Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 34: Thế nào, Phạm Tiến trúng cử rồi?

Giờ phút này Diêm Tiểu Hổ đã không quan tâm đến những chuyện đó, mà là khẩn cầu Chu Thanh: "Lão tứ, ngươi nhất định phải nhìn cho đúng mà mua nhé, số tiền kiếm được dạo gần đây, bao gồm cả số tích góp nhiều năm nay, có thể là đều đổ vào hết rồi đấy, nếu mà lại lỗ nữa, ta coi như thật sự phải uống gió tây bắc."
Chu Thanh nghe xong nào còn dám cá cược.
"Tam sư huynh, đừng lao vào nữa, ngoan, ta không cược, còn người còn của, số tiền này để dành sau này còn có việc lớn đấy." Chu Thanh khuyên giải nói.
Diêm Tiểu Hổ lại lắc đầu liên tục: "Không được, ta ba ngàn linh thạch đã ném vào rồi, đến cái tiếng động cũng không nghe thấy, nhất định phải kiếm về, ngươi giúp sư huynh đi, lần này thôi, thành bại ta chịu, sau này thề không bao giờ đến nữa."
Đối mặt với Diêm Tiểu Hổ liên tục khẩn cầu, Chu Thanh bất đắc dĩ, đành phải quyết định đánh cược thêm một lần nữa.
"Tới tới tới, một ngàn năm trăm hạ phẩm linh thạch đúng không, năm cái đây, tùy tiện chọn!" Nhị đại gia nhìn có vẻ rất hưng phấn.
Chu Thanh lại cười một tiếng, nói: "Tiền bối, cho cái nhắc nhở thôi, dù sao ngươi cũng thấy đấy, đây chính là toàn bộ tài sản của hai anh em chúng ta, cũng không thể để mất trắng dễ dàng được."
Đối mặt với lời thương nghị của Chu Thanh, Nhị đại gia sau một hồi trầm ngâm ngắn ngủi, ngược lại đồng ý.
Nhất là lúc này có không ít người vây quanh, chuẩn bị xem trò vui.
Muốn thả câu cá, thì dù sao cũng phải cho chút mồi thơm chứ.
"Được, coi như là nể mặt khách quen, ta có thể giúp ngươi bỏ đi một cái không có giá trị!" Nhị đại gia nói xong, đem bao bố ở giữa nhất bỏ sang một bên.
Sau đó nhìn Chu Thanh: "Tiện thể tặng ngươi một tin tức, trong bốn cái bao còn lại này, có món đồ giống nhau, trị giá năm ngàn hạ phẩm linh thạch, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi chỉ có thể giao dịch một lần!"
Nhị đại gia trực tiếp phá tan đường lui.
Nếu không coi như mua sai một lần, nhiều lần mua vẫn có xác suất cực lớn kiếm lời.
"Vậy nếu như hắn mua sai, chúng ta có thể mua không?" Người xem vây quanh không nhịn được hỏi.
Nhị đại gia lúc này lắc đầu.
Nghĩ gì thế? Tính chơi trò đánh luân phiên với ta đấy à.
Mấy người ngốc hay là ta khờ?
Chu Thanh không nói thêm gì, mà cẩn thận nhìn bốn cái hộp mù này, xác suất mua sai vẫn còn quá lớn.
"Sư đệ à, chọn bên phải đi, ta thấy bên phải cái kia có vẻ đáng tin hơn đấy, nhìn có vẻ dày nặng.""Hình thể lớn cũng không có nghĩa là đáng giá đâu, ta thấy cái ở giữa không tệ đấy.""Ta lại thấy bên trái tốt hơn, ta nhớ hôm qua sư đệ cũng chọn bên trái đúng không."…
Đám người người một câu ta một lời, một bên Diêm Tiểu Hổ không biết từ lúc nào tay đã cầm thêm một đóa hoa, đang không ngừng níu lấy cánh hoa, miệng lẩm bẩm.
"Trái, giữa, phải…"
Theo cánh hoa cuối cùng bị nắm chặt, Diêm Tiểu Hổ nhìn về phía chiếc hộp bên phải nhất, có điều hắn không dám lên tiếng, mà là giao quyền lựa chọn lại cho Chu Thanh.
Giờ phút này Chu Thanh cảm thấy áp lực cực lớn, đối diện bốn cái hộp, dùng [Mỗi Ngày Một Giám] có thể loại bỏ một cái trong đó, nhưng mà ba hộp còn lại, xác suất chọn đúng chỉ vỏn vẹn 33% thật sự hơi thấp.
Nhị đại gia cũng không hối thúc, chỉ là ngồi xếp bằng trên ghế trúc, vẻ mặt như đang xem kịch hay.
Bây giờ đã đến thời điểm mấu chốt để so đấu tâm lý chiến.
Ngay lúc Chu Thanh rơi vào cực độ xoắn xuýt, gà mái trong ngực hắn bắt đầu giằng co, dường như muốn mổ hai cái hộp ở bên phải kia, nhưng rất nhanh nó lại yên tĩnh trở lại, đôi mắt gà chọi không ngừng chuyển động.
Trong lòng Chu Thanh hơi động. Nên biết Đản Bảo kê biến dị ăn bất cứ thứ gì, nhất là những thứ có linh tính, thì lại càng thêm hứng thú, lẽ nào nó đã nhận ra manh mối gì?
Cũng may không ai chú ý đến cảnh này, mà Chu Thanh thì nhìn về phía hai bao vải đó.
Sau đó cắn răng một cái, quyết định đánh cược một phen!
Nếu đúng là ở trong hai cái hộp đó, về ta sẽ cho ngươi bữa ăn ngon.
Ngay sau đó, Chu Thanh dồn mắt nhìn vào cái bao vải lệch về phía giữa bên phải, bắt đầu giám định.
[Mặc Hồn Ngọc: Sinh ra từ một khối ngọc thạch hiếm có ở nơi cực âm, có thể lấy từ đó hồn khí tinh thuần để bồi bổ và tăng cường hồn lực bản thân, thậm chí là vật liệu chính để chế tạo một số hồn khí, giá thị trường ít nhất là năm ngàn hạ phẩm linh thạch trở lên.]
Thấy tin tức phản hồi lại, Chu Thanh không khỏi bật cười.
Không nói hai lời, lập tức đưa một ngàn năm trăm linh thạch đến.
"Ta muốn nó!" Chu Thanh chỉ tay vào chiếc hộp.
Sắc mặt Nhị đại gia lập tức cứng đờ, trong mắt còn có chút khó tin.
Liên tục hai lần, tiểu tử này vận may tốt như vậy sao?
"Chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn và khẳng định!" Chu Thanh kiên quyết nói.
Nhị đại gia không khỏi hít một hơi, trực tiếp cầm lấy hộp ném qua.
"Chắc chắn là có chỗ nào đó sai rồi, lão phu phải kiểm tra thật kỹ mới được!"
Nhị đại gia không để ý đến Chu Thanh nữa, mà là nhìn kỹ vào mấy bao vải khác.
[ Tâm Giám điểm +6 ]
Gần như cùng lúc đó, dòng chữ [ bụng dạ hẹp hòi ] trên đỉnh đầu hắn cũng biến thành [ tiểu oa nhi vận may ].
Giờ phút này đám người vội vã xông đến, tò mò thúc giục.
Chu Thanh thì nhìn về phía Tam sư huynh mặt đã dí sát vào, không khỏi cười khổ: "Tam sư huynh, đừng khẩn trương, tim của ngươi đập nhanh quá đấy, nếu không thì để ngươi mở ra nhé."
Chu Thanh vừa nói, liền đưa chiếc hộp tới.
Diêm Tiểu Hổ hơi ngại, nhưng cơ thể cũng rất thật thà, hai tay run rẩy nhận lấy.
Sau đó đặt ở trên trán, miệng lẩm bẩm nói: "Thượng Thương phù hộ, hãy cho anh em chúng ta trúng một lần đi, ta đảm bảo sau này không nhìn lén nữ nhân tắm rửa nữa..."
Cuối cùng, dưới sự thúc giục lo lắng của những người khác, Diêm Tiểu Hổ từ từ mở hộp, theo hộp mở ra, một khối Hắc Ngọc toàn thân như mực hiện ra.
Diêm Tiểu Hổ sau một hồi ngắn ngủi ngây người, thân thể liền run lên, lập tức mắt trợn ngược, ngã thẳng xuống.
Chu Thanh nhanh tay lẹ mắt, một phát chụp được hộp.
"Còn tốt, còn tốt, chút nữa thì ngã mất!"
Sau đó nhanh chóng nhìn Tam sư huynh đang nằm dưới đất, chỉ thấy hắn toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép.
Sao thế, Phạm Tiến đỗ rồi hả?
Chu Thanh vội vàng bấm huyệt nhân trung cho hắn.
Mà người vây xem căn bản không ai để ý tới Diêm Tiểu Hổ, tất cả đều dồn ánh mắt nóng rực nhìn vào khối ngọc thạch trong hộp.
"Trời ơi, ta không nhìn lầm đấy chứ, đây là Mặc Hồn Ngọc?"
"Là Hắc Hồn Ngọc, không ngờ lại có một khối to như vậy, đây chính là thứ tuyệt hảo để bồi dưỡng linh hồn đấy."
"Đúng đấy, nghe nói có người chỉ còn lại một chút tàn hồn, chính là nhờ vào đây mà hồi phục đấy."
"Sớm biết thế thì ta đã mua rồi, sư đệ à, không biết có thể nhường lại được không?"…
Vừa nghe thấy có Mặc Hồn Ngọc xuất hiện, càng ngày càng nhiều người vây quanh, không ngừng ra giá, còn có một số người nghe được Mặc Hồn Ngọc này là từ quầy hàng trước mặt, lập tức bắt đầu tâm động, bắt đầu chọn mua.
"Khụ khụ —"
Lúc này Diêm Tiểu Hổ đột nhiên mở mắt ra, sau một trận ho kịch liệt, một cục đờm đặc nhả ra, lúc này mới thở phì phò.
"Tiểu sư đệ, ngươi bao lâu không cắt móng tay, thịt tay của ta sắp bị ngươi bóp nát mất rồi... Chờ đã, Mặc Hồn Ngọc, có phải Mặc Hồn Ngọc không?"
Kịp phản ứng, Diêm Tiểu Hổ vội vàng đứng dậy, sau đó kích động cầm hộp lên, nhìn khối Hắc Ngọc bên trong xong, thì không kìm được mà cười ha hả.
Chu Thanh thì nhìn những vết máu trên móng tay cái, lập tức có chút xấu hổ, sau đó nhanh chóng ôm gà mái mỏ chân vào trong ngực.
Cuối cùng là may mắn không làm bẽ mặt đi!
Về phần Mặc Hồn Ngọc này thuộc về ai, hắn không quản nữa, tự có Tam sư huynh lo liệu.
Nhìn Diêm Tiểu Hổ đang bị đám người vây quanh đòi mua bán, Chu Thanh cười một tiếng, rồi lặng lẽ rời đi.
Tính toán thời gian, cuộc so tài ở quảng trường sắp bắt đầu, hắn phải đi kiếm điểm Xem Nhẹ.
Nhưng đến tận xế chiều, điểm Xem Nhẹ chỉ được thêm một, khiến hắn cảm thấy hơi lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận