Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 49: Trong một cái chăn ngủ không ra hai loại người!

Chương 49: Ở chung một chăn không thể sinh ra hai loại người!
Cùng lúc đó, ở một bàn ăn khác, Diêm Tiểu Hổ thấy không khí có chút ngượng ngùng, liền vội vẫy tay gọi Chu Thanh.
Chu Thanh bất đắc dĩ đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Sao hai người họ lại ở đây?"
"Ta cũng không biết, vừa ra đã thấy họ ăn rồi, mà còn ăn xong từ lâu, xem ra là đang đợi ngươi, định làm ngươi bất ngờ đó," Diêm Tiểu Hổ thì thầm.
Chu Thanh chỉ biết cười trừ.
Cái này đâu gọi bất ngờ, kinh hãi thì có!
"Ta nhớ không nhầm thì ngươi bảo người Thần Nhạc phong xuất phát rồi mà?" Chu Thanh lấy bản đồ sư phụ cho ra xem kỹ.
Mười ba phong của Thái Thanh Môn, mỗi nơi đều có khu vực điều tra riêng.
Diêm Tiểu Hổ cũng nghi hoặc: "Đúng mà, ta nhớ là lão tứ và lão ngũ dẫn đội đi, trời mới biết sao hai người này lại xuất hiện ở đây, thôi kệ đi, ăn xong còn đi cho nhanh, ngươi nhìn Lý Đạo Huyền xem, mặt viết rõ chán ghét hai ta rồi kìa."
Chu Thanh liên tục gật đầu.
Ai ngờ chuyện theo dõi của Thanh Vũ tiên tông lại vỡ lở hết ra thế này, một tên thì nhìn lén, một tên thì canh gác.
Lại thêm việc Lý Đạo Huyền có một cô sư muội xinh đẹp, sao hắn có thể muốn cô ta tiếp xúc với hai tên bại hoại này chứ.
Nhưng không làm gì được.
Một giây sau, Lộc Dao Dao bưng tàu hủ đá cười tươi rói đi tới, ngồi ngay cạnh Chu Thanh.
"Chu sư huynh, Diêm sư huynh, lần này hai huynh có kế hoạch gì? Định tìm kiếm thế nào?" Lộc Dao Dao hỏi.
Diêm Tiểu Hổ vội ho lên một tiếng, nhìn Lý Đạo Huyền bày ra vẻ mặt không vui ngồi đối diện, chỉ còn cách nói: "Lộc sư muội, đây là hành động bí mật của Tiểu Linh phong ta, muội xem..."
"Ta biết, nhưng ta muốn hành động cùng các huynh, dù sao cũng cần biết sơ lộ trình chứ," Lộc Dao Dao chân thành nói.
Chu Thanh và Diêm Tiểu Hổ đều ngẩn ra.
"Cùng bọn ta?" Hai người lại vội nhìn về phía Lý Đạo Huyền đang cau có như đưa đám kia.
Lý Đạo Huyền bỏ bát đũa xuống, chậm rãi nói: "Sư muội ta mới xuất quan, nghe nói chuyện của Thanh Vũ tiên tông, cũng muốn góp sức, nhưng mọi người đã đi hết, không đuổi kịp, chỉ còn các ngươi ở chân núi, nên muốn cùng đi hỗ trợ tìm xem."
Hai người cười ha hả.
Mới đi có một ngày mà đã không đuổi kịp rồi?
Ai mà tin được chứ? Chưa nói tới chuyện lệnh bài liên lạc, chỉ bằng tốc độ và thực lực của ngươi, dù mang theo mười cô, cùng lắm nửa ngày là đến nơi bất kỳ đội nào rồi.
Theo ta thấy, là cô sư muội nhà ngươi thích hai anh em ta thôi.
Nhưng mà--
Diêm Tiểu Hổ đảo mắt một cái, mặc kệ bọn họ có mục đích gì, nếu có đại thần Lý Đạo Huyền này ở đây, thì ít nhất sự an toàn của hắn và sư đệ sẽ được đảm bảo.
Chu Thanh định nói gì đó, thì Diêm Tiểu Hổ vội vàng đá nhẹ vào chân.
"Ngươi đá ta làm gì?" Lý Đạo Huyền khó chịu nhìn Diêm Tiểu Hổ.
Cái mặt tròn mắt nhỏ kia, càng nhìn càng ghét.
Chu Thanh bây giờ mà thích nhìn lén là tại cái ông anh này cả.
Lúc này, Diêm Tiểu Hổ liền thấy xấu hổ, đá nhầm người rồi.
Hắn vội ho một tiếng, vỗ tay: "Nếu ta là người phụ trách dẫn đội Tiểu Linh phong lần này, thì để ta nói hai câu, ta thấy có Lý sư huynh và Lộc sư muội gia nhập liên minh, đội chúng ta coi như hổ mọc thêm cánh."
"Đặc biệt là Lộc sư muội lần này còn đột phá Trúc Cơ cảnh nữa đúng không, tốt quá rồi, bốn đệ tử cốt cán cùng tám đệ tử chân truyền, chiến lực cao thế kia, ta đồng ý!"
Dưới bàn, Diêm Tiểu Hổ khẽ đá chân Chu Thanh, Chu Thanh sao không hiểu ý Tam sư huynh được, cũng không tiện nói gì nữa.
"Cám ơn Diêm sư huynh, Chu sư huynh!" Lộc Dao Dao mừng rỡ.
Lý Đạo Huyền thở dài, nhớ lại lời dặn của sư tôn trước khi đi: "Lần này tiểu Lục Thiên Đạo Trúc Cơ thành công, ngươi nhất định phải bảo vệ nó cho tốt, xem như là rèn luyện."
Thiên Đạo Trúc Cơ, không ngờ sư tôn lại đem sợi thiên đạo chi khí hạng mười sáu "Tinh linh" cho sư muội.
Nhớ năm xưa, mình phải gian nan lắm mới có được sợi thiên đạo chi khí hạng bốn mươi hai, do nguy hiểm chưa hết nên đành phải nghiến răng luyện hóa, phá Trúc Cơ rồi mới đi tìm đường sống.
Lão Nhị Hà Hàn là Địa Mạch Trúc Cơ, lão tam đến lão ngũ thì Nhân Đạo Trúc Cơ, ngay cả địa mạch chi khí cũng không có.
Xem ra sư tôn giữ lại sợi thiên đạo chi khí này lâu như vậy là vì chưa gặp người thích hợp.
Cũng đúng, tinh linh vốn thiên về âm tính, nữ tu luyện thì sẽ càng hiệu quả hơn.
Sau khi ăn xong, một đoàn mười hai người rời khỏi Viêm Long thành, hướng về khu vực được phân chia mà đi.
...
Diêm Tiểu Hổ cầm bản đồ lên xem: "Nói vậy, khi các đệ tử các tông rời đi, đều đi qua con đường tắt ở dãy núi này, Lý sư huynh thấy thế nào?"
Lý Đạo Huyền khoanh tay, thản nhiên nói: "Ta chỉ phụ trách bảo vệ tiểu Lục, chuyện khác không quản."
Diêm Tiểu Hổ mừng rõ, cũng biết vị trí của mình.
Ngươi cứ làm tốt vai tay chân là được, còn lại có ta và lão tứ lo."Lão tứ, nghe nói Thôi Oánh Oánh bọn họ đi hướng nào?" Diêm Tiểu Hổ quay đầu hỏi Chu Thanh.
"Cút!" Chu Thanh cạn lời.
Lộc Dao Dao nhíu mày: "Diêm sư huynh, huynh bảo Chu sư huynh nghe gì vậy?"
Diêm Tiểu Hổ kính nể đáp: "Đương nhiên là nghe mùi để tìm manh mối, muội không biết đó thôi, cái mũi lão tứ nhà ta thính lắm, cả bọn ta cộng lại cũng không bằng..."
"Thôi thôi, cứ chọn bừa hướng nào mà đi thôi, tìm hiểu Thanh Vũ tiên tông còn không bằng tìm đường đi của Thương Viêm Đạo Cung nữa," Chu Thanh nói rồi bước đi trước.
Diêm Tiểu Hổ nghe vậy liền vỗ đùi cái đét.
"Nói phải đó, xem đầu óc ta này, Trâu Quảng Mặc, Nhạc Đồng, hai người ngươi dẫn người cẩn thận dò xét khu vực trăm dặm, xem ban đầu người Thương Viêm Đạo Cung đi từ đâu!" Diêm Tiểu Hổ phân phó.
Phía sau có hai đệ tử chân truyền Kim Đan kỳ đầu vội vàng đi ra thở dài, sau đó dẫn theo ba người bay đi.
Lộc Dao Dao tò mò: "Sao lại phải tìm kiếm dấu vết của Thương Viêm Đạo Cung?"
Diêm Tiểu Hổ kể cho họ nghe chuyện Chu Thanh nghe lén được trên ngọc bội hôm qua về Linh Ngao Dịch.
Chuyện này đâu còn là bí mật gì, hắn đã sớm báo cho lão Mạc rồi.
Lão Mạc cũng chắc chắn sẽ nói cho chưởng giáo sư bá biết để có sự đề phòng nhất định.
Hơn nữa, nói cho hai người bọn họ biết thì sẽ có thể phòng bị người Thương Viêm Đạo Cung hơn mà.
【 Tâm Giám điểm +6】
Lộc Dao Dao giờ nhìn Chu Thanh gà gầy đang đi đằng trước đầy vẻ khâm phục.
Dòng chữ 【 may mắn được thấy 】 trên đầu, nháy mắt biến thành 【ngầu bá cháy 】.
Lý Đạo Huyền cũng kinh ngạc nhìn Chu Thanh, sau đó cau mày trầm ngâm.
Cứ theo bản năng sờ mũi mình.
Lợi hại vậy sao?
Ngay cả mùi Linh Ngao Dịch cũng nghe được?
Thảo nào suốt ngày đi rình nữ nhi tắm, chắc người ta vừa xuống nước là hắn có thể ngửi ra?
"Chu sư huynh, ngươi sao mà gầy giống con gà vậy?"
Lộc Dao Dao chạy tới, cười chào.
Chu Thanh cũng thuận thế ngồi xuống tảng đá, kéo gà mái ra.
Gà mái chạy tới, mổ tảng đá cộp cộp cộp.
"Gầy thì tốt, đỡ bị người ta để ý," Chu Thanh nói.
Lộc Dao Dao lặng lẽ nhìn mũi Chu Thanh, lại sờ mũi mình, rồi cố ngửi ngửi.
"Ngươi ngửi cái rắm thối à?" Chu Thanh đột ngột hỏi.
Lộc Dao Dao lắc đầu, vô ý nói: "Không thối... ọe!"
Lộc Dao Dao che mũi hốt hoảng chạy đi, Chu Thanh cũng không nhịn được cười ha hả.
Lý Đạo Huyền há hốc mồm, không biết nên nói gì, nhìn sang Diêm Tiểu Hổ đang cười gian, liền hừ lạnh một tiếng.
"Ở chung một chăn không thể sinh ra hai loại người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận