Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 170: Mẫu trận bên trong tiểu nữ hài

"Chủ quan rồi, tình báo có sai lệch, không ngờ ngoài Ngu Tử Kỳ ra, Lý Hàn Sơn kia cũng tới, may mà hôm nay chúng ta chưa ra tay!" Diêm Tiểu Hổ vừa nói vừa thấy may mắn.
Lộc Dao Dao nghe xong, vô cùng lo lắng.
Chu Thanh nhíu mày, suy tư một lát rồi hỏi: "Chỉ có hai người bọn họ sao?"
"Ít nhất trước mắt là vậy, ta chỉ liếc qua từ xa, sợ bị phát hiện liền rút về, hiện tại làm sao đây?" Diêm Tiểu Hổ bất đắc dĩ nói.
Chu Thanh trầm ngâm một hồi, sau đó nhìn ba chiếc trận kỳ trong túi trữ vật, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng.
Có chút uy hiếp, vẫn là sớm trừ khử tương đối tốt!. . .
Sau đó trong vài ngày, ba người Chu Thanh luôn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Lý Hàn Sơn và Ngu Tử Kỳ.
Có lúc Diêm Tiểu Hổ còn cảm thấy lão tứ chắc chắn là điên rồi, muốn một mình đối phó bọn chúng, đơn giản chính là đang liều mạng.
Ngược lại Lộc Dao Dao, lại rất phấn khởi, nàng ta dường như rất tin tưởng vào lão tứ.
Nhưng không thể không thừa nhận, một khi hai tên này đều chết trong tay Chu Thanh, thì uy hiếp mang đến cho Thương Viêm Đạo Cung và Thiên Cơ Môn sẽ đạt đến một mức cao chưa từng có.
Mà đối với liên minh ba tông, đây không nghi ngờ gì chính là sự cổ vũ chưa từng có, có thể nâng cao sĩ khí phe mình lên rất nhiều.
Cứ như vậy, sau khi âm thầm quan sát nửa tháng, hai người kia không thu hoạch được gì, từ Quỷ thành sau khi ra ngoài liền đi về hướng Thanh Mộc thành.
"Xong rồi, bọn chúng muốn ra tay với linh điền của chúng ta rồi!" Diêm Tiểu Hổ lo lắng nói.
Bây giờ năm tông tranh đấu, ngoại trừ cường giả Hóa Thần cảnh chưa trực tiếp tham gia thì những thủ đoạn khác cơ hồ đã dùng hết mấy lượt, như các mỏ quặng, thế lực phụ thuộc, linh điền các loại, đều thành mục tiêu tấn công lẫn nhau.
Thanh Mộc thành này ở vị trí tương đối xa xôi, bọn chúng đã đến đây, mà ở Quỷ thành lại không có thu hoạch gì, sao có thể dễ dàng bỏ qua nơi này, khẳng định là muốn làm gì đó để vãn hồi "Tổn thất".
Phải biết rằng, linh điền bên trong Thanh Mộc thành cực kỳ quan trọng với Thái Thanh môn, huống chi còn có đệ tử bổn môn đang âm thầm trấn giữ ở đây.
"Đúng là kế hoạch không theo kịp biến hóa!" Lúc này Chu Thanh cũng có chút mâu thuẫn.
Suy nghĩ một lát rồi nói: "Cứ theo sau xem sao!"
Ba người đeo mặt nạ lên, vội vàng lặng lẽ theo đuôi.
Ầm!
Vừa tới Thanh Mộc thành, liền nghe một tiếng động lớn trầm đục, chỉ thấy Phùng Trình, người chỉ có tu vi Kim Đan cảnh hậu kỳ, giống như chó chết bị người ta ném thẳng ra từ trong thành, ngã xuống đất làm bụi tung tóe.
Cùng lúc đó, có nhiều đệ tử Trúc Cơ cảnh Thái Thanh Môn khác cũng bị thảm sát, hiện trường một mảnh máu tanh.
Ngu Tử Kỳ đeo hộp kiếm sau lưng, nhàn nhã thoải mái ngồi trên tường thành, phủi tay nói: "Quả nhiên là nhàm chán, trong thành này có một vạn ba ngàn mẫu linh điền, xem ra mọc khá tốt nha."
Phùng Trình cố gắng bò dậy từ dưới đất, lắc người đứng vững, rồi hướng phía Ngu Tử Kỳ phun một bãi máu, trong mắt đầy phẫn hận.
Lần trước vụ Huyết Thái Tuế, nếu không nhờ tông môn phái người đến cứu kịp, thì hắn đã sớm chết rồi, bây giờ làm người đã chết một lần rồi thì còn gì phải sợ nữa.
"Ngu Tử Kỳ đúng không, ngươi lợi hại hơn lão phu, tuổi trẻ đã là Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng thì sao chứ, mấy cái gọi là thiên kiêu của các ngươi, chẳng phải có ba kẻ bị sư huynh Chu Thanh của ta chém chết rồi sao, ngươi cũng đừng nhảy nhót được bao lâu, sớm muộn cũng sẽ xong đời!" Phùng Trình cười nhạo nói.
Ngu Tử Kỳ nghe xong, lập tức biến sắc, tràn đầy sát cơ, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chặp Phùng Trình nói: "Vốn muốn ban cho ngươi cái chết thống khoái, nếu ngươi đã không biết sống chết như vậy, vậy thì hảo hảo hưởng thụ quá trình mỹ diệu sắp tới đi!"
Ngu Tử Kỳ vừa dứt lời, nhẹ nhàng vung tay, chỉ thấy hộp kiếm sau lưng hắn đột nhiên run rẩy kịch liệt, rồi phát ra tiếng kêu ông ông.
Ngay sau đó, một bên hộp kiếm từ từ mở ra.
Một thanh trường kiếm hình rắn màu xanh lá tản ra hàn khí dày đặc xuất hiện, không ngừng phun ra nuốt vào từng tia lạnh lẽo, trực tiếp nhắm ngay Phùng Trình.
Lúc này, thành chủ Thanh Mộc thành là Hồ Huyền Đường thấy vậy, vội vàng chạy từ trong thành ra, toàn thân hắn cũng không khỏi run rẩy.
Dù sao Phùng Trình cũng ở đây nhiều năm, hai người sớm đã là bạn tâm giao, hắn thật sự không đành lòng trơ mắt nhìn đối phương bị giết như vậy.
"Ngu công tử, ngài xem, ngài là tu vi Nguyên Anh cảnh, bước vào Hóa Thần sau này cũng chỉ là trong tầm tay, không cần thiết phải so đo với một tên Kim Đan cảnh nhỏ nhoi làm gì. . ." Hồ Huyền Đường kiên trì khuyên can.
"Cút!" Không đợi Hồ Huyền Đường nói hết lời, Ngu Tử Kỳ đã trực tiếp thô bạo ngắt lời hắn, trong mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn và coi thường.
Phùng Trình thấy vậy, vội vàng hướng Hồ Huyền Đường hét lên: "Lão Hồ, ngươi là thành chủ được Thánh Vũ Hoàng Triều phái tới trấn thủ nơi này, đừng có nhúng vào chuyện này, hãy trở về tu luyện cho tốt đi, kiếp sau chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu nhé."
Hốc mắt Hồ Huyền Đường có chút đỏ hoe, có lẽ đây chính là lời từ biệt cuối cùng giữa hai người.
Lúc này, Phùng Trình lại lần nữa nhìn về phía Ngu Tử Kỳ, cười ha ha một tiếng, lớn tiếng giễu cợt nói: "Thằng giặc con, ngươi chỉ là một kẻ ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, cả đời cũng chỉ được như vậy thôi, đừng tưởng mình giỏi giang lắm, sớm muộn cũng sẽ có ngày gặp báo ứng thôi!"
"Muốn chết!" Ngu Tử Kỳ hoàn toàn bị chọc giận, sát khí trên người càng thêm nồng đậm, thanh trường kiếm hình rắn sau lưng hắn trong nháy mắt hóa thành một đạo lục quang, tựa như tia chớp bổ nhào giết về phía Phùng Trình.
Phùng Trình lại thản nhiên, chậm rãi xoay người, hướng phía vị trí Thái Thanh môn quỳ xuống, từ từ nhắm mắt lại.
"Kiếp sau, lại làm người của Thái Thanh môn!"
Đinh!
Nhưng Phùng Trình lại không cảm thấy đau đớn trong tưởng tượng, ngược lại nghe được tiếng kim loại va chạm thanh thúy.
Lại còn có cả tiếng gầm giận dữ của Ngu Tử Kỳ.
Phùng Trình từ từ quay đầu, ngơ ngác nhìn đạo thân ảnh quen thuộc đứng sau lưng hắn, trong nhất thời, mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Môi khẽ run rẩy, lại nửa ngày không nói được lời nào.
"Nhìn chỗ nào đấy, còn có Hổ gia ta nữa đây!" Giọng tùy tiện của Diêm Tiểu Hổ từ phía trước truyền đến, sau đó đỡ hắn đứng lên.
"Ngươi không sao chứ?" Lộc Dao Dao lo lắng hỏi.
Nhìn những người vốn dĩ vô cùng quen thuộc trước mắt, Phùng Trình chỉ cảm thấy giờ phút này tựa như đang nằm mơ, trong đầu hỗn loạn tưng bừng.
Đây là đèn kéo quân hay là ảo giác trước khi chết?
"Là ngươi, Chu Thanh!" Ngu Tử Kỳ giận dữ gầm lên một tiếng, trong giọng nói lộ rõ sự phẫn hận vô cùng, lúc này từ trên tường thành đứng dậy, trong mắt lửa giận bốc cháy, nhìn chằm chặp Chu Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận