Cực Cụ Khủng Bố

Chương 25: đĩa nhạc

**Chương 25: Đĩa nhạc**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian**
Trương Như Tồn không phải là người địa phương, nói đến việc nàng có thể cắm rễ ở đây, là bởi vì nàng gả cho một người bản địa. Còn nhớ rõ khi đó nàng và lão công cũng chẳng có chút tình cảm nào, chỉ là cảm thấy lão công là người không tệ, mẹ nàng lại không ngừng thúc giục nàng mau chóng kết hôn, cho nên nàng mới cắn răng chấp thuận.
Mở cửa phòng, bật đèn phòng khách, Trương Như Tồn vẫn khuyên nhủ Triệu Đan Dương:
"Ta nói với ngươi như vầy, Đan Dương, hiện thực và mộng tưởng thiếu nữ hoàn toàn khác xa nhau. Cứ lấy ta làm tấm gương cho ngươi, khi đó ta một lòng muốn tìm một người ta yêu, ta nguyện ý vì hắn mà trả giá tất cả, sau đó gả cho hắn, vì hắn sinh con dưỡng cái, chúng ta cùng nhau phấn đấu cả một đời.
Kết quả thì sao, ảo tưởng loại này sau khi ta vừa tròn hai mươi lăm tuổi liền hoàn toàn tan vỡ.
Lúc ấy ta cùng bạn trai cũ yêu đến c·h·ế·t đi sống lại, nhưng là gia đình hắn một mực chen vào, nhà ta cũng chen vào, hai chúng ta cứ như vậy mà chia tay. Đến sau này chịu không n·ổi mẹ ta suốt ngày ép ta, nên tùy tiện tìm đối tượng kinh tế tàm tạm, thoạt nhìn thành thật rồi kết hôn.
Lúc ấy ta có hơi tuyệt vọng, thầm nghĩ đời này xem như xong, cả đời ở bên cạnh một người mình không yêu. Nhưng mà, khi ngươi thật sự buông bỏ, cảm thấy mình bắt đầu sống, ngươi sẽ chợt nhận ra, từ khí chất, dáng vẻ đến lãng mạn, tất cả đều không quan trọng.
Cuộc sống, chỉ đơn thuần là củi gạo mắm muối tương dấm trà.
Tất cả những gì ngươi ảo tưởng trước kia, đó chỉ là đang nói đến yêu đương, không phải thuộc về cuộc sống chân chính.
Trước đây yêu càng sâu, thì sau khi tình cảm phai nhạt sẽ càng khó chấp nhận.
Ngươi yêu một người, và người yêu thương ngươi, trừ khi có kỳ tích, nếu không không có khả năng là cùng một người, càng không thể đi đến cuối cùng."
"Thôi đi. Mấy cái đạo lý này, ngươi cũng nói với ta."
Triệu Đan Dương thay dép lê, có lẽ bị Trương Như Tồn nói đến phát phiền, nàng cắt ngang:
"So với nói ta, ngươi vẫn là nên nghĩ xem tối nay chúng ta ăn cái gì đi, lúc nãy đi lên đây chỉ lo nói chuyện phiếm với ngươi. Rốt cuộc chẳng mua được món gì."
"Tới nhà ta còn cần ngươi phải mua đồ ăn? Ta đây thật quá thất bại!"
Nói xong, Trương Như Tồn một tay giữ chặt cánh tay Triệu Đan Dương, túm nàng đi về phía phòng bếp:
"Ngươi xem tủ lạnh nhà ta chứa đồ, đảm bảo có thể dọa ngươi giật nảy mình."
"Giật nảy mình? Đây chính là ngươi nói. Ta xem lát nữa ta có đứng dậy nổi không."
"Ngươi không chán gh·é·t sao..."
Lôi kéo Triệu Đan Dương đi vào nhà bếp, Trương Như Tồn liền sốt ruột mở cửa tủ lạnh hai cánh. Cửa tủ lạnh vừa mở, một luồng khí lạnh liền tràn ra, làm cả hai cô gái cùng rùng mình.
Tủ lạnh bày biện rực rỡ đủ loại đồ ăn, phần lớn đều là rau dưa đóng gói mua ở siêu thị. Triệu Đan Dương quả thật có chút k·i·n·h ngạc, nhịn không được cảm thán:
"Thảo nào vừa vào cửa đã lôi kéo ta chạy ngay đến phòng bếp, thì ra thật sự có dự trữ."
"Đó là đương nhiên, không xem đây là nhà của ai sao."
"..."
Hai người phụ nữ lại ở trong phòng bếp tán gẫu một lát, trêu đùa nhau một chốc, sau đó Trương Như Tồn an bài khách nhân Triệu Đan Dương ngồi xuống, nói muốn tự mình xuống bếp trổ tài nấu nướng cho nàng một bữa thịnh soạn. Bảo nàng trước tiên ngồi ở sô pha xem ti vi, hoặc là đi chơi máy tính một chút. Dù sao lão công nàng không có ở nhà, muốn làm gì cũng được.
Nhìn Trương Như Tồn tự tin tràn đầy bước vào phòng bếp, Triệu Đan Dương liền đặt m·ô·n·g ngồi ở tr·ê·n sô pha, nàng thử ngả người về phía sau. Cảm thấy đúng là rất thoải mái, còn dễ chịu hơn sô pha ở nhà nàng không ít.
Bất quá điều này cũng bình thường, dù sao nàng hiện tại vẫn đang tự thuê nhà ở bên ngoài, để tiết kiệm chi tiêu, cho nên thuê căn phòng trọ tự nhiên cũng sẽ không quá tốt.
Trong lòng Triệu Đan Dương dâng lên một chút chua xót, nàng tự giễu cười, liền vươn tay cầm lấy điều khiển ti vi đặt ở tr·ê·n bàn trà, nhưng trong quá trình nàng lại vô thức kêu lên:
"Đây là thứ gì vậy?"
Triệu Đan Dương đặt điều khiển xuống, sau đó cầm cái hộp nhựa có chút nghi hoặc kia lên xem xét. Loại hộp này nàng không lạ lẫm, bởi vì trước đây có ra vỉa hè mua cho em trai một bộ manga anime đĩa lậu, lúc ấy hộp đựng đĩa chính là loại này.
Đây là loại hộp chuyên đựng DVD, hoặc là VCD.
Chỉ có điều, thứ đồ chơi này hiện nay về cơ bản đã bị đào thải, dù sao internet rất p·h·át triển, ai muốn xem cái gì thì cứ tìm kiếm trực tiếp tài nguyên là xong, mà đây cũng là nguyên nhân mà DVD vừa mới thịnh hành đã xuống dốc.
Lúc ấy DVD mới xuất hiện, nàng còn nhớ rõ toàn thành phố đều bán đầu DVD, có loại còn có thể chơi game, ca hát. Nhưng chủ yếu vẫn là dùng để xem mấy cái đĩa DVD sách lậu nén vài GB phim ảnh.
Một cái đĩa, nén vào khoảng 300 bài hát, không thành vấn đề. Vài người bạn học, bạn bè có quan hệ tốt tụ tập lại với nhau cùng xem DVD, đây cũng là loại hình giải trí phổ biến nhất của các cô gái bọn họ lúc bấy giờ.
Cầm chiếc hộp DVD tr·ê·n tay, ký ức dĩ vãng liên quan đến chuyện này liền không chịu kh·ố·n·g chế hiện về. Gần đây, Triệu Đan Dương có trạng thái không được tốt, áp lực c·ô·ng việc là một phần, còn có một phần đến từ sự thúc ép của cha mẹ.
Cha mẹ nàng gần đây không ngừng giục nàng chuyện kết hôn, hầu như ngày nào cũng đ·á·n·h một cuộc điện thoại nhắc nhở, làm nàng vô cùng bực bội. Nói đến thì cũng là vì phong tục của quê nàng, nếu phụ nữ hai mươi ba tuổi mà chưa kết hôn, vậy sẽ bị cho là không ai thèm, đã thuộc dạng gái lỡ thì khá nghiêm trọng.
Nàng bởi vì học ở bên ngoài, tiếp xúc với nhiều người khác nhau, cho nên đã sớm không còn những tư tưởng phong kiến. Cảm thấy phụ nữ cũng như đàn ông, cũng có quyền th·e·o đ·u·ổ·i người mình yêu. Nếu không tìm được thì dứt khoát không kết hôn, chứ không phải l·ừ·a gạt chính mình, tùy tiện gả bán mình đi.
Đạo lý này nàng hiểu, nhưng là cha mẹ nàng không hiểu, dù nàng có nói gì đi nữa cũng vô dụng, thậm chí có kiểu nếu nàng không kết hôn, bọn họ sẽ t·ự s·át cho nàng xem, khiến nàng hết sức bất đắc dĩ và cạn lời.
Nàng có chút gắng sức mở hộp ra, bên trong là một đĩa trắng không có hình vẽ. Xem độ dày của đĩa, hẳn là DVD, bởi vì VCD và CD thường mỏng hơn.
"Như Tồn! Như Tồn?"
Triệu Đan Dương cầm hộp, hướng về phía Trương Như Tồn đang bận rộn nấu cơm trong bếp gọi.
Nghe Triệu Đan Dương gọi, Trương Như Tồn ló đầu ra khỏi phòng bếp, hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Đây là đĩa gì thế?"
"A?" Trương Như Tồn vẫn chưa hiểu.
"Chính là đĩa này!" Triệu Đan Dương lại vẫy vẫy về phía Trương Như Tồn.
Trương Như Tồn cẩn thận nhìn thoáng qua, sau đó mới sực nhớ lại chuyện sáng sớm hôm nay, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, lắc đầu nói:
"Không biết là đĩa gì, ta cũng mới p·h·át hiện sáng nay, còn chưa kịp xem."
"Vậy ta xem trước nha?"
"Cái kia... Hay là đợi ta xem cùng, nói không chừng là phim k·i·n·h dị, chính ngươi xem không sợ hãi sao!"
Trương Như Tồn cũng không biết tại sao bản thân đột nhiên nói ra những lời này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận