Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ
Chương 88: Cấp bốn Tu Chân quốc ( bốn) (1)
Chương 88: Cấp bốn Tu Chân quốc ( bốn) (1) Nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Mộ Thiên quăng tới, Diêm Tiểu Hổ trong nháy mắt ngạo nghễ ưỡn ngực, nhưng trong lòng lại là khóc không ra nước mắt. Vì tạo dựng màn ngẫu nhiên gặp gỡ này, có trời mới biết ta phải bồi thường bao nhiêu đồ vật, nhất là vì hàng phục con yêu thú hay quấy phá xóm làng, hắn đã dùng hết toàn lực, không ngờ đến lúc then chốt kia, súc sinh kia lại phản tổ huyết mạch. Suýt chút nữa thì lật thuyền trong mương, cũng may thời gian tính toán tinh chuẩn, tất cả gần như không có khe hở dính liền nhau.
Nhìn thấy bộ dạng của Diêm Tiểu Hổ như vậy, Lý Đạo Huyền cũng không tiện nói nhiều, đành nói: "Nếu là Diêm sư đệ dẫn đường, vậy phải chiêu đãi công chúa điện hạ thật tốt, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khiến toàn bộ Thái Thanh Môn hổ thẹn."
Diêm Tiểu Hổ tự nhiên hiểu ý Lý Đạo Huyền, yên tâm đi, ta có to gan đến mấy cũng không thể nhìn trộm công chúa tắm rửa đâu. Huống hồ, ta đâu phải kẻ cuồng nhìn lén gì.
"Ngươi khỏe, ta tên là Lộc Dao Dao!" Đúng lúc này, Lộc Dao Dao vui vẻ đi tới, đến trước mặt Hiên Viên Mộ Thiên, nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Hiên Viên Mộ Thiên cẩn thận đánh giá Lộc Dao Dao, đặc biệt là ở chỗ hốc mắt nhìn thêm vài lần, sau đó mỉm cười nói: "Ngươi khỏe."
Tiếp đó, nàng lục tìm trong túi trữ vật một hồi, rất nhanh lấy ra một bình đan dược.
"Tặng cho ngươi cái này."
"Cái gì?"
"Đây là đan dược loại bỏ vết bớt, yên tâm, là do quốc sư bá bá luyện chế, dược hiệu cực tốt, bất kể bớt ở đâu cũng đều có thể loại bỏ, lại không lưu lại sẹo."
"Cám ơn, nhưng ta muốn hỏi một điều, tại sao ngươi lại muốn đưa ta cái này?"
"Mắt của ngươi ấy."
"Mắt ta? Mắt ta làm sao?"
Thấy Lộc Dao Dao mặt đầy nghi hoặc, chuẩn bị lấy gương ra soi, Lý Đạo Huyền cùng mọi người lập tức cuống lên, vội vàng nói: "Dật Trần huynh, sư tôn của ta đang ở trên núi, ta dẫn ngươi đi!" Nói xong, lôi kéo Hiên Viên Dật Trần vội vàng lên núi.
"Đại sư huynh..." Rất nhanh, phía sau vang lên tiếng Lộc Dao Dao tức tối kêu.
Hiên Viên Dật Trần cũng kịp phản ứng, ban đầu hắn cũng nghĩ là bớt thật.
"Quan hệ sư huynh muội của các ngươi thật tốt a!" Hiên Viên Dật Trần nói.
Lý Đạo Huyền cười nói: "Bình thường thôi."
"Giống ta, đều thích trêu chọc muội muội của mình. Đừng nhìn Mộ Thiên bây giờ đoan trang hào phóng, ngày thường mà chọc giận nàng, ta cũng phải trốn chui trốn nhủi." Hiên Viên Dật Trần nói.
Lý Đạo Huyền cười, rồi không nói gì thêm, dẫn Hiên Viên Dật Trần trực tiếp đến Thừa Thiên điện.
Lúc nhá nhem tối, Chu Thanh vừa cho gà mái ăn bột linh thạch, đang chuẩn bị luyện Hóa Linh uẩn nấm, thì nghe bên ngoài sân có tiếng gõ cửa.
"Lão tứ, lão tứ --" tiếng của Diêm Tiểu Hổ vang lên.
Chu Thanh lắc đầu bất đắc dĩ, đành phải ra mở cửa. Vừa mới mở cửa, một luồng mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt.
Diêm Tiểu Hổ ợ một hơi rượu dài, Chu Thanh ghét bỏ lùi lại một bước, vội vàng dùng tay phẩy phẩy. "Đây là uống bao nhiêu rượu vậy?"
Diêm Tiểu Hổ cao hứng giơ hộp cơm trong tay lên, nói: "Uống ở Ngọc Thiện đường, đều miễn phí, không uống thì ngu à, lúc về còn tiện tay gói một phần mang cho ngươi, nhân lúc còn nóng ăn đi."
Diêm Tiểu Hổ lảo đảo bước tới, Chu Thanh vội vàng đỡ hắn.
Sau đó, nhìn hộp cơm đầy ắp, trong lòng Chu Thanh dâng lên một cỗ ấm áp, nói: "Đa tạ sư huynh!"
Diêm Tiểu Hổ mỉm cười, tiếp đó linh lực bùng phát, mùi rượu trong người bắt đầu tiêu tan nhanh chóng.
"Cảm ơn cái gì, hôm nay vốn ngươi cũng nên đến Ngọc Thiện đường ăn uống, chỉ tại sư huynh làm lỡ mất, là ta nên cảm ơn ngươi mới đúng, mau ăn đi, ta biết rõ lúc này ngươi vẫn chưa ăn cơm mà." Tỉnh táo lại, tâm trạng Diêm Tiểu Hổ rất tốt.
Chu Thanh đành nhận lấy hộp cơm đặt sang một bên, sau đó lòng tràn đầy tò mò hỏi: "Sư huynh, vị Cửu công chúa kia thế nào?"
Diêm Tiểu Hổ gật đầu trước, sau lại lắc đầu, vẻ mặt chợt hiện lên một chút phiền muộn.
"Ngày thường nàng rất duyên dáng, chỉ là ta không có cảm giác rung động kiểu đó với nàng. Hơn nữa lúc ở chung với nàng, từng lời nói cử chỉ đều toát ra một loại quý khí phong thái nho nhã, ngược lại khiến ta tự ti mặc cảm, trong lòng rất không được tự nhiên." Diêm Tiểu Hổ cau mày nói.
Chu Thanh: "..."
"Đó là tự nhiên, người ta là con gái hoàng gia, chúng ta loại thôn phu ở rừng núi sao so được với nàng. Ta thấy ngược lại ngươi cùng nữ quỷ kia nói chuyện rất hợp ý, tính tình cũng gần như nhau!" Chu Thanh trêu chọc.
Diêm Tiểu Hổ vội nói: "Ngươi đừng có nói bậy, ta Diêm Tiểu Hổ sau này muốn làm phò mã đó, sao có thể tìm nữ quỷ. Thôi không nói nữa, ngày mai ngươi muốn đi dạo thì cứ tự nhiên đi dạo, dù sao ấn tượng đầu ta đã để lại, chắc chắn sẽ không gây trở ngại cho ta."
Chu Thanh lại nói: "Thế còn Đại sư huynh thì sao?"
"Không rõ, vẫn đang bế quan. Nhưng ngày mai vị Thất hoàng tử muốn đấu với Lý Đạo Huyền một trận, sau đó nghỉ ngơi hai ngày, rồi mới khiêu chiến Đại sư huynh." Diêm Tiểu Hổ nghĩ ngợi rồi nói.
Nghe vậy, Chu Thanh khẽ động lòng. "Trận chiến giữa bọn họ chắc chắn đặc sắc lắm, đến lúc đó chắc sẽ có rất nhiều người vây xem đúng không?" Chu Thanh vội hỏi.
Diêm Tiểu Hổ nói: "Đương nhiên rồi, hai tên Nguyên Anh cảnh viên mãn chiến đấu, đối với tất cả chúng ta mà nói đều là cơ hội học tập hiếm có. Nhưng chỗ xem có hạn, mà chắc là tất cả đệ tử chân truyền và hạch tâm đều sẽ đi."
Nghe tới đây, Chu Thanh trở nên kích động. Nói cách khác, đến lúc đó người vây xem ngoại trừ Kim Đan cảnh ra đều là Nguyên Anh cảnh.
Tốt, thật sự quá tốt rồi.
Đang lo gần đây tìm không ra cơ hội xoát điểm Xem Nhẹ, thì cái này không phải có ngay rồi sao.
"Tam sư huynh, mai đi nhớ gọi ta một tiếng!" Chu Thanh nói.
Diêm Tiểu Hổ gật đầu: "Biết rồi, mau ăn đi, vất vả cả ngày. Không thể không nói, bồi đám nương tử chơi thật là không mệt mỏi bình thường đâu."
Tiễn Tam sư huynh xong, Chu Thanh vừa định đóng cửa, liền thấy một con hạc giấy bay tới. Theo hạc giấy rơi xuống, bên trong truyền đến giọng nghịch ngợm của Lộc Dao Dao: "Chu sư huynh, không ngờ mắt ngươi tốt như vậy, lần này không phải là tiết kiệm bao nhiêu năm phấn đấu rồi sao."
Chu Thanh nghe mà chẳng hiểu mô tê gì. Uống rượu giả đi à?
Hôm nay sân thi đấu náo nhiệt phi thường, biển người cuồn cuộn, đệ tử đến từ mười ba phong đứng kín mít xung quanh. Đương nhiên, đệ tử bình thường không có tư cách xem trưởng giáo thủ đồ cùng một vị hoàng tử chiến đấu, đến đây cơ bản đều là đệ tử chân truyền và hạch tâm. Ngoài ra còn có các chấp sự, trưởng lão cùng nhiều vị phong chủ đến xem náo nhiệt.
Lúc Chu Thanh cùng Diêm Tiểu Hổ chạy tới, nơi này đã sớm huyên náo ầm ĩ, thậm chí ở xa còn có người lén lút cá cược.
Khoan đã, cái người phụ trách cá cược kia có vẻ như là Ngưu Quảng Mặc?
Chu Thanh không nói gì, nhìn về phía Diêm Tiểu Hổ bên cạnh.
"Lão đại!" Rất nhanh, vài đệ tử chân truyền quen thuộc chạy lại.
Diêm Tiểu Hổ lúc này móc ra hai trăm cái ngọc giản trống hình ảnh, đưa cho bọn họ.
"Nhớ kỹ, phải đợi chiến đấu bắt đầu mới chào hàng, phải có mắt nhìn độc đáo, đừng chào nửa ngày nhà người ta lại không có tiền, uổng phí thời gian." Diêm Tiểu Hổ dặn dò.
Mấy người gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Chỗ ta có danh sách một số đệ tử hạch tâm có tiền, trước tiên nhắm vào bọn họ đã, ta không tin cơ hội tốt thế này mà họ không muốn tranh nhau, rồi từ từ nghiên cứu sau!" Diêm Tiểu Hổ cười hắc hắc nói.
Mấy người nhanh chóng rời đi.
Chu Thanh nhìn Diêm Tiểu Hổ, không khỏi vỗ tay.
"Tam sư huynh, ngươi làm ăn kiểu này đúng là siêu đẳng, sư đệ ta thành tâm bội phục, đúng là một cơ hội cũng không bỏ qua!" Chu Thanh khen ngợi.
Diêm Tiểu Hổ khoát tay, nói: "Mấy trò này đâu có gì. Bất quá lần này vì góp vốn cá cược và hơn hai trăm cái ngọc giản hình ảnh trống này, ta gần như là tán gia bại sản, còn nợ đầm đìa. Nếu mà thua, phần thưởng viên linh thạch thượng phẩm kia của ta chắc là phải nộp vào mất."
"Lão tứ, ngươi cũng không thể trơ mắt nhìn ta phá sản đấy nhé. Tính theo phương án tệ nhất thì, lúc đó có lẽ ngươi phải cho ta vay đấy..." Lão tứ, đừng có đi nhanh thế chứ, ta còn chưa nói hết đây."
Không lâu sau, Chu Thanh ngước nhìn lên sân thi đấu.
Các phong chủ theo thứ tự ngồi xuống, người thì thần sắc trang nghiêm, người thì tươi cười, mỗi người đều tản ra khí tràng cường đại.
Mười ba vị phong chủ có mặt đủ tám người, có thể thấy bọn họ cũng tò mò với trận đấu này. Ngoài ra, bên cạnh trưởng giáo Tào Chính Dương còn ngồi hai người đeo mặt nạ.
"Hai người này là người hộ đạo cho Thất hoàng tử và Cửu công chúa, đương nhiên, đấy chỉ là trên mặt nổi thôi, lén lút thì chắc còn có nữa." Diêm Tiểu Hổ nhỏ giọng nói.
Chu Thanh gật đầu. Dù cách khá xa, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ sát khí phát ra từ hai người này.
"Chu sư huynh, hóa ra ngươi ở đây!" Đúng lúc này, sau lưng vang lên giọng vui vẻ của Lộc Dao Dao.
Chu Thanh quay người, liền thấy Lộc Dao Dao, Thạch Trăn và một cô gái lạ tay trong tay đi tới.
"Ôi, Mộ Thiên muội muội, sao muội lại ra đây, ở trên kia tầm nhìn mới tốt chứ, nhìn rõ hơn nhiều."
Thấy cô gái lạ, Diêm Tiểu Hổ lập tức cười hì hì xoa xoa tay nói.
Chu Thanh lập tức hiểu ra, hóa ra nàng này chính là Cửu công chúa của Thánh Vũ hoàng triều. Chỉ là không ngờ, mới một ngày trôi qua mà cả ba người đã thành chị em thân thiết rồi sao? Giữa các người ai mới là trùm quan hệ xã hội đây?
"Lộc sư muội tìm ngươi nửa ngày, ta chỉ nàng nhưng nàng lại không thấy ngươi." Thạch Trăn cười nói.
Lộc Dao Dao gãi đầu, có chút xấu hổ: "Gần đây mắt không được tốt, rõ ràng ngươi ở ngay đây mà ta cứ không nhìn thấy."
Chu Thanh chỉ cười, rồi nhìn về phía Hiên Viên Mộ Thiên, chắp tay nói: "Gặp qua Cửu điện hạ."
"Chu đại ca khách sáo quá, ngươi cứ gọi ta là Mộ Thiên giống mọi người là được!"
Hiên Viên Mộ Thiên mặc dù là Trúc Cơ cảnh đại viên mãn, nhưng không hiểu sao, đứng trước mặt Chu Thanh lại cảm thấy có một áp lực vô hình. Tu vi của đối phương chắc là cao hơn nàng, gọi một tiếng Chu đại ca cũng hợp lý.
【Điểm Tâm Giám +8】
Đúng lúc Chu Thanh đang nhìn Cửu công chúa này có khí chất bất phàm, hoàn toàn khác biệt so với vẻ mặt ngơ ngác của Tam sư huynh bên cạnh thì đột nhiên hệ thống vang lên tiếng thông báo nhắc nhở. Rồi nhìn thấy dòng chữ ghi chú [giỏi ăn nói] trên đầu Lộc Dao Dao, lập tức đổi thành [mắt tốt].
Chu Thanh nhất thời có chút không hiểu.
Lộc Dao Dao lại đột nhiên khen lên: "Mộ Thiên tỷ tỷ, tóc của tỷ thật là xinh đẹp a, lại còn màu cam nữa chứ, rất ít người có màu tóc như vậy, mà ta nhớ là Chu sư huynh rất thích con gái có tóc màu cam đấy." Lộc Dao Dao cố tình nhấn mạnh hai chữ "màu cam".
Chu Thanh sững sờ, rất nhanh đã kịp phản ứng.
Ta cũng đã thắc mắc lúc mới nhìn Hiên Viên Mộ Thiên luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, thì ra là ở mái tóc này.
Nhìn thấy bộ dạng của Diêm Tiểu Hổ như vậy, Lý Đạo Huyền cũng không tiện nói nhiều, đành nói: "Nếu là Diêm sư đệ dẫn đường, vậy phải chiêu đãi công chúa điện hạ thật tốt, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khiến toàn bộ Thái Thanh Môn hổ thẹn."
Diêm Tiểu Hổ tự nhiên hiểu ý Lý Đạo Huyền, yên tâm đi, ta có to gan đến mấy cũng không thể nhìn trộm công chúa tắm rửa đâu. Huống hồ, ta đâu phải kẻ cuồng nhìn lén gì.
"Ngươi khỏe, ta tên là Lộc Dao Dao!" Đúng lúc này, Lộc Dao Dao vui vẻ đi tới, đến trước mặt Hiên Viên Mộ Thiên, nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Hiên Viên Mộ Thiên cẩn thận đánh giá Lộc Dao Dao, đặc biệt là ở chỗ hốc mắt nhìn thêm vài lần, sau đó mỉm cười nói: "Ngươi khỏe."
Tiếp đó, nàng lục tìm trong túi trữ vật một hồi, rất nhanh lấy ra một bình đan dược.
"Tặng cho ngươi cái này."
"Cái gì?"
"Đây là đan dược loại bỏ vết bớt, yên tâm, là do quốc sư bá bá luyện chế, dược hiệu cực tốt, bất kể bớt ở đâu cũng đều có thể loại bỏ, lại không lưu lại sẹo."
"Cám ơn, nhưng ta muốn hỏi một điều, tại sao ngươi lại muốn đưa ta cái này?"
"Mắt của ngươi ấy."
"Mắt ta? Mắt ta làm sao?"
Thấy Lộc Dao Dao mặt đầy nghi hoặc, chuẩn bị lấy gương ra soi, Lý Đạo Huyền cùng mọi người lập tức cuống lên, vội vàng nói: "Dật Trần huynh, sư tôn của ta đang ở trên núi, ta dẫn ngươi đi!" Nói xong, lôi kéo Hiên Viên Dật Trần vội vàng lên núi.
"Đại sư huynh..." Rất nhanh, phía sau vang lên tiếng Lộc Dao Dao tức tối kêu.
Hiên Viên Dật Trần cũng kịp phản ứng, ban đầu hắn cũng nghĩ là bớt thật.
"Quan hệ sư huynh muội của các ngươi thật tốt a!" Hiên Viên Dật Trần nói.
Lý Đạo Huyền cười nói: "Bình thường thôi."
"Giống ta, đều thích trêu chọc muội muội của mình. Đừng nhìn Mộ Thiên bây giờ đoan trang hào phóng, ngày thường mà chọc giận nàng, ta cũng phải trốn chui trốn nhủi." Hiên Viên Dật Trần nói.
Lý Đạo Huyền cười, rồi không nói gì thêm, dẫn Hiên Viên Dật Trần trực tiếp đến Thừa Thiên điện.
Lúc nhá nhem tối, Chu Thanh vừa cho gà mái ăn bột linh thạch, đang chuẩn bị luyện Hóa Linh uẩn nấm, thì nghe bên ngoài sân có tiếng gõ cửa.
"Lão tứ, lão tứ --" tiếng của Diêm Tiểu Hổ vang lên.
Chu Thanh lắc đầu bất đắc dĩ, đành phải ra mở cửa. Vừa mới mở cửa, một luồng mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt.
Diêm Tiểu Hổ ợ một hơi rượu dài, Chu Thanh ghét bỏ lùi lại một bước, vội vàng dùng tay phẩy phẩy. "Đây là uống bao nhiêu rượu vậy?"
Diêm Tiểu Hổ cao hứng giơ hộp cơm trong tay lên, nói: "Uống ở Ngọc Thiện đường, đều miễn phí, không uống thì ngu à, lúc về còn tiện tay gói một phần mang cho ngươi, nhân lúc còn nóng ăn đi."
Diêm Tiểu Hổ lảo đảo bước tới, Chu Thanh vội vàng đỡ hắn.
Sau đó, nhìn hộp cơm đầy ắp, trong lòng Chu Thanh dâng lên một cỗ ấm áp, nói: "Đa tạ sư huynh!"
Diêm Tiểu Hổ mỉm cười, tiếp đó linh lực bùng phát, mùi rượu trong người bắt đầu tiêu tan nhanh chóng.
"Cảm ơn cái gì, hôm nay vốn ngươi cũng nên đến Ngọc Thiện đường ăn uống, chỉ tại sư huynh làm lỡ mất, là ta nên cảm ơn ngươi mới đúng, mau ăn đi, ta biết rõ lúc này ngươi vẫn chưa ăn cơm mà." Tỉnh táo lại, tâm trạng Diêm Tiểu Hổ rất tốt.
Chu Thanh đành nhận lấy hộp cơm đặt sang một bên, sau đó lòng tràn đầy tò mò hỏi: "Sư huynh, vị Cửu công chúa kia thế nào?"
Diêm Tiểu Hổ gật đầu trước, sau lại lắc đầu, vẻ mặt chợt hiện lên một chút phiền muộn.
"Ngày thường nàng rất duyên dáng, chỉ là ta không có cảm giác rung động kiểu đó với nàng. Hơn nữa lúc ở chung với nàng, từng lời nói cử chỉ đều toát ra một loại quý khí phong thái nho nhã, ngược lại khiến ta tự ti mặc cảm, trong lòng rất không được tự nhiên." Diêm Tiểu Hổ cau mày nói.
Chu Thanh: "..."
"Đó là tự nhiên, người ta là con gái hoàng gia, chúng ta loại thôn phu ở rừng núi sao so được với nàng. Ta thấy ngược lại ngươi cùng nữ quỷ kia nói chuyện rất hợp ý, tính tình cũng gần như nhau!" Chu Thanh trêu chọc.
Diêm Tiểu Hổ vội nói: "Ngươi đừng có nói bậy, ta Diêm Tiểu Hổ sau này muốn làm phò mã đó, sao có thể tìm nữ quỷ. Thôi không nói nữa, ngày mai ngươi muốn đi dạo thì cứ tự nhiên đi dạo, dù sao ấn tượng đầu ta đã để lại, chắc chắn sẽ không gây trở ngại cho ta."
Chu Thanh lại nói: "Thế còn Đại sư huynh thì sao?"
"Không rõ, vẫn đang bế quan. Nhưng ngày mai vị Thất hoàng tử muốn đấu với Lý Đạo Huyền một trận, sau đó nghỉ ngơi hai ngày, rồi mới khiêu chiến Đại sư huynh." Diêm Tiểu Hổ nghĩ ngợi rồi nói.
Nghe vậy, Chu Thanh khẽ động lòng. "Trận chiến giữa bọn họ chắc chắn đặc sắc lắm, đến lúc đó chắc sẽ có rất nhiều người vây xem đúng không?" Chu Thanh vội hỏi.
Diêm Tiểu Hổ nói: "Đương nhiên rồi, hai tên Nguyên Anh cảnh viên mãn chiến đấu, đối với tất cả chúng ta mà nói đều là cơ hội học tập hiếm có. Nhưng chỗ xem có hạn, mà chắc là tất cả đệ tử chân truyền và hạch tâm đều sẽ đi."
Nghe tới đây, Chu Thanh trở nên kích động. Nói cách khác, đến lúc đó người vây xem ngoại trừ Kim Đan cảnh ra đều là Nguyên Anh cảnh.
Tốt, thật sự quá tốt rồi.
Đang lo gần đây tìm không ra cơ hội xoát điểm Xem Nhẹ, thì cái này không phải có ngay rồi sao.
"Tam sư huynh, mai đi nhớ gọi ta một tiếng!" Chu Thanh nói.
Diêm Tiểu Hổ gật đầu: "Biết rồi, mau ăn đi, vất vả cả ngày. Không thể không nói, bồi đám nương tử chơi thật là không mệt mỏi bình thường đâu."
Tiễn Tam sư huynh xong, Chu Thanh vừa định đóng cửa, liền thấy một con hạc giấy bay tới. Theo hạc giấy rơi xuống, bên trong truyền đến giọng nghịch ngợm của Lộc Dao Dao: "Chu sư huynh, không ngờ mắt ngươi tốt như vậy, lần này không phải là tiết kiệm bao nhiêu năm phấn đấu rồi sao."
Chu Thanh nghe mà chẳng hiểu mô tê gì. Uống rượu giả đi à?
Hôm nay sân thi đấu náo nhiệt phi thường, biển người cuồn cuộn, đệ tử đến từ mười ba phong đứng kín mít xung quanh. Đương nhiên, đệ tử bình thường không có tư cách xem trưởng giáo thủ đồ cùng một vị hoàng tử chiến đấu, đến đây cơ bản đều là đệ tử chân truyền và hạch tâm. Ngoài ra còn có các chấp sự, trưởng lão cùng nhiều vị phong chủ đến xem náo nhiệt.
Lúc Chu Thanh cùng Diêm Tiểu Hổ chạy tới, nơi này đã sớm huyên náo ầm ĩ, thậm chí ở xa còn có người lén lút cá cược.
Khoan đã, cái người phụ trách cá cược kia có vẻ như là Ngưu Quảng Mặc?
Chu Thanh không nói gì, nhìn về phía Diêm Tiểu Hổ bên cạnh.
"Lão đại!" Rất nhanh, vài đệ tử chân truyền quen thuộc chạy lại.
Diêm Tiểu Hổ lúc này móc ra hai trăm cái ngọc giản trống hình ảnh, đưa cho bọn họ.
"Nhớ kỹ, phải đợi chiến đấu bắt đầu mới chào hàng, phải có mắt nhìn độc đáo, đừng chào nửa ngày nhà người ta lại không có tiền, uổng phí thời gian." Diêm Tiểu Hổ dặn dò.
Mấy người gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Chỗ ta có danh sách một số đệ tử hạch tâm có tiền, trước tiên nhắm vào bọn họ đã, ta không tin cơ hội tốt thế này mà họ không muốn tranh nhau, rồi từ từ nghiên cứu sau!" Diêm Tiểu Hổ cười hắc hắc nói.
Mấy người nhanh chóng rời đi.
Chu Thanh nhìn Diêm Tiểu Hổ, không khỏi vỗ tay.
"Tam sư huynh, ngươi làm ăn kiểu này đúng là siêu đẳng, sư đệ ta thành tâm bội phục, đúng là một cơ hội cũng không bỏ qua!" Chu Thanh khen ngợi.
Diêm Tiểu Hổ khoát tay, nói: "Mấy trò này đâu có gì. Bất quá lần này vì góp vốn cá cược và hơn hai trăm cái ngọc giản hình ảnh trống này, ta gần như là tán gia bại sản, còn nợ đầm đìa. Nếu mà thua, phần thưởng viên linh thạch thượng phẩm kia của ta chắc là phải nộp vào mất."
"Lão tứ, ngươi cũng không thể trơ mắt nhìn ta phá sản đấy nhé. Tính theo phương án tệ nhất thì, lúc đó có lẽ ngươi phải cho ta vay đấy..." Lão tứ, đừng có đi nhanh thế chứ, ta còn chưa nói hết đây."
Không lâu sau, Chu Thanh ngước nhìn lên sân thi đấu.
Các phong chủ theo thứ tự ngồi xuống, người thì thần sắc trang nghiêm, người thì tươi cười, mỗi người đều tản ra khí tràng cường đại.
Mười ba vị phong chủ có mặt đủ tám người, có thể thấy bọn họ cũng tò mò với trận đấu này. Ngoài ra, bên cạnh trưởng giáo Tào Chính Dương còn ngồi hai người đeo mặt nạ.
"Hai người này là người hộ đạo cho Thất hoàng tử và Cửu công chúa, đương nhiên, đấy chỉ là trên mặt nổi thôi, lén lút thì chắc còn có nữa." Diêm Tiểu Hổ nhỏ giọng nói.
Chu Thanh gật đầu. Dù cách khá xa, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ sát khí phát ra từ hai người này.
"Chu sư huynh, hóa ra ngươi ở đây!" Đúng lúc này, sau lưng vang lên giọng vui vẻ của Lộc Dao Dao.
Chu Thanh quay người, liền thấy Lộc Dao Dao, Thạch Trăn và một cô gái lạ tay trong tay đi tới.
"Ôi, Mộ Thiên muội muội, sao muội lại ra đây, ở trên kia tầm nhìn mới tốt chứ, nhìn rõ hơn nhiều."
Thấy cô gái lạ, Diêm Tiểu Hổ lập tức cười hì hì xoa xoa tay nói.
Chu Thanh lập tức hiểu ra, hóa ra nàng này chính là Cửu công chúa của Thánh Vũ hoàng triều. Chỉ là không ngờ, mới một ngày trôi qua mà cả ba người đã thành chị em thân thiết rồi sao? Giữa các người ai mới là trùm quan hệ xã hội đây?
"Lộc sư muội tìm ngươi nửa ngày, ta chỉ nàng nhưng nàng lại không thấy ngươi." Thạch Trăn cười nói.
Lộc Dao Dao gãi đầu, có chút xấu hổ: "Gần đây mắt không được tốt, rõ ràng ngươi ở ngay đây mà ta cứ không nhìn thấy."
Chu Thanh chỉ cười, rồi nhìn về phía Hiên Viên Mộ Thiên, chắp tay nói: "Gặp qua Cửu điện hạ."
"Chu đại ca khách sáo quá, ngươi cứ gọi ta là Mộ Thiên giống mọi người là được!"
Hiên Viên Mộ Thiên mặc dù là Trúc Cơ cảnh đại viên mãn, nhưng không hiểu sao, đứng trước mặt Chu Thanh lại cảm thấy có một áp lực vô hình. Tu vi của đối phương chắc là cao hơn nàng, gọi một tiếng Chu đại ca cũng hợp lý.
【Điểm Tâm Giám +8】
Đúng lúc Chu Thanh đang nhìn Cửu công chúa này có khí chất bất phàm, hoàn toàn khác biệt so với vẻ mặt ngơ ngác của Tam sư huynh bên cạnh thì đột nhiên hệ thống vang lên tiếng thông báo nhắc nhở. Rồi nhìn thấy dòng chữ ghi chú [giỏi ăn nói] trên đầu Lộc Dao Dao, lập tức đổi thành [mắt tốt].
Chu Thanh nhất thời có chút không hiểu.
Lộc Dao Dao lại đột nhiên khen lên: "Mộ Thiên tỷ tỷ, tóc của tỷ thật là xinh đẹp a, lại còn màu cam nữa chứ, rất ít người có màu tóc như vậy, mà ta nhớ là Chu sư huynh rất thích con gái có tóc màu cam đấy." Lộc Dao Dao cố tình nhấn mạnh hai chữ "màu cam".
Chu Thanh sững sờ, rất nhanh đã kịp phản ứng.
Ta cũng đã thắc mắc lúc mới nhìn Hiên Viên Mộ Thiên luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, thì ra là ở mái tóc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận