Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 91: Cấp bốn Tu Chân quốc ( bảy) (2)

Về phần Diêm Tiểu Hổ đầu tròn mắt nhỏ bên cạnh, thì đã bị nhìn qua từ mấy ngày trước. Lúc này, Chu Thanh nhíu chặt mày, sau đó nhìn sang tờ giấy vàng thứ hai. Vật này trông có vẻ tương tự bùa chú, nhưng sư bá Cao Xuân lại là cao thủ chế phù, Dẫn Lôi phù cũng do chính tay ông làm ra, vậy mà ông cũng không nhận ra thứ này, có thể thấy nó tuyệt đối không hề đơn giản. Sau đó, Chu Thanh lập tức dùng 【Mỗi ngày một giám】. Rất nhanh, một thông tin từ trên tờ giấy vàng hiện lên. 【Hoàng Quan Chỉ: Hoàng Quan Chỉ còn gọi Mãi Mệnh Chỉ, nếu dùng Hoàng Quan bút viết tên người khác lên đó, rồi đốt cùng bất kỳ vật gì mà người đó đã từng chạm vào, có thể làm người đó mất đi nửa tuổi thọ. Đương nhiên, nếu người viết mà khí vận không bằng đối phương, e là sẽ bị phản phệ, chính mình sẽ hao tổn tuổi thọ.】 Nhìn dòng giới thiệu trên đó, Chu Thanh có chút kinh hãi. Một nửa tuổi thọ? Như vậy quá kinh khủng rồi, trên đời lại có vật quỷ dị như vậy ư? Xem ra, kiến thức của mình vẫn còn quá ít. Sau đó, Chu Thanh làm ra vẻ mặt suy tư, nhìn chằm chằm vào tờ giấy vàng thứ hai. "Những cái khác thì không biết, nhưng tờ giấy vàng này hình như ta từng thấy ở đâu đó trong một cuốn sách cổ, đúng rồi, chắc chắn đã từng thấy, để ta nghĩ lại xem." Chu Thanh vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ trán, cố gắng hồi tưởng. Nghe vậy, tất cả mọi người không dám tin nhìn Chu Thanh. Toàn bộ người Thái Thanh Môn đều không biết, mà ngươi lại từng thấy qua? Thật hay giả vậy? Hiên Viên Dật Trần lập tức lộ vẻ căng thẳng và mong chờ, không dám phát ra tiếng động nhỏ, sợ làm gián đoạn suy nghĩ của Chu Thanh. Cao Xuân cũng ngạc nhiên nhìn Chu Thanh, rồi mỉm cười. Một lát sau, Chu Thanh nhìn sang Thất hoàng tử, tò mò hỏi: "Dật Trần huynh, ta có một chuyện không rõ, những đồ vật này ngay cả chính ngươi cũng không biết, nếu ta tùy tiện nói bừa một cái tên, chẳng phải ngươi cũng không cách nào phân biệt được thật giả?" Hiên Viên Dật Trần nghe vậy thì mỉm cười, "Điểm này ngươi không cần lo lắng, thật giả chúng ta tự có cách phân biệt." Thấy vậy, Chu Thanh cũng không nói thêm gì nữa mà tiếp tục hồi tưởng. "Đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Hình như sắp nhớ ra rồi." Chu Thanh vừa nói vừa lén lút nhìn Diêm Tiểu Hổ, đồng thời ra hiệu bằng khẩu hình. Giờ phút này, lòng Diêm Tiểu Hổ tràn đầy hối hận. Hắn thật quá ngu ngốc, đã không ai nhận biết được món đồ này, với sự hiểu biết và kiến thức của mình, hoàn toàn có thể bịa ra một cái tên, như vậy linh thạch chẳng phải dễ dàng có được hay sao? Thật là có cái đầu to tròn mà lại không nghĩ ra, vẫn là lão tứ có cách. Lúc này, nhìn thấy khẩu hình của Chu Thanh, hắn càng hiểu rõ. Đừng quên, mục đích hai người bọn hắn đến đây là gì. Sau đó, Diêm Tiểu Hổ tiến lên, nói: "Dật Trần huynh, nếu như lão tứ nhà ta có thể nói đúng tên của vật này, ngươi bên này..." Diêm Tiểu Hổ vừa nói vừa cười hắc hắc, xoa xoa tay. Hiên Viên Dật Trần hiểu ngay, nói: "Nếu có thể nói ra tên của nó, ít nhất ba mươi viên trung phẩm linh thạch." Nghe thấy phần thưởng này, Chu Thanh và Diêm Tiểu Hổ lập tức con ngươi co rụt lại. Trời ạ, nhiều như vậy sao? Không hổ là người có tiền. Trong khi tất cả mọi người đang nhìn, Chu Thanh rất nhanh giả bộ như mắt sáng lên, rồi vỗ tay một cái. "Nhớ ra rồi, để ta xem lại xem có đúng không? Không sai không sai, phải là nó rồi." Chu Thanh tự lẩm bẩm. Hiên Viên Dật Trần không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt mong chờ. Lúc này Chu Thanh cuối cùng cũng lên tiếng: "Vật này tên Hoàng Quan Chỉ, còn gọi Mãi Mệnh Chỉ, cần phải dùng Hoàng Quan bút viết tên người khác lên đó..." Nghe Chu Thanh nói, đám người một mặt kinh hãi. Quả là đồ quỷ dị, nếu hai nhân vật lớn tuổi đối địch với nhau, một người có được Hoàng Quan Chỉ, lại có thể chịu được sự phản phệ của khí vận, chẳng phải có thể dễ dàng giết đối phương sao? Mà đối phương có lẽ đến chết cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Còn Hiên Viên Dật Trần thì lộ vẻ trầm tư, sau đó liếc nhìn phía sau bình phong, rất nhanh, nơi đó dường như có tiếng động phát ra. Lúc này, Cao Xuân cũng đang nhìn chằm chằm tờ giấy vàng, trong mắt ánh lên một vòng mong chờ. 【Tâm Giám điểm +9】 Lộc Dao Dao một mặt sùng bái nhìn Chu Thanh, trên đầu ghi chú 【thật đáng tiếc】 nhanh chóng biến thành 【thật lợi hại】. 【Tâm Giám điểm +7】 Lý Đạo Huyền nghi ngờ nhìn Chu Thanh, nhưng những gì hắn nói lại rất giống sự thật. Chết tiệt, lần này lại để hắn giành mất sự chú ý. Nhưng dù thế nào, tóm lại có người nói được tên, nếu không Thái Thanh Môn lâu đời lần này thật đúng là mất mặt. Mà trên đầu hắn 【lừa bán nhân khẩu sắc dục côn】 cũng đã biến thành 【trong đầu có chút đồ vật sắc dục côn】. 【Tâm Giám điểm +8】 Diêm Tiểu Hổ nhìn khuôn mặt trang nghiêm của Chu Thanh, trong ánh mắt sự hối hận càng sâu. Lão tứ trong bụng có bao nhiêu chữ, hắn hiểu rõ hơn ai hết. Không nói thật giả, ít nhất cái lời hắn vừa nói là cho lão Mạc, cho Tiểu Linh Phong, cho toàn bộ Thái Thanh Môn đã nhặt lại mặt mũi bị vứt xuống đất. Ít nhất người Thái Thanh Môn ta có người nhận ra, đúng vậy. Ai, vẫn là mặt ta mỏng quá, không dám nói bừa. May mà ta thường xuyên giữ lão tứ ở bên cạnh, luôn tự thân dạy dỗ. Mà trên đầu hắn 【gần son thì đỏ tiểu sư đệ】 cũng nhanh chóng biến thành 【có ta một nửa đầu óc tiểu sư đệ】. Nhìn dòng chú thích mới này, da mặt Chu Thanh co giật. Tam sư huynh à, tam sư huynh, ngươi thật đúng là… Trong nhất thời, hắn lại không biết nên dùng từ gì để hình dung nữa. 【Tâm Giám điểm +7】 Một lát sau, một tiếng nhắc nhở nữa vang lên. Sau đó, Chu Thanh thấy sư bá Cao Xuân trên đầu 【bỏ lỡ cơ duyên bé con】 biến thành 【thật biết diễn kịch tiểu oa nhi】. Chu Thanh ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Cũng đúng, toàn bộ Thái Thanh Môn đều bó tay trước một vấn đề khó, cuối cùng lại bị một tiểu tử đầu xanh giải quyết, dù là ai cũng khó mà tùy tiện tin được, bọn họ thà tin là Phong chủ Tiểu Linh Phong Mạc Hành Giản đã nhận ra vật này, rồi tạo cơ hội cho tiểu đồ đệ của mình làm trò náo nhiệt. Ừm, đây mới là cách giải thích hợp lý nhất. Có điều nghĩ như vậy thật ra rất tốt. Đúng lúc Hiên Viên Mộ Thiên hiếu kỳ đánh giá Chu Thanh thì ca ca của cậu là Hiên Viên Dật Trần dường như nghe được tin gì đó, vẻ mặt không thể tin. Rồi vội vàng cầm lấy tờ giấy vàng nhìn một lượt, ngay sau đó là vẻ mặt kích động. "Chu huynh, thật sự quá cảm ơn ngươi, chút lòng thành, không đáng là bao!" Hiên Viên Dật Trần vẻ mặt kích động, lập tức móc ra ba mươi viên trung phẩm linh thạch đưa tới. Chu Thanh cười nhận lấy nói: "Dật Trần huynh vẫn nên kiểm tra lại một chút, ta cũng không biết có nhớ lầm hay không." "Không nhớ lầm, không nhớ lầm, chỉ không biết Chu huynh đã đọc được phần giới thiệu về Hoàng Quan Chỉ này ở cuốn sách cổ nào?" Hiên Viên Dật Trần vội vàng hỏi. Chu Thanh lắc đầu: "Cái này thì ta thực sự quên rồi, trước khi còn chưa bái vào Thái Thanh Môn, hình như ở một hiệu sách nào đó đọc lướt qua." Hiên Viên Dật Trần nghe xong, chợt thấy thất vọng. "Vậy hai cái này thì sao?" Nhanh chóng, hắn lại đầy mong đợi chỉ vào hai vật còn lại. Chu Thanh lắc đầu: "Không nhớ rõ, để ta về nghĩ kỹ lại xem, nói không chừng ngày mai sẽ nhớ ra." Nghe xong, Hiên Viên Dật Trần lại tràn đầy hi vọng. "Được, được, vậy ngươi về suy nghĩ kỹ lại đi, không vội, không vội," nhìn ra được Hiên Viên Dật Trần rất cao hứng. Chu Thanh gật đầu, đã nhận tiền rồi thì nên rút lui thôi. "Ái da, ta đột nhiên nhớ ra!" Đúng lúc này, Diêm Tiểu Hổ đột nhiên kêu lên một tiếng, khiến tất cả mọi người giật mình. Đám người lập tức cùng nhau nhìn sang hắn. Chỉ thấy Diêm Tiểu Hổ một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đi đến trước món đồ đầu tiên, nhìn cái Hắc môn đạo: "Diêm huynh, ngươi biết nó ư?" Hiên Viên Dật Trần lại hưng phấn, vội vàng hỏi thăm. "Thì ra là nó à, nhìn cái đầu của ta này." Diêm Tiểu Hổ gật đầu, rồi một mặt ngưng trọng nói: "Vật này tên Hắc Linh môn, là truyền thuyết đại năng nào đó tự tay luyện chế, cần khẩu quyết đặc thù mới có thể kích hoạt nó, nghe nói bên trong phong ấn một vật vô cùng đáng sợ, cụ thể là gì thì không ai biết." Hiên Viên Dật Trần nghe vậy, lại lần nữa nhìn về phía bình phong phía sau, rồi hỏi: "Không biết là đại năng nào?" "Cái này thì ta không nhớ rõ lắm, dù sao là một người rất lợi hại, còn khẩu quyết thì càng đã thất truyền từ lâu, đáng tiếc quá!" Trong lời của Diêm Tiểu Hổ đều là vẻ tiếc nuối. Đám người nghe xong thì bán tín bán nghi, ngay cả Cao Xuân cũng không nhịn được mà nhìn cái thiếu niên khỏe khoắn khôi ngô này lâu hơn một chút. Chu Thanh thì vẻ mặt khâm phục. Không hổ là tam sư huynh của mình, thật sự là bác học, kiến thức rộng rãi. Mình là nhờ có hack mới nhận ra được, còn hắn thì dựa vào sự tích lũy hằng ngày. Thật là xấu hổ! "Chắc là thật, sẽ không nhớ lầm, vậy được, ta với lão tứ còn có chút việc phải đi làm, ngươi bên này..." Sau đó, Diêm Tiểu Hổ mặt mũi ngượng ngùng đưa tay ra, ra hiệu nói. Hiên Viên Dật Trần thì trầm ngâm một lúc, rất nhanh, dường như nhận được truyền âm từ sau bình phong, trong mắt hiện lên sự thất vọng. Sau đó, mang theo tiếc nuối nhìn Diêm Tiểu Hổ nói: "Thật xin lỗi, cũng không có thứ như vậy." Diêm Tiểu Hổ ngây ra, lập tức lúng túng cười ha hả. "À, vậy chắc là ta nhớ lầm, nhưng cái đồ này quả thật rất giống Hắc Linh môn kia mà, đúng rồi, tiện thể hỏi một chút, sao ngươi biết rõ ta nói không phải thật đây?" Diêm Tiểu Hổ hiếu kỳ hỏi. Hiên Viên Dật Trần mỉm cười: "Bí mật!" "Hiểu hiểu, vậy các ngươi cứ bận, hai ta có chút việc liền đi trước!" Diêm Tiểu Hổ nói xong, nháy mắt với Chu Thanh rồi vội vã rời đi. Chỉ có Cao Xuân bên cạnh khẽ lắc đầu. Lần trước dẫn hai người bọn họ lên Kim Dương Phong, nghe Đỗ Khuê nói, sau khi mang cho Chu Thanh Dẫn Lôi phù, cái tên này mở miệng liền nói mình còn tặng miễn phí hai tấm Bạo Viêm phù, làm gì có chuyện đó, nhờ có Đỗ Khuê để lại một tâm nhãn, nói còn muốn hỏi ông, gã này mới vội nói nhớ nhầm. Đúng là mặt dày. Sau đó, ông cũng tiện thể nhìn về phía bình phong, lộ vẻ suy tư. "Không đúng, dựa vào cái gì ngươi nói bừa thì được, còn đến lượt ta thì không được? Mặt mũi ta không đủ lớn à?" Diêm Tiểu Hổ tức giận không thôi, lại sờ lên cái mặt tròn vo của mình. Chu Thanh ngây ra, lúc này mới kịp phản ứng tam sư huynh là hồ đồ bịa đặt, uổng công mình còn sùng bái ngươi. "Cái đó, tam sư huynh, nếu không tiện đường qua Ngọc Thiện Đường một chút?" Thấy Diêm Tiểu Hổ vẻ mặt khó chịu, Chu Thanh đề nghị. Dù sao hôm nay có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đều nhờ tam sư huynh cung cấp thông tin, nếu không hắn biết tìm ở đâu ra? Diêm Tiểu Hổ thì quan sát kỹ Chu Thanh, bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì. "Không đi, cái này bỗng nhiên trước thì thiếu, ta còn chút việc liền đi trước!" Diêm Tiểu Hổ nói xong, lập tức ngự kiếm rời đi. Chu Thanh vẻ mặt nghi hoặc nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của hắn. Khi Chu Thanh trở về đến nhà, trước tiên cho gà mái ăn một chút bột linh thạch, vừa định tiếp tục nghiên cứu «Thương Lôi kiếm quyết» thì trong đầu lại vang lên tiếng nhắc nhở. 【Tâm Giám điểm +8】 Chu Thanh trừng mắt nhìn. Là ai? "Sư phụ, người chắc chắn đều nhận ra hết rồi đúng không, không hổ là sư phụ mà con kính yêu, cơ hội tốt đầu tiên đều cho lão tứ hết rồi, phần còn lại cho con một cái đi thôi, lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt mà thôi, người cũng không thể trọng bên này khinh bên kia được chứ." Giờ khắc này, Từ Tiểu Hổ và Mạc Hành Giản ở phía sau lưng vừa niệm niệm cầu xin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận