Cực Cụ Khủng Bố

Chương 80: mộng nội dung

**Chương 80: Nội dung giấc mộng**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Rời khỏi nhà, Trần Mộc Thắng liền bắt một chiếc taxi, vô cùng lo lắng đi tới khách sạn nơi mọi người đang ở.
Khi Trần Mộc Thắng đến nơi, mọi người đang định ở trong phòng chờ hắn. Đối với những người này, Trần Mộc Thắng trong lòng trước sau vẫn mang theo vài phần sợ hãi, cho nên mặc dù trong lòng hắn muốn lập tức hỏi rõ mọi chuyện, nhưng ngoài miệng lại lựa lời mà nói, chào hỏi:
"Chào... Chào mọi người."
"Ừ." Tiêu Mạch gật đầu một cách tượng trưng, rồi ý bảo Trần Mộc Thắng lại đây ngồi xuống. Đợi Trần Mộc Thắng an tọa, Tiêu Mạch mới nói với hắn:
"Địa điểm chúng ta sắp đi, ta đã nói trước với ngươi qua điện thoại. Trước khi chúng ta chính thức lên đường tới đó, ta cảm thấy vẫn cần thiết phải nói rõ một vài tình huống thực tế cho ngươi."
Nghe Tiêu Mạch nói vậy, Trần Mộc Thắng trong lòng lại bắt đầu bất an:
"Cũng giống như lần trước, phương pháp chỉ là thử một lần cho có mà thôi sao?"
"Không, không giống lần trước." Tiêu Mạch lắc đầu, giải thích:
"Trần Hà là nơi ngươi ký kết khế ước t·ử v·ong, nói cách khác, đó là nơi bắt đầu của hàng loạt cơn ác mộng của ngươi. Cũng giống như 'cởi chuông phải tìm người buộc chuông', vấn đề ở đâu thì nơi đó chính là điểm đột phá tốt nhất để giải quyết.
Mặt khác, có một điểm rất quan trọng, đó là trong Trần Hà có rất nhiều thứ tồn tại chỉ là cố làm ra vẻ, cũng chính là chỉ hù dọa người. Ngẫm lại xem, nếu những thứ quỷ quái trong Trần Hà lợi hại đến vậy, sao chúng không đợi các ngươi ở ngay Trần Hà rồi trực tiếp g·iết các ngươi luôn, mà lại còn làm ra một cái khế ước t·ử v·ong?"
Nói trắng ra là 'dục cầm cố túng' (*). Nhìn thì có vẻ nguy hiểm, nhưng thực tế có lẽ lại không đáng sợ như tưởng tượng."
(*) Dục cầm cố túng: Muốn bắt mà lại làm như thả.
Tiêu Mạch không giải thích cho Trần Mộc Thắng quá rõ ràng, vì một vài tình huống chỉ có thể chứng minh khi bọn họ gặp phải mà thôi, hiện tại nói với Trần Mộc Thắng cũng vô dụng, chỉ càng làm hắn thêm nghi hoặc và sợ hãi Trần Hà.
Việc Tiêu Mạch cố ý làm không khí trở nên ngưng trọng, thật ra là muốn trấn an Trần Mộc Thắng sau đó, nói cho hắn biết tình hình thực tế không tệ như hắn nghĩ.
Không cho Trần Mộc Thắng có thời gian suy nghĩ, Tiêu Mạch liền nói thêm:
"Đợi lát nữa, khi chúng ta đến Trần Hà. Ngươi cần phải..."
"À... Khoan đã." Tiêu Mạch còn chưa nói xong, Trần Mộc Thắng liền đột nhiên có chút do dự ngắt lời hắn. Tiêu Mạch nghi hoặc nhìn hắn:
"Ngươi còn có gì muốn hỏi sao?"
Trần Mộc Thắng do dự lắc đầu, nhưng ngẫm nghĩ một lát vẫn là thật thà nói:
"Kỳ thật có một việc đã làm ta bối rối rất lâu rồi."
"Ân?" Tiêu Mạch không biết Trần Mộc Thắng rốt cuộc muốn nói cái gì:
"Ngươi cứ nói đi."
"Là về chuyện bà ngoại ta." Nói đến đây Trần Mộc Thắng lại cảm thấy không chính xác, vội vàng bổ sung:
"Chính xác là về giấc mộng của bà ngoại ta, rất k·h·ủ·n·g b·ố."
Trần Mộc Thắng nói xong, có chút sợ hãi mà cắn môi, thoạt nhìn vừa như đang hồi tưởng lại, vừa giống như đang chờ Tiêu Mạch hỏi tiếp.
"Về giấc mộng bà ngoại ngươi? Cụ thể là như thế nào?" Ôn Hiệp Vân lúc này tò mò hỏi.
Nghe được giọng Ôn Hiệp Vân, Trần Mộc Thắng mới mở miệng nói tiếp:
"Trong mộng ta cảm thấy chân tay lạnh băng, cả người nhẹ bẫng, giống như đang trôi nổi trên mặt nước, phía dưới thân không ngừng dập dềnh từng trận sóng nhỏ. Ta muốn giãy dụa ngồi dậy, nhưng lại phát hiện thân thể hoàn toàn m·ất đ·i khả năng khống chế, toàn thân duy nhất có thể điều khiển được cũng chỉ có đôi mắt ta.
Nhưng mỗi khi như vậy, từ trong bóng tối xung quanh liền có một thân ảnh còng lưng bò ra, người đó chính là bà ngoại đã q·ua đ·ời của ta. Bộ dạng của bà ấy thập phần k·h·ủ·n·g b·ố, giống như... Giống hệt dáng vẻ của Triệu Kiện bọn họ khi bị c·hết đ·uối. Trên người bà ấy không ngừng rỉ ra nước, rồi theo quần áo rơi xuống mặt đất.
Tiếp theo, bà ấy bắt đầu chầm chậm tiến về phía ta. Ta muốn trốn, muốn mở miệng nói, nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bà ấy toàn thân ướt sũng lại gần, cuối cùng kề sát ta, mơ hồ không rõ nói ra ba chữ 'bên Trần Hà'.
Không, hẳn là một câu có chứa ba chữ đó, chỉ là ta chỉ có thể nghe rõ ba chữ kia.
Loại ác mộng này đã xuất hiện từ rất lâu trước khi chúng ta đi tới bên Trần Hà. Có thể nói, chỉ cần ta nhắm mắt lại liền sẽ mơ thấy nó, đã làm ta khốn đốn rất nhiều ngày. Cho nên... Ta mới nảy sinh sự tò mò với Trần Hà, muốn đến đó xem xem, kết quả..."
Trần Mộc Thắng nói đến đây, hắn hồng mắt thở dài, mang theo vẻ xin lỗi nói:
"Thật ra ta vẫn luôn cho rằng ta chính là đầu sỏ gây ra mọi chuyện, nếu không phải ta đề nghị, chúng ta chắc chắn sẽ không gặp phải những chuyện như vậy, cũng sẽ không có ai phải c·hết."
"Chuyện này ngươi không cần phải tự trách. Lúc đó dù không có đề nghị của ngươi, nói không chừng những người khác cũng sẽ đề nghị đi." Ôn Hiệp Vân lúc này an ủi Trần Mộc Thắng một câu.
Vì nàng nhớ Tiêu Mạch từng nói, những n·gười c·hết trong sự kiện đã sớm được chọn lựa từ ban đầu, tựa như vận mệnh đã định, cho dù quá trình diễn biến như thế nào, kết quả cuối cùng cũng vẫn không thay đổi.
Lời của Trần Mộc Thắng đã cho Tiêu Mạch một gợi ý rất lớn. Hắn xoa cằm trầm ngâm một lát, rồi hỏi Trần Mộc Thắng:
"Bà ngoại của ngươi ở ngoài đời thực là người thế nào?"
"Tương tự như 'bán tiên', 'bà cốt' gì đó. Nghe mẹ ta nói, bà ngoại xem bói rất linh, lúc còn sống thường hay xem bói cho người khác."
"Năng lực dự cảm." Tiêu Mạch khẽ lẩm bẩm một câu, cảm thấy bà ngoại của Trần Mộc Thắng hẳn là đầu mối quan trọng nhất, cũng là ngòi nổ cho sự kiện lần này.
"Cái gì cơ?" Trần Mộc Thắng không nghe rõ Tiêu Mạch nói.
"Bà ngoại ngươi, ngoài việc nói cho ngươi những điều này, còn nói gì với ngươi không? Sau khi ngươi trở về từ Trần Hà, bà ấy còn xuất hiện trong mộng của ngươi không?"
"Trong mộng bà ấy chỉ không ngừng lặp lại một câu, mà trong câu nói đó ta cũng chỉ có thể nghe hiểu ba chữ 'bên Trần Hà'.
Sau khi trở về từ Trần Hà, bà ấy không còn xuất hiện trong giấc mơ của ta nữa, mãi cho đến hôm qua, bà ấy mới xuất hiện lại một lần. Lần này bà ấy vẫn không ngừng lặp lại một câu, nhưng câu nói đó cảm giác như đã có chút thay đổi so với trước kia.
Tuy nhiên, cũng chỉ là cảm giác có sự khác biệt mà thôi, vì ta không thể nghe rõ bà ấy đang nói gì, cũng chỉ có thể nghe được ba chữ 'bên Trần Hà' nên ta cũng không dám chắc."
Nói đến đây, Trần Mộc Thắng chợt nhớ ra điều gì, vội vàng bổ sung:
"Còn có một điều nữa, đó là lần này ta không chỉ mơ thấy bà ngoại, mà còn mơ thấy một con Nữ Quỷ đáng sợ! Trong khi bà ngoại không ngừng lặp lại những lời đó với ta, thì con Nữ Quỷ kia đột nhiên kéo bà ngoại vào bóng tối, ngay sau đó nhào về phía ta. Ta liền bị dọa tỉnh ngay lập tức.
Giấc mộng này làm cho ta vẫn còn cảm thấy vô cùng sợ hãi, ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đây chỉ là một cơn ác mộng đơn thuần, hay có ý nghĩa ám chỉ nào đó. Nhưng bởi vì thời gian sống sót sắp hết, nên ta định 'c·hết thì c·hết', liều mình quay lại Trần Hà xem sao.
Kết quả vừa mới thu dọn đồ đạc, còn chưa kịp ra cửa, liền nh·ậ·n được điện thoại của các ngươi, không ngờ lại trùng hợp với ý định đánh cược một phen đến Trần Hà của ta. Thế là ta liền vội vã bắt xe tới đây ngay."
"Về những chuyện này, tại sao ngươi không nói sớm với bọn ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận