Cực Cụ Khủng Bố

Chương 284: nếm thử

Chương 284: Nếm thử Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0
Tiếng ồn ào từ TV phát ra tạm thời khiến ba người kia im lặng, sau đó hét lên kinh hãi:
"Thứ đó là cái quái gì vậy..."
Con rối gỗ nứt miệng, trên khuôn mặt cực kỳ sợ hãi của nó phảng phất mang theo một loại cười nhạo, cười nhạo bọn họ đang bị nhốt trong nhà giam.
"Cái này... Hình như thứ này là con rối của người dựng kịch!" Người đàn ông áo sơ mi đen chỉ vào con rối gỗ trên TV, kêu lên kinh ngạc.
Hai người còn lại không kìm được lùi về phía sau một bước, cùng hít vào một ngụm khí lạnh. Sau đó liền nghe con rối gỗ chậm rãi nói:
"Đây là một trò chơi chạy trốn, quy tắc trò chơi rất đơn giản, chính là các ngươi phải sống sót tới phòng số 4. Nhưng có một tiền đề, tiền đề là các ngươi cần phải tìm được cách rời khỏi nơi này trước, sau đó mới có thể xuyên qua phòng số 1, 2, 3 tới địa điểm chỉ định.
Còn về nơi này, là một nơi tuyệt đối bí mật, cho nên muốn sống sót, các ngươi có thể dựa vào chỉ có chính mình, bằng không nơi này sẽ trở thành phần mộ của các ngươi, thậm chí không có người nhặt xác cho các ngươi.
Tử thi của các ngươi sẽ ở chỗ này thối rữa, phân hủy, cuối cùng hóa thành một bãi cốt phấn."
Lời này khiến ba người bị hại run rẩy không ngừng.
"Còn về việc làm thế nào mới có thể chạy ra khỏi nơi này tới phòng số 1, cái này còn cần các ngươi tự mình đi tìm đường ra, bất quá người ở nhà giam bên cạnh có lẽ sẽ biết được chút gì đó. Đương nhiên, điều này dựa trên việc hắn có muốn nói hay không.
Được rồi, các ngươi sẽ có mười phút thời gian để tiến hành chạy trốn, khi thời hạn vừa đến, nơi này sẽ bị vong linh xâm chiếm."
Hình ảnh trên TV chợt lóe rồi biến mất, Tiêu Mạch không rảnh lo suy nghĩ về những lời đó, vội vàng nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian. Vừa nhìn, hắn tức khắc phát hiện trên cổ tay có thêm một chiếc đồng hồ điện tử đang đếm ngược, thời gian trên đó đang từ từ trôi đi, có thể thấy được, đúng như con rối gỗ kia nói, thời gian chạy trốn đã bắt đầu rồi.
Ba người trong nhà giam lúc này cũng phát hiện điểm này, đều sợ tới mức kêu to, cảm xúc cũng so với vừa rồi càng thêm không ổn định. Không thể nghi ngờ, bọn họ đều tin lời con rối gỗ.
"Ta nói thế nào nhỉ... Thật sự chính là 'Saw' sống sờ sờ. Trong hiện thực đồng dạng có loại kẻ điên này!" Người gầy ôm đầu, cảm xúc sắp sụp đổ.
Người áo sơ mi đen còn tốt hơn một chút, căng da đầu miễn cưỡng an ủi người gầy:
"Hiện tại không phải lúc nghĩ những điều này, việc cấp bách của chúng ta là nghĩ cách chạy đi!"
"Trốn? Trốn đi đâu, điện ảnh anh không xem sao, người bên trong đều là không chết thì tàn!"
"Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ ở đây chờ chết?"
Trong quá trình người áo sơmi đen an ủi người gầy, người đàn ông béo kia từ đầu đến cuối không nói gì, lực chú ý của hắn vẫn luôn ở trên người Tiêu Mạch, trong ánh mắt trộn lẫn sự hoài nghi và phẫn nộ sâu sắc.
Tiêu Mạch bị người béo kia nhìn đến thực không thoải mái, trong lòng cũng đang hoài nghi người béo này có thể hay không chính là Quỷ Vật trà trộn trong bọn họ.
"Có phải anh làm không? Đem chúng ta đến nơi này, sau đó giả dạng làm người giống như chúng ta." Người béo đột nhiên lạnh lùng chất vấn.
"Anh còn muốn ta giải thích mấy lần nữa anh mới có thể hiểu?"
Tiêu Mạch nghe xong cảm thấy người béo này phi thường khó hiểu, khó chịu đáp:
"Có phải anh xem phim nhiều quá không, nếu đúng như vậy, ta kiến nghị anh nhanh chóng tỉnh lại, bởi vì ta có chung cảnh ngộ với các anh."
"Nếu anh không phải cùng một bọn với nó, vậy tại sao nó lại nhắc nhở chúng ta nói, anh có lẽ sẽ biết chút gì đó?"
Nghe vậy, Tiêu Mạch càng bật cười:
"Anh chẳng lẽ không nhìn ra được tên kia đang châm ngòi ly gián sao? Nếu chúng ta là một bọn, nó cần gì phải làm như vậy?"
"Là thủ thuật che mắt, bằng không tại sao anh lại bị nhốt riêng ở bên kia, mà không phải cùng chúng ta nhốt tại cùng một chỗ!"
Người béo ở vấn đề này nhưng thật ra hăng hái, Tiêu Mạch lười trả lời hắn, cảm thấy thay vì vô nghĩa với hắn, không bằng thử đem cây chìa khóa có thể mở khóa kia bắt lấy.
Nhưng mà, hắn bên này vừa mới xoay người, liền nghe nhà giam bên cạnh truyền đến tiếng "bịch" một tiếng, Tiêu Mạch nghe tiếng nhìn lại, liền thấy người áo sơ mi đen và người gầy thế nhưng đồng thời quỳ xuống trước mặt hắn:
"Nó nói anh biết cái gì, cho nên anh khẳng định là biết, chúng tôi tin anh không phải cùng một bọn với nó, nhưng xin anh cứu chúng tôi... Làm ơn..."
Hai người vừa khóc cầu, vừa "bang bang" dập đầu với Tiêu Mạch, người béo kia thấy vậy không khỏi phẫn nộ đẩy hai người ra:
"Hai người các anh là đồ não tàn sao? Tên chó đẻ này rõ ràng là đang đứng ngoài xem kịch vui, các anh còn đi cầu hắn!"
"Trương Viễn, mày còn có mặt mũi nói tao, chúng ta từ nhỏ chơi đến lớn, cùng nhau trải qua mưa gió, cùng nhau đánh nhau, cùng nhau lập nghiệp. Tao mọi chuyện đều nghe mày, từ trước đến nay mày nói một không hai, kết quả mày thì sao, vì chút tiền mà chạy đến tòa án khởi tố tao!"
"Lý Nhị Cẩu Tử, mày cũng thật không biết xấu hổ mà nói, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì không phải tao ra mặt cho mày, công ty sáng lập lên, tao có chỗ nào bạc đãi mày. Mà mày thì sao? Chẳng qua chỉ nghe mấy câu nói xàm xí của tên khốn kiếp kia, liền không màng tình nghĩa hơn hai mươi năm của chúng ta, tự mình đem cổ phần công ty bán cho đối thủ cạnh tranh, hại tao suýt chút nữa ngồi tù.
Mày trộm đồ của tao, phản bội lòng tin của tao, tao kiện mày thì có gì sai!"
"Trương Viễn, mày nói ai là chó! Mày nói thêm câu nữa thử xem!" Người áo sơmi đen lúc này cũng phát hỏa.
Người béo có vẻ rất sớm đã thấy người áo sơ mi đen kia ngứa mắt, đang trong cơn giận dữ, hắn không nói hai lời, giơ tay cho người áo sơ mi đen một quyền. Người áo sơ mi đen hiển nhiên không nghĩ tới người đàn ông béo kia sẽ thật sự ra tay, kết quả phản ứng không kịp, trên mặt ăn trọn một quyền, ôm mặt trên mặt đất đau kêu một hồi lâu.
Người gầy thấy người áo sơ mi đen bị đánh, liền tức giận mắng chửi, nhào về phía người béo, tuy rằng không phải cùng hạng cân, nhưng thắng ở sự linh hoạt, cho nên nhất thời cũng không rơi vào thế hạ phong.
Tiêu Mạch vốn không nghĩ để ý tới ba tên não tàn này, có thể tưởng tượng đến, nếu cứ để bọn họ tiếp tục đánh nhau như vậy, cuối cùng khẳng định sẽ vì quá giờ mà rơi vào kết cục bi thảm, điều này ít nhiều sẽ làm hắn có chút không đành lòng, dù sao hắn có năng lực khuyên can.
Mặt khác, thiết bị kia tính an toàn và nguy hiểm còn chưa biết được, cũng cần có người làm chuột bạch thử nghiệm, cho nên xét về tình về lý, hắn cũng không thể để ba người này tiếp tục nội chiến.
Nghĩ vậy, Tiêu Mạch hít sâu một hơi, hướng về phía ba người đang đánh nhau túi bụi trong nhà giam quát:
"Ba người các anh chẳng lẽ muốn chết ở chỗ này sao? Hiện tại là lúc nội chiến sao, đừng quên thời gian dành cho chúng ta chỉ có mười phút, nếu đến lúc đó chúng ta còn không chạy thoát khỏi đây, vậy thì thật sự xong đời rồi!"
Bị Tiêu Mạch quát như vậy, ba người mới khôi phục chút lý trí, xem như kịp thời ngừng tay. Người gầy và người áo sơmi đen lúc này vòng qua người béo, lần thứ hai không cần tôn nghiêm quỳ xuống, cầu xin Tiêu Mạch:
"Anh biết cách thoát khỏi nơi này đúng không? Cầu anh giúp chúng tôi, đợi chúng tôi rời khỏi đây, tôi sẽ cho anh một khoản tiền lớn, tôi đem toàn bộ tiền cho anh, được không?"
Người áo sơmi đen và người gầy vì có thể bảo toàn mạng sống, hoàn toàn quên mất tôn nghiêm, giống như một con sâu đáng thương đang giãy dụa để sinh tồn, hành vi của nó khiến người ta cảm thấy buồn cười, nhưng bản năng lại khiến người ta cảm thấy thật đáng buồn.
"Tiền tài gì đó, vẫn là chờ sau khi rời khỏi đây, hãy để lại cho vợ con, cha mẹ các anh đi."
Tiêu Mạch mềm lòng, trầm ngâm một lát, hắn chỉ vào song sắt phía sau hai người:
"Kỳ thật ta cũng không xác định đây có phải là cách hay không, bất quá các anh có thể đi thử xem. Bởi vì ở vị trí trung tâm của thiết bị kia treo một chiếc chìa khóa, ta đoán rằng chiếc chìa khóa này có thể sẽ mở được khóa của nhà giam."
Mãi đến khi Tiêu Mạch mở miệng nhắc nhở, ba người áo sơ mi đen mới bừng tỉnh phát hiện, hóa ra nơi này còn có một thiết bị như vậy. Khi bọn họ nhìn thấy thiết bị này, cùng với chiếc chìa khóa treo trên đó, đều nảy sinh suy đoán giống như Tiêu Mạch. Có thể thấy được, có được suy đoán này không khó, ba người sở dĩ không chú ý tới, là bởi vì bọn họ lúc trước hoàn toàn bị nỗi sợ hãi lấn át.
Người gầy và người áo sơmi đen không để ý tới Tiêu Mạch, vội vàng chạy tới song sắt bên kia, cẩn thận quan sát thiết bị giống như cái cân kia.
Thiết bị bên này của bọn họ lớn hơn một nửa so với thiết bị của Tiêu Mạch, trên đó cũng có một cái thùng lớn chứa đầy chất lỏng không rõ tên, phía dưới nối với năm cái miệng, giống như thiết bị bên phía Tiêu Mạch, đều có thể di chuyển.
Người áo sơ mi đen hiển nhiên có tâm cơ hơn người gầy, hắn hoài nghi thiết bị này giấu diếm cơ quan gì đó, cho nên không dám mạo muội đưa tay ra, mà là xúi giục người gầy lấy tay thử.
Người gầy cũng không phải kẻ ngốc mặc người định đoạt, quay đầu trừng mắt nhìn người áo sơ mi đen, mắng:
"Sao anh không nói anh đưa tay ra thử trước đi, anh coi tôi là ** à!"
"Anh không thử, tôi không thử, nhưng luôn có người phải thử, bằng không chúng ta vẫn là phải chờ chết." Người áo sơ mi đen nói xong, quay đầu, cố ý vô tình liếc mắt về phía Tiêu Mạch, thấy Tiêu Mạch cũng không có động tác, xem tình hình cũng có ý định quan sát, hắn liền thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói với người gầy:
"Không được chúng ta cứ làm căng, xem ai có thể nhịn được ai, cùng lắm thì chết thôi, dù sao có mấy người đi cùng, trên đường hoàng tuyền nghĩ đến cũng không cô đơn, dù sao tôi không sợ!"
"Anh không sợ chết? Anh là không sợ người khác chết! Vậy chúng ta cứ nhịn, xem ai có thể nhịn được ai!"
Nhà giam lúc sáng lúc tối, bốn người Tiêu Mạch từng người lâm vào im lặng chờ đợi. Đảo mắt, thời gian liền ở trong lúc vô tình trôi qua một phần ba.
Đã không còn bao nhiêu thời gian cho bọn họ tiếp tục do dự.
Người gầy và người áo sơ mi đen đều lựa chọn căng da đầu làm căng, chỉ có người béo kia không làm như vậy, hắn có chút gian nan đi tới bên này, sau đó mồ hôi lạnh đầy mặt, nói với hai người người gầy:
"Hai tên nhát gan các anh cút sang một bên, để tôi thử cái thứ rách nát này!"
Người áo sơ mi đen nghe nói người béo muốn thử, hắn vui vẻ chạy sang một bên, nhưng người gầy lại lộ vẻ lo lắng, vốn định mở miệng ngăn cản nhưng lại bị người áo sơ mi đen túm qua.
"Anh quên hắn ở tòa án đã khống cáo anh như thế nào rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận