Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 26: Ta chưa bao giờ thấy qua như thế mặt dày vô sỉ người

Chương 26: Ta chưa từng thấy qua người mặt dày vô sỉ như vậy.
Từ đầu đến cuối, năm huynh đệ đang ghé vào trên tường đều không để ý Diêm Tiểu Hổ, mà là nhỏ giọng trao đổi với nhau.
"Ngươi nói rốt cuộc có phải thật vậy không?"
"Không rõ, ta ngược lại thấy các nàng càng giống mẹ con hơn."
"Tác dụng tâm lý thôi, sư tôn chẳng phải đã nói rồi sao, hôm qua đã nói bóng gió hỏi qua rồi, Huyền U tiên tử này căn bản còn chưa có đạo lữ, Tư Không Diễm tiền bối của Thương Viêm Đạo Cung, đến bây giờ vẫn chưa theo đuổi được."
"Người ta nói không có thì là không có à, chuyện này khó mà nói trước."
"Sư tôn chẳng phải còn hỏi tiểu sư muội sao, nàng nói thế nào?"
"Tiểu sư muội nói, nàng từ khi bắt đầu biết chuyện đã chưa từng thấy mặt cha mẹ mình, từ nhỏ đã trải qua thời gian trốn đông trốn tây, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng."
"Thực ra ta có chút nghi hoặc, việc tiểu sư muội thân thiết thăm dò Huyền U tiên tử còn có thể hiểu được, mang gia hỏa kia tới làm gì? Để ăn điểm tâm à? Món ngon chứa linh tính như vậy, chúng ta còn chẳng có cơ hội được nếm thử."
"Nhị sư huynh, tiểu sư muội lúc bảo ngươi dẫn người nói thế nào? Nhìn hắn ăn đến miệng đầy mỡ kia, ta hiện tại rất khó chịu!"
… Giờ phút này Chu Thanh đang gọi là một cái vừa lòng thỏa ý, không ngờ nhanh như vậy lại được ăn linh thực của Ngọc thiện đường.
Không, phải nói là ngon hơn mới đúng, dù sao đây là do tông chủ Thanh Vũ tiên tông chuẩn bị, linh tính càng dồi dào hơn.
Là Đông Đạo chủ, cũng không thể bị coi thường về chuyện ăn uống được.
Nhưng người ta chỉ nếm qua hai cái rồi không ăn nữa, nói là phải giữ gìn dáng vóc, nhiều đồ ăn như vậy chẳng phải quá lãng phí hay sao.
Thế là, dưới đề nghị của Lộc Dao Dao, Chu Thanh được gọi tới để "thu dọn tàn cuộc".
Trong lúc nhất thời, Chu Thanh không biết là nên cảm kích hay là nên oán trách Lộc Dao Dao.
Cũng do chính mình không kiềm chế, không quản được cái miệng, cũng may hầu hết đồ ăn đều không hề bị động đến, cũng không tính là ăn cơm thừa canh cặn gì.
"Huyền U tiên tử tông chủ Thanh Vũ tiên tông, không ngờ lại là một mỹ phụ gần gũi bình dị như vậy."
Chu Thanh tặc lưỡi một tiếng, hắn còn tưởng là một bà lão nào đó cơ.
Mà Lộc Dao Dao cũng là xã giao cao thủ, người ta mới tới hôm qua, hôm nay đã cười cười nói nói như thân nhân nhiều năm không gặp, tuyệt không sợ người lạ.
"Tỷ tỷ, ta ngược lại biết một bí quyết dưỡng nhan, đây là ta có được từ một quyển sách cổ gần như tuyệt tích, ta dám chắc trừ ta ra, không còn ai biết." Lộc Dao Dao ra vẻ thần bí.
Huyền U tiên tử lập tức mắt sáng lên, trong lời nói có chút nôn nóng: "Nói mau."
Lộc Dao Dao lúc này cười hắc hắc: "Trong truyền thuyết, chị chắc biết Trú Nhan Đan đúng không, căn cứ ghi chép trong sách cổ, Trú Nhan Đan chính là theo chỉ dẫn ở trên đó mà có được."
"Thật hay giả?" Huyền U tiên tử càng thêm hiếu kỳ.
Lộc Dao Dao liên tục gật đầu: "Chắc chắn, chỉ là nguyên liệu cần thiết hơi quý, thậm chí có chút hiếm có, tỷ như cái đầu tiên Mặc Bảo bùn, thứ này có nguồn gốc từ sau khi Cổ Mộc ngàn năm mục ruỗng, ở dưới đất khoảng mười mét, chất lượng đương nhiên càng sâu càng tốt…"
Nhìn vẻ mặt thành thật trao đổi của hai nữ, Chu Thanh ở bên cạnh ngược lại thấy có chút tẻ nhạt bắt đầu, càng thêm xấu hổ.
Dù sao nghe cũng không hiểu, càng thấy nhàm chán.
Dứt khoát lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Vừa đi hai bước chợt cảm thấy không ổn, lại quay người trở về thu dọn hết đồ ăn trên bàn đá, bưng đi.
"Thật đúng là vì ăn điểm tâm à?" Sau khi đã ra khỏi hành lang một hồi, cũng không ai gọi hắn, Chu Thanh lập tức vui vẻ trở lại.
Nếu như ngày nào cũng được thế này thì tốt quá.
Sau khi tâm trạng vui vẻ đi ra hậu hoa viên, lòng có cảm giác, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy năm cái đầu với vẻ mặt khó coi trên tường viện.
Suy nghĩ một lát, hắn vẫn là đi tới.
"Gặp qua các vị sư huynh!" Chu Thanh hành lễ.
Năm người từ trên tường nhảy xuống, lúc này từng người xoa tay xoa chân vây quanh Chu Thanh.
【Tâm Giám điểm +5】
Đỉnh đầu Lý Đạo Huyền từ 【 tên lưu manh mặt dày như da trâu】 biến thành 【 tên lưu manh mặt dày mày dạn 】 với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Sắc mặt Chu Thanh ngượng ngùng.
"Ăn ngon không?" Lý Đạo Huyền ghen tị hỏi.
Chu Thanh liên tục gật đầu: "Ăn ngon, có điều gạo kê hơi kém, còn bánh bao buổi sáng thì hơi dính, nhưng nhân thịt bên trong lại rất ngon, chắc là thịt đùi thỏ Bạch Linh, còn có..."
"Im miệng!" Lý Đạo Huyền nổi giận gầm lên, hai mắt gần như phun lửa.
Từ trước tới nay chưa từng gặp người nào mặt dày vô sỉ như thế, đã được lợi còn khoe mẽ, sao có thể không biết đủ như vậy.
"Các ngươi ở một chỗ nói chuyện gì vậy?" Hà Hàn tức giận hỏi.
Chu Thanh gãi đầu: "Ta vào chỉ để ăn cơm thôi, không hề nói gì, hơn nữa hai người bọn họ nói toàn là chủ đề của nữ giới, ta cũng không tiện xen vào, mà lại Hà sư huynh, ngày mai còn gì nữa không? Nếu có thì khỏi cần ngươi tự mình đến đón, ta sẽ đến chờ ở một bên trước."
"Cút!"
Đám người hùng hùng hổ hổ, Chu Thanh vội vàng chạy xuống núi.
Sợ chạy chậm thì bị bọn chúng mặc bao tải kéo tới chỗ vắng vẻ đánh đập mất.
… Đi vào chân núi Viêm Long thành, Chu Thanh vừa xỉa răng vừa đi dạo xung quanh.
Quầy hàng hôm nay so với hôm qua thì cũng gần giống nhau, toàn là mấy món đồ chơi khó phân thật giả.
Giờ phút này tâm thần vừa động, bảng cá nhân xuất hiện.
【Tính danh: Chu Thanh】
【Tuổi tác: Mười chín】
【Tu vi: Trúc Cơ trung kỳ】
【Công pháp: Thái Thanh Huyền Khí Quyết】
【Kỹ năng thiên phú: Tâm Giám Chi Thị —— LV2 (31/ 200)
Giảm bớt sự tồn tại —— LV2 (51/ 100) 】
【Mảnh vỡ kỹ năng: 1/3 (không thể thu hoạch được) 】
Tâm Giám điểm gần đây tăng lên rất nhanh, có điều cái điểm Xem Nhẹ này thì gần như không tăng thêm chút nào, phải tìm thời gian tăng lên thêm chút mới được.
Sau đó, Chu Thanh đi quanh một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy quầy hàng của Tam sư huynh.
"Ối chà chà, ăn no đủ rồi, giờ lại nhớ đến Tam sư huynh của ngươi à?" Diêm Tiểu Hổ vừa thấy Chu Thanh liền không nhịn được nói móc.
Chu Thanh cười hắc hắc, biết ngay lúc ấy Tam sư huynh sẽ không bỏ mặc hắn.
"Ta đây không phải bị ép buộc đi thôi, không nói được gì hết, hôm nay sau khi thu quán, ta mời khách!" Chu Thanh hào sảng nói.
Diêm Tiểu Hổ lập tức vui vẻ trở lại: "Đây là ngươi nói nhé, ta muốn đi Ngọc Thiện Đường."
"Anh à, ở đó mắc quá, ăn không nổi đâu, lúc nãy đến, ta thấy Ngự Tiên Trân Tu các không tệ, chúng ta đến đó đi!" Chu Thanh chỉ vào một hướng nói.
Diêm Tiểu Hổ nhún vai: "Cũng được, lần này bỏ qua cho ngươi, mau kể cho ta nghe, Huyền U tiên tử tìm ngươi có chuyện gì?"
"Ta cũng không biết, dù sao trước sau không nói được mấy câu." Chu Thanh nói.
Diêm Tiểu Hổ tò mò truy hỏi: "Vậy rốt cuộc nói gì?"
Chu Thanh cẩn thận nhớ lại một chút.
"Đến? ? ?"
"Đến rồi! ! !"
"Đến?"
"Đến!"
"Còn đến không?"
"Không đến?"
"Lại đến!"
"Vậy thì lại đến!"
Diêm Tiểu Hổ trợn mắt há mồm, hồi lâu không lấy lại được tinh thần.
【Tâm Giám điểm +9】
Dòng chữ chú thích trên đầu Diêm Tiểu Hổ, nhanh chóng chuyển từ 【 tiểu sư đệ có sắc tâm có sắc đảm】 thành 【 tiểu sư đệ trâu bò lên trời】.
Chu Thanh thì gãi gãi đầu, hình như chỉ có mấy câu này thôi, lúc mới đến chào hỏi, sau đó Huyền U tiên tử chỉ tay vào đồ ăn trước mặt, hỏi tới hay sao?
Thêm vào lúc sớm hắn còn chưa ăn cơm, cùng Lộc Dao Dao nháy mắt ra hiệu, hắn cũng liền không khách khí mà bắt đầu ăn.
Trong lúc đó có chút ngại, ăn lưng lửng bụng, thấy đối phương để lại, nhìn nàng tựa hồ thật không muốn ăn thêm nữa, dứt khoát liền làm một đĩa CD.
Không còn cách nào khác, bản thân hắn cũng không giỏi ăn nói như Lộc Dao Dao, đại lão như vậy, có thể nói với một người xa lạ như ngươi vài câu là tốt lắm rồi.
Mặc dù lời ít mà ý nhiều, nhưng hắn hiểu ý là được.
Giờ phút này Diêm Tiểu Hổ một mặt sùng bái nắm lấy bả vai Chu Thanh: "Từ nay về sau ngươi chính là anh của ta, nếu như có thể leo lên mối quan hệ với Thanh Vũ tiên tông này, sư phụ ông ấy phải gọi ngươi một tiếng cha đấy..."
Bốp!!!
Diêm Tiểu Hổ còn chưa nói xong, sau gáy liền bị ăn một cái tát hung hăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận