Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 167: Tam mụ mụ, ngươi eo tốt mảnh a! (6k) (2)

Chuyện này nếu xử lý không tốt, hôm nay mình rất có thể sẽ gãy ở chỗ này. Sau đó, hắn vội vàng luống cuống tay chân lấy ra khối vật liệu có vẽ pháp trận đồ án mà hắn đã móc được từ vách đá hai tháng trước. Vừa đưa cho đối phương, hắn vừa kể lại hết những phỏng đoán của mình lúc đó, cả những góc độ kỳ lạ nhìn thấy từ hình dáng Kim Sí Đại Bằng, không bỏ sót điều gì. "Vãn bối ở chỗ này cảm nhận được khí tức cấm chế, nên nghĩ rằng khi mọi người đi hết rồi, lại dẫn theo tiểu sư muội đến cẩn thận nghiệm chứng một chút, không ngờ chúng ta vừa đến, ngài liền tới." Chu Thanh cẩn thận nghiêm túc nói, sợ mình nói sai câu nào lại chọc giận vị cao thủ khó lường trước mắt. Cô gái tóc bạc kia chỉ im lặng nhìn Chu Thanh, dưới ánh mắt căng thẳng đến mức không dám thở mạnh của hai người, cô chậm rãi mở miệng: "Xem như chúng ta gặp nhau lần thứ ba rồi." Chu Thanh nghe giọng điệu của đối phương dường như đã dịu đi, vội vàng liên tục gật đầu, cung kính đáp lại: "Vâng, tiền bối." "Cũng coi như có duyên, ngươi đã là trận pháp sư, biết đâu sau này lại có thể giúp được ta." Cô gái tóc bạc nói. Chu Thanh nghe xong, vội vàng nói: "Nếu có thể giúp đỡ tiền bối một tay, đó là vinh hạnh của vãn bối ạ." "Chu sư huynh, huynh không cần khiêm tốn như vậy, coi nàng như..." Lộc Dao Dao chưa kịp nói hết câu thì Chu Thanh đã nhanh tay bịt miệng nàng lại. Sau đó, hắn vừa lúng túng nhìn cô gái tóc bạc, vừa vội vàng giải thích: "Tiền bối xin đừng hiểu lầm, ngài cũng thấy đấy, sư muội của ta đầu óc không được tốt lắm, hay nói ra những lời kinh người, ngài đừng để bụng nhé." Cô gái tóc bạc kia không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ búng tay, quân cờ Phù Đồ trận mà nàng vừa lấy đi bay về phía Chu Thanh, Chu Thanh thấy vậy liền vội đưa tay ra bắt lấy. "Tránh ra!" Nàng lạnh lùng ra lệnh. Chu Thanh nào dám chần chừ, kéo Lộc Dao Dao, nhanh chóng trốn sang một bên. Chỉ thấy cô gái tóc bạc kia bước đi nhẹ nhàng, tay ngọc vung lên, vô số lông vũ Kim Sí Đại Bằng xuất hiện từ hư không. Tuy trên những lông vũ này còn vương chút vết máu đã khô, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến ánh kim quang lấp lánh chói mắt của chúng. Xem ra, đây hẳn là những thứ nàng đoạt được sau khi Kim Sí Đại Bằng bị lão Hoàng Chủ một chỉ trấn sát hôm đó. Giờ phút này, nàng ánh mắt lạnh lùng, chăm chú nhìn vào vách đá trước mắt, hai tay bắt đầu múa nhanh chóng, từng đạo pháp quyết từ đầu ngón tay nàng bay ra, chính xác rơi trên những lông vũ kia. Theo pháp quyết rót vào, lông vũ khẽ rung động, phát ra hào quang càng thêm rực rỡ, đồng thời tự động sắp xếp theo một phương thức thần bí, lơ lửng trước vách đá. Nhìn cảnh tượng này, Chu Thanh không khỏi kinh hãi thán phục. Đương nhiên rồi, nàng chắc chắn đã sớm nhận ra chỗ bất thường ở nơi này, chẳng qua là giống như mình, cẩn thận xem xét, không tùy tiện hành động. Mà là lựa chọn ẩn nấp, kiên nhẫn chờ cho xung quanh không có ai, mới chuẩn bị động thủ tìm kiếm một phen. Dù sao, hôm đó ở chỗ này ngoại trừ xác quạ đen nguyên hình ra, còn có hai cường giả Trảm Linh cảnh khác đang nhìn chằm chằm, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng vấn đề bây giờ là, đối phương đã cẩn thận đề phòng như vậy, vậy lát nữa sự việc kết thúc, nàng có thể sẽ vì phòng ngừa bí mật bị tiết lộ mà trực tiếp giết người diệt khẩu hai người bọn họ không? Hay là sẽ từ bi, chỉ xóa ký ức của hai người về chuyện này thôi? Dù là tình huống nào, bây giờ hai người đánh cũng không lại, trốn cũng không thoát, nhỡ chọc giận nàng, nàng trực tiếp một chưởng hủy diệt cả Thái Thanh môn, có lẽ cũng không ai dám hé răng. "Nàng hẳn là số sáu Lam Cầu, bất quá lại là thuộc loại trong nóng ngoài lạnh." "Tối thiểu nhất trong Thần Khư Thiên Cung, nàng rất nhiệt tình, có điều lại không quen nhìn lúc mới bắt đầu, chuẩn bị lừa gạt ta số bốn Lục Cầu, người như vậy hẳn là sẽ không đối với hai người vô tội hạ sát thủ chứ?" Đầu óc Chu Thanh nhanh chóng vận chuyển, nhớ lại lần đầu gặp mặt, khi hắn nói về chân dung lệnh bài đỏ gặp ở Kha Thư thuộc Hạo Miểu Phủ, đối phương đã không lục soát hồn, mà tin tưởng rồi rời đi ngay. Lúc gặp mặt lần thứ hai, rõ ràng nàng đã đánh vào bông tuyết đen vào cơ thể hắn, nhưng khi nhìn thấy Yêu tộc hình người trốn từ Thâm Uyên hóa thành hắc huyết, nàng lại tức khắc thu bông tuyết đen về, cũng không ép buộc hắn. Mà nàng một mực không ngừng nhắc tới chữ "duyên", chẳng lẽ nó có liên quan gì đến nàng? Dựa vào những điều này mà suy đoán, tính cách của người này hẳn là phân rõ công tư lại thiện lương? Với tình huống hiện tại, Chu Thanh chỉ có thể dựa vào chút hiểu biết ít ỏi này về nàng, trong lòng âm thầm cầu nguyện nàng hạ thủ lưu tình. "Chu sư huynh, ta có cảm giác, vị tỷ tỷ này rất tốt, đối với chúng ta không có sát ý, huynh nên lớn mật hỏi nàng tên là gì." Lộc Dao Dao lặng lẽ truyền âm cho Chu Thanh, trong giọng nói còn lộ ra vẻ phấn khích. Mặt Chu Thanh đầy vẻ cạn lời. Cô nương của ta ơi, bọn mình sắp giữ không nổi cái mạng, còn đâu tâm trí mà nghĩ tới chuyện này nữa. Coi như trước khi chết muốn tán gái, làm quỷ phong lưu, cũng phải lựa đối tượng, nhìn tình huống đi chứ, đây là cái lúc nào rồi. "Thật là nghé con mới đẻ không sợ hổ, muội vẫn nên cầu nguyện bọn mình có thể sống sót nhìn thấy mặt trời ngày mai đi!" Chu Thanh bất đắc dĩ đáp lại. Lộc Dao Dao bĩu môi, xem thường, sau đó hai mắt sáng rực nhìn vào bóng lưng cao gầy trước mặt, không hề lo lắng chút nào. Thậm chí còn đưa tay lên, khoa tay múa chân vòng eo nhỏ của đối phương, không khỏi phát ra một tiếng thán phục, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ. Chu Thanh thấy thế, sợ hãi vội đưa tay kéo nàng lại. Coi chừng cường giả Trảm Linh cảnh này mọc mắt sau gáy, lát nữa lại chặt tay của muội. Nhưng không ai chú ý đến, cô gái tóc bạc phía trước vẫn đang không ngừng thi pháp quyết, dưới lớp khăn che mặt, khóe miệng lại khẽ nhếch lên vì động tác hâm mộ nhỏ của Lộc Dao Dao. Nhưng biểu lộ nhỏ bé này chỉ thoáng qua rồi mất, nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng như cũ. Ầm -- Ngay khoảnh khắc sau, chỉ thấy tất cả lông vũ lơ lửng giữa không trung, bỗng như nhận được sức mạnh dẫn dắt, đồng loạt bắn về phía vách đá. Ngay sau đó, một luồng khí tức cổ xưa chậm rãi lan tỏa từ vách đá ra. Sau đó, một tiếng ầm ầm trầm thấp truyền đến, một vòng xoáy vàng óng xuất hiện ngay trước mắt mọi người. Cô gái tóc bạc không nói thêm gì nữa, trực tiếp bước vào vòng xoáy vàng óng đó. Lộc Dao Dao thấy thế, cũng không do dự bước theo vào, Chu Thanh ở phía sau định đưa tay giữ nàng lại cũng không kịp. Bất đắc dĩ thở dài, sự tình đã đến nước này, đành phải kiên trì đi theo vào. Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, Chu Thanh cũng cảm thấy một luồng tinh khí nồng đậm gần như thực chất xông thẳng vào mặt, khiến mọi lỗ chân lông trên người hắn đều giãn ra, tham lam hấp thụ tinh hoa của đất trời. Chu Thanh kinh ngạc nhìn xung quanh, bỗng phát hiện ra mình đang đứng trong một cái sơn động không lớn, nhưng khắp xung quanh mỗi vị trí đều khảm vô số linh thạch cực phẩm, không dưới ngàn viên. Trong đó, linh thạch Ngũ Hành cũng có đến hàng trăm viên. Một cảnh tượng kinh người như thế, khiến Chu Thanh kinh ngạc đến mức nửa ngày không hoàn hồn, đây chính là tiềm lực kinh khủng của Trảm Linh cảnh sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận