Cực Cụ Khủng Bố

Chương 59: triền đấu

**Chương 59: Triền đấu**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Tiêu Mạch kỳ thật trong nội tâm rất khát vọng có được lực lượng đối kháng với Quỷ Vật, bởi vì chỉ khi bản thân hắn có được lực lượng, mới có thể bảo vệ Tiểu Tuỳ Tùng bọn họ ở mức độ cao nhất. Chứ không phải mỗi lần, đều phải dựa vào bọn họ bảo hộ mới có thể s·ố·n·g sót.
Bất quá hắn cũng hiểu rõ, chính mình chung quy chỉ là một người bình thường, cho nên cũng chỉ có thể làm những việc người thường có thể làm. Giống như việc có được lực lượng, có được năng lực siêu tự nhiên, đối với những điều này Tiêu Mạch căn bản không dám hy vọng xa vời.
Trong lòng ở trong khoảng thời gian ngắn rối rắm, Tiêu Mạch liền nói với Tiểu Tuỳ Tùng tính toán của hắn:
"Trần Thành cứ giao cho Lý Tư Toàn chiếu cố trước, hai chúng ta hiện tại qua bãi đỗ xe ngầm, đến lúc đó ngươi phụ trách dẫn dắt sự chú ý của Quỷ Vật kia, ta phụ trách tìm k·i·ế·m di động bị mất của Từ Mộng Kiều."
Nói đến đây, Tiêu Mạch lại rất là x·i·n· ·l·ỗ·i nói:
"x·i·n· ·l·ỗ·i, ta lại một lần nữa làm ngươi mạo hiểm."
Tiểu Tuỳ Tùng k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g liếc Tiêu Mạch, sau đó liền thấy nàng khoa tay múa chân nói:
"Ta không phải vì ngươi mạo hiểm, ta cũng là vì s·ố·n·g sót."
Hiểu được ý tứ của Tiểu Tuỳ Tùng, Tiêu Mạch không khỏi cười khổ hai tiếng, cảm thấy chính mình có lẽ thực sự có chút xem trọng bản thân. Bởi vì hết thảy giống như Tiểu Tuỳ Tùng vừa rồi khoa tay múa chân nói, mỗi người bọn họ ở đây làm đều là vì có thể giải quyết sự kiện, có thể tồn tại thoát đi nguyền rủa, cho nên căn bản không tồn tại ai vì ai liều m·ạ·n·g, ai vì ai mạo hiểm.
Tiêu Mạch hoàn toàn không hề nghĩ nhiều, hắn nếu không có năng lực giải quyết sự kiện lần này, như vậy muốn giữ m·ạ·n·g s·ố·n·g tự nhiên muốn dựa vào Tiểu Tuỳ Tùng, người có thể ra sức. Thay đổi tư duy suy nghĩ vấn đề này, Tiêu Mạch bỗng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, áy náy cùng x·ấ·u hổ lúc trước cũng th·e·o đó tan thành mây khói.
"Chúng ta đi thôi. Sớm tìm được di động của Từ Mộng Kiều, chúng ta cũng sớm rời khỏi nơi quỷ quái này."
Quyết định đi trước bãi đỗ xe, Tiêu Mạch cũng không quên nhắc nhở Lý Tư Toàn một câu:
"Trần Thành cứ giao cho ngươi chiếu cố trước, chúng ta bên kia lấy được di động sau sẽ quay lại cùng các ngươi hội hợp."
"Ân, được."
Lý Tư Toàn gật đầu đáp ứng, cũng không hề cậy mạnh đi th·e·o. Bởi vì nàng biết rõ chính mình dù có đi qua cũng chẳng thể giúp được gì, ngược lại sẽ biến thành một gánh nặng.
Dặn dò xong Lý Tư Toàn, Tiêu Mạch liền không do dự, cùng Tiểu Tuỳ Tùng cùng nhau hướng tới vị trí của bãi đỗ xe đi đến.
X·u·y·ê·n qua từng mảnh rừng cây bị gió lạnh thổi "l·i·ệ·t l·i·ệ·t" r·u·ng động, Tiêu Mạch và Tiểu Tuỳ Tùng rất nhanh liền đi tới gần phòng bảo vệ của bãi đỗ xe ngầm.
Giống như phía trước, trong phòng bảo vệ vẫn tỏa ra ánh sáng màu đỏ sậm, nhìn qua giống như bên trong đang tràn ngập một tầng huyết vụ nhàn nhạt.
Tiểu Tuỳ Tùng và Tiêu Mạch không hẹn mà cùng dừng bước chân, sau đó cùng nhau nhìn về phía cửa sổ phòng bảo vệ. X·u·y·ê·n qua cửa sổ, bọn họ đều rõ ràng nhìn thấy giờ phút này đang có một "người" có dáng dấp bảo an ngồi ở bên trong.
Giống như những gì bọn họ làm, "người" ở bên trong cũng đồng dạng đang nhìn bọn họ. Sau đó, nhếch môi ở tr·ê·n mặt hiện ra một nụ cười lạnh lẽo giả tạo.
Tiểu Tuỳ Tùng cảm giác được uy h·iếp, liền thấy nàng lần thứ hai biến thành bộ dáng Lệ Quỷ, quần áo rộng thùng thình nguyên bản cũng thoáng chốc căng lên.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa sổ phòng bảo vệ, nhưng tr·ê·n tay Tiểu Tuỳ Tùng lại khoa tay múa chân nói:
"Có thể là một con Lệ Quỷ, không dễ đối phó."
Đối với việc Tiểu Tuỳ Tùng nói bên trong là một con Lệ Quỷ, Tiêu Mạch cũng không có nhiều bất ngờ, bởi vì trước đó ở trong khu trải nghiệm "Chơi t·r·ố·n tìm", Tiểu Tuỳ Tùng đã gặp một con.
Không biết là ảo giác của Tiêu Mạch hay là bản thân sự kiện vốn p·h·át triển như vậy, Tiêu Mạch cảm thấy th·e·o việc tiến gần đến sự kiện cuối cùng, Quỷ Vật tr·u·ng sự kiện càng ngày càng khó đối phó, ở số lượng cũng càng ngày càng nhiều.
Trước đây dù không có Tiểu Tuỳ Tùng, Trần Thành và những người khác hỗ trợ, bọn họ vẫn có thể giải quyết sự kiện, nhưng gần đây có vài sự kiện, cảm giác lại cần một ít ngoại lực trợ giúp mới được.
Đương nhiên, Tiêu Mạch cũng không phải không suy xét đến một loại khả năng khác, chính là hắn cũng đang dần quen với sự trợ giúp của Tiểu Tuỳ Tùng, Trần Thành và những người khác, mà không phải như trước đây. Người có thể giúp hắn cũng chỉ có chính hắn.
Có lẽ đúng bởi vì sự quen thuộc này, cho nên hắn mới có thể cảm thấy sự kiện hiện tại khác biệt so với những sự kiện trước.
Để phòng ngừa bất trắc, cho nên tr·ê·n đường Tiêu Mạch cùng Tiểu Tuỳ Tùng đến đây, Tiêu Mạch liền sử dụng đạo cụ phân thân con rối, tuy nói lần này trong sự kiện không kỳ vọng quá cao đối với đạo cụ này, nhưng là ôm suy nghĩ không dùng thì phí, dùng cũng không có gì đáng ngại, Tiêu Mạch vẫn sử dụng nó, dù chỉ là vì chính mình tìm thêm một phần kiên định.
Hai bên đính ước trong chốc lát, Tiêu Mạch liền nhắc nhở Tiểu Tuỳ Tùng qua đó, tính toán xem hành động của Lệ Quỷ bảo an, là đột nhiên lao tới c·ô·ng kích bọn họ, hay là tận mắt thấy bọn họ tiến vào bãi đỗ xe ngầm.
Từng bước hướng tới lối vào thông đạo của bãi đỗ xe ngầm, nhưng mà Lệ Quỷ bảo an trong phòng bảo vệ vẫn không có hành động, nghĩ đến là bởi vì kiêng kị đối với Tiểu Tuỳ Tùng.
Lệ Quỷ bảo an không ra, đây đúng là điều Tiêu Mạch mong muốn nhìn thấy, cho nên khi bọn họ thuận lợi đi vào lối vào của bãi đỗ xe ngầm, Tiêu Mạch liền không chút suy nghĩ cùng Tiểu Tuỳ Tùng cùng nhau đi vào.
Thông đạo bãi đỗ xe ngầm có chút tối tăm, nhưng không quá ảnh hưởng thị giác. Tiêu Mạch vừa nhanh chóng đi trước, vừa một lòng chú ý tình huống phía trước, còn Tiểu Tuỳ Tùng lại lấy tư thế lùi lại, đi th·e·o bên cạnh Tiêu Mạch, cùng hắn duy trì song song.
Cứ như vậy đi được khoảng năm phút đồng hồ, trong quá trình đó bọn họ không gặp phải bất luận tình huống quỷ dị nào, hoàn toàn không thấy Lệ Quỷ bảo an kia truy đến. Tuy nói mặt ngoài thoạt nhìn gió êm sóng lặng, giống như Lệ Quỷ kia bởi vì kiêng kị Tiểu Tuỳ Tùng mà không dám đến gần, nhưng tình huống chân thật như thế nào thì khó mà nói.
Ít nhất Tiêu Mạch không cho rằng Lệ Quỷ kia sẽ trơ mắt nhìn con mồi của nó, c·ô·ng khai tiến vào "c·ấ·m địa" mà nó bảo hộ, sau đó đạt được "bảo t·à·ng" rồi lại c·ô·ng khai rời đi.
Bởi vì trong lòng có lo lắng, cho nên tốc độ của Tiêu Mạch và Tiểu Tuỳ Tùng cũng càng lúc càng nhanh, rốt cuộc di động của Từ Mộng Kiều đã x·á·c định ở chỗ này, không có gì bất ngờ xảy ra thì tìm được cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Nhưng đúng lúc này, vài giọt chất lỏng hỗn tạp mùi t·h·i xú đột nhiên từ đỉnh đầu "tí tách tí tách" rơi xuống. Cảm giác được sự khác thường tr·ê·n đầu, Tiểu Tuỳ Tùng và Tiêu Mạch đều th·e·o bản năng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Lệ Quỷ bảo an kia thình lình đang lộn ngược ở phía tr·ê·n, rất giống một con dơi chờ đợi hút m·á·u tươi của người.
Còn thứ dịch thể không ngừng nhỏ giọt kia, lại là từ tr·ê·n mặt, cùng tứ chi của nó thẩm thấu ra, từng viên lớn như hạt đậu nành, thoạt nhìn cực kỳ ghê t·ở·m.
Mà ngay khi Tiêu Mạch chú ý tới, Quỷ Vật vừa mới lộn ngược ở phía tr·ê·n đột ngột biến m·ấ·t, tiếp th·e·o nháy mắt, Tiêu Mạch chỉ cảm thấy một cổ cự lực từ một bên truyền đến, ngạnh sinh sinh đem hắn quăng ra rất xa.
Lăn lộn vài vòng tr·ê·n mặt đất mới miễn cưỡng dừng lại, dùng sức lắc lắc cái đầu choáng váng, Tiêu Mạch nhìn thấy Tiểu Tuỳ Tùng đã cùng Lệ Quỷ kia triền đấu ở cùng nhau.
Tiêu Mạch căn bản không thể nhìn ra Tiểu Tuỳ Tùng và Quỷ Vật kia ai chiếm thế thượng phong, bất quá hắn biết chính mình ở lại nơi này căn bản không giúp được gì, nên thừa dịp Tiểu Tuỳ Tùng ngăn cản Quỷ Vật, mau chóng tìm được di động của Từ Mộng Kiều.
Nghĩ vậy, Tiêu Mạch liền không hề chần chờ, lo lắng nhìn thoáng qua Tiểu Tuỳ Tùng đang bị Quỷ Vật quấn lấy, không còn tâm trí để ý đến những chuyện khác, hắn liền lại liều m·ạ·n·g chạy về phía sâu trong thông đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận