Cực Cụ Khủng Bố

Chương 596: trong mắt không giống nhau thế giới

**Chương 596: Thế giới khác biệt trong mắt**
**Tác giả:** Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
"Ha ha." Tiêu Mạch không kìm được bật cười trước Lý Soái, hắn lắc đầu, yếu ớt đáp:
"Nếu ngươi có thể mãi như vậy thì tốt biết mấy."
"Chẳng phải ngày thường luôn có ai chê Soái ca lắm mồm đó sao!" Lý Soái không khách khí đáp trả.
Tiêu Mạch không dây dưa vấn đề này với Lý Soái, mà nghiêm túc nhìn hắn, gằn từng chữ hỏi:
"Lý Soái, ngươi tin ta không?"
"Ngươi muốn nói gì?"
"Đừng nản lòng, ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp giúp ngươi khôi phục, ta thề." Tiêu Mạch trịnh trọng nói.
Nhưng khi Lý Soái nghe được lời hứa này của Tiêu Mạch, hắn lại đột nhiên lắc đầu, rồi nói:
"Soái ca vị hôn thê không có, ái phi cũng không có, nên dáng người biến thành dạng gì cũng chẳng sao cả. Huống hồ, hiện tại ta thấy như vậy khá tốt, ít nhất, nó có thể cho ta sức mạnh tuyệt đối.
Bây giờ ta tuy không dám nói hoàn toàn có thể địch lại Lệ Quỷ trong Linh Dị Sự Kiện, nhưng với Quỷ Vật bình thường, ta cảm thấy mình có thể nhấc tay là đã có thể hạ gục."
Nói đến đây, đôi con ngươi huyết sắc của Tiêu Mạch chợt ánh lên vẻ hưng phấn, hắn nắm chặt nắm tay nói:
"Ngươi có biết không tiểu tử Tiêu, tâm nguyện lớn nhất của Soái ca bây giờ là có thể xé nát những Quỷ Vật đáng c·hết trong sự kiện.
Nếu thật sự có một ngày đó, nhất định sẽ khiến Soái ca sảng đến bùng nổ!"
Tiêu Mạch im lặng gật đầu, nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ tới điều gì:
"Tiểu Tuỳ Tùng cũng có thể biến thân Quỷ Vật, nhưng sau khi biến thân lại cần thời gian nhất định để hồi phục, chẳng lẽ ngươi không cần sao?"
"Nghe ngươi nói vậy, Soái ca hình như nhớ ra, trước kia bên tai quả thực có một âm thanh hư vô mờ mịt, không ngừng nói gì đó với ta." Lý Soái nói đến đây, biểu tình trở nên dữ tợn:
"Nhưng nói gì thì Soái ca lại nghĩ không ra, hoặc có thể do Soái ca nghe nhầm."
Lý Soái nói xong, dùng sức làm hai động tác ưỡn ngực, cơ bắp cùng xương cốt trên người cũng theo đó phát ra những tiếng "phanh" tràn đầy lực lượng.
Đứng dưới ánh trăng, Lý Soái không nhịn được lại nhấc nhấc cánh tay, tiếp đó hắn tựa như phát hiện ra một đại lục mới, đột nhiên hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó kích động kêu lên với Tiêu Mạch:
"Ngọa tào! Cái này Soái ca ngưu bức rồi."
"Ân?" Tiêu Mạch không hiểu Lý Soái có gì mà phải hưng phấn.
"Người khổng lồ xanh đó, ngươi không phát hiện Soái ca bây giờ trông rất giống người khổng lồ xanh sao! Ách... hẳn nên gọi là người khổng lồ đen thì đúng hơn, ha ha, Soái ca cũng trở thành nhân vật trong truyền thuyết rồi!"
Tiêu Mạch không đoán được Lý Soái hiện tại thật sự vui vẻ hay giả vờ vui vẻ, nhưng có thể lại lần nữa nghe được tiếng cười quen thuộc kia của Lý Soái, hắn từ đáy lòng vẫn cảm thấy vui mừng.
Từ việc Lý Soái đột nhiên m·ất t·ích, cho đến Tiêu Mạch sinh ra dự cảm chẳng lành, nửa đêm mang theo Đặng Văn Quân tới Thiết Lộ Trung Học. Dù biết rõ ký túc xá có thể tồn tại Lệ Quỷ, có thể ẩn chứa nguy hiểm rất lớn, ấy vậy hắn vẫn dứt khoát tiến vào.
Trong vấn đề của Lý Soái, Tiêu Mạch đã thể hiện một quyết tâm và quyết đoán chưa từng có, quan trọng nhất chính là, hắn đã bộc phát một loại dũng khí m·ãnh l·iệt không s·ợ c·hết.
Nói thật, trước kia Tiêu Mạch rất s·ợ c·hết, hơn nữa còn cực kỳ s·ợ c·hết. Nên rất ít khi thấy Tiêu Mạch mạo hiểm, cho dù bề ngoài có vẻ như vậy, nhưng trên thực tế, nó không hề tồn tại nguy hiểm.
Có thể nói, những trải nghiệm ngày hôm nay lại một lần nữa nâng cao tâm cảnh của Tiêu Mạch lên một tầm cao mới. So với trước kia, hắn càng học được một loại tiêu sái, cũng hiểu rõ hơn, trên đời này còn có những người trân quý hơn cả sinh mệnh.
Lấy hay bỏ, đó là chân lý mà Tiêu Mạch đã lĩnh ngộ được.
Nếu con người không biết cái gì là quan trọng, cái gì là thứ yếu, thì kết quả sẽ là, thứ hắn nhận được chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thứ hắn đã mất đi.
Trời đã sắp sáng, bộ dạng hiện tại của Lý Soái rất khó gặp người khác. Cho nên Tiêu Mạch cũng không dong dài, liền bảo Lý Soái cõng hắn rời đi.
Chiều cao hiện tại của Lý Soái khoảng chừng hai mét mười mấy, gần hai mét hai, hơn nữa, quan trọng nhất là vai của hắn phi thường rộng. Cho nên đừng nói là cõng Tiêu Mạch, dù có để Tiêu Mạch đứng trên vai, hắn cũng không gặp bất cứ vấn đề gì.
Nhưng hiện tại dù Lý Soái thật sự muốn để Tiêu Mạch đứng trên vai, Tiêu Mạch cũng tuyệt đối không đồng ý, bởi vì hắn căn bản không có điều kiện đó. Chân hắn mềm nhũn như một cây bánh quẩy, chỉ đứng thôi cũng hơi run, càng đừng nói phải giữ thăng bằng.
Lý Soái đang chạy rất nhanh, tốc độ nhanh đến mức Tiêu Mạch căn bản không mở nổi mắt, dù vậy, Lý Soái vẫn cảm thấy không hài lòng, vì thế hắn quay đầu nói với Tiêu Mạch:
"Ngươi tin Soái ca có thể trực tiếp đưa ngươi về không?"
"Thuấn di sao?" Tiêu Mạch đã không coi Lý Soái là người nữa, bởi vì tuyệt đối không có ai chạy trốn nhanh hơn xe hơi.
"Cũng gần như vậy." Lý Soái cười bí hiểm, sau đó giải thích:
"Từ khi biến thành bộ dạng quái quỷ này, ta có thể nhìn thấy những thứ trước kia căn bản không thấy được. Ví dụ như trên bầu trời, có áp lực nặng nề của tử khí, cùng với những bọt khí tròn tròn giống như đôi mắt."
"Những thứ đó là gì?"
Tiêu Mạch miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhưng ngoại trừ vầng trăng sáng trên bầu trời, hắn không thấy gì cả.
"Ta cũng không biết là gì, tóm lại thế giới này khác xa so với những gì chúng ta thấy bằng mắt thường."
"Ngươi cảm thấy những thứ đó là gì?" Tiêu Mạch vẫn rất hứng thú với những thứ hắn không thể nhìn thấy.
"Ân... cũng không nói rõ được, giống như trò chơi ghép hình, ân đúng rồi, thế giới như từng khối từng khối ghép lại. Hơn nữa trong không khí còn có những thứ trông như con số, lại như chữ cái. Chỉ có thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào, cũng hoàn toàn không cảm nhận được."
"Trò chơi ghép hình? Những dấu hiệu giống số và chữ cái?"
Tiêu Mạch nghi hoặc lẩm bẩm, trong đầu hoàn toàn không có manh mối.
Liên quan đến những thứ Lý Soái nhìn thấy, với tình huống hiện tại, hắn khẳng định không thể nghĩ ra, nên hắn dứt khoát không hỏi nữa, mà chuyển đề tài trở lại Lý Soái:
"Ngươi bây giờ cũng có thể giống Quỷ Hồn, đến không thấy bóng, đi không thấy tăm sao?"
"Chuyện này không thành vấn đề."
"Vì sao ngươi có thể làm được?"
"Không biết, phảng phất trời sinh đã biết vậy, căn bản không cần phải học."
Nói đến chuyện này, Lý Soái cũng thấy kỳ lạ, hắn không biết vì sao mình có thể mạnh như vậy. Nói tóm lại, đó là một loại cảm giác hoàn toàn không thể diễn tả, phảng phất như kỹ năng tồn tại trong linh hồn hắn.
Tiêu Mạch sau đó lại tò mò hỏi mấy vấn đề, nhưng dù là vấn đề nào, Lý Soái cũng không thể cho hắn đáp án chính xác, phần lớn là những suy đoán nước đôi. Nếu là người khác, Tiêu Mạch chắc chắn sẽ cảm thấy người đó đang qua loa với hắn, không nói thật.
Nhưng nếu tình huống này xảy ra với Lý Soái, thì chỉ có thể là hắn thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đang lúc Tiêu Mạch mang đầy nghi vấn khó có thể tiêu hóa, thì nghe Lý Soái đột nhiên nói:
"Chúng ta tới rồi."
Âm thanh Lý Soái vừa dứt, hai người liền xuất hiện tại nơi ở của Tiêu Mạch, thậm chí không cần dùng chìa khóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận