Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 90: Cấp bốn Tu Chân quốc ( sáu) (2)

Chương 90: Cấp bốn Tu Chân quốc ( sáu) (2) Tiếp theo nha. Diêm Tiểu Hổ nói với trưởng lão. Khương Phác nhìn Chu Thanh từ trên xuống dưới, cũng có chút nghi hoặc, sau đó mở miệng. "Là như vậy, đoạn thời gian trước, hồn đăng trong tháp, hồn đăng của ngươi không ngừng lúc sáng lúc tối, cũng may cuối cùng lại khôi phục bình thường, cho nên cũng không để ý, hôm nay lại trở thành như vậy, nên lão phu tới xem một chút tình huống." Nghe được lời của trưởng lão Khương Phác, Chu Thanh trong nháy mắt hiểu rõ là do thần thức của hắn tiến vào tầng thứ nhất của [Thần Khư thiên cung], mô phỏng động thiên tao ngộ ngoài ý muốn t·ử v·o·ng lúc tạo thành. Không ngờ lúc bái sư lại để lại một sợi hồn hỏa ở nơi đó, lại còn có hiệu quả chăm sóc như vậy. Lúc này Chu Thanh vội nói: "Đa tạ trưởng lão quan tâm, ngài cũng thấy đó, ta không sao, chắc là hồn đăng của ta lâu năm không được tu sửa thôi." Chu Thanh cười trêu ghẹo nói. Khương Phác lắc đầu, nhưng lại suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể là lúc trước ngươi lưu lại hồn lực còn chưa bước vào tu hành, nên hồn lực yếu đi, có thời gian thì lại đến hồn tháp một chuyến, một lần nữa lưu lại hồn đăng của ngươi đi." "Rõ!" Chu Thanh nói. Khương Phác cũng không nói gì thêm, sau đó hóa thành một đạo lưu quang rồi rời đi. Chu Thanh nhìn theo bóng lưng rời đi của đối phương, đột nhiên nhướng mày, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội hỏi Diêm Tiểu Hổ bên cạnh. "Tam sư huynh, trông coi hồn tháp có mấy vị trưởng lão?" Diêm Tiểu Hổ nghi ngờ nói: "Chỉ có một thôi." "Trưởng lão Khương Phác?" Chu Thanh chỉ vào điểm đen đang dần biến mất nơi chân trời nói. Diêm Tiểu Hổ gật đầu, nói: "Hồn đăng tháp lại không lớn, bên trong đặt đơn giản chính là hồn đăng của Thái Thượng trưởng lão cùng chư vị phong chủ, trưởng lão, đường chủ, chấp sự cùng chúng ta đám hạch tâm đệ tử, không có bao nhiêu, việc lập kế hoạch thì lại có." Về phần những đệ tử chân truyền, nội môn và ngoại môn, là căn bản không có tư cách, nên bọn họ mới không ngừng cố gắng tu hành, dù sao có thể đưa hồn đăng của mình vào trong tháp, cũng là một loại vinh dự vô thượng, nếu bản thân gặp nguy hiểm, cũng có thể phát hiện trước, rồi tiến hành cứu trợ." Chu Thanh nghe xong thì trầm mặc. Hồn đăng của mình chỉ là một hạch tâm đệ tử mà đã nhấp nháy mấy lần, vậy mà trưởng lão Khương Phác này cũng có thể tìm tới tận cửa hỏi thăm tình huống, năm đó sư bá Cao Xuân vẫn lạc, hồn đăng chắc chắn là từ sáng chuyển tối, cho đến khi triệt để t·ắ·t. Việc hồn đăng của nhất phong chi chủ xuất hiện ngoài ý muốn, không biết sẽ dẫn đến chấn động lớn đến mức nào, vậy mà sư bá chưởng giáo của bọn họ lại căn bản không biết gì. Chẳng lẽ vị trưởng lão Khương Phác này... Sau một thoáng do dự, Chu Thanh nói với Diêm Tiểu Hổ về suy đoán trong lòng. Diêm Tiểu Hổ cũng lộ vẻ suy tư, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu. "Chuyện này thật không nhất định, dù sao hồn đăng của nhị sư tỷ cũng không có ở trong tháp!" Diêm Tiểu Hổ nói. Chu Thanh ngẩn người, có chút không hiểu: "Đây là vì sao?" Diêm Tiểu Hổ cười khổ nói: "Chẳng phải do nàng ta có tính cẩn thận cho gây đó thôi, ngươi chắc là biết, hồn đăng được tạo thành từ tinh huyết làm dầu, hồn lực làm tâm, có thể phản ứng rõ ràng tình trạng sinh mệnh của chúng ta." "Từ khi nhị sư tỷ đột phá kim đan cảnh, đã cảm thấy việc để tinh huyết và hồn lực của mình ở đó, là một chuyện không thể lường trước và kiểm soát được, không thể mang lại cho nàng cảm giác an toàn, dù sao có một vài loại nguyền rủa, chỉ cần có một giọt tinh huyết của ngươi là có thể gây hại." Nàng còn nói, nhỡ ngày nào Thái Thanh Môn bị người tiêu diệt, người khác chỉ cần chiếm được hồn đăng tháp trước, mọi chuyện sẽ toàn là tàn rồi, nên nàng đã xin sư tôn cầm lại hồn đăng của mình." "Còn cả Đại sư huynh cũng thế, con đường hắn muốn đi là kiểu tiến thẳng không lùi, không sợ s·i·nh t·ử, không phải đang đánh nhau thì cũng trên đường đi đánh nhau, trọng thương hấp hối là chuyện thường xảy ra, hắn cứ bị người ta giám thị, quan tâm như thế, hắn cũng thấy phiền, bởi vì hắn muốn là t·ử chiến đến cùng." Nghe xong Diêm Tiểu Hổ, Chu Thanh trừng mắt nhìn: "Nói cách khác, hồn đăng tháp chỉ còn hồn đăng của hai ta ở đó?" Diêm Tiểu Hổ gật đầu: "Đúng đó, điều này cũng làm cho người yên tâm hơn không ít, đúng như trước đây chấp sự Phùng Trình ở Thanh Mộc thành, hắn bị Huyết Thái Tuế vây khốn, chúng ta có thể nhìn ra từ hồn đăng của hắn là s·ống hay c·h·ế·t? Mà có thể nhanh c·h·óng nghĩ cách cứu viện hay từ từ đi qua, cẩn t·h·ậ·n điều tra, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau." Chu Thanh trầm ngâm rồi nói: "Vậy nếu hồn đăng của sư bá Cao Xuân ở trong tháp thì sao?" "Vậy chỉ có một khả năng, vị trưởng lão Khương Phác kia và Cao Xuân là đồng bọn," Diêm Tiểu Hổ nói. Sau đó hắn trấn an Chu Thanh: "Cứ yên tâm đi, từ khi ngươi và lão Mạc kể về tình huống hang núi, chắc chắn bọn họ đã điều tra qua rồi, như là ở hồn đăng tháp này..." "Không được, ta muốn tìm sư phụ hỏi cho rõ ràng!" Chu Thanh nói xong, vội vã hướng đỉnh núi mà đi. Diêm Tiểu Hổ câm nín. Cái thời điểm nào học được bộ dạng cẩu thả của nhị sư tỷ thế? "Hồn đăng của Cao Xuân ở trong tháp, lại chưa hề t·ắ·t bao giờ!" Mạc Hành Giản chậm rãi nói với hai người. Chân mày Chu Thanh càng nhíu sâu hơn. Hiện tại hắn đã có thể khẳng định 100%, bây giờ Cao Xuân tuyệt đối là g·i·ả m·ạ·o, trước có [mỗi ngày một giám] mang tảng đá m·á·u, sau có [tâm giám chi thị] khóa lại. Nhưng hắn lại ẩn tàng quá hoàn mỹ, hồn đăng chưa diệt, còn nghìn cân treo sợi tóc ngăn cản vụ á·m s·át phó ti trưởng Linh Điền Ti, về sau tất cả dấu vết hầu như đều có lý do hợp lý. Bây giờ nhìn dáng vẻ của sư phụ và sư bá chưởng giáo, có lẽ họ đã nghi ngờ do hắn quá khẩn trương mà nghe nhầm. Lẽ nào trưởng lão Khương Phác kia thật sự là đồng bọn với Cao Xuân? Nếu đúng như vậy, vậy thì hắn nhất định phải lấy lại hồn đăng của mình. Dù sao thì sự lo lắng của nhị sư tỷ không phải không có lý."Sư phụ, người có thể đưa luôn hồn đăng của con về được không?" Chu Thanh nhìn Mạc Hành Giản nói. Dù sao thì sắp tới, chỉ cần có tiền, hắn sẽ lại tiến vào [Thần Khư thiên cung], lần trước hồn đăng đã tránh bị nhấp nháy, không tránh khỏi sẽ gây nghi ngờ và tò mò cho người khác, đừng nói chi những thứ khác. Mạc Hành Giản cười nói: "Cứ yên tâm, trưởng lão Khương Phác kia là người cũ của tông môn, hồn đăng của mọi người hầu như đều do ông ấy trông coi cả." "Vẫn là phiền sư phụ giúp đỡ chút ạ!" Chu Thanh thi lễ nói. Thấy Chu Thanh có vẻ quyết tâm, Mạc Hành Giản khẽ lắc đầu: "Hồn đăng một khi đã lấy lại, nếu sau này ngươi gặp nguy hiểm, bọn ta muốn phát hiện cũng không phát hiện ra được." Chu Thanh nói: "Nếu thật sự gặp nguy hiểm, vậy cũng chỉ trong tích tắc xảy ra thôi, cho dù thấy hồn đăng uể oải thì cũng nước xa không cứu được lửa gần mà, có vài thứ vẫn nên nắm trong tay thì vẫn tốt hơn." "Nắm trong tay mình? Năm đó Nhị cô nương sau khi đột phá Kim Đan cũng nói với ta như vậy, thôi được, muốn lấy về thì lấy về đi, còn ngươi thì sao?" Mạc Hành Giản quay sang hỏi Diêm Tiểu Hổ. Diêm Tiểu Hổ lúc này cười hề hề: "Nếu sư phụ muốn đi, thì thuận tiện giúp con cầm về luôn, đã mọi người không ai để, chỉ còn mỗi mình con để ở đó thì cũng không hợp cho lắm." "Còn khó chịu, cứ có bao nhiêu là việc!" Mạc Hành Giản nói xong, trực tiếp rời đi. Diêm Tiểu Hổ xấu hổ cười một tiếng, nhưng rất nhanh ngây ra. Không phải, sao lại thành ta mỗi ngày nhiều chuyện rồi? Rõ ràng là lão tứ tới tìm người đòi hồn đăng, ta mới tiện đường có được có hay không? Nhỏ nhất nhà chẳng phải vĩnh viễn đều chiếm được một chút tiện nghi hay sao? Đây cũng quá không công bằng rồi đi? Thấy Diêm Tiểu Hổ có ánh mắt oán giận nhìn sang, Chu Thanh ho nhẹ một tiếng, vội quay đầu nhìn về chỗ khác. Chẳng bao lâu sau, Mạc Hành Giản quay trở lại. Trên tay còn cầm hai ngọn hồn đăng. "Cầm đi, từ nay về sau, gặp chuyện gì đều cẩn thận một chút, sẽ không còn ai có thể lật tẩy các ngươi!" Mạc Hành Giản nói với giọng đầy thâm ý. Hai người nhận lấy hồn đăng, cung kính hành lễ: "Dạ, sư phụ!" Trở về chỗ ở, Chu Thanh liền hấp thu sợi hồn lực này, rồi p·h·á h·ủ·y hồn đăng, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ kỹ thì thấy, vẫn là nhị sư tỷ có tầm nhìn xa. "Bây giờ tu vi đã thành công bước vào Kim Đan cảnh, cảnh giới có thể tạm thời hoãn một chút, vậy thì trước mắt còn sót lại chính là k·i·ế·m tiền và kiếm điểm rồi." Nhưng trước mắt cả hai việc này đều hơi khó. Trong mấy ngày đột phá kim đan cảnh này, nghe nói thất hoàng tử Hiên Viên Dật Trần cùng với mấy thủ tịch của các phong đã tiến hành so đấu. Vì không làm tổn thương và giữ thể diện cho nhau, nên hầu hết đều là dừng đúng lúc, ngang tay rồi thu, bỏ lỡ không ít cơ hội để kiếm điểm. Đáng tiếc, bây giờ hắn đã khiêu chiến xong xuôi, mà mấy vị thủ tịch khác dường như lại đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài. Tam sư huynh chắc hẳn là đã kiếm lời không ít. Nhưng hắn lại phải chia cho mấy người hầu kia. Thôi được, chuyện của mình thì vẫn phải dựa vào chính mình thôi. "Ngưng tụ song đan rồi, linh lực trong cơ thể ta cũng muốn so với người ở Kim Đan sơ kỳ bình thường hùng hậu hơn rất nhiều, xem ra có thể luyện thức thứ hai của «Thương Lôi kiếm quyết» trước!" Đã có kế hoạch rồi, Chu Thanh liền lấy ngọc giản ra, bắt đầu suy nghĩ... Hai ngày sau vào đêm, Diêm Tiểu Hổ mang theo vò rượu, vẻ mặt chán nản tìm Chu Thanh uống rượu. "Lộc sư muội đó có ý kiến với ta a!" Diêm Tiểu Hổ uống một ngụm rượu vào bụng xong thì có vẻ rất khó chịu. Chu Thanh nghi hoặc cười hỏi: "Chuyện là sao thế?" Diêm Tiểu Hổ nói: "Từ đầu ta đã thấy không hợp lý rồi, hễ ta vừa tiếp cận công chúa Cửu, nàng ta liền đầy vẻ đề phòng, sợ ta nói chuyện với Mộ Thiên cô nương hơn hai câu, nhất là mấy ngày nay, còn quá đáng hơn, cứ cố phá bĩnh." Cứ hễ ta tạo cơ hội cho Mộ Thiên được bao nhiêu, nàng ta sẽ xuất quỷ nhập thần xuất hiện, thậm chí có khi trực tiếp thay ta từ chối luôn, ngươi nói thế là ý gì đây?" Diêm Tiểu Hổ mặt đầy vẻ không vui nói. Chu Thanh ngạc nhiên. Sau đó lại rót thêm chút rượu cho Diêm Tiểu Hổ, rồi nói: "Kỳ thực mà nói, gia tộc Hiên Viên là người thống trị Thánh Vũ hoàng triều, rễ quá lớn, nước quá sâu, vô số người giống Thái Thanh Môn chúng ta đều đang rình rập đây..." "Ta biết mà, ta biết mà, thật ra hai ngày nay nhìn thái độ của công chúa Cửu ta cũng xem như đã thấy, ta chỉ là nhiệt tình mà bị thờ ơ thôi, hơn nữa người xum xoe đâu phải mình ta, các phong khác cũng có cùng chung ý định như ta." "Hôm nay qua đi, mặc kệ xác nàng ta đi, tiểu gia ta lại lớn lên không tệ, ngươi coi cái mặt tròn ủm này, còn có cái mắt một mí này, có không ít người còn thầm đưa làn thu thuỷ cho ta đây." Diêm Tiểu Hổ lấy ra một chiếc gương, cẩn thận ngắm nghía nói. Chu Thanh mỉm cười, trong lòng cũng thấy an lòng. Thuận tiện như vậy! Đột nhiên, Diêm Tiểu Hổ liền tiến lại gần, nhìn ngó xung quanh rồi nhỏ giọng nói với Chu Thanh: "Lão tứ, ngươi nói Lộc sư muội có phải là cái loại..." "Loại nào?" Chu Thanh nhất thời chưa hiểu. Diêm Tiểu Hổ thần bí nói: "Chính là cái loại đó đó, ngươi nghe ta phân tích này, từ lúc nhập Thái Thanh Môn về sau, trên đầu nàng ta cũng có năm người sư huynh đó, đừng nói chi, Lý Đạo Huyền và Hà Hàn ngoại hình đâu có kém chứ? Dù sao cũng có thể chấp nhận được, dù sao cũng đâu thể so với hai ta." "Nhưng người ta chẳng thèm đoái hoài tới ai cả, cứ phải mập mờ với ngươi, khiến người khác hiểu lầm, thật ra đó chỉ là giả tạo thôi, khiến người ta nghĩ rằng nàng có khuynh hướng bình thường." "Sau đó, cảm thấy hỏa hầu cũng không tệ, liền đem ngươi và Huyền U tiên tử ép chung một chỗ, dù sao đã lợi dụng xong rồi, cũng coi như là có giao phó với ngươi, còn bây giờ, đối diện công chúa Cửu dạng này...." Nghe đến đây, Chu Thanh vội ngăn lại: "Tam sư huynh, huynh uống say rồi, dù cô nàng đó đôi khi làm cho người ta rất khó chịu thật, nhưng tuyệt đối không như huynh nghĩ đâu, sau này vẫn là bớt nói thôi." Diêm Tiểu Hổ nghe xong cũng đành bỏ qua. Kệ đi chứ, bây giờ một lần nữa được là chính mình, vẫn là thấy thoải mái. Khoảng thời gian này uổng công quá mức, hắn nhìn mà thấy mất tự nhiên." Thiếu đồ nhắm, không thì ta đem con gà của ngươi nướng nha?" "Cút!" Sau ba lượt rượu, Chu Thanh hỏi Diêm Tiểu Hổ xin ý kiến về đường k·i·ế·m tiền. Vừa nhắc tới tiền, Diêm Tiểu Hổ liền lập tức tỉnh táo. "Ngươi đoán mấy ngày nay ta k·i·ế·m được bao nhiêu tiền?" Diêm Tiểu Hổ đắc ý hỏi. Chu Thanh lắc đầu, nhưng nhìn vẻ mặt của Tam sư huynh này, liền biết là kiếm được không ít. "Trừ hết chi phí, nhân lực, thì kiếm được sạch một ngàn hạ phẩm linh thạch, tức là mười khối trung phẩm linh thạch!" Chu Thanh vui mừng thay cho Tam sư huynh, dù sao thì chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này thôi. "Thế đủ để gặp ta vào động thiên hai chuyến rồi, sư huynh lợi hại thật!" Chu Thanh một phen tán dương. Diêm Tiểu Hổ nói: "Vậy cũng không, sư huynh ta chính là... Khoan đã, vừa rồi ngươi nói gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận