Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 22: Mới ghi chú 【 việc vui tiểu oa nhi ]

Chương 22: Mới ghi chú 【 việc vui tiểu oa nhi 】
Chu Thanh đây là lần đầu tiên tham gia hội nghị như thế này, không ngừng tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây.
Là người từng trải, Diêm Tiểu Hổ ở một bên giải thích: "Năm tông, ngoại trừ Thái Thanh Môn ra, còn có Thương Viêm Đạo Cung, Thanh Vũ Tiên Tông, Thiên Cơ Môn và Kim Lôi Tông xung quanh chúng ta. Ngươi nhìn mấy người kia kìa, chính là người của Kim Lôi Tông đấy."
"Hội Dịch Bảo lần này có lẽ sẽ kéo dài một tháng, có thể lấy vật đổi vật, cũng có thể trực tiếp dùng linh thạch giao dịch, mua hớ cũng được, nhặt được món hời cũng tốt, một khi giao dịch thành công, tiền hàng coi như xong."
"Đương nhiên, không chỉ có năm tông chúng ta, còn có thành viên của các tiểu tông môn khác lớn nhỏ cũng đến tham gia cho náo nhiệt, trong lúc này, còn phải chú ý một vài kẻ trộm, dù sao tất cả mọi người đều mang tiền tới mà."
Đối với kinh nghiệm của Diêm Tiểu Hổ truyền thụ, Chu Thanh thu hoạch được không ít.
"Được rồi, ta phải tranh thủ thời gian bày quầy hàng đi, xem có thể thừa cơ kiếm thêm vài con dê béo không, nhưng sư huynh vẫn phải nhắc nhở ngươi, đừng tùy tiện mua đồ, cơ bản chẳng có món nào tốt cả."
"Đương nhiên, đồ tốt cũng có, nhưng đều đắt cắt cổ, coi như là mở mang kiến thức thôi!" Diêm Tiểu Hổ dặn dò.
Chu Thanh không hiểu, nghi hoặc hỏi: "Tam sư huynh, ngươi không đi cùng ta sao?"
Diêm Tiểu Hổ nhẹ nhàng vỗ vai Chu Thanh, chân thành nói: "Lão Tứ, có những thứ không thể chỉ nghe mà hiểu được, chỉ có tự mình trải qua mới biết, giao dịch này thực chất cũng là một sự rèn luyện đối với ngươi."
"Nhặt được món hời cũng tốt, chịu thiệt cũng được, thậm chí đấu trí với người ngoại tông, đây đều là những kỹ năng sống cần có khi ngươi ra ngoài tông môn sau này, chẳng phải ngươi nói trên người chỉ có ba trăm linh thạch sao, vậy cứ thoải mái dùng đi!"
Diêm Tiểu Hổ dặn xong, lại vỗ vai hắn.
"Chúc ngươi may mắn, cố gắng lên, ba trăm biến thành ba ngàn!"
Chu Thanh nhìn Tam sư huynh nhanh chóng hòa vào dòng người rồi biến mất, trong lòng dâng lên sự kính trọng.
Đừng thấy Tam sư huynh ngày thường không đáng tin, nhưng khi gặp chuyện, lại có được sự trầm ổn và quả cảm đến không ngờ.
"Cảm ơn Tam sư huynh!" Chu Thanh cảm kích hành lễ một cái, sau đó bắt đầu đi dạo xung quanh.
Cùng lúc đó, Diêm Tiểu Hổ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lập tức đến quầy hàng của mình, nhanh chóng bày ra đủ loại đồ đạc.
Sau đó, anh ta mong đợi bắt đầu gào lên.
"Lão Tứ vẫn còn quá đơn thuần, tùy tiện mấy câu đã đuổi được đi, hết cách rồi, theo kinh nghiệm trước đây, lúc đầu mọi người ai cũng có tiền, đến mấy ngày sau thì từng người ai cũng nhẵn túi, chỉ có thể đứng xem không mua thôi, ta làm gì có thời gian đi cùng ngươi lang thang."
"Mấy ngày nay đồ ở mỗi quầy đều như nhau, chẳng có gì hay ho, toàn là đồ dởm."
Rất nhanh, có hai nữ đệ tử mặc trang phục của Thương Viêm Đạo Cung tò mò xông đến, Diêm Tiểu Hổ lập tức hào hứng.
"Hai vị tỷ tỷ xinh đẹp, các người đến đây đúng là đến đúng chỗ rồi, đồ của Tiểu Hổ tử ở quầy toàn là hàng thật giá thật. Ngài nhìn xem cái này đi, đây là long cốt đó, hai mươi năm trước ta vất vả lắm mới moi được ở một di tích đấy, đang chờ bán cho người có duyên đây..."
Trên sạp hàng, bày đủ loại đồ vật sặc sỡ, dòng người ồn ào náo nhiệt, sự nhiệt tình của hắn khiến Chu Thanh phải cảm thán.
Nên biết, đây mới chỉ là ngày đầu tiên, mà toàn bộ [Ngũ Tông Dịch Bảo hội nghị] này còn tiếp diễn suốt một tháng cơ đấy.
Chu Thanh luồn lách giữa đám người, âm thanh ồn ào xung quanh lại khiến hắn cảm thấy có một loại hưng phấn khó hiểu.
Nhưng vừa đi dạo được một lát, tâm pháp «Ngân Long Thủ» trong người Chu Thanh lại bắt đầu vận chuyển, đồng thời truyền đến một cảm giác khát khao mãnh liệt.
Chu Thanh lòng đầy nghi hoặc.
«Ngân Long Thủ » là thần thông thành danh của Thái Thượng trưởng lão Đoan Mộc Xu, uy lực không tầm thường, tiếc rằng hiện tại Chu Thanh mới miễn cưỡng học được một chút sơ lược.
Mà thuật này tu luyện rất khó, có lẽ phải mất vài năm mới có thể nhập môn.
Nhưng bây giờ chuyện gì xảy ra?
Tại sao lại có cảm ứng?
Chu Thanh bắt đầu đi thẳng về phía trước, theo tiếng gọi ngày càng mạnh, hắn từ từ khóa mắt vào một quầy hàng.
Các đồ vật trên quầy hàng này đều tỏa ra hơi thở cổ xưa, xương cốt, cái hũ, bình thuốc, đỉnh nhỏ, linh thảo các loại, còn có không ít đồ vật giống như vật tùy táng, phía trên dính đầy bùn đất còn mới.
Khung cảnh như thế hấp dẫn không ít người vây xem, không ngừng chỉ trỏ.
Mà chủ quầy là một người trung niên tầm hơn ba mươi tuổi, xem trang phục thì hẳn là người của Kim Lôi Tông trong ngũ đại tông.
Khí thế nội liễm, tu vi chắc cũng ngang Tam sư huynh, chỉ không biết là hạch tâm hay chân truyền đệ tử.
Lúc này Chu Thanh như một người tham gia náo nhiệt bình thường, ánh mắt như vô tình đảo qua các món đồ trên quầy, lát sau, ánh mắt của hắn dừng lại ở một mẩu xương không mấy ai chú ý ở một góc khuất.
Mẩu xương này to bằng cánh tay người bình thường, nhìn rất cổ xưa, một vài chỗ thậm chí đã bắt đầu mục nát, tỏa ra một mùi hôi tanh nhàn nhạt.
Tuy nhiên, lớp bùn đất chưa rửa sạch lại bao phủ bên ngoài, trông có vẻ như vừa được đào lên từ dưới đất không lâu.
"Đây rốt cuộc là xương gì? Chẳng lẽ giúp ích cho việc tu luyện «Ngân Long Thủ »?" Chu Thanh đầy vẻ nghi ngờ.
Để tránh chủ quán phát hiện ra điều bất thường mà hét giá lên, hắn lại làm bộ tò mò xem các thứ khác.
"Này, Lão Tứ, có để ý đồ gì hay sao?" Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.
Chu Thanh quay đầu nhìn, chỉ thấy Diêm Tiểu Hổ đang cười tươi rói chào hỏi hắn.
Hắn không khỏi ngẩn người, chẳng phải ngươi đi bày quầy bán hàng rồi sao, còn bảo ta đi dạo một mình....
Chu Thanh vừa nghĩ đến đây, con ngươi chợt co lại, tim đập loạn nhịp.
Bởi vì trên đầu Tam sư huynh...không có ghi chú.
"Mẹ kiếp, Nhị đại gia!"
"Sao thế? Trên đầu ta có gì à?"
"Diêm Tiểu Hổ" hoang mang sờ lên đầu, nhưng không sờ thấy gì cả.
Chu Thanh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, lẽ nào đây là 72 phép biến hóa của Tôn Ngộ Không?
Huyễn hóa cũng quá giống thật rồi.
Từ vẻ ngoài, giọng nói, hình dáng, thậm chí ánh mắt, nếu như không có hack thì hắn không thể nào phân biệt được.
"Không, không có gì, Tam sư huynh, thu hoạch bên kia của ngươi thế nào rồi?" Chu Thanh giả vờ như không phát hiện ra gì hỏi.
"Diêm Tiểu Hổ" hít một hơi: "Thu hoạch cái rắm gì, cơ bản không có gì lọt vào mắt cả, ngược lại cái cục xương kia ngươi có thể mua về dùng thử xem, dùng nó chà lưng khi tắm cũng không tệ đấy."
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Chu Thanh càng thêm nghi hoặc.
Quả nhiên, lão hồ ly này cũng nhìn ra được sự bất thường của mẩu xương.
Tuy nhiên, đám người đang vây quanh trước gian hàng, kể cả chủ quán nghe thấy dùng mẩu xương mục nát để chà lưng thì không khỏi cảm thấy một trận lạnh sống lưng.
Sao ngươi không mua về nấu canh mà uống đi.
Chu Thanh cũng giả bộ bộ nôn mửa, nhân cơ hội tâm niệm vừa động, nhìn thẳng vào "Tam sư huynh".
"Khóa lại Nhị đại gia!"
Rất nhanh, chuỗi dấu chấm hỏi trên đầu Nhị đại gia dần được thay bằng dòng ghi chú màu vàng kim – 【 việc vui tiểu oa nhi 】.
Thấy cảnh này, Chu Thanh mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Từ nay về sau, dù ngươi hóa thân thành ai đi nữa, cũng đừng hòng lừa ta.
Nhưng để tránh đánh rắn động cỏ, Chu Thanh đành phải tiếp tục diễn kịch cùng hắn, nếu tùy tiện vạch trần bộ mặt thật của hắn, lão quái thích bày trò như vậy sao có thể tùy tiện bỏ cuộc?
Nhìn xem ghi chú của hắn đều là 【 việc vui tiểu oa nhi 】, thuần túy chỉ là đang xem mình làm trò vui.
Nếu như đối phương không hiểu vì sao mình lại bị bại lộ trước một vãn bối như vậy, mà dùng đến thuật sưu hồn, vậy thì nguy to.
Tạm thời khóa lại tên này vào danh sách cuối cùng, Chu Thanh không hề mong đợi thu được Tâm Giám điểm từ hắn, chỉ mong rằng khi hắn muốn chơi xỏ mình thì bản thân mình có thể có thêm chút phòng bị.
Thấy đối phương không rời đi, Chu Thanh lại lo xương cốt bị người mua mất, sau khi lưỡng lự một chút, hắn tiến lên cầm một cái vò mẻ lên xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận