Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 96: Tứ cấp tu chân quốc ( Mười hai ) (1)

Chu Thanh nhìn xung quanh, khắp nơi trên đất là bột mịn màu xám trắng, đây là do tất cả trung phẩm linh thạch sau khi mất đi linh khí, hóa thành xác không. Gà mái đang đến mổ thóc cộc cộc cộc. Điều này khiến Chu Thanh một trận hổ thẹn, vội vàng đập nát một ít bột phấn linh thạch hạ phẩm cho nó.
"Xem chừng ăn nhiều đến thận kết sỏi!" Chu Thanh tâm tình thật tốt trêu ghẹo nói.
Sau đó nhìn túi trữ vật, chỉ còn lại chưa tới hơn một trăm hạ phẩm linh thạch.
"Chỉ sợ ta là toàn bộ Thái Thanh môn nghèo nhất hạch tâm đệ tử!" Chu Thanh cười khổ lắc đầu. Tiền a tiền a, một đồng tiền có thể làm khó anh hùng hán đây.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ gian phòng, Chu Thanh lúc này mới đi vào sân nhỏ, tham lam hấp thụ ánh mặt trời buổi trưa, gọi là một cái hài lòng dễ chịu.
"Bây giờ có «Âm Dương Quyết» điều phối hợp lý, «Thương Lôi kiếm Quyết» vô luận là thức thứ nhất hay thức thứ hai, đều có thể thi triển liên tiếp trong thời gian ngắn!" Chu Thanh lấy kiếm gãy ra, tự lẩm bẩm.
Như vậy, thủ đoạn bảo mệnh chính là có thêm một hạng.
"Lão tứ, lão tứ ngươi làm gì đấy?" Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của Diêm Tiểu Hổ đúng giờ. Chu Thanh thở dài một tiếng.
Bây giờ hai chữ "Lão tứ" này từ miệng Tam sư huynh nói ra, hắn đều có chút tê cả da đầu. Nhưng vẫn là thu kiếm gãy, mở cửa sân.
Diêm Tiểu Hổ đang cười hắc hắc, đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm một hộp đựng thức ăn.
"Biết ngay ngươi còn chưa ăn cơm mà, đồ ăn ở Ngọc Thiện Đường mới làm đấy, đến nếm thử!" Diêm Tiểu Hổ vừa nói vừa bước vào.
Nhìn Diêm Tiểu Hổ hôm nay có chút khác thường, Chu Thanh nghi ngờ hỏi: "Tam sư huynh, chuyện này không giống ngươi nha, có phải ngươi có việc muốn ta giúp không?"
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Tam sư huynh có bao nhiêu keo kiệt, hắn còn rõ hơn ai hết, lần trước nói xong mời khách đợi đến Ngọc Thiện Đường lại nói không đủ tiền, hại mình phải ứng ra. Sao đột nhiên lại chủ động ân cần đi Thần Nhạc Phong, thậm chí còn gói mang cho ngươi về. Có vấn đề!
Nghe Chu Thanh nói, Diêm Tiểu Hổ sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, đồng thời bày đồ ăn đang tản ra linh khí lên bàn, thậm chí còn tâm lý móc ra một bầu rượu.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh ngồi đi, thế nào, sư huynh mời tiểu sư đệ ăn cơm, là có chuyện cầu người à? Ta có phải là người như vậy không?" Diêm Tiểu Hổ cười đùa, kéo Chu Thanh ngồi xuống.
Chu Thanh chỉ cười không nói, cũng không động đũa.
"Ôi, gà con cũng ở đây à, xem ta mang cho ngươi món ngon gì này, trên đường ta cố ý giúp ngươi bắt châu chấu trong bụi cỏ đấy."
Thấy Chu Thanh không hề lay động, Diêm Tiểu Hổ lại tươi cười nhìn về phía gà mái trong ổ gà, nhanh tay lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong đựng rất nhiều châu chấu xanh.
Sau khi đổ toàn bộ ra, đám châu chấu lập tức bay tán loạn, gà mái cụp đôi mắt lồi ra, bắt đầu điên cuồng mổ cột.
Diêm Tiểu Hổ: "... "
"Tam sư huynh, ngoại trừ vay tiền, có chuyện gì ngươi cứ nói," Chu Thanh nói.
Diêm Tiểu Hổ mặc kệ con gà mái ngốc nghếch này, trực tiếp ngồi đối diện Chu Thanh, vẻ mặt không vui: "Không phải, ta trong mắt ngươi chính là người như vậy sao, trước kia ta cứ hẹn mời ngươi ăn... "
"Vậy ta cho gà ăn vậy!"
"Đừng đừng đừng, ngươi xem ngươi kìa, sao lại giận rồi, chuyện đó, cho ta mượn ít tiền!"
Diêm Tiểu Hổ lập tức xấu hổ xoa xoa hai tay, mặt đầy ngượng ngùng.
"Ta vẫn là cho gà ăn thì hơn!" Chưa kịp Chu Thanh đứng lên, Diêm Tiểu Hổ đã một tay giữ hắn lại trên ghế nói: "Lão tứ, lão tứ của ta ơi, sư huynh ta cũng không có cách nào mới tìm ngươi, không nhiều, chỉ một chút thôi."
Chu Thanh nhìn hắn, sau đó gật đầu, lúc này lấy ra toàn bộ linh thạch trên người.
"Tổng cộng một trăm hạ phẩm linh thạch, loại móc tim móc phổi đấy," Chu Thanh nói.
Diêm Tiểu Hổ thấy vậy, trực tiếp vỗ nhẹ lên vai Chu Thanh.
"Thôi nào, lại đùa sư huynh không phải, đừng nói những thứ ngươi kiếm được ở Ngũ Tông Dịch Bảo hội nghị, sau này khi ra ngoài lập công cho Thanh Vũ Tiên Tông, chưởng giáo sư bá ban cho ngươi một khối thượng phẩm linh thạch, sau đó không lâu Thôi Oánh Oánh tự mình đến cảm ơn ngươi tặng đồ, ngươi còn nhờ ta đổi chúng thành hơn một trăm trung phẩm linh thạch mà."
"Sau mỗi lần động thiên lịch luyện, Thái Thượng trưởng lão đều ban cho ngươi không ít tiền công sức, còn có việc ngươi giúp Thất hoàng tử phân biệt đồ vật trước sau cũng có hơn một trăm, ta đoán trên người ngươi ít nhất phải có hơn ba trăm trung phẩm linh thạch, cùng một viên thượng phẩm linh thạch, sao có thể chỉ có chút đó?"
Chu Thanh nghe xong, kinh ngạc nhìn Diêm Tiểu Hổ.
Không phải, sao ngươi nhớ kỹ rõ vậy?
Đây là tiền của ta hay của ngươi?
Thấy Chu Thanh trợn mắt há hốc mồm, Diêm Tiểu Hổ lập tức giơ một ngón tay lên, nói: "Một trăm, chỉ mượn một trăm trung phẩm linh thạch, sau này có tiền nhất định trả."
Chu Thanh cười ha ha.
Được rồi, chưa nói đến việc mình không có, dù có đi nữa thì "Sau này có tiền" bốn chữ này mà ra, thì việc trả tiền tuyệt đối còn xa vời lắm.
Nhưng Chu Thanh vẫn nghi ngờ hỏi: "Ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì?"
Dù sao Tam sư huynh những năm này trên người cũng có không ít tiền mà.
Diêm Tiểu Hổ đành phải ngồi xuống đối diện, rót cho mình chút rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Không giấu gì ngươi, sư huynh ta muốn luyện chế một viên Kết Anh đan." Diêm Tiểu Hổ nói.
"Kết Anh đan?" Chu Thanh lập tức sững sờ, lần nữa nhìn Tam sư huynh, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
Kim Đan cảnh và Nguyên Anh cảnh có sự khác biệt về bản chất. Nếu đem Kim Đan so sánh với thai nhi trong bụng mẹ, thì Nguyên Anh cảnh chính là một sinh mệnh hoàn toàn mới.
Đó là sự thay đổi về linh hồn, là sự hiện hóa của bản thể. Bởi vì một khi đã thăng cấp lên Nguyên Anh cảnh, dù nhục thân bị hủy diệt, chỉ cần Nguyên Anh còn, cũng có thể từ từ ôn dưỡng lại. Thực sự không được thì đoạt xác cũng vô cùng dễ dàng.
Theo như những gì đã biết, khi Kim Đan vỡ tan sẽ sinh ra những Nguyên Anh khác biệt, ví dụ như Tử Phủ Nguyên Anh, Dương Thần Nguyên Anh, Vô Cực Nguyên Anh... Những Nguyên Anh khác nhau quyết định con đường tu luyện tương lai của người đó sẽ đi được bao xa.
Mà giới tu luyện chia những Nguyên Anh này theo cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, trong đó Nguyên Anh cấp Thiên là ít nhất, chỉ có mười cái, mà đứng đầu là Tam Hoa Nguyên Anh. Các loại còn lại thì số lượng tăng lên theo cấp bậc.
Nhưng dù là loại nào, thì việc Kim Đan cảnh viên mãn muốn chuyển hóa thành Nguyên Anh, vẫn là một rào cản rất khó vượt qua, có thể thấy từ việc Tam sư huynh đã ở cảnh giới Kim Đan nhiều năm. Nếu như tự nhiên không thể đột phá, thì chỉ có thể dựa vào Kết Anh đan thúc đẩy một chút.
Nhưng mà Kết Anh đan có nguyên liệu quý hiếm, mà tỷ lệ luyện chế thất bại cực kỳ cao, nếu không may sẽ gà bay trứng vỡ.
"Tam sư huynh, ngươi..." Lòng Chu Thanh không khỏi chua xót.
Mọi người đều biết, sau khi dùng Kết Anh đan, con đường sau này sẽ trở nên gian nan hơn.
Thấy Chu Thanh như vậy, Diêm Tiểu Hổ lại cười ha hả: "Bi quan thế làm gì, ngươi xem cái này là gì?"
Diêm Tiểu Hổ vừa nói, vừa đưa tay phải ra mở. Theo một ý niệm nhỏ, một đóa hoa sen được tạo hoàn toàn bằng ngọn lửa hiện ra, tỏa ra năng lượng nóng bỏng, Chu Thanh do đứng gần nên cảm giác linh hồn mình như bị thiêu đốt từng cơn đau.
"Đây là anh hỏa? Tam sư huynh ngươi..."
Chu Thanh nhất thời có chút ngây người.
Anh hỏa là một loại hỏa diễm được hình thành sau khi ngưng tụ nguyên anh, không những có thể dùng để đối địch mà còn có thể dùng để luyện đan và luyện khí.
Nhưng tại sao bây giờ lại như vậy?
Sau đó Diêm Tiểu Hổ thu hồi Anh Hỏa Liên Hoa, gãi gãi đầu: "Ta cũng không biết, dù sao đến bây giờ ta còn chưa ngưng tụ được Nguyên Anh, Kim Đan trong đan điền cứ cứng như tảng đá, không sao phá được, cho nên ta mới muốn luyện chế Kết Anh đan, xem cuối cùng là bị làm sao."
Chu Thanh nghe xong, cuối cùng cũng hiểu.
"Sư phụ có biết không?" Chu Thanh vội hỏi.
Diêm Tiểu Hổ gật đầu: "Biết, việc uống Kết Anh đan cũng là do sư phụ đề nghị, có điều trong tông môn lại không có sẵn đan dược, linh dược thì khan hiếm, cho nên muốn mượn ngươi chút tiền."
Lần này Chu Thanh thực sự lực bất tòng tâm, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào để Tam sư huynh tin.
"Vậy Tam sư huynh, lúc ngươi Trúc Cơ là Nhân Đạo Trúc Cơ hay là..." Chu Thanh hiếu kỳ hỏi.
Diêm Tiểu Hổ nói: "Địa Mạch Trúc Cơ, là lão Mạc rất vất vả mới tìm được một sợi địa mạch chi khí cho ta Trúc Cơ đấy, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, thật ra lão Mạc cũng luôn tìm địa mạch chi khí cho ngươi đây, nhưng ngươi biết đấy, thiên đạo chi khí với địa mạch chi khí hiếm và khó kiếm như thế nào mà."
"Nói thật, lão Mạc thật sự rất tốt với bốn người chúng ta, đại sư huynh và nhị sư tỷ đều là Thiên Đạo Trúc Cơ, hai sợi thiên đạo chi khí đó đều là sư phụ đánh đổi nửa cái mạng mới lấy được, tuy rằng xếp hạng không cao nhưng dù gì cũng vẫn là thiên đạo chi khí."
Chu Thanh nghe xong, vẻ mặt đầy kinh hãi. Sư phụ lợi hại như vậy sao, thiên đạo chi khí hiếm có như vậy mà cũng kiếm được hai sợi?
Diêm Tiểu Hổ thấy Chu Thanh sắc mặt không tốt, vội vàng nói: "Khi đó ta sắp Trúc Cơ rồi, lão Mạc nói cũng phải làm cho ta một cái, lúc đó ta kích động lắm, nên vẫn luôn cố ép cảnh giới chờ đợi, nhưng không ngờ đợi mãi lại là hắn liên tiếp ba lần trọng thương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận