Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ
Chương 105: Tứ cấp tu chân quốc ( Hai mươi mốt ) (2)
Chương 105: Tứ cấp tu chân quốc (Hai mươi mốt) (2)
Càng mang lòng đầy uất ức, nếu đổi lại bình thường, mười tên Kim Đan cảnh cũng không phá được quỷ vụ của hắn, nhưng hết lần này đến lần khác lôi pháp đối phương tu luyện vừa vặn khắc chế hắn.
"Lão phu nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết..."
Chu Thanh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cũng không hề dừng tay, trong tầng mây lại có một đạo lôi ảnh gào thét lao ra.
Quỷ đạo nhân không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện tránh né, ngược lại Lôi Long dường như khóa chặt lấy đối phương, gào thét xông đến.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải lần nữa giơ Hắc Phiên lên để hộ thân.
Lôi Long lại một lần nữa hung hăng đánh trúng vào Quỷ đạo nhân, hất tung hắn lần nữa, chiếc Hắc Bào trên người hắn cũng bị lôi hồ xé rách tan tành, lộ ra thân thể đầy thương tích bên trong.
"Lão phu muốn ngươi..."
Ánh mắt Chu Thanh lạnh băng, thân thể không khỏi lảo đảo một trận, suýt chút nữa từ không trung rớt xuống, nhưng lại cắn chặt răng, lần thứ ba thi triển thức thứ hai.
"Lôi Ảnh Vạn Quân Kích! Giết tiếp!"
Lần này, Lôi Long mang theo kiếm ý càng thêm to lớn, mang theo thế không thể địch nổi, vô tình hướng về Quỷ đạo nhân nghiền ép tới.
"Sao có thể thế!"
Quỷ đạo nhân dù thế nào cũng không dám tin tưởng, một thần thông khủng bố như vậy, lại có thể bị một gã Kim Đan cảnh liên tiếp thi triển.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn đột nhiên vỗ ngực, một ngụm lớn hắc huyết mang theo mùi hôi thối phun ra, sau đó bất ngờ đánh vào Hắc Phiên trước mặt.
Hắc Phiên trong nháy mắt mở rộng, mây đen cuồn cuộn trong khoảnh khắc tăng lên gấp ba lần.
Oanh!
Lôi Long cũng đến cùng lúc đó, ngay sau va chạm, tiếng nổ long trời lở đất vang vọng khắp thiên địa.
Răng rắc!
Âm thanh đứt gãy đột ngột truyền đến, khi thấy hồn phiên nhiều năm hắn tạo ra xuất hiện vết rạn, Quỷ đạo nhân lập tức hoảng sợ tột độ.
Còn chưa kịp bổ cứu, hồn phiên đã hoàn toàn bị cắt thành hai nửa, Lôi Long còn sót lại trong nháy mắt bao phủ lấy hắn, lôi điện chi lực cường đại chạy loạn trong cơ thể, khiến hắn kêu la liên hồi.
Không chỉ vậy, từ hồn phiên đứt gãy còn chui ra vô số quỷ vật, gào thét xông về phía Quỷ đạo nhân.
"Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi..." Quỷ đạo nhân hoàn toàn nổi giận.
Diêm Tiểu Hổ vốn muốn thừa cơ hắn bệnh mà đòi mạng, nhưng Chu Thanh lại thân thể mềm nhũn, trực tiếp từ không trung rơi xuống.
"Lão tứ!" Diêm Tiểu Hổ kinh hãi, vội vàng phi thân tới đỡ, thấy sắc mặt Chu Thanh tái nhợt, hơi thở thoi thóp, hắn tranh thủ nhét một viên đan dược vào miệng, tiện tay vác nó lên lưng.
Cũng vào lúc này, hắn hiểu rõ lời Chu Thanh vừa nói, hắn hung hăng liếc nhìn Quỷ đạo nhân đang bị bầy quỷ cắn xé, nghiến răng, cố nén lửa giận trong lòng, xoay người chạy.
Vù vù vù!
Ngay khoảnh khắc sau đó, trên thân Quỷ đạo nhân đang kêu thảm giãy dụa đột nhiên bắn ra vô số sợi tơ màu tím.
Tốc độ kia nhanh chóng, khiến Diêm Tiểu Hổ không có thời gian phản ứng, trực tiếp xuyên qua tứ chi.
Lúc này Quỷ đạo nhân kêu la càng thêm thê thảm, vì những sợi tơ này tựa như đang nhanh chóng rút lấy sinh mệnh lực của hắn.
"Chuyện gì xảy ra? Những thứ này là cái gì? Máu của ta, sinh cơ của ta..." Trong lúc Quỷ đạo nhân hoảng sợ, tốc độ ăn mòn của đám Ác Quỷ kia cũng tăng nhanh rất nhiều.
Diêm Tiểu Hổ vung đại đao muốn chém đứt nó, nhưng phát hiện những sợi tơ này cực kỳ cứng cỏi, toàn thân linh lực cùng tinh huyết đều bị những sợi tơ này điên cuồng hấp thụ.
Chỉ trong chớp mắt, hắn cũng cảm thấy một trận choáng váng đầu óc.
"Quả nhiên là phế vật, may mà ta đã chuẩn bị hai tay, đúng là phí hoài một tấm thế mệnh phù."
Mà Tiền Đại Phú vốn đã sớm chết đi lại quỷ dị xuất hiện trước mặt Diêm Tiểu Hổ, sắc mặt tái nhợt cười lạnh nói.
Diêm Tiểu Hổ hết sức kinh ngạc, muốn tránh thoát, lại phát hiện càng dùng sức thân thể lại càng thêm cứng đờ.
Quỷ đạo nhân lại càng hoảng sợ hô: "Là chén rượu kia, ngươi dám ám hại bản tọa!"
"Ta ở Lăng Vân phủ nhiều năm như vậy, các ngươi thật sự coi ta là thằng ngốc, chỉ biết nhặt nhạnh chỗ tốt mà thôi, vận may của ta có lúc cũng không tệ đâu!"
Tiền Đại Phú lúc này không nhịn được nữa cười lên ha hả.
Để tránh đêm dài lắm mộng, cũng chẳng nói nhảm thêm, sắc mặt hắn lạnh lẽo, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm thẳng về phía Diêm Tiểu Hổ.
Diêm Tiểu Hổ đầy mắt không cam lòng, hắn ra sức giãy dụa, giống như con thiêu thân bị mắc trên mạng nhện, hữu tâm vô lực.
"Tiền Đại Phú, Hổ gia ta có làm ma cũng không tha cho ngươi..." Diêm Tiểu Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, tràn đầy bi phẫn.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Chu Thanh đang nằm trên lưng Diêm Tiểu Hổ đột nhiên mở mắt ra, xoay người một cái, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy Diêm Tiểu Hổ ra sau, chắn trước người hắn.
Phập một tiếng, trường kiếm trong nháy mắt đâm vào thân thể Chu Thanh, máu tươi lập tức phun ra, nhuộm đỏ cả y phục.
Diêm Tiểu Hổ trợn to hai mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc cùng bi thống.
"Lão, lão tứ..." Âm thanh Diêm Tiểu Hổ run rẩy, trong mắt ánh lên lệ quang.
Chu Thanh trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt, còn chưa kịp hé miệng, một đôi tay đột ngột từ bụng hắn xuyên qua.
Chu Thanh chỉ cảm thấy một cơn đau nhức kịch liệt đánh tới, vô thức cúi đầu nhìn lại, một đôi tay như vuốt ưng xuyên thấu bụng của hắn, càng nắm lấy một viên Kim Đan còn tỏa ra hơi nóng.
Thanh âm thản nhiên của Tiền Đại Phú từ phía sau lưng vang lên: "Ngươi không phải thích đóng vai heo ăn hổ sao, ta để ngươi đóng cho, tấm thế mệnh phù đó vốn dĩ ta còn có chỗ dùng lớn..."
Phụt...
Chưa đợi Tiền Đại Phú nói xong, Chu Thanh hét lớn một tiếng, thanh kiếm gãy trong tay không biết từ khi nào xuất hiện, bất ngờ cắm thẳng xuống dưới, xuyên qua bàn tay hắn.
Đau đớn khiến Tiền Đại Phú lập tức rụt tay về, càng thêm thẹn quá hóa giận.
"Một thanh kiếm sắt gỉ sét, cái tên đệ tử hạch tâm như ngươi thật là đủ xui xẻo, đáng tiếc ngươi không còn Kim Đan nữa, đây chính là cái giá phải trả!"
Tiền Đại Phú mặt lộ vẻ điên cuồng cùng dữ tợn, trực tiếp bóp nát viên Kim Đan trong tay ngay tại chỗ, mảnh vụn màu vàng kim tung tóe ra bốn phía, bao phủ cả thiên địa.
"Không..." Thấy cảnh này, Diêm Tiểu Hổ gầm giận, hai mắt đỏ bừng, hận không thể đem Tiền Đại Phú thiên đao vạn quả.
Hắn liều mạng giãy dụa, toàn thân lửa giận bùng lên dữ dội, một sợi tơ trên tay phải đột nhiên đứt phựt.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tiền Đại Phú không khỏi biến sắc, sau đó một cước đá văng Chu Thanh đang chắn trước mặt ra, muốn xử lý Diêm Tiểu Hổ trước.
Nhưng bất ngờ, Quỷ đạo nhân toàn thân không còn miếng thịt ngon nào lại đột ngột xuất hiện sau lưng hắn, ôm chặt lấy Tiền Đại Phú, điên cuồng cắn xé.
Tiếng kêu la thảm thiết của Tiền Đại Phú lập tức vang lên.
"Lão tử là tu luyện ngàn năm Nguyên Anh cảnh, lúc nào tới lượt ngươi tới làm hoàng tước, ngươi chết đi cho ta!"
"Nổ cho ta!" Tiền Đại Phú gào thét, không màng tới việc mảng lớn da thịt ở cổ và vai bị cắn rớt, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Ầm một tiếng, Quỷ đạo nhân lập tức không bị khống chế tự bạo, sóng xung kích kinh khủng khuếch tán, khí lãng trực tiếp hất văng Tiền Đại Phú ra ngoài.
"A a a..."
Trên tứ chi Diêm Tiểu Hổ tràn đầy máu tươi, lại sinh sinh kéo đứt hết những sợi tơ còn sót lại, hoàn toàn không để ý tới xương cốt cùng da thịt trần trụi bên ngoài, lập tức phi thân xuống, ôm chặt lấy Chu Thanh sắp ngã xuống đất.
Nước mắt sớm đã nhòa hai mắt.
"Lão tứ, lão tứ mau tỉnh lại, đừng dọa sư huynh mà..."
Vẻ mặt hắn bối rối, nhìn vết thủng lớn trên bụng Chu Thanh, muốn bịt máu nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn lại được.
"Vạn năm Huyết Nhân Sâm, đúng rồi, vạn năm Huyết Nhân Sâm..."
Hắn toàn thân run rẩy, vội vàng lật tìm trong túi trữ vật nửa củ Huyết Nhân Sâm, tay run rẩy cho Chu Thanh đút.
"Lão tứ, mau há mồm ra, xin lỗi, tất cả đều là sư huynh lừa ngươi, nửa củ Huyết Nhân Sâm này của ta thế nhưng là nguyên vẹn một nửa đây, mau ăn đi..."
Lần trước Chu Thanh bị kiếm gãy đâm vào tay một lỗ, máu chảy không ngừng, Diêm Tiểu Hổ từng lấy một chiếc râu sâm cho Chu Thanh.
Ăn xong, vết thương do mất máu kia vậy mà trong thời gian ngắn đã nhanh chóng hồi phục, thật không nghĩ đến, hắn lại còn hẳn nửa củ đây.
Nên biết, nguyên một củ vạn năm Huyết Nhân Sâm, cho dù đem toàn bộ Thái Thanh môn bán hết cũng chưa chắc mua được, có thể thấy được mức độ hiếm hoi của nó.
Nhưng lúc này Chu Thanh hơi thở sớm đã mong manh, hôn mê bất tỉnh, muốn nuốt cũng không thể nuốt nổi.
"Sư phụ, sư phụ..."
Diêm Tiểu Hổ nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, triệt để hoảng loạn, bắt đầu không biết rõ phải làm sao, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Kim Đan của tiểu sư đệ ngay trước mắt hắn bị người ta bóp nát, luống cuống hắn tranh thủ thời gian lấy ra tử mẫu quyển trục, kích hoạt nó.
"Sư phụ, người mau đến đây, mau cứu lão tứ đi, nó sắp chết..."
Giờ phút này Diêm Tiểu Hổ khóc đến như một đứa trẻ bất lực, chỉ ôm chặt lấy Chu Thanh, cảm giác sinh mệnh người quan trọng nhất đang muốn rời khỏi hắn...
...
Thái Thanh môn, Thần Nhạc phong!
Hôm nay Thần Nhạc phong vô cùng náo nhiệt, chưởng giáo Tào Chính Dương càng đem những bình rượu ngon trân tàng nhiều năm ra mở tiệc chiêu đãi sư huynh đệ đồng môn.
Tất cả những điều này đều là vì tiểu đồ đệ Lộc Dao Dao của hắn.
Lần này Lộc Dao Dao tĩnh tâm bế quan, lại liên tiếp vượt qua hai cấp bậc, trực tiếp đột phá tới Trúc Cơ cảnh hậu kỳ.
Quả là đáng mừng.
Mà chư vị phong chủ cũng đại khái đoán được, sợi thiên đạo chi khí xếp hạng thứ 26 trong tay chưởng môn sư huynh, tinh linh, tám chín phần mười là dùng trên người đứa trẻ này.
Mọi người nâng chén cạn ly, bầu không khí hòa hợp.
Lộc Dao Dao mặt đầy vui vẻ, lần lượt kính rượu chư vị sư thúc.
"Cố gắng thật tốt, tương lai đều có thể!" Mạc Hành Giản nhận lấy rượu, mỉm cười khích lệ nói.
Lộc Dao Dao mặt đầy hân hoan, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn: "Đa tạ sư thúc. Sư thúc, Chu sư huynh còn chưa xuất quan sao ạ?"
Trong giọng nói Lộc Dao Dao mang theo vẻ mong đợi.
Mạc Hành Giản vội ho một tiếng, sau đó liền uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay.
Lần trước đứa trẻ này cùng Huyền U tiên tử đến Tiểu Linh phong, hắn đã nói dối hai người đệ tử đều bế quan.
Bây giờ Huyền U tiên tử đã sớm rời đi, chuyện liên quan đến đường chủ Nhậm Vụ đường Cốc Đào cũng đã dần dần lắng xuống.
Chớp mắt đã trôi qua nửa năm, hai đứa bé kia đến giờ vẫn không có chút tin tức, thật sự khiến người ta có chút lo lắng.
Mạc Hành Giản vừa muốn mở miệng, đột nhiên biến sắc, lập tức móc ra mẫu trục trong tử mẫu quyển trục.
Lúc này mẫu trục đang không ngừng lóe ra hào quang đỏ chói mắt, lộ ra vẻ cấp bách và bất an.
Lòng Mạc Hành Giản càng rối bời, trước khi đi hắn đã dặn dò kỹ hai người, nếu gặp phải nguy hiểm nhất định phải kịp thời mở tử mẫu quyển trục.
"Bọn chúng gặp nguy hiểm!" Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Mạc Hành Giản.
Mà lúc này chưởng giáo Tào Chính Dương cũng nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt mà tới.
"Chuyện gì xảy ra?" Tào Chính Dương lo lắng hỏi.
Mạc Hành Giản lòng nóng như lửa đốt, không dám chần chờ một giây phút nào, nhanh chóng mở quyển trục lo lắng nói: "Chu Thanh cùng Tiểu Hổ hai người đến Lăng Vân phủ, phiền sư huynh giúp ta nhìn xem, ta đi một chút liền về."
Tào Chính Dương tay mắt lanh lẹ, kéo Mạc Hành Giản định bước vào bên trong lại, mặt đầy lo lắng: "Cẩn thận đấy!"
Mà các phong chủ khác cũng nhanh chóng vây tới, bọn họ không ngờ Mạc Hành Giản lại hao tổn đại giới lớn như vậy, làm ra một cái tử mẫu quyển trục, lại còn để cho đồ đệ của hắn.
Thứ này vô cùng nguy hiểm, một khi có người bước vào, chưa nói tới việc không gian bên trong có ổn định hay không, chỉ riêng việc mẫu trục hoặc tử trục đơn phương bị phá hỏng, đều sẽ gây ra hỗn loạn không gian, khiến người bước vào bên trong hoàn toàn mất phương hướng, thậm chí có thể bị không gian xé nát trực tiếp.
Mạc Hành Giản giờ phút này làm sao còn nhớ đến nói thêm cái gì, dứt khoát quyết tâm đâm thẳng đầu vào.
Tào Chính Dương lúc này đích thân đứng tại mẫu trục, tiến hành bảo hộ.
Lúc này Lộc Dao Dao cũng đã hiểu rõ, đầy mắt lo lắng hỏi: "Sư phụ, có phải Chu sư huynh gặp nguy hiểm không ạ?"
Tào Chính Dương an ủi: "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, chẳng phải Mạc sư thúc đã tự mình chạy tới rồi sao."
Lộc Dao Dao trầm mặc, nhanh chóng chạy đến một bên bắt đầu cầu nguyện.
Đại điện vốn náo nhiệt, lúc này lại tràn đầy không khí trang nghiêm, mọi người đều nhìn chằm chằm vào quyển trục đang hiện ra hồng quang, đầy mặt lo lắng...
Càng mang lòng đầy uất ức, nếu đổi lại bình thường, mười tên Kim Đan cảnh cũng không phá được quỷ vụ của hắn, nhưng hết lần này đến lần khác lôi pháp đối phương tu luyện vừa vặn khắc chế hắn.
"Lão phu nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết..."
Chu Thanh sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cũng không hề dừng tay, trong tầng mây lại có một đạo lôi ảnh gào thét lao ra.
Quỷ đạo nhân không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện tránh né, ngược lại Lôi Long dường như khóa chặt lấy đối phương, gào thét xông đến.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải lần nữa giơ Hắc Phiên lên để hộ thân.
Lôi Long lại một lần nữa hung hăng đánh trúng vào Quỷ đạo nhân, hất tung hắn lần nữa, chiếc Hắc Bào trên người hắn cũng bị lôi hồ xé rách tan tành, lộ ra thân thể đầy thương tích bên trong.
"Lão phu muốn ngươi..."
Ánh mắt Chu Thanh lạnh băng, thân thể không khỏi lảo đảo một trận, suýt chút nữa từ không trung rớt xuống, nhưng lại cắn chặt răng, lần thứ ba thi triển thức thứ hai.
"Lôi Ảnh Vạn Quân Kích! Giết tiếp!"
Lần này, Lôi Long mang theo kiếm ý càng thêm to lớn, mang theo thế không thể địch nổi, vô tình hướng về Quỷ đạo nhân nghiền ép tới.
"Sao có thể thế!"
Quỷ đạo nhân dù thế nào cũng không dám tin tưởng, một thần thông khủng bố như vậy, lại có thể bị một gã Kim Đan cảnh liên tiếp thi triển.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn đột nhiên vỗ ngực, một ngụm lớn hắc huyết mang theo mùi hôi thối phun ra, sau đó bất ngờ đánh vào Hắc Phiên trước mặt.
Hắc Phiên trong nháy mắt mở rộng, mây đen cuồn cuộn trong khoảnh khắc tăng lên gấp ba lần.
Oanh!
Lôi Long cũng đến cùng lúc đó, ngay sau va chạm, tiếng nổ long trời lở đất vang vọng khắp thiên địa.
Răng rắc!
Âm thanh đứt gãy đột ngột truyền đến, khi thấy hồn phiên nhiều năm hắn tạo ra xuất hiện vết rạn, Quỷ đạo nhân lập tức hoảng sợ tột độ.
Còn chưa kịp bổ cứu, hồn phiên đã hoàn toàn bị cắt thành hai nửa, Lôi Long còn sót lại trong nháy mắt bao phủ lấy hắn, lôi điện chi lực cường đại chạy loạn trong cơ thể, khiến hắn kêu la liên hồi.
Không chỉ vậy, từ hồn phiên đứt gãy còn chui ra vô số quỷ vật, gào thét xông về phía Quỷ đạo nhân.
"Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi..." Quỷ đạo nhân hoàn toàn nổi giận.
Diêm Tiểu Hổ vốn muốn thừa cơ hắn bệnh mà đòi mạng, nhưng Chu Thanh lại thân thể mềm nhũn, trực tiếp từ không trung rơi xuống.
"Lão tứ!" Diêm Tiểu Hổ kinh hãi, vội vàng phi thân tới đỡ, thấy sắc mặt Chu Thanh tái nhợt, hơi thở thoi thóp, hắn tranh thủ nhét một viên đan dược vào miệng, tiện tay vác nó lên lưng.
Cũng vào lúc này, hắn hiểu rõ lời Chu Thanh vừa nói, hắn hung hăng liếc nhìn Quỷ đạo nhân đang bị bầy quỷ cắn xé, nghiến răng, cố nén lửa giận trong lòng, xoay người chạy.
Vù vù vù!
Ngay khoảnh khắc sau đó, trên thân Quỷ đạo nhân đang kêu thảm giãy dụa đột nhiên bắn ra vô số sợi tơ màu tím.
Tốc độ kia nhanh chóng, khiến Diêm Tiểu Hổ không có thời gian phản ứng, trực tiếp xuyên qua tứ chi.
Lúc này Quỷ đạo nhân kêu la càng thêm thê thảm, vì những sợi tơ này tựa như đang nhanh chóng rút lấy sinh mệnh lực của hắn.
"Chuyện gì xảy ra? Những thứ này là cái gì? Máu của ta, sinh cơ của ta..." Trong lúc Quỷ đạo nhân hoảng sợ, tốc độ ăn mòn của đám Ác Quỷ kia cũng tăng nhanh rất nhiều.
Diêm Tiểu Hổ vung đại đao muốn chém đứt nó, nhưng phát hiện những sợi tơ này cực kỳ cứng cỏi, toàn thân linh lực cùng tinh huyết đều bị những sợi tơ này điên cuồng hấp thụ.
Chỉ trong chớp mắt, hắn cũng cảm thấy một trận choáng váng đầu óc.
"Quả nhiên là phế vật, may mà ta đã chuẩn bị hai tay, đúng là phí hoài một tấm thế mệnh phù."
Mà Tiền Đại Phú vốn đã sớm chết đi lại quỷ dị xuất hiện trước mặt Diêm Tiểu Hổ, sắc mặt tái nhợt cười lạnh nói.
Diêm Tiểu Hổ hết sức kinh ngạc, muốn tránh thoát, lại phát hiện càng dùng sức thân thể lại càng thêm cứng đờ.
Quỷ đạo nhân lại càng hoảng sợ hô: "Là chén rượu kia, ngươi dám ám hại bản tọa!"
"Ta ở Lăng Vân phủ nhiều năm như vậy, các ngươi thật sự coi ta là thằng ngốc, chỉ biết nhặt nhạnh chỗ tốt mà thôi, vận may của ta có lúc cũng không tệ đâu!"
Tiền Đại Phú lúc này không nhịn được nữa cười lên ha hả.
Để tránh đêm dài lắm mộng, cũng chẳng nói nhảm thêm, sắc mặt hắn lạnh lẽo, trường kiếm trong tay đột nhiên đâm thẳng về phía Diêm Tiểu Hổ.
Diêm Tiểu Hổ đầy mắt không cam lòng, hắn ra sức giãy dụa, giống như con thiêu thân bị mắc trên mạng nhện, hữu tâm vô lực.
"Tiền Đại Phú, Hổ gia ta có làm ma cũng không tha cho ngươi..." Diêm Tiểu Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, tràn đầy bi phẫn.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Chu Thanh đang nằm trên lưng Diêm Tiểu Hổ đột nhiên mở mắt ra, xoay người một cái, dùng hết sức lực toàn thân, đẩy Diêm Tiểu Hổ ra sau, chắn trước người hắn.
Phập một tiếng, trường kiếm trong nháy mắt đâm vào thân thể Chu Thanh, máu tươi lập tức phun ra, nhuộm đỏ cả y phục.
Diêm Tiểu Hổ trợn to hai mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc cùng bi thống.
"Lão, lão tứ..." Âm thanh Diêm Tiểu Hổ run rẩy, trong mắt ánh lên lệ quang.
Chu Thanh trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt, còn chưa kịp hé miệng, một đôi tay đột ngột từ bụng hắn xuyên qua.
Chu Thanh chỉ cảm thấy một cơn đau nhức kịch liệt đánh tới, vô thức cúi đầu nhìn lại, một đôi tay như vuốt ưng xuyên thấu bụng của hắn, càng nắm lấy một viên Kim Đan còn tỏa ra hơi nóng.
Thanh âm thản nhiên của Tiền Đại Phú từ phía sau lưng vang lên: "Ngươi không phải thích đóng vai heo ăn hổ sao, ta để ngươi đóng cho, tấm thế mệnh phù đó vốn dĩ ta còn có chỗ dùng lớn..."
Phụt...
Chưa đợi Tiền Đại Phú nói xong, Chu Thanh hét lớn một tiếng, thanh kiếm gãy trong tay không biết từ khi nào xuất hiện, bất ngờ cắm thẳng xuống dưới, xuyên qua bàn tay hắn.
Đau đớn khiến Tiền Đại Phú lập tức rụt tay về, càng thêm thẹn quá hóa giận.
"Một thanh kiếm sắt gỉ sét, cái tên đệ tử hạch tâm như ngươi thật là đủ xui xẻo, đáng tiếc ngươi không còn Kim Đan nữa, đây chính là cái giá phải trả!"
Tiền Đại Phú mặt lộ vẻ điên cuồng cùng dữ tợn, trực tiếp bóp nát viên Kim Đan trong tay ngay tại chỗ, mảnh vụn màu vàng kim tung tóe ra bốn phía, bao phủ cả thiên địa.
"Không..." Thấy cảnh này, Diêm Tiểu Hổ gầm giận, hai mắt đỏ bừng, hận không thể đem Tiền Đại Phú thiên đao vạn quả.
Hắn liều mạng giãy dụa, toàn thân lửa giận bùng lên dữ dội, một sợi tơ trên tay phải đột nhiên đứt phựt.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tiền Đại Phú không khỏi biến sắc, sau đó một cước đá văng Chu Thanh đang chắn trước mặt ra, muốn xử lý Diêm Tiểu Hổ trước.
Nhưng bất ngờ, Quỷ đạo nhân toàn thân không còn miếng thịt ngon nào lại đột ngột xuất hiện sau lưng hắn, ôm chặt lấy Tiền Đại Phú, điên cuồng cắn xé.
Tiếng kêu la thảm thiết của Tiền Đại Phú lập tức vang lên.
"Lão tử là tu luyện ngàn năm Nguyên Anh cảnh, lúc nào tới lượt ngươi tới làm hoàng tước, ngươi chết đi cho ta!"
"Nổ cho ta!" Tiền Đại Phú gào thét, không màng tới việc mảng lớn da thịt ở cổ và vai bị cắn rớt, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Ầm một tiếng, Quỷ đạo nhân lập tức không bị khống chế tự bạo, sóng xung kích kinh khủng khuếch tán, khí lãng trực tiếp hất văng Tiền Đại Phú ra ngoài.
"A a a..."
Trên tứ chi Diêm Tiểu Hổ tràn đầy máu tươi, lại sinh sinh kéo đứt hết những sợi tơ còn sót lại, hoàn toàn không để ý tới xương cốt cùng da thịt trần trụi bên ngoài, lập tức phi thân xuống, ôm chặt lấy Chu Thanh sắp ngã xuống đất.
Nước mắt sớm đã nhòa hai mắt.
"Lão tứ, lão tứ mau tỉnh lại, đừng dọa sư huynh mà..."
Vẻ mặt hắn bối rối, nhìn vết thủng lớn trên bụng Chu Thanh, muốn bịt máu nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn lại được.
"Vạn năm Huyết Nhân Sâm, đúng rồi, vạn năm Huyết Nhân Sâm..."
Hắn toàn thân run rẩy, vội vàng lật tìm trong túi trữ vật nửa củ Huyết Nhân Sâm, tay run rẩy cho Chu Thanh đút.
"Lão tứ, mau há mồm ra, xin lỗi, tất cả đều là sư huynh lừa ngươi, nửa củ Huyết Nhân Sâm này của ta thế nhưng là nguyên vẹn một nửa đây, mau ăn đi..."
Lần trước Chu Thanh bị kiếm gãy đâm vào tay một lỗ, máu chảy không ngừng, Diêm Tiểu Hổ từng lấy một chiếc râu sâm cho Chu Thanh.
Ăn xong, vết thương do mất máu kia vậy mà trong thời gian ngắn đã nhanh chóng hồi phục, thật không nghĩ đến, hắn lại còn hẳn nửa củ đây.
Nên biết, nguyên một củ vạn năm Huyết Nhân Sâm, cho dù đem toàn bộ Thái Thanh môn bán hết cũng chưa chắc mua được, có thể thấy được mức độ hiếm hoi của nó.
Nhưng lúc này Chu Thanh hơi thở sớm đã mong manh, hôn mê bất tỉnh, muốn nuốt cũng không thể nuốt nổi.
"Sư phụ, sư phụ..."
Diêm Tiểu Hổ nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, triệt để hoảng loạn, bắt đầu không biết rõ phải làm sao, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Kim Đan của tiểu sư đệ ngay trước mắt hắn bị người ta bóp nát, luống cuống hắn tranh thủ thời gian lấy ra tử mẫu quyển trục, kích hoạt nó.
"Sư phụ, người mau đến đây, mau cứu lão tứ đi, nó sắp chết..."
Giờ phút này Diêm Tiểu Hổ khóc đến như một đứa trẻ bất lực, chỉ ôm chặt lấy Chu Thanh, cảm giác sinh mệnh người quan trọng nhất đang muốn rời khỏi hắn...
...
Thái Thanh môn, Thần Nhạc phong!
Hôm nay Thần Nhạc phong vô cùng náo nhiệt, chưởng giáo Tào Chính Dương càng đem những bình rượu ngon trân tàng nhiều năm ra mở tiệc chiêu đãi sư huynh đệ đồng môn.
Tất cả những điều này đều là vì tiểu đồ đệ Lộc Dao Dao của hắn.
Lần này Lộc Dao Dao tĩnh tâm bế quan, lại liên tiếp vượt qua hai cấp bậc, trực tiếp đột phá tới Trúc Cơ cảnh hậu kỳ.
Quả là đáng mừng.
Mà chư vị phong chủ cũng đại khái đoán được, sợi thiên đạo chi khí xếp hạng thứ 26 trong tay chưởng môn sư huynh, tinh linh, tám chín phần mười là dùng trên người đứa trẻ này.
Mọi người nâng chén cạn ly, bầu không khí hòa hợp.
Lộc Dao Dao mặt đầy vui vẻ, lần lượt kính rượu chư vị sư thúc.
"Cố gắng thật tốt, tương lai đều có thể!" Mạc Hành Giản nhận lấy rượu, mỉm cười khích lệ nói.
Lộc Dao Dao mặt đầy hân hoan, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn: "Đa tạ sư thúc. Sư thúc, Chu sư huynh còn chưa xuất quan sao ạ?"
Trong giọng nói Lộc Dao Dao mang theo vẻ mong đợi.
Mạc Hành Giản vội ho một tiếng, sau đó liền uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay.
Lần trước đứa trẻ này cùng Huyền U tiên tử đến Tiểu Linh phong, hắn đã nói dối hai người đệ tử đều bế quan.
Bây giờ Huyền U tiên tử đã sớm rời đi, chuyện liên quan đến đường chủ Nhậm Vụ đường Cốc Đào cũng đã dần dần lắng xuống.
Chớp mắt đã trôi qua nửa năm, hai đứa bé kia đến giờ vẫn không có chút tin tức, thật sự khiến người ta có chút lo lắng.
Mạc Hành Giản vừa muốn mở miệng, đột nhiên biến sắc, lập tức móc ra mẫu trục trong tử mẫu quyển trục.
Lúc này mẫu trục đang không ngừng lóe ra hào quang đỏ chói mắt, lộ ra vẻ cấp bách và bất an.
Lòng Mạc Hành Giản càng rối bời, trước khi đi hắn đã dặn dò kỹ hai người, nếu gặp phải nguy hiểm nhất định phải kịp thời mở tử mẫu quyển trục.
"Bọn chúng gặp nguy hiểm!" Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Mạc Hành Giản.
Mà lúc này chưởng giáo Tào Chính Dương cũng nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt mà tới.
"Chuyện gì xảy ra?" Tào Chính Dương lo lắng hỏi.
Mạc Hành Giản lòng nóng như lửa đốt, không dám chần chờ một giây phút nào, nhanh chóng mở quyển trục lo lắng nói: "Chu Thanh cùng Tiểu Hổ hai người đến Lăng Vân phủ, phiền sư huynh giúp ta nhìn xem, ta đi một chút liền về."
Tào Chính Dương tay mắt lanh lẹ, kéo Mạc Hành Giản định bước vào bên trong lại, mặt đầy lo lắng: "Cẩn thận đấy!"
Mà các phong chủ khác cũng nhanh chóng vây tới, bọn họ không ngờ Mạc Hành Giản lại hao tổn đại giới lớn như vậy, làm ra một cái tử mẫu quyển trục, lại còn để cho đồ đệ của hắn.
Thứ này vô cùng nguy hiểm, một khi có người bước vào, chưa nói tới việc không gian bên trong có ổn định hay không, chỉ riêng việc mẫu trục hoặc tử trục đơn phương bị phá hỏng, đều sẽ gây ra hỗn loạn không gian, khiến người bước vào bên trong hoàn toàn mất phương hướng, thậm chí có thể bị không gian xé nát trực tiếp.
Mạc Hành Giản giờ phút này làm sao còn nhớ đến nói thêm cái gì, dứt khoát quyết tâm đâm thẳng đầu vào.
Tào Chính Dương lúc này đích thân đứng tại mẫu trục, tiến hành bảo hộ.
Lúc này Lộc Dao Dao cũng đã hiểu rõ, đầy mắt lo lắng hỏi: "Sư phụ, có phải Chu sư huynh gặp nguy hiểm không ạ?"
Tào Chính Dương an ủi: "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, chẳng phải Mạc sư thúc đã tự mình chạy tới rồi sao."
Lộc Dao Dao trầm mặc, nhanh chóng chạy đến một bên bắt đầu cầu nguyện.
Đại điện vốn náo nhiệt, lúc này lại tràn đầy không khí trang nghiêm, mọi người đều nhìn chằm chằm vào quyển trục đang hiện ra hồng quang, đầy mặt lo lắng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận