Cực Cụ Khủng Bố

Chương 450: đáp lại

**Chương 450: Hồi Đáp**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Những người khác có lẽ không biết ý nghĩa của việc thỉnh bút tiên lúc này, nhưng Tiêu Mạch và những người khác đều hiểu rõ. Dù sao đây chính là thân ở trong Linh Dị Sự Kiện, vốn dĩ đã tràn ngập rất nhiều điều quỷ dị, hung hiểm không biết, bình thường có lẽ chơi trò chơi bút tiên còn chưa đến mức phát sinh chuyện gì, nhưng nếu là đặt vào tình huống hiện tại, mười phần thì có đến tám chín phần là sẽ rước lấy hung ác mãnh quỷ.
Về điểm này, trong lòng Tiêu Mạch hiểu rõ, Lý Soái và những người khác cũng rõ ràng, cho nên thừa dịp lúc này, phần lớn những người tham gia tụ hội đều tập trung chú ý vào cái bàn vuông bốn góc, bọn họ đã lặng lẽ không một tiếng động lui về phía cạnh cửa.
Tần Vãn Tình và Từ Trường Nhạc, hai người mới, giờ phút này so với Tiêu Mạch bọn họ lại càng thêm kinh hãi, nếu không phải là Lý Soái ở bên cạnh bọn họ, vẫn luôn biểu hiện rất trấn định tự nhiên, thì với tố chất tâm lý của hai người kia, đặc biệt là Tần Vãn Tình, nghĩ đến sớm đã không màng tất cả hoảng hốt bỏ chạy, căn bản sẽ không bình tĩnh suy xét đến nhắc nhở.
Trần Thành hoàn toàn không để ý Tần Vãn Tình và Từ Trường Nhạc sẽ thế nào, hắn tuy nói cũng coi như là một tân binh, nhưng lại vô luận tại tâm lý hay là thân thể, đều vượt xa phạm trù của người thường.
Dù sao thân phận Khu Ma Nhân không phải chỉ là hư danh, huống chi lại bị nhốt ở trong thôn hoang vắng nhiều năm như vậy, cho nên sớm đã rèn luyện được một trái tim gặp chuyện không hề gợn sóng.
Bởi vì phi thường gần cửa phòng, cho nên Trần Thành cũng thử kéo xiềng xích trên cửa, kết quả làm hắn có chút kinh dị chính là, nhìn như một cái xiềng xích rất nhỏ bé nhưng lại không chút sứt mẻ.
"Có lẽ chúng ta đều nghĩ nhiều, cho dù lui đến cạnh cửa cũng căn bản ra không được."
Trần Thành buông tay đang giữ chặt xiềng xích, mặt không biểu tình nói với mọi người.
"Không thể nào, nhìn qua giống như không có gì a."
Nghe Trần Thành nói, mọi người đều trong lòng chùng xuống, Lý Soái càng là không tin, bèn đi qua. Cũng thử duỗi tay kéo cái khóa nhỏ trên cửa, kết quả vẫn không thể lay động được mảy may, lúc này hắn mới tin tưởng:
"Nha, thật đúng là kéo không ra. Xem ra là trong căn phòng này có cái gì không muốn cho chúng ta đi ra ngoài."
Tuy nói bọn họ nhìn như không thể rời đi căn phòng, nhưng Lý Soái lại chẳng hề để ý một chút nào, hắn nói xong lời này, theo bản năng hướng tới phía bàn vuông bốn góc, nơi những người tụ hội nhìn lướt qua, sau đó hắn chẳng hề để ý nói:
"Bất quá không cần lo lắng cái gì, thật sự là đến lúc không thể không chạy, Soái ca đây có đủ dũng khí cho nó một phi cước, từ nơi này lao ra đi, đó là điều chắc chắn, không có một chút vấn đề nào."
"Ân." Tiêu Mạch đối với Lý Soái nói không tỏ ý kiến, nhưng vẫn là nhắc nhở nói:
"Bất quá không cần xúc động, hết thảy còn muốn tùy tình huống mà định."
"Yên tâm đi. Soái ca chính là thực ổn trọng tích." Lý Soái có lệ phất phất tay, một chút cũng chưa cảm thấy Tiêu Mạch đây là đang nói hắn. Bởi vì không rõ ràng Lý Soái có được năng lực có thể bài trừ hết thảy phong tỏa của lực lượng Linh Dị, cho nên Ôn Hiệp Vân bọn họ nghe được Lý Soái nói đầy tự tin, trên mặt đều hiện lên một chút kinh ngạc, không rõ vì cái gì Lý Soái lại có thể tin tưởng như vậy.
Thấy Lý Soái hoàn toàn không thèm để ý. Tiêu Mạch cũng không nói gì nữa, tiếp đó hắn lại nhìn về phía Trần Thành:
"Trần Thành, ngươi là Khu Ma Nhân hẳn là sẽ rất mẫn cảm đối với quỷ quái chứ?"
"Xác thật có thể cảm giác được một ít." Trần Thành trả lời thực bảo thủ.
Nghe vậy, Tiêu Mạch tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi hiện tại có thể cảm ứng được chúng nó tồn tại sao?"
"Ta không những có thể cảm ứng được chúng nó tồn tại, mà còn có thể cảm ứng được ánh mắt lạnh băng của chúng nó lúc nào cũng quét về phía chúng ta, không hề nghi ngờ chúng nó ở ngay trong phòng này. Hơn nữa số lượng cũng không ít."
"Nhưng đáng tiếc, ta lại không thể chuẩn xác dò xét được vị trí của chúng nó."
Trần Thành sau khi nói xong. Không cấm hướng tới phương hướng Lily đám người nhìn liếc mắt một cái.
"Chỉ là biết chúng nó ở ngay trong phòng này sao?"
Tiêu Mạch nhéo nhéo cằm, có chút suy tư, mà Trần Thành bất đắc dĩ buông tay:
"Chính là như vậy, cũng không biết mấy thứ kia là đơn thuần che giấu đi, hay vẫn là... Ngụy trang thành người tham gia tụ hội."
"Ta đã biết." Tiêu Mạch gật gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì hắn cảm thấy Trần Thành vừa rồi đã nói đủ rõ ràng. Trừ bỏ Lily đang ở chỗ kia triệu hồi "bút Tiên", còn có một số lượng nhất định Quỷ Vật cũng tồn tại ở trong phòng này.
Lúc này lại xem phía Lily. Vu Bàn Tử mấy người tuy nói vẫn có chút kinh hãi, nhưng so với phía trước đã tốt hơn không ít, mặc dù bọn họ cầm bút tay vẫn run rẩy không ngừng.
Tuy nhiên biểu hiện của Lily cũng có chút kỳ quái, vốn dĩ chơi trò chơi bút tiên là do nàng chủ trương, hơn nữa còn là loại không thể không chơi. Nhưng chờ đến thật sự mời tới, nàng lại bắt đầu luống cuống, có chút không biết làm sao.
Vì thế ba nam một nữ cứ như vậy đứng ở bên bàn vuông bốn chân, bất quá có lẽ là cảm thấy "bút Tiên" kia vẫn luôn chờ bọn họ có chút không tốt lắm, cho nên một người thanh niên tóc ngắn trong bốn người đột nhiên hỏi Lily một câu:
"Ngươi xem chúng ta có phải hay không nên hỏi nó một chút gì đó, cứ để nó như vậy ta sợ..."
Nghe thanh niên nói, những người vây quanh ở bên cạnh bàn cũng đều có chút thay đổi sắc mặt, không biết là do ý thức được quy tắc trò chơi bút tiên, hay vẫn là nhớ lại những bộ phim kinh dị liên quan đến trò chơi bút tiên mà bọn họ đã từng xem.
"Đúng vậy, các ngươi cần thiết phải hỏi nó vấn đề, không thể để nó chờ các ngươi." Một người tụ hội vào lúc này kiến nghị nói.
"Vậy chúng ta yêu cầu hỏi nó cái gì?" Cái kia thanh niên lúc này lại hỏi lại một câu.
"Chỉ cần không hỏi nó là chết như thế nào, tùy tiện hỏi cái gì cũng được." Trong đám người lại có người đáp.
"Sao lại dề dà như vậy, chúng ta vì cái gì thỉnh bút Tiên? Chẳng lẽ không phải là để tìm kiếm kích thích sao? Cho nên có vấn đề gì thì mau mau hỏi, chúng ta có nhiều người như vậy ở đây, chẳng lẽ còn phải sợ nó?"
Lúc này một thanh niên khác ngồi ở trước bàn vuông, phảng phất đã nghĩ thông suốt, nhắc nhở nói.
"Vốn dĩ chúng ta liền không cần thiết phải sợ hãi cái gì, hiện tại khó có được cơ hội giao lưu cùng một con quỷ, nếu không hỏi một chút gì đó thì hôm nay coi như ta đến không công?"
"Đúng vậy, vừa lúc nhờ nó tính giúp ta vận đào hoa mấy năm nay. Không phải nói bút Tiên bói toán rất linh sao!"
"Các ngươi có vấn đề muốn hỏi hay không, nếu không có thì ta hỏi trước?"
"..."
Nghe thanh niên nói như vậy, một đám người vây xem cũng không còn sợ hãi như trước nữa, ngược lại còn lộ ra một chút may mắn, may mắn Lily và những người khác có thể thỉnh bút Tiên thành công, như vậy sau đó mới có điều kiện để bọn họ giao lưu cùng quỷ.
Cơ hội đặt câu hỏi đầu tiên cho Lily, Lily suy nghĩ một lúc, bèn thăm dò hỏi một vấn đề không đau không ngứa:
"Ngươi là nam hay là nữ? Nam thì gạch chéo, nữ thì khoanh tròn."
Lập tức. Trong phòng, tất cả ánh mắt đều tập trung vào ký hiệu bút trong tay bốn người, sau đó, liền thấy tay bốn người bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía một bên, tiếp đó liền ở trên giấy vẽ ra một hình tròn không quá quy tắc.
"Xem ra là một con Nữ Quỷ."
"Nữ Quỷ tốt a."
"Cũng không biết là giống loại hình như Nhiếp Tiểu Thiến. Hay là giống loại hình Sadako và Già Da Tử."
"..."
Bên cạnh bàn, mọi người lại bắt đầu rộn ràng nhốn nháo nghị luận, hiển nhiên, áp lực mà bút Tiên mang đến cho bọn hắn cơ hồ đã không còn tồn tại.
Lily thấy không có gì khác thường, bèn thở phào nhẹ nhõm, dùng tay còn lại xoa xoa mồ hôi lấm tấm trên trán. Trong quá trình này, nàng đã khôi phục vẻ thong dong trước kia, cười nói với mập mạp và những người khác:
"Đây chính là Nữ Quỷ nha, cơ hội giao cho các ngươi, các ngươi cần phải nắm chắc a."
"Ha ha, dễ nói, dễ nói." Vu Bàn Tử cười trả lời. Rồi cũng hỏi một vấn đề:
"Ngươi là mỹ nữ hay là xấu nữ? Nếu là mỹ nữ thì khoanh một vòng tròn, nếu là xấu nữ thì khoanh hai vòng tròn."
Theo vấn đề của Vu Bàn Tử được đưa ra, ký hiệu bút trong tay bốn người lại một lần nữa di động, lần này vẫn là ở trên giấy để lại một hình tròn không quy tắc.
Đợi hình tròn này xuất hiện, Vu Bàn Tử đợi thêm một lúc rồi mới cười khổ nói:
"Được rồi. Xem ra là một con quỷ xấu, phỏng chừng là loại giống như Già Da Tử, xem ra Thiến Nữ U Hồn là không có khả năng rồi."
Nói đến nơi này, trong đầu Vu Bàn Tử không khỏi hiện ra khuôn mặt cực kỳ khủng bố của Già Da Tử, mấy phần tươi cười đáng khinh trên mặt lập tức cứng đờ, vội vàng lắc đầu nói:
"Ta đối với quỷ xấu không có hứng thú, giờ đến lượt các ngươi hỏi đi."
Vu Bàn Tử sợ hãi cho nên đem quyền đặt vấn đề giao ra ngoài. Mà những người đang ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng vui vẻ tiếp thu, vì thế, trong hàng loạt các vấn đề tiếp theo, liền xuất hiện đủ loại các câu hỏi kỳ quái.
Ví dụ như vấn đề Nữ Quỷ kia * có từng yêu đương vụng trộm với nam nhân khác hay không, thậm chí ngay cả có tự xử hay không, loại vấn đề hoang đường không kiềm chế được này cũng đưa ra. Trong lúc nhất thời mọi người hỏi có thể nói là hăng say, mà Nữ Quỷ kia cũng là phi thường phối hợp trả lời.
Sau một hồi hỏi đáp lung tung, có lẽ là thật sự cảm thấy "bút Tiên đại nhân" này có năng lực dự đoán tương lai, vì thế có người không còn vô nghĩa, nghiêm túc hỏi chút vấn đề liên quan đến bản thân, như sức khỏe, vận thế, vân vân.
"Ta có thể sống đến bao nhiêu tuổi? Nếu ta nói đúng. Ngươi liền vẽ ra một đường ngang."
Vấn đề này là do Trần Bách hỏi, có lẽ là cảm thấy vấn đề của mình có chút quá chung chung, bút Tiên không dễ trả lời, cho nên hắn bèn thay đổi phương thức nói:
"Ta nếu là có thể sống đến 80 tuổi, ngươi liền vẽ một đường ngang, nếu là không thể, ngươi liền vẽ hai đường ngang."
Thay đổi phương thức vấn đề, ký hiệu bút quả nhiên chậm rãi chuyển động, sau đó ở trên giấy vẽ ra hai đường ngang.
"Ta thảo, xem ra ta không phải là mệnh trường thọ a." Kết quả này ít nhiều khiến Trần Bách có chút thất vọng, hắn xoay chuyển đôi mắt, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi:
"Ngô... Ta nếu có thể sống đến 70 tuổi, ngươi liền vẽ một đường ngang, nếu không thể, ngươi liền không vẽ gì cả."
Trần Bách chăm chú nhìn ký hiệu bút trên giấy, nhưng hồi lâu sau ký hiệu bút đều không có ý định di chuyển, lúc này sắc mặt của hắn bắt đầu có chút xanh mét.
"Ta thảo, ta tm chẳng lẽ 70 tuổi cũng không sống nổi?"
Trần Bách không cam lòng phun một ngụm nước bọt xuống đất, rồi tiếp tục trầm giọng hỏi:
"Nếu ta có thể sống đến 60 tuổi... 50 tuổi... 40 tuổi... 30 tuổi..."
Trần Bách càng hỏi, tim càng lạnh, bởi vì cho đến khi hắn hỏi mình có thể sống đến 30 tuổi không, ký hiệu bút mới lần đầu tiên có phản ứng, vẽ một đường ngang hơi cong queo trên tờ giấy trắng.
Hiển nhiên là nói cho hắn, thọ mệnh của hắn hẳn là trong khoảng từ 30 tuổi đến 40 tuổi, trên thực tế năm nay hắn cũng đã hơn 30 tuổi.
Trần Bách không khỏi bị cái đáp án này làm cho bật cười, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không định truy cứu nữa, chỉ là ngoài miệng vẫn nửa đùa nửa thật nói:
"Lão tử năm nay đã hơn 30 tuổi, ngươi tm sao không vẽ một đường ngang nói ta hôm nay chết? Ta đây thật sự coi như ngươi..."
Trần Bách nói đến đây thì đột nhiên im bặt, cùng lúc đó, xung quanh những người khác cũng đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô không nhỏ, bởi vì ký hiệu bút thình lình lại vẽ một đường ngang trên tờ giấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận