Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 56: Ngươi lão nhìn ta đỉnh đầu làm gì?

"Ngươi cứ nhìn chằm chằm đỉnh đầu ta làm gì vậy?"
"À phải rồi, ở Thanh Ngưu lĩnh cũng đã tìm thấy những người của Thanh Vũ tiên tông bị mất tích, giờ họ đã trở về tông môn của mình rồi. Chắc một thời gian ngắn nữa, tông chủ Thanh Vũ tiên tông là Huyền U tiên tử sẽ đích thân đến cửa bái tạ. Còn người của Thương Viêm Đạo Cung cũng muốn đến xin lỗi." Mạc Hành Giản đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi nói.
Chu Thanh cùng Diêm Tiểu Hổ hai mặt nhìn nhau. Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, đối phương xem như đã làm đủ bộ, bây giờ quả thực không nên vạch mặt với họ, nhất là khi còn có ẩn tàng địch nhân.
"Được rồi, ta thấy thương thế của các ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, cứ cố gắng dưỡng thương đi, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ phải luận công hành thưởng đấy!" Mạc Hành Giản nhìn hai đồ đệ ngày thường không đáng tin cậy này, lần này không thể không nói, thật sự đã làm cho ông nở mày nở mặt.
Chu Thanh thực ra muốn thử nói với sư phụ một chuyện, về chuyện sư bá Cao Xuân đã ngã xuống, nhưng không biết làm sao để mở lời, hơn nữa chuyện này có vẻ quá không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng một người còn sống sờ sờ trước mắt, ngày thường xưng huynh gọi đệ, ngươi lại nói hắn chết, ai mà tin cho được? Huống hồ, Chu Thanh trước mắt còn chưa biết rõ mục đích thực sự của đối phương là gì, nếu không khéo lại đánh rắn động cỏ, sẽ rước phải phiền toái lớn. Vẫn nên điều tra trong âm thầm một phen mới ổn.
"Tam sư huynh, có chỗ nào có thể lấy được ghi chép về việc xuất hành của mấy sư thúc chúng ta không?" Sau khi ra ngoài, Chu Thanh hỏi Diêm Tiểu Hổ.
Diêm Tiểu Hổ có chút kỳ quái, sau đó lắc đầu. "Toàn bộ Thái Thanh Môn chỉ có mười ba người đó, việc họ đi đâu không cần phải báo cáo cho ai cả, chứ đừng nói là ghi chép, sao thế, có chuyện gì à?" Diêm Tiểu Hổ nghi hoặc hỏi.
Chu Thanh lập tức lắc đầu. "Không, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Đúng rồi Tam sư huynh, hôm nay ta mời khách, đi Ngọc Thiện Đường!"
Chu Thanh nhìn ghi chú trên đỉnh đầu của Diêm Tiểu Hổ, đột nhiên nảy ra ý định. Kỹ năng thiên phú [Tâm Giám Chi Thị] hiện tại chỉ còn kém 15 điểm nữa là có thể tăng lên cấp ba, hắn đang vô cùng cần số điểm đó. Nếu không thì chuyện của sư bá Cao Xuân, trong lúc mơ hồ cũng khiến hắn có một dự cảm không tốt.
"Thật á?" Mắt Diêm Tiểu Hổ sáng lên, nhưng rất nhanh nói: "Thôi cứ tiết kiệm chút linh thạch đi, với cả Thạch Trăn sư tỷ chẳng phải nói nàng muốn mời khách à."
Chu Thanh cạn lời: "Đó chỉ là khách sáo thôi, hơn nữa lần này Thạch Trăn sư tỷ dẫn đội toàn quân bị diệt, ngay cả tiểu sư muội Bạch Khê mà nàng yêu thương nhất cũng ngã xuống ở đó rồi, làm sao còn tâm trí nào mời chúng ta ăn cơm nữa chứ?"
"Đúng đúng đúng, lúc này chúng ta tốt nhất đừng làm phiền người ta." Diêm Tiểu Hổ ngớ người ra rồi nói.
Còn Chu Thanh nhìn ghi chú gần như không hề thay đổi, cùng với ánh mắt trông mong của Diêm Tiểu Hổ, da mặt khẽ co rút. Sư huynh à, ít nhất cũng phải cho ta cái ấn tượng gì chứ, thế nào cũng được mà.
"Đi thôi!" Diêm Tiểu Hổ thấy Chu Thanh cứ nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn, không khỏi thúc giục. Có phải thật sự là hắn bị rụng tóc rồi không?
Chu Thanh vội ho khan một tiếng, sau đó thần sắc chân thành nói: "Tam sư huynh, ta quyết định, liên tục mời ngươi một tháng đến Ngọc Thiện Đường, thế nào? Có kinh hỉ không, có ngoài ý muốn không?"
Diêm Tiểu Hổ nháy mắt mấy cái, sau đó đưa tay sờ lên trán Chu Thanh. Có chút kỳ quái nói: "Không có phát sốt mà, sao vậy, nhiều tiền đến hoảng à."
Chu Thanh hít một hơi, xoay người bỏ đi. Tổng cộng năm người, nhị đại gia biến mất không thấy đâu, tam sư huynh khó chơi, Thạch Trăn sư tỷ đang thương tâm gần chết, không tiện quấy rầy. Vậy thì chỉ còn lại Lộc Dao Dao cùng Lý Đạo Huyền hai người. Xem ra việc kiếm điểm chỉ có thể tìm bọn họ vậy...
...
Ngày thứ hai, Mạc Hành Giản liền dẫn Chu Thanh hai người đến Ngọc Thanh phong, để tưởng niệm. Dù sao thi thể của Bạch Khê và những người khác cũng đã tìm về được rồi. Ngày trước Tằng Kỷ Hà cũng giống Lộc Dao Dao, khi bái vào một phong nào đó để trở thành đệ tử nòng cốt, thì các phong chủ đỉnh núi khác còn mang theo lễ vật đến chúc mừng. Bây giờ lại được che kín bằng vải trắng, lạnh lẽo nằm ở đó, thậm chí nửa người đã tổn hại đến mức không còn hình dạng. Không riêng gì Tiểu Linh phong, tất cả mọi người ở các đỉnh núi đều tới, toàn bộ quá trình tế linh diễn ra vô cùng nặng nề.
Chu Thanh cùng Diêm Tiểu Hổ đặt hoa xuống, trong lòng cũng thấy buồn bực không thôi. Dù số lần gặp mặt tương đối ít, nhưng cô nương này tính cách từ trước đến nay rất hoạt bát hiếu động, luôn cho người ta cảm giác lạc quan hướng lên.
"Đỗ sư huynh, La sư tỷ, lần này đa tạ các ngươi đã đến kịp thời, nếu không, người nằm ở kia không đơn giản chỉ là một cái thi thể!" Sau khi ra ngoài, Chu Thanh gặp Đỗ Khuê và La Tuyết của Kim Dương phong, vội vàng tiến lên cảm tạ.
Đỗ Khuê thân hình cao lớn, khuôn mặt lộ vẻ trầm ổn, còn La Tuyết có khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, da thịt mềm mại, hồng hào, phảng phất được tiên lộ tẩm bổ. Đối diện với hành lễ cảm kích của Chu Thanh, hai người cũng dần dần tỉnh táo lại từ cảm xúc nặng nề, mỉm cười dìu Chu Thanh đứng lên.
"Người mà ngươi nên cảm ơn nhất chính là bản thân mình đấy, nếu không phải ngươi từ đầu đến cuối chưa từng từ bỏ, thì làm sao có thể kiên trì được đến khi chúng ta chạy đến?" Đỗ Khuê nói.
La Tuyết cũng nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, ngươi cùng Lộc sư muội cũng lợi hại thật, hai người lại có thể lấy tu vi Trúc Cơ cảnh kiên trì lâu như vậy, còn chém rụng một cánh tay của Doãn Tiêu, chiến tích này cũng đủ để tự hào rồi."
Chu Thanh chỉ mỉm cười. Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy lòng còn sợ hãi. May mà trước khi lên đường, hắn đã tu luyện ba loại công pháp sở học đến viên mãn đại thành, nếu không kết quả thật sự khó mà nói.
"Chu Thanh, lần này làm rất tốt, nếu không có ngươi, ít nhất một nửa tinh anh Thái Thanh Môn của ta e rằng sẽ phải hao tổn tại Thanh Ngưu lĩnh!" Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa từ bên cạnh vang lên.
Chu Thanh vừa quay đầu lại, đã thấy sư bá Cao Xuân với vẻ mặt đầy tán thưởng đi đến. Ông mặc một bộ trường bào màu vàng kim tung bay trong gió, trên gương mặt vuông vắn là đôi lông mày kiếm chếch lên. Toàn thân tỏa ra một khí tràng mạnh mẽ.
Đón nhận ánh mắt mang theo uy nghiêm của đối phương, Chu Thanh trong lòng run lên, vội vàng hành lễ nói: "Bẩm sư bá, đây đều là việc mà đệ tử nên làm ạ."
Cao Xuân khẽ gật đầu, sau đó nhìn Đỗ Khuê và La Tuyết nói: "Hai người các ngươi sau này cũng phải học hỏi Chu Thanh một chút, đừng cứ xông lên một cách liều lĩnh, hãy dùng nhiều tâm tư vào đó."
"Vâng, sư tôn!" Hai người hành lễ đáp.
Cao Xuân cười lần nữa nhìn về phía Chu Thanh: "Vậy được, sau này rảnh thì có thể đến Kim Dương phong chơi, các ngươi sư huynh đệ nên thân cận với nhau hơn một chút."
"Vâng, sư bá!" Chu Thanh cười tươi nói...
...
Nhìn bóng lưng sư bá Cao Xuân cùng những người khác rời đi, nụ cười trên mặt Chu Thanh dần dần biến mất. Lúc trước không cảm thấy gì, bây giờ khi có sự nghi ngờ, đối diện với lời tán dương cùng mời mọc của Cao Xuân sư bá này, hắn lại có cảm giác lạnh sống lưng.
"Sao vậy, mục tiêu chuyển thành La Tuyết sư tỷ rồi à?" Diêm Tiểu Hổ đột nhiên từ một bên nhảy ra, ôm lấy vai Chu Thanh cười hắc hắc.
Chu Thanh cạn lời: "Tam sư huynh, ngươi cũng không nhìn xem đây là nơi nào, bớt đùa đi."
Diêm Tiểu Hổ nhìn đại điện trang nghiêm phía sau, không khỏi nhún vai. Sau khi Chu Thanh trở lại phòng, ngạc nhiên phát hiện gà mái lại đẻ thêm một quả linh trứng nữa. Hắn nhanh chóng cẩn thận cất vào.
"Gà ta ơi, theo ta Chu Thanh, bảo đảm cả đời này ngươi ăn ngon uống say, dù không quá thông minh, nhưng ta tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ngươi!" Chu Thanh yêu thương vuốt đầu nó.
Cộc cộc cộc —— Gà mái đảo quanh đầu, bắt đầu mổ gạch, Chu Thanh vội vàng đập nát hai viên linh thạch đút cho nó...
...
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Chu Thanh còn đang ngủ thì đã bị tiếng gõ cửa thô lỗ làm cho tỉnh giấc, nếu không có kết giới, có lẽ đối phương đã sớm dùng sức xông vào rồi.
"Lão tứ, lão tứ..." Bên ngoài, Diêm Tiểu Hổ gào lên, giọng nói ồm ồm, Chu Thanh bực mình trùm chăn kín đầu.
Sự việc sư tỷ Bạch Khê qua đời khiến hắn xúc động rất lớn, bây giờ có thiên đạo chi khí tương trợ, lại có cả linh trứng và cực phẩm linh thạch với điều kiện tốt như vậy, hắn cũng muốn nhanh chóng tăng cường tu vi. Vì vậy tối hôm qua đã tu luyện đến khuya, lúc này mới ngủ chưa được bao lâu đã bị đánh thức.
"Nhất định phải nhờ Minh nhi đổi cái cấm chế cách âm tại hối đoái đường mới được!" Chu Thanh thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận