Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 68: Đoạn kiếm uốn ván ( cầu truy đọc)

Chương 68: Đoạn kiếm uốn ván (cầu đọc tiếp)
Đúng lúc này, lệnh bài có tin tức truyền đến, là sư phụ Mạc Hành Giản.
[Chuyện hôm nay có chút kỳ quặc, đương nhiên, cũng không loại trừ đây là hắn tự biên tự diễn một loại sách lược để rửa sạch hiềm nghi, trước mắt mà nói, cũng không có chứng cứ nào có thể chứng minh hắn không phải Cao Xuân.]
[Đương nhiên, sư phụ tin tưởng ngươi nghe được điều gì đó từ tảng đá mang máu kia, có điều ngươi chưởng giáo sư bá là người đứng đầu một nhà, lại không thể võ đoán như vậy, mọi chuyện đều phải dựa vào chứng cứ, huống chi đối tượng lại là nhất phong chi chủ.]
Thấy sư phụ gửi tin đến, Chu Thanh đương nhiên hiểu rõ, cũng minh bạch.
Từ đầu đến cuối, đều là dựa vào lời nói của một mình hắn, độ tin cậy thực sự quá thấp.
Có điều chưởng giáo bọn họ không thể không thận trọng đối đãi, nếu như đây chỉ là một trận hiểu lầm thì không sao, nhưng nếu là sự thật, hậu quả kia đơn giản không dám tưởng tượng.
Những năm này rất nhiều bí mật của tông môn, Cao Xuân đều tham dự toàn bộ quá trình, toàn bộ kế hoạch đã và chưa thực hiện đều cần phải lật lại.
Không chỉ có vậy, còn phải tìm kiếm các bố trí của đối phương và kế hoạch nhằm vào Thái Thanh Môn, tóm lại, vô cùng phiền phức.
Sau khi Chu Thanh gửi tin lại, để sư phụ yên tâm, Mạc Hành Giản lại tiếp tục gửi tin đến.
[Trước mắt ta có hai chuyện muốn nói cho ngươi, thứ nhất, Đoan Mộc Xu thái thượng trưởng lão đã tiến động thiên, thử dùng đồ vật tương tự để phán đoán Cao Xuân, đáng tiếc thất bại, hơn nữa còn bị thương rất nặng.]
Nhìn thấy đến đây, mặt Chu Thanh tràn đầy kinh hãi.
Thái Thượng trưởng lão lợi hại như vậy, là chiến lực trần nhà của toàn bộ Thái Thanh Môn, vậy mà lại bị thương ở bên trong?
Thời gian mới chỉ có một ngày, so ra thì Nhị đại gia phải đợi bên trong không biết bao nhiêu năm tháng rồi.
Không đợi Chu Thanh tỉnh táo lại sau cú sốc, Mạc Hành Giản đã gửi ngay tin thứ hai.
[Hôm nay, phó ti trưởng Linh Điền ti đã tập sát ngươi, chưởng giáo còn chưa áp giải đến Giới Luật đường thẩm vấn thì đối phương đã cực kì dứt khoát tự bạo mà chết.]
Sắc mặt Chu Thanh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
[Tóm lại, ngươi cứ làm như bình thường, nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống, phải cho người ta một ảo giác là nguy cơ đã được giải trừ, dù sao cũng phải cho những người đang ẩn nấp một cơ hội, yên tâm lần này, sẽ có người âm thầm bảo vệ ngươi.]
Chu Thanh cười khổ, đây rõ ràng là đang coi hắn làm mồi nhử nha.
Có điều đây cũng là một biện pháp, dù sao đau dài không bằng đau ngắn.
Thay vì luôn lo lắng đề phòng như vậy, chi bằng dẫn mấy tên ra, tiện thể giết gà dọa khỉ luôn.
Sau này cho dù có người muốn động vào hắn, cũng phải cân nhắc xem, liệu hắn vừa ra tay thì mình có còn đường sống hay không.
“Ta hiểu rồi sư phụ!” Chu Thanh nhắn tin hồi âm.
Đợi một lát, Mạc Hành Giản lại truyền âm tới: “Vất vả ngươi!”
“Không khổ cực sư phụ, đệ tử sinh ra là người của Thái Thanh Môn, chết cũng là quỷ của Thái Thanh Môn, có thể giúp tông môn giải quyết khó khăn, đó là điều đệ tử nên làm, chỉ là không biết còn thượng phẩm linh thạch nào cho mấy khối để ép không?”
“Sư phụ, người vẫn còn nghe chứ? Thật ra trung phẩm cũng được.”
“Sư phụ? Lão Mạc?”
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh bị một tiếng va đập rất nhỏ làm tỉnh giấc, sau khi ngáp một cái, còn buồn ngủ đẩy cửa sổ ra, liền thấy bên ngoài kết giới, có một con hạc giấy màu hồng đang không ngừng đập vào.
Hắn dụi dụi mắt, xác định hạc giấy không có gì nguy hiểm, nhẹ nhàng vung tay lên, liền đem nó thả vào.
Vừa vào đến trước cửa sổ, con hạc giấy vậy mà bắt đầu nói.
"Chu sư huynh, tại sao huynh không thêm hảo hữu của ta? Dạo dạo chỉ muốn quan tâm huynh một chút thôi, không có ý gì khác, đúng rồi, đây là truyền âm hạc, sau khi nó đổi sang màu lam, lời huynh nói sẽ được ghi lại, sau khi nó bay về ta sẽ nghe được."
Thanh âm Lộc Dạo Dạo vang lên.
Chu Thanh ngây người, tỉ mỉ đánh giá con hạc giấy.
Hắc, thứ này thật thú vị, vào tông môn lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn thấy loại đồ chơi mới lạ như vậy.
Quả nhiên, chỉ mấy giây sau, màu sắc con hạc từ hồng đã chuyển sang xanh lam.
Chu Thanh nghĩ nghĩ, liền cười hắc hắc, đi tới ôm lấy con gà mái đặt trước hạc giấy, đồng thời gắn chút bột linh thạch ở phía trước.
Gà mái liền cộc cộc cộc mổ.
Khoảng chừng mấy hơi thở, con hạc giấy đã vỗ cánh bay đi.
“Không hổ là đồ đệ bảo bối của chưởng giáo sư bá, thứ gì tốt cũng có, ta vẫn nên khiêm tốn một chút, không nên liên lụy đến ngươi quá nhiều!”
Chu Thanh nói một mình, vừa quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới bên cạnh ổ gà, không biết từ khi nào lại có thêm một quả trứng linh nữa.
Lập tức hắn cao hứng ôm lấy gà mái hôn một cái.
“Gà, tốt lắm, đợi ta hấp thụ xong quả này rồi trả lại vỏ trứng cho ngươi, ngươi lại ăn xuống, như vậy là chúng ta tạo thành vòng tuần hoàn hoàn hảo rồi!”
Chu Thanh kích động không thôi, bây giờ trải qua nhiều lần thí nghiệm, cơ bản có thể xác định, sau khi phục dụng hạ phẩm linh thạch, đại khái bảy tám ngày sau sẽ có thêm một quả trứng linh, hơn nữa độ tinh khiết rất cao.
Chỉ là không biết, nếu cho ăn trung phẩm hoặc là thượng phẩm linh thạch thì sẽ có hiệu quả không tưởng tượng nổi như thế nào?
Chu Thanh chưa từng thử, cũng không dám thử, chủ yếu là do yếu tố đánh cược quá lớn, huống chi, đồ tốt đều đã đổi lấy thanh đoạn kiếm kia rồi.
Nói đến đoạn kiếm, Chu Thanh vội vàng thả gà mái xuống, lấy nó ra, bắt đầu cơ hội 【mỗi ngày một giám định】hôm nay.
Sau khi giám định, một dòng tin tức phản hồi về.
[Đoạn kiếm: Đây là một thanh đoạn kiếm nhìn như cực kì xấu xí, gỉ sét loang lổ, đến nỗi có ném dưới đất cũng không ai thèm nhặt, kỳ thực, bộ dạng hoàn chỉnh của nó chính là như thế này, cực kỳ cứng cỏi, càng quỷ dị hơn chính là, một khi ai bị nó quệt trúng bị thương thì vết thương đó sẽ không ngừng chảy máu, bất luận loại đan dược cầm máu nào cũng vô dụng, chỉ đến khi trong người người bị thương còn lại một nửa máu thì mới dần dừng lại.]
Đọc xong thông tin, Chu Thanh trố mắt há mồm.
Không phải chứ, đúng như dự đoán của hắn, cái gọi là đoạn kiếm thực ra chỉ là trò bịp bợm, dáng vẻ ban đầu của nó vốn dĩ đã như thế này rồi.
Chỉ là trải qua vô số năm tháng rỉ sét mà thôi, không có gì hơn ngoài vẻ ngoài lừa người kia.
Đến khi thấy tin cuối cùng, Chu Thanh lập tức vui mừng.
Đây đúng là một kiểu “uốn ván” đặc biệt a, cứ chảy máu liên tục, phải đến khi trong người còn lại một nửa máu thì mới dừng lại, người bị thương không phải sẽ sợ đến chết khiếp à?
“Kiếm tốt, kiếm tốt!” Chu Thanh kích động không thôi, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Nếu dáng vẻ hoàn chỉnh của ngươi vốn dĩ là như vậy thì sau này ta sẽ gọi ngươi là đoạn kiếm đi!
Có thể khiến người bị thương không ngừng chảy máu, hẳn là do thanh kiếm này bị một siêu cấp cường giả nào đó gieo lời nguyền lên đó rồi?
Nếu không, đá mài khiến hắn không hiểu, cực đạo vũ khí hư không trọng lực vòng phế liệu kia có thể bị kiếm này xuyên vào mà không hề tổn hại chút nào, xem ra nó bất phàm.
Nhưng rất nhanh Chu Thanh lại hoàn hồn.
"Đồ thì ngược lại là đồ tốt, nhưng nó cũng quá cùn đi, hôm qua đến cả đá mài cũng không chém đứt, còn làm văng ra ngoài, cầm cái này, muốn tạo cơ hội cũng không dễ, tới gần đối phương rồi phủi một cái, chắc là đến quần áo cũng không làm rách được. . ."
Tí tách——
Đột nhiên, một giọt máu rơi xuống đất, Chu Thanh trong lòng chợt giật mình.
Sau đó, đầu cứng ngắc từ từ quay sang nhìn ngón trỏ tay phải, cảm giác đau nhói truyền đến từ chỗ đó.
“Ùng ục ~”
Chu Thanh nuốt nước miếng một cái, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Không phải chứ, ta chỉ nhẹ nhàng chạm vào lưỡi của đoạn kiếm thôi mà, sao lại bị rạch rách rồi?
Nhạy cảm với da thịt vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận