính toán

**Chương 314: Bước tiếp theo tính toán**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Mọi người thông qua hướng dẫn bản đồ trên điện thoại di động, đi tới đại đội hình trinh trung tâm toạ lạc ở thành phố Phượng Sơn.
Trước khi đến đây, bọn họ đã tiến hành điều tra về Hứa Lập Sơn, kết quả điều tra cho thấy, quả thật có người này trong đại đội hình trinh, hơn nữa còn là đội trưởng thật sự của đội.
Hứa Lập Sơn ngoài 40 tuổi, vợ hắn vì không thể chịu đựng được nỗi lo lắng sợ hãi mỗi ngày đối với hắn, nên ba năm trước đã ly hôn, mang theo đứa con gái duy nhất, cùng mẹ vợ sinh sống.
Xem qua ảnh chụp, Hứa Lập Sơn có khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt rất thâm thuý, trên mặt còn có chòm râu quai nón, biểu hiện rõ nét nam tính. Nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ, việc này biểu hiện một loại suy sụp cá nhân trong cuộc sống của hắn.
"Gia hỏa này ở thành phố Phượng Sơn này ít nhiều cũng coi như là một người nổi tiếng, gần hai mươi năm phá được rất nhiều loại án hình sự, nghe nói còn có biệt danh 'tội ác sát thủ'."
Tiêu Mạch cầm điện thoại di động, vừa kéo xem thông tin liên quan đến Hứa Lập Sơn trên điện thoại, vừa không ngừng nhắc nhở Lý Soái. Lý Soái nhận lấy điện thoại di động từ Tiêu Mạch, nheo mắt cẩn thận nhìn ảnh chụp của Hứa Lập Sơn, rồi hắn lắc đầu tiếc nuối nói:
"Tên hỗn đản này xác thật có phong thái lạnh lùng, bất quá so với soái ca thì kém xa, ánh mắt thật sự có lực sát thương không lộ ra ngoài, bằng không ánh mắt quét đến nơi nào, nơi đó lạnh lẽo nghiêm nghị."
"Thôi được rồi, ngươi đừng có nghèo nàn nữa, ta bảo ngươi nhớ kỹ bộ dáng của hắn, tránh cho ngươi lẻn vào rồi lại không phân biệt được chính phụ." Tiêu Mạch không thể chịu đựng được Lý Soái tự kỷ, bèn lại nhắc nhở hắn một câu.
Thấy Tiêu Mạch mất kiên nhẫn, Lý Soái trừng mắt nhìn hắn một cái, bất mãn bĩu môi:
"Ta thấy tiểu tử ngươi sớm muộn gì cũng cấu kết với lão lừa trọc kia làm chuyện xấu, nói thật soái ca vẫn luôn đối xử với ngươi không tệ, ngươi vì cái gì lại đối xử với ta như vậy."
"Lý thí chủ nói vậy là sai rồi, Tiêu thí chủ không phải nhằm vào ngươi, cậu ta biểu hiện chính là một loại cảnh giới, đối xử bình đẳng là cảnh giới cực cao, sẽ không thiên vị, càng không..."
Bất Thiện hòa thượng nắm được cơ hội nói chuyện, liền muốn thao thao bất tuyệt. Việc này khiến Tiêu Mạch hoảng sợ, vội vàng ngăn cản:
"Phiền hai người dừng lại, có gì để sau hãy nói, hiện tại phải nắm chặt thời gian ẩn vào điều tra."
Nghe Tiêu Mạch nói, Lý Soái cùng Bất Thiện hòa thượng mới từ bỏ, Lý Soái hướng về phía Bất Thiện hòa thượng lộ ra một nụ cười tà ác, ý tứ như đang nói, ngươi chờ đấy hòa thượng thối, sớm muộn gì soái ca cũng cho ngươi đẹp mặt.
Bất Thiện hòa thượng cũng đáp lại bằng một nụ cười, có vẻ cũng tương đối tà ác. Càng như là khiêu khích Lý Soái mà nói, ngươi đến đây đi. Hòa thượng ta vốn đã rất đẹp rồi.
Thấy hai người đối kháng ánh mắt trong im lặng, Vương Tử cùng Tiểu Tuỳ Tùng đều nhịn không được bật cười, chỉ có Tiêu Mạch là liên tục lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ hai người kia quả thực là "duyên trời tác hợp". Hai người có thể nói là kỳ ba của nhân loại thế giới này.
Tiêu Mạch luôn cẩn thận, còn định nhắc nhở Lý Soái hai câu, nhưng Lý Soái rõ ràng không còn kiên nhẫn, hắn phất tay ngắt lời:
"Soái ca làm việc ngươi cứ yên tâm, chỉ biết có kinh hỉ, sẽ không rớt dây xích, cứ thành thật ở đây chờ tin tức của soái ca đi."
Nói xong, không đợi Tiêu Mạch mở miệng, Lý Soái liền khoác lên Vũ Y của Tiêu Thất. Trong nháy mắt, hắn biến mất trong bầu không khí có chút buồn bã.
Lý Soái đi rồi, mọi người liền lui về một đình hóng gió không xa, chậm rãi đợi tin tức từ bên kia truyền về.
Trong quá trình này, Bất Thiện hòa thượng không biết là cố ý hay vô tình, đi tới bên cạnh Tiêu Mạch. Nhỏ giọng cảm thán:
"Nhân thế gian đáng quý nhất, ngoài cha mẹ sinh thành dưỡng dục, thê nhi kề bên, còn có bằng hữu có thể vì ngươi vào sinh ra tử."
Bất Thiện hòa thượng đột nhiên mở miệng làm Tiêu Mạch hơi sững người nhìn hắn, hắn quay đầu lại, đáp lại Tiêu Mạch bằng một nụ cười hiền lành, sau đó chậm rãi nói ra mấy chữ:
"Lý thí chủ người này không tồi, trọng tình trọng nghĩa, thật sự là bạn tốt."
Nghe vậy, Tiêu Mạch cũng cười:
"Trong lòng ta rõ ràng."
Khoác Vũ Y của Tiêu Thất, Lý Soái nghênh ngang tiến về phía cục cảnh sát, trên đường ngẫu nhiên gặp người đi đường, hắn đều sẽ giở trò, tỷ như hung hăng đá vào mông người nọ một cái, sờ soạng một phen lên người mỹ nữ đi đường.
Cảm giác trốn tránh, quan sát trong bóng tối này thật sự quá sung sướng, có lẽ là do bản năng rình mò của mọi người, nói tóm lại, nếu không phải trên người đang có gánh nặng, hắn hận không thể hiện tại liền chui vào nhà tắm nữ.
Mang theo hưng phấn mãnh liệt, Lý Soái lén lút ẩn vào cục cảnh sát, các cảnh sát trong cục không quá bận rộn, một bộ phận đang dùng máy tính thu thập tài liệu, một bộ phận khác thì đứng hoặc ngồi tán gẫu trên ghế.
Lý Soái trốn sau một nữ cảnh sát có vẻ ngoài không tệ, vừa nghiêng tai nghe nội dung nói chuyện của bọn họ, vừa sung sướng quan sát hai toà "cao phong" đĩnh bạt trước mặt.
"So với ái phi nhà ta, kém thật không ít." Lý Soái âm thầm so sánh trong lòng, đồng thời, hắn cũng không khỏi cảm thấy từng trận co rút đau đớn.
Lý Soái cứ như vậy nghe lén gần hai mươi phút, nhưng trong quá trình này, thông tin lọt vào tai hắn, không phải là mấy vụ án nhỏ nhặt, thì cũng là các cảnh sát tán gẫu trêu chọc nhau.
Hắn cảm thấy, cứ ở lại đây thì cũng không có giá trị, vì thế hắn liền xuyên qua đám người, cố ý thả nhẹ bước chân, chậm rãi bước lên lầu hai.
Lầu hai có mấy phòng riêng biệt, có vẻ những người làm việc bên trong đều có thân phận đặc thù, Lý Soái không hiểu biết nhiều, cho nên hắn cũng không biết có phải tất cả cục cảnh sát các thành thị đều như vậy hay không.
Hắn ở lại tầng này khoảng nửa giờ, trên đường còn lật xem một số tài liệu hắn có thể chạm tới, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Cuối cùng, hắn đi tới tầng cuối cùng, lầu ba của cục cảnh sát.
Lầu ba cũng được ngăn cách thành từng phòng, trên mỗi phòng đều treo bảng tên, Lý Soái đi ngang qua mấy phòng, phần lớn đều không có người, chỉ có vài phòng có người ở. Trong đó bao gồm cả hình sự đội trưởng mà bọn họ cần tìm - Hứa Lập Sơn.
Lý Soái trốn ở cửa nghe lén một lát, thật sự không có thu hoạch gì, hắn dứt khoát đi vào văn phòng Hứa Lập Sơn. Hứa Lập Sơn không có thay đổi gì nhiều so với ảnh chụp hắn thấy trước đó, nếu có, cũng chỉ là chòm râu trên mặt nhiều hơn một chút.
Giờ phút này Hứa Lập Sơn đang cau mày, vừa hút thuốc, vừa lật xem hồ sơ. Lý Soái nhẹ nhàng rón rén đi qua, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện trên hồ sơ đều là những vụ án treo không đầu mối từ mười mấy, hai mươi mấy năm trước.
Xem bộ dáng ủ dột của Hứa Lập Sơn, có lẽ còn đang muốn phá những vụ án treo này.
Thông qua quan sát, Lý Soái cảm thấy ở thành phố Phượng Sơn gần đây không xảy ra vụ án lớn, bằng không Hứa Lập Sơn cũng sẽ không có nhàn tâm lật xem hồ sơ cũ.
Bất quá trước khi đi, Tiêu Mạch ngàn dặn dò vạn dặn dò, bảo hắn cẩn thận lưu ý vị đội trưởng này. Cho nên hắn cũng không tiện cứ như vậy rời đi.
Tuy nói quan sát một người đàn ông, không có hứng thú bằng quan sát một mỹ nữ, nhưng rình coi hành vi của một người, cũng vẫn coi như là một việc thú vị.
Trên thực tế, trong quá trình quan sát sau đó, chuyện thú vị xảy ra với Hứa Lập Sơn không ít. Tỷ như Hứa Lập Sơn thích lầm bầm, thỉnh thoảng còn tuôn ra vài câu thô tục, như "Thao hắn lão nương".
Đương nhiên, việc khiến Lý Soái suýt chút nữa cười sặc, chính là Hứa Lập Sơn thả rắm. Sau đó lại đặt ở dưới mông ngửi. Cuối cùng nói ra một câu:
"Hình như là có phân. Lại không đi ngoài thật không được."
Lý Soái rất dễ cười, việc như vậy cũng làm hắn khó chịu, muốn cười mà không dám cười, nín cũng nín không được. Rốt cuộc, hắn cũng gây ra một chút âm thanh.
Hứa Lập Sơn tính toán đi WC ngồi bô, trong phòng trống rỗng đột nhiên vang lên tiếng cười, khiến hắn giật mình dừng lại, theo bản năng hỏi:
"Ai"
Lý Soái che miệng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh, Hứa Lập Sơn nhìn quanh trong phòng với vẻ nghi hoặc, khi không thấy có ai tồn tại, hắn thầm nói một tiếng kỳ quái, rồi cầm một xấp giấy vội vàng ra ngoài.
Đến khi Hứa Lập Sơn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lý Soái mới thở ra một hơi, không ở lại đây nữa, bèn rời khỏi văn phòng Hứa Lập Sơn, xuống lầu rời khỏi cục cảnh sát.
Đi ra bên ngoài, Lý Soái thấy bốn bề vắng lặng, bèn cởi áo mưa khoác trên người, nhanh chóng chạy tới đình hóng gió chỗ mọi người.
Cũng không đợi Tiêu Mạch bọn họ mở miệng hỏi, Lý Soái đã nói trước:
"Soái ca ngồi xổm hơn một giờ, cũng không nghe bọn hắn nói gì về án g·iết người. Thông tin nhắc nhở chúng ta tiếp xúc Hứa Lập Sơn, hắn cũng âm thầm quan sát nửa ngày, ngoài việc hắn thả rắm thúi, thì không có gì khác thường."
Nghe được tin tức Lý Soái mang về, trên mặt Tiêu Mạch cũng không có vẻ ngoài ý muốn, ngược lại, hắn đã sớm đoán trước gật đầu, nói với Lý Soái:
"Vậy xem ra nơi này đích xác chưa xảy ra án g·iết người liên hoàn, ta vừa mới dùng thân phận người báo án gọi điện thoại cho cục cảnh sát, thử nghiệm cũng nhận được kết quả tương tự."
Nghe Tiêu Mạch nói, Lý Soái tức giận mắng:
"Ngươi hỗn đản biết rõ chuyến này của soái ca sẽ không có bất luận thu hoạch gì, còn cố ý bảo ta đi!"
"Ha ha, cẩn thận là trên hết, mặt khác xem ngươi làm ẩn hình người có phải cũng là làm rất vui vẻ không?"
"Cũng đúng." Lý Soái không có ý kiến về việc này, sau đó hắn như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội hỏi Tiêu Mạch:
"Ngươi có tính toán gì khác không, nếu không thì soái ca phải đi tắm rửa."
Bất Thiện hòa thượng nhìn vẻ mặt yd dạng của Lý Soái, đoán được hắn muốn làm gì, bèn lên tiếng ngăn cản:
"Sắc tự trên đầu một cây đao, trước một bước tinh bì lực tẫn, sau hai bước tinh tẫn mà c·hết, lại đi phía trước thì tan thành tro bụi. Mong rằng Lý thí chủ bảo trọng thân thể."
"Ngươi cho rằng soái ca giống ngươi, lừa trọc nhà ngươi chính là điển hình ăn không được nho thì nói nho còn xanh."
"Thí chủ nói sai rồi, quả nho đặt ở nơi này, ta chưa ăn qua tự nhiên không biết vị, nói nó chua cũng là bình thường, tựa như hòa thượng ta chưa thấy qua tiểu đệ đệ của Lý thí chủ, cho nên ta hoài nghi nó ngắn nhỏ cũng không có gì sai!"
"...!"
Tạm không bàn đến cuộc chém giết giữa Bất Thiện hòa thượng và Lý Soái, khi hai người quay lại bình tĩnh, Tiêu Mạch bèn nói ra tính toán tiếp theo của mình:
"Ta đột nhiên cảm thấy chúng ta nên quan sát thêm vài ngày, dù sao sự kiện cũng không có quy định thời hạn, chờ mấy ngày hình như cũng không có vấn đề gì. Ta nghĩ, nếu chúng ta đột nhiên lấy phương thức cấp trên phái xuống, tìm đến Hứa Lập Sơn, dường như không hợp lý.
Mà quan trọng nhất chính là, chúng ta còn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Hứa Lập Sơn, nói không chừng hắn đã bị Quỷ Vật đánh tráo rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận