Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 116: Lấy thân vào cuộc, thắng thiên con rể ( sáu) (2)

Chu Thanh bị dáng vẻ này của nàng làm cho mặt đỏ bừng, vội vàng dùng cả tay chân từ bên trong nhanh chóng bò ra.
"Sao ngươi biết ta ở dưới đó?" Chu Thanh nhìn xung quanh một chút, vội vàng nhỏ giọng hỏi.
Lộc Dao Dao đứng dậy, đắc ý chỉ chỉ vào đầu mình, giòn tan nói: "Đoán!"
Chu Thanh đương nhiên không tin, nhưng bây giờ không quan trọng, chỉ thấy mặt hắn trong nháy mắt đổi sang vẻ cười hì hì, ngay sau đó không chút do dự lấy ra một khối Viêm Linh Huyết Cao, trực tiếp đưa cho nàng.
"Cái kia, coi như ngươi không thấy gì hết, được không?" Chu Thanh cười theo nói, trong mắt càng lộ ra vẻ lấy lòng.
Thấy khối linh cao tràn ngập dược tính nồng đậm này, Lộc Dao Dao đầy mắt khó tin, nhưng rất nhanh, nàng lại như nghĩ tới điều gì, không khỏi con ngươi co rút lại.
Không phải, vừa rồi khối linh cao này là từ đâu ra? Tựa như là... khí tức túi trữ vật.
Thấy Lộc Dao Dao không hé răng, Chu Thanh mặt đầy đau lòng, cắn răng một cái, lại lấy ra một khối.
"Lộc sư muội, ta đây xem như có đồ tốt là liền đưa cả cho ngươi đó, vốn dĩ linh cao này có không nhiều, ta đây lập tức lấy ra hai khối, đã là thành ý lớn nhất rồi, ngươi xem như không thấy gì hết, có được không?"
Giọng Chu Thanh mang theo chút cầu khẩn.
Đợi lát nữa về, nhất định phải xé quyển Hoàng Lịch t·h·ối kia, hôm nay vẫn là không nên đi ra ngoài.
Lúc này Lộc Dao Dao rốt cuộc nhìn rõ tình cảnh vừa rồi, đầy mắt khiếp sợ nhìn Chu Thanh.
Thấy thế, Chu Thanh nói: "Lộc sư muội, thật ra ta là vì tốt cho ngươi, nói thật cho ngươi biết, phía dưới ta còn có một đồng bọn, nếu hắn biết ngươi phát hiện chuyện này thì có khi trực tiếp ra tay xóa ký ức của ngươi, không khéo sẽ còn diệt khẩu..."
Lộc Dao Dao đột nhiên túm lấy Chu Thanh, kích động nói: "Chu sư huynh, linh lực, vừa rồi huynh có phải vận dụng linh lực không? Thương của huynh đã khỏi rồi đúng không?"
[ Tâm Giám điểm +9 ]
Chữ [Tốt kiên cường] trên đầu nàng trong nháy mắt liền biến thành [Thật lợi hại].
Chu Thanh không khỏi ngẩn người, kịp phản ứng thì hắn ảo não tự vả hai cái vào trán.
Chuyện gì thế này a.
Dưới bóng đêm, Diêm Tiểu Hổ nhìn Chu Thanh mất hồn mặt không chút biểu cảm, thật sự nhịn không được mở miệng: "Thế nào, phát sinh... Dát... Cái gì... Dát..."
"Không có gì, ngươi vẫn là truyền âm đi, cái giọng này ta nghe khó chịu." Chu Thanh thở dài một trận.
Thấy Chu Thanh phiền muộn như vậy, Diêm Tiểu Hổ đại khái hiểu, chuyến này hẳn là hắn không thuận.
Thôi đi, không quấy rầy nữa!
Vừa trở lại sân nhỏ, lệnh bài đã có tin nhắn đến.
[ Chu sư huynh, huynh về rồi sao? ]
Tin nhắn là của Lộc Dao Dao.
Không có cách nào, ai bảo lúc ấy mình bị người ta bắt quả tang tại chỗ, hơn nữa còn vì nhất thời chủ quan, không để ý nên đã bại lộ bí mật của bản thân chứ.
Bây giờ chỉ có thể nhận thua, kiên trì đáp ứng nàng mấy yêu cầu.
Thêm bạn tốt trên lệnh bài là một trong số đó.
Nhưng Chu Thanh không lập tức trả lời, mà ngồi đó, cau mày, xoắn xuýt một trận.
Có nên tìm sư phụ xóa ký ức đêm nay của nàng không?
Chuyện này với sư phụ hẳn là dễ như trở bàn tay, nhưng lại cực tổn thương thần hồn của đối phương, gặp phải người thực hiện không thành thạo thì làm không khéo sẽ còn biến người ta thành đần đây.
Càng nghĩ càng thấy thôi, nha đầu này trông rất đơn thuần, nàng chỉ cho là mình đã lành vết thương, căn bản không nghĩ theo hướng t·h·i·ê·n đạo chi khí.
Hơn nữa theo biểu hiện của nàng lúc ấy, nàng thật lòng vui mừng thay mình, còn trịnh trọng thề, nói tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật này ra ngoài.
Lại đợi một lát, Chu Thanh mới chậm rãi cầm lệnh bài lên, trả lời: [ Vừa về. ]
Rất nhanh, tin nhắn của Lộc Dao Dao lại đến, nhìn ra được, rất nôn nóng: [ Huynh không phải muốn biết ta phát hiện ra sao, vừa rồi do thời gian gấp gáp nên chưa kịp nói tỉ mỉ, hiện tại ta có thể nói cho huynh rồi... ]
Vì thân phận lệnh bài mỗi lần gánh tin nhắn có hạn, Chu Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ chống cằm, mắt đờ đẫn nhìn tin nhắn trên kia nhanh chóng nhảy lên, thay đổi.
Thậm chí trong đầu đã có thể tưởng tượng ra cảnh nàng kích động thế nào, đang khoa tay múa chân giảng thuật chuyện này.
Không thể không nói, nha đầu này thật rất thông minh.
Càng không ngờ được là, nàng trước tiên đã lật tung cái sân vườn của mình lên trời, sau đó lại ra bên ngoài đào sâu ba thước tìm kiếm.
Tìm được cửa hang, cũng không xuống, mà nén tò mò, vẫn luôn đứng ở ngoài trông coi.
Làm vậy là do, một mặt nàng lo lắng Lý Đạo Huyền bọn người lại đột nhiên tìm đến nàng, nếu gặp tình huống này, nàng cũng có thể ở ngoài giúp Chu Thanh lưu ý động tĩnh, coi như là tạm thời trông chừng cho hắn.
Mặt khác, trong lòng nàng cũng có chút bất an, sợ mình lỗ mãng xuống đất, sợ sẽ làm gì trở ngại.
Có một số việc, nàng cảm thấy bản thân không cần hiểu rõ quá nhiều thì tốt hơn.
Điều này làm Chu Thanh có chút cảm động.
Hiện tại hắn chỉ có thể đ·á·n·h cược một lần!
"Biết cũng tốt, về sau khi mô phỏng ở [Thần Khư Thiên Cung] đến mức gần giống, nếu có cơ duyên, không thể thiếu sẽ phải nhờ nàng giúp đỡ."
Chu Thanh trong lòng nhanh chóng cân nhắc một phen rồi quyết định, đợi đến Lộc Dao Dao bên kia thao thao bất tuyệt kể hết mọi chuyện muốn nói, hắn mới chậm rãi gửi một biểu tượng tán lớn.
Chưa đầy một lát, tin nhắn của Lộc Dao Dao lại đến: "Ngoài ra, đa tạ Chu sư huynh đã tặng phí bịt miệng, lần trước sư tôn dẫn ta đi ngâm số một Viêm Linh Huyết Trì xong, ta đã thuận lợi đột phá đến Trúc Cơ cảnh viên mãn. Bây giờ có thêm hai khối đồ tốt này, không chừng ta có thể thử sờ vào ngưỡng cửa Mạc Kim Đan Cảnh rồi."
Nhìn tin nhắn, Chu Thanh đau lòng không thôi.
"Hoàng Lịch đâu? Hoàng Lịch đâu? Ngươi cái đồ chơi biết đ·ộ·c kia ra đây cho ta!"
Chu Thanh nhịn không được h·é·t lớn một tiếng, rồi lục tung tìm, thấy được thì càng giận tới mức xé nát nó, phát tiết một trận.
Vì Tam sư huynh có việc, sáng sớm hôm sau, Ngưu Quảng Mặc liền mang hắn đến Thần Nhạc phong.
Lộc Dao Dao đã sớm ở đó chờ.
Thấy Chu Thanh thì vội vàng mừng rỡ chạy đến.
Sau đó hai người cứ thế lên núi.
"Đại sư huynh của ngươi đâu?"
"Yên tâm đi, ta đã chào hỏi với bọn họ trước rồi, gần đây muốn bế quan, đừng tới quấy rầy ta."
"Vậy là tốt rồi, chuyện này liên quan lớn, ngàn vạn lần không thể nói cho ai biết."
"Ai nha, huynh thật là dài dòng, ta là loại người hay nói lung tung sao, ta thề, đời này sẽ không nói cho bất kỳ ai."
"Vậy sư phụ của ngươi sao lại ở đây?"
Hai người dừng bước, nhìn Tào Chính Dương đang đứng đó, Chu Thanh lúc này nghi hoặc nhìn Lộc Dao Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận