Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ

Chương 128: Một bắt đầu đến cùng vạn thành không ( hai) (1)

Chương 128: Một khởi đầu dẫn đến vạn sự thành không (hai) (1)
Mà sau một lần va chạm nữa, Nguyên Anh bị sức nóng làm giật mình, Chu Thanh càng không nhịn được mà quát lớn một tiếng, liền nhanh chóng hướng về phía hướng cảm nhận được mà đuổi theo.
"A —— tựa hồ ở bên trái."
"A —— sắp đến gần."
"A a a ——"
Ở dưới đáy mỏm đá xanh, Chu Thanh cứ như vậy giật mình liên hồi, dựa theo cảm ứng lúc có lúc không kia mà không ngừng tiến lên.
Chẳng bao lâu, hắn đến một chỗ đống đá vụn, không chút do dự đẩy đá vụn ra, một chiếc quạt chỉ có năm chiếc lông vũ đập ngay vào mắt.
Chiếc quạt trước mắt, bề ngoài nhìn không hề bắt mắt, màu sắc bụi bẩn lộ ra vẻ tàn phá và suy bại.
Nếu không phải dựa vào cảm ứng từ Kim Ô tinh huyết chỉ dẫn tới đây, Chu Thanh thật khó mà tin rằng, thứ trông như vậy lại là thần binh tuyệt thế được tạo ra từ lông cánh Kim Ô trong truyền thuyết.
Nhưng, khi hắn tập trung nhìn kỹ, lại phát giác quạt ẩn chứa một loại khí tức cổ xưa mà sâu sắc đặc biệt.
Ngay khi hắn vừa nhặt lên, lòng tràn đầy tò mò quan sát tỉ mỉ, thì nham tương sau lưng đột nhiên cuộn trào dữ dội.
Chu Thanh giật mình cảnh giác quay người lại, chỉ thấy vô số Viêm Hỏa Ngạc như một đám mây đen đang bốc cháy dữ dội, giương nanh múa vuốt tấn công tới.
Hai mắt của chúng giống như hai cụm nghiệp hỏa đang thiêu đốt, răng nanh trong miệng thì sắc nhọn lạnh lẽo.
Thấy cảnh này, sắc mặt hắn khẽ biến, lập tức thu quạt vào túi trữ vật, linh lực quanh thân trong nháy mắt phun trào, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ không chút giữ lại mà phóng thích ra.
Một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn quét ra, ánh mắt lạnh lùng như Hàn Tinh, kiếm quyết trong tay nhanh chóng biến hóa.
"Thương Lôi kiếm quyết thức thứ ba —— Thần Lôi Diệt Thế Quyết, diệt!"
Trong chớp mắt, từng đạo thần lôi to như vại nước như linh xà xuyên qua dưới đáy nham tương, phát ra tiếng oanh minh chói tai, càng có kiếm khí mang theo Thần Vận vờn quanh.
Giờ khắc này, Chu Thanh đang ở trong đó, phảng phất một nửa hóa thành Lôi Thần, một nửa hóa thành Kiếm Thần.
Giữa hai bên lấy một tư thái kỳ diệu đạt đến sự kết hợp hoàn mỹ nhất, sau đó kiếm khí bắn ngược, lôi đình nổ tung, trực tiếp hung hăng đánh về phía đám Viêm Hỏa Ngạc đang tấn công.
Oanh! Oanh! Oanh!
Kiếm lôi kinh khủng trực tiếp nổ tung giữa đám Viêm Hỏa Ngạc, tung tóe một mảnh mưa máu cùng hỏa diễm, vô số Viêm Hỏa Ngạc càng phát ra tiếng gào thét đau khổ.
Nhưng số lượng của chúng rất đông, lại hung hãn không sợ chết, vẫn có một mảng lớn Viêm Hỏa Ngạc xông qua ngăn cản của thần lôi, đánh về phía Chu Thanh.
Chu Thanh sắc mặt không đổi, bước chân dưới khẽ điểm nhẹ, thức thứ nhất cùng thức thứ hai của kiếm quyết trong tay không ngừng biến hóa.
Nhờ vào huyết khí và linh lực đã sớm chứa trong cánh hoa thứ tư mà bổ sung, Chu Thanh quay về trạng thái đỉnh phong.
Trong chớp mắt, một con Ngân Long to lớn gào thét xuất hiện, quanh thân tỏa ra khí tức lạnh băng, tạo thành sự tương phản rõ rệt với nham tương nóng bỏng xung quanh.
Ngân Long giương nanh múa vuốt, trực tiếp lao mạnh vào đám Viêm Hỏa Ngạc, mỗi lần vung vuốt rồng, đều hất văng vài con Viêm Hỏa Ngạc, đồng thời, cũng mở cho Chu Thanh một con đường chạy trốn tạm thời.
Dưới chân Chu Thanh, ngân mang lóe lên, nắm chắc cơ hội lập tức hướng lên trên, trong tay vung lên như rắn ra khỏi hang, chuẩn xác đâm vào chỗ yếu của những con Viêm Hỏa Ngạc không có đầu óc.
Trong chốc lát, đại lượng máu tươi đỏ thẫm chảy trong nham tương, tản mát ra mùi tanh nồng.
Vô số Viêm Hỏa Ngạc bị mùi máu tươi này kích thích đã mất đi lý trí, bắt đầu tranh giành lẫn nhau, cắn xé cắn nuốt.
Mà Chu Thanh đã tìm đúng cơ hội không khỏi tăng thêm tốc độ, tăng thêm kĩ năng thiên phú 【 giảm tồn tại cảm 】 của bản thân, cực nhanh hướng về phía trên nham tương mà bơi đi.
Chẳng bao lâu sau, hắn đột nhiên xông qua mặt nham tương, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí tương đối trong lành phía trên.
"Đi!" Chu Thanh hô lớn lên không trung.
Nhị đại gia đang khổ chiến với Viêm Hỏa Ngạc vương thấy Chu Thanh đã thành công thoát ra khỏi nham tương, ánh mắt lộ ra một tia kinh hỉ.
Hắn đột nhiên thi triển toàn bộ sức lực, ép Viêm Hỏa Ngạc vương lui lại mấy trượng, sau đó quay người hướng về phía Chu Thanh mà chạy tới.
Sau đó hắn bắt lấy Chu Thanh, bằng tốc độ nhanh nhất hướng về không trung mà nhanh chóng đuổi theo.
Khi Viêm Hỏa Ngạc vương thấy Chu Thanh giống như con chuột chui ra từ nham tương, liền ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, đôi cánh to lớn phía sau đột nhiên xòe ra, thân hình như một đạo lưu tinh hỏa diễm đuổi theo Chu Thanh cùng Nhị đại gia.
Tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách với hai người.
Cảm nhận được áp lực mạnh mẽ truyền đến từ phía sau, Chu Thanh biến sắc, mà cái cửa vào vặn vẹo trên bầu trời, trông thì có vẻ gần trong gang tấc nhưng lại xa không thể chạm tới.
"Cứ như vậy không ổn, quạt đưa ta!" Cùng với một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi hai người, Nhị đại gia vội vàng nói.
Chu Thanh lập tức lấy quạt lông vũ đưa cho Nhị đại gia.
Nhị đại gia lập tức sững sờ, tựa hồ không tin nổi đây chính là Kim Ô phiến mà hắn muốn tìm.
Nhưng lúc này cũng không lo được suy nghĩ nhiều, lập tức không ngừng rót linh lực bản thân vào trong quạt.
Trong chốc lát, chiếc quạt vốn bụi bẩn vậy mà có thể thấy bằng mắt thường biến thành màu đen, ngay sau đó, chiếc lông vũ thứ nhất và thứ hai bắt đầu chuyển sang màu vàng kim.
Mà sắc mặt Nhị đại gia thì hiếm khi tái nhợt.
"Đói đến mức thành cái dạng này rồi, thôi, cứ vậy đi, nếu lại tiếp nữa thì ta sẽ thành thây khô mất!"
Nhị đại gia lập tức dừng việc truyền linh lực lại, sau đó đột nhiên quay người, hét lớn một tiếng, dốc sức vung quạt, một đạo kim quang chói mắt chợt lóe lên, quang mang kia chói lòa đến nỗi khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Trong ánh sáng đó, càng có một hư ảnh Tam Túc Kim Ô hiện ra, toàn thân nó bốc cháy ngọn lửa màu vàng, nóng bỏng đến mức phảng phất như có thể thiêu đốt cả hư không.
Ba móng vuốt giống như đúc bằng tinh kim, lóe lên hàn quang lạnh lẽo, xòe hai cánh rộng mấy trượng, khẽ vỗ một cái, liền nhấc lên một cơn cuồng phong nóng rực, trong gió xen lẫn những đốm lửa màu vàng kim, như sao băng xẹt qua bầu trời.
Sau đó, nó phát ra một tiếng hót lớn vang dội, tiếng hót kia xuyên qua kim loại nứt vỡ cả đá, rung động khiến Chu Thanh cơ hồ thất khiếu đổ máu, vội vàng che tai lại.
Còn Viêm Hỏa Ngạc vương sau khi nghênh đón hư ảnh to lớn này, ánh mắt vốn hung tàn ngang ngược lập tức hiện lên một tia kiêng kỵ.
Nhưng cũng hiểu đây chỉ là một sợi thần niệm, không phải là Kim Ô thật sự, sau đó không cam lòng yếu thế mà gầm thét, trong miệng phun ra một cột hỏa diễm lớn, hướng phía Tam Túc Kim Ô lao tới.
Nhị đại gia thấy thế, lại vung quạt lên.
Hai cánh của Tam Túc Kim Ô chấn động, như một đạo tia chớp màu vàng kim đột ngột lao về phía Viêm Hỏa Ngạc vương.
Sau khi hai bên va chạm trong nháy mắt, "Oanh" một tiếng lớn vang lên, toàn bộ không gian đều rung chuyển.
Hỏa diễm và quang mang đan xen vào nhau, hình thành một xoáy năng lượng lớn, lan tỏa ra ngoài từng đợt sóng năng lượng đáng sợ.
Sau tiếng "răng rắc", lớp vảy cứng rắn của Ngạc Vương bị xé toạc, máu tươi như suối phun ra, trong không khí nóng bỏng trong nháy mắt bị bốc hơi thành huyết vụ
Ngạc Vương phát ra tiếng gào thét đau đớn, thân thể to lớn cuộn lên trên không trung, sau đó nặng nề rơi xuống nham tương phía dưới, bắn tung tóe ra một mảnh bọt nham tương lớn.
Sắc mặt Nhị đại gia tái nhợt, lại một mặt phấn khởi nhìn chiếc quạt trong tay.
"Uy lực lại kinh khủng như vậy, quả không hổ là Kim Ô phiến. Tiểu Tích Dịch, đại gia ta đi đây, chúng ta có duyên gặp lại ha!"
Nhị đại gia cười ha hả, thu hồi quạt, túm lấy Chu Thanh cứ như vậy hướng về không trung mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận