Chưởng Môn Sư Bá Mới Thu Cái Nữ Đồ Đệ
Chương 100: Tứ cấp tu chân quốc (1)
Chương 100: Tứ cấp tu chân quốc (1)
Bên trong chợ đen! [Đan dược bị luyện hỏng: Đây là một viên Thối Thể đan linh diễm không có cách nào cứu chữa. Người luyện chế đã thêm vào một lượng lớn ô bảo thảo, khiến dược hiệu xung khắc lẫn nhau, hoàn toàn trở thành phế phẩm.]
Nhìn tin báo trả về, Chu Thanh gãi đầu rồi xoay người rời đi.
"Lão Tứ, mấy cái này cũng không được sao? Không sao, ta thấy bên kia vẫn còn một quầy hàng."
"Đều không được, mũi ta hôm nay nhạy quá, ngày mai nói sau."
"Ngươi không nói sớm, mau về nghỉ ngơi một chút đi. Cái mũi này của ngươi bây giờ là thần tài, là tổ tông của ta, không thể xảy ra bất trắc được. Ngươi cẩn thận một chút, chỗ này có bậc thang, đi chậm thôi."
"Tam sư huynh, mũi ta có vấn đề chứ chân với mắt có sao đâu, hơn nữa ta có thai đâu mà ngươi nâng ta thế?"
"Ta chẳng phải sợ ngươi ngã rồi đập vào đấy sao, nếu không để ta cõng ngươi."
"Cút!"
...
Trong nửa tháng sau đó, có thể coi là vừa vui vừa buồn, giám định đan dược thì đa phần đều là phế phẩm, chỉ có một số ít có liên quan đến biện pháp cứu chữa, nhờ vậy hai người cũng kiếm được một khoản nhỏ.
Còn Diêm Tiểu Hổ cũng mua được hai gốc vật liệu luyện Kết Anh đan, vẫn còn thiếu mười chín gốc nữa.
"Ta cứ tưởng là với thời gian đi đi về về nửa năm là đủ rồi, không ngờ lại phải ở đây lâu hơn!" Diêm Tiểu Hổ ôm gà mái than thở.
Chu Thanh nằm trên bảng gỗ, nhìn xuống phía dưới đám đông náo nhiệt, giờ phút này lại có chút nhớ nhà.
Từ khi bái nhập Thái Thanh môn đến giờ, chưa từng rời xa lâu như vậy.
Cũng không biết sư phụ bây giờ thế nào?
"Trên đường đi cũng không thấy tung tích của Đại sư huynh với nhị sư tỷ, gửi tin cũng không hồi âm, xem ra bọn họ ở rất xa chúng ta!" Chu Thanh nói.
Diêm Tiểu Hổ khẽ gật đầu, với tính tình "thần cẩu" của nhị sư tỷ, trên người chắc chắn có tiền, cũng sẵn lòng cho hắn hai đồng.
"Tam sư huynh, cứ thế này mãi cũng không phải biện pháp. Ta có cảm giác mỗi lần chúng ta xuống chợ đen đều có người lén lút quan sát. Mặc dù chúng ta toàn mua phế đan giá rẻ, sau đó lại bán ra đan dược tốt. Liệu đối phương có nghĩ chúng ta có bảo bối gì không, nhỡ đâu..." Chu Thanh muốn nói rồi lại thôi.
Diêm Tiểu Hổ trầm ngâm, thật ra gần đây hắn cũng có cảm giác này.
Dù sao chợ đen vốn nhiều kẻ liều mạng, chuyên làm chuyện g·iết người c·ướp của.
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Diêm Tiểu Hổ hơi bực bội hỏi.
Chu Thanh nghĩ một lúc rồi nói: "Lúc gần đi, sư phụ không phải cho chúng ta một địa chỉ cửa hàng thuộc Thái Thanh môn sao? Có thể nhờ đối phương giúp chút, xem có dược tài hay Kết Anh đan có sẵn không. Đến lúc đó lại tính tiếp."
Diêm Tiểu Hổ lập tức mắt sáng lên.
Suýt nữa hắn đã quên mất chuyện này.
Hắn vội móc ra một tờ giấy, xem địa chỉ trên đó, rồi hai người nhanh chóng đi tìm.
Lăng Vân phủ thật sự quá lớn, mãi đến tối, hai người mới tìm thấy một địa điểm tên [Thúy Ngọc Các] trên đường Linh Phong.
Cửa hàng không lớn lắm, buôn bán các loại ngọc thạch và châu báu.
"Hai vị khách quan, xin lỗi, cửa hàng đóng cửa rồi." Hai người vừa muốn vào thì tiểu nhị của cửa hàng vội ra xin lỗi.
Chu Thanh nhìn lão chưởng quỹ đang ngồi bên trong gảy bàn tính, liền lấy lệnh bài thân phận ra.
Tiểu nhị thấy vậy liền biến sắc, Diêm Tiểu Hổ như phát hiện ra gì đó, vội bước vào trong.
"Là ngươi!" Diêm Tiểu Hổ kinh ngạc nói.
Lão chưởng quỹ nghe thấy tiếng, nheo mắt ngẩng lên nhìn, không khỏi hơi kinh ngạc: "Đây chẳng phải là Diêm Tiểu Hổ ở Tiểu Linh Phong hay đi rình trộm các Thái thượng trưởng lão tắm rửa sao? Thật đúng là hai ngươi a, các ngươi đến Lăng Vân phủ khi nào vậy?"
Lão chưởng quỹ lập tức lộ vẻ vui mừng nói, thậm chí còn vội buông bàn tính chạy ra.
Ở nơi đất khách quê người mà có thể gặp được người quen ở tông môn thì Tiền Đại Phú vui mừng khôn xiết.
Còn Diêm Tiểu Hổ sau khi nghe xong thì mặt liền sầm xuống.
Mấy năm trước, Tiền Đại Phú về tông báo cáo tình hình kinh doanh, vừa về chưa được hai ngày thì nghe chuyện đệ tử hạch tâm Diêm Tiểu Hổ ở Tiểu Linh Phong dẫn theo sư đệ ngốc nghếch vụng trộm đi nhìn mấy vị Thái Thượng trưởng lão tắm, cuối cùng còn chạy trối chết về.
Lúc ấy hắn đang cùng mấy chưởng quỹ khác ăn điểm tâm, trao đổi kinh nghiệm làm ăn thì nghe tin này, vội vàng không kịp chuẩn bị mà nghẹn cả họng.
Đường đường là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, suýt bị một miếng điểm tâm làm cho nghẹn c·hết.
Chuyện này trở thành trò cười của rất nhiều người sau bữa trà chén rượu, còn Diêm Tiểu Hổ nghe xong thì lại càng thêm n·óng mặt.
Thật đúng là không chê chuyện lớn, chuyện này vốn đã thành bóng ma tâm lý và vết nhơ trong lịch sử cuộc đời hắn, ngươi lại còn cho một câu "dệt hoa tr·ê·n gấm".
Ngày đó, Tiền Đại Phú vừa muốn lên đường về lại Lăng Vân phủ thì vừa ra sơn môn đã chạm mặt Diêm Tiểu Hổ đang giơ nắm đấm xông đến.
Hai người liền diễn ra một trận truy đuổi.
Nói hai người quen nhau thì thật ra không quen, mà nói không quen thì thật ra lại rất quen.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Tiền Đại Phú, Diêm Tiểu Hổ há hốc mồm, còn có thể nói gì đây, dù sao tiếp theo còn có việc cầu người ta giúp mà.
"Là bọn ta, hồi đó còn trẻ dại thôi." Diêm Tiểu Hổ cười hề hề nói.
Tiền Đại Phú cao hứng nói: "Ngươi nói gì vậy, sao lại còn trẻ dại, có mấy năm thôi mà."
"Tiền chưởng quỹ, ta thấy việc kinh doanh của tiệm ngươi chẳng ra gì cả, chắc là do cái miệng này của ngươi có vấn đề đấy," Diêm Tiểu Hổ liếc nhìn bốn phía xung quanh rồi âm dương quái khí mà nói.
Tiền Đại Phú vẫn cười hề hề: "Thực sự chẳng ra gì, vốn dĩ không định kiếm tiền, tông môn sắp xếp ta ở đây, chủ yếu là để tìm hiểu thông tin thôi."
Da mặt của Diêm Tiểu Hổ không khỏi giật giật, cảm giác như mình đấm một phát vào đống bông.
"Đi đi đi, mau vào trong đi, Tiểu Vương, mau chuẩn bị ít món ngon đi, người nhà tới rồi mà không có mắt nhìn gì hết!" Tiền Đại Phú vội nói với tiểu nhị trong quán.
Tiểu nhị cũng cuối cùng kịp phản ứng, cao hứng liên tục gật đầu.
Bước vào trong, Chu Thanh nhìn Tiền Đại Phú mặt trung thực kia, coi như đã nhìn ra đây là một chưởng quỹ EQ không cao lắm.
Người thì quả thực nhiệt tình!
Không lâu sau, ở phòng nhỏ phía sau, cá thịt gà đều được bày lên bàn, còn có rượu ngon và lạc rang, ngược lại đúng là món ngon thật sự.
Tiền Đại Phú càng nhiệt tình rót rượu cho hai người, hỏi họ đến khi nào, mấy năm này tông môn ra sao. Lần tới hắn về báo cáo là còn bốn năm năm nữa, ngược lại cũng nhớ nhà.
Tính ra thì hắn vẫn là đệ tử chân truyền Bách Chiến Phong, có điều thiên phú cứ như vậy, dứt khoát tìm một việc gì đó để làm. Ở đây làm chưởng quỹ cũng khá tự tại.
Chu Thanh đành cười nói mấy chuyện lý thú trong tông môn, dù sao thì tốt khoe xấu che mà, một chưởng quỹ tính tình thẳng thắn như thế, cho dù biết cũng có giúp được gì đâu, ngược lại sẽ còn lo lắng.
"Kết Anh đan? Ngươi?"
Vài chén rượu xuống bụng, Diêm Tiểu Hổ cũng buông lỏng, dù sao chuyện cũ đã qua lâu rồi, hắn cũng là người rộng lượng.
Sau đó liền nói mục đích lần này đến đây.
Tiền Đại Phú sau khi kh·i·ế·p sợ, lại có chút ngưỡng mộ.
Không hổ là đệ tử hạch tâm, đã nhanh bước vào Nguyên Anh, còn hắn vẫn như ngày nào, ở cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, không nhúc nhích chút nào.
"Có cách nào không? Dược tài hoặc thành phẩm đều được!" Diêm Tiểu Hổ mong chờ hỏi.
Tiền Đại Phú cau mày, bắt đầu khoanh tay đi tới đi lui.
"Khó, có chút khó, vật liệu luyện Kết Anh đan vốn đã rất quý, mà số người kẹt lại ở cảnh giới này nhiều vô kể, đan phương với kỹ thuật luyện chế lại là công khai, cho nên bất kể người nào hay tông môn nào cũng đang cố sức thu thập." Tiền Đại Phú nói một cách chân thành.
Chu Thanh và Diêm Tiểu Hổ không ngờ một viên đan dược mà lại khó tìm đến thế.
"Đúng rồi, nửa tháng nữa Lăng Vân phủ sẽ tổ chức một phiên đấu giá, biết đâu sẽ có sẵn Kết Anh đan, nếu các ngươi không vội thì có thể chờ thêm chút nữa!"
Rất nhanh, Tiền Đại Phú như nghĩ ra điều gì đó, vội nói.
Hai người nghe xong, không khỏi mắt sáng lên.
"Vậy được đó chứ."
"Đúng rồi, một viên Kết Anh đan giá ở đây khoảng bao nhiêu?" Diêm Tiểu Hổ nghĩ rồi hỏi.
Tiền Đại Phú suy tư rồi nói: "Thường thì khoảng tám trăm trung phẩm linh thạch, đương nhiên là ở phiên đấu giá thì sẽ đắt hơn chút, dù sao đấu giá cạnh tranh sẽ cao hơn."
Diêm Tiểu Hổ hoàn toàn ngây người, đến cả Chu Thanh cũng thầm lè lưỡi.
Trước đây hắn hái được rất nhiều Linh Uẩn nấm ở trong thông đạo động thiên, nó chính là dược liệu chủ yếu để luyện Trùng Khiếu đan.
Mà Trùng Khiếu đan thì là đan dược tốt nhất để giúp tu sĩ Trúc Cơ viên mãn đột phá Kim Đan.
Một viên Trùng Khiếu đan có giá không quá ba mươi trung phẩm linh thạch.
Bây giờ đến lúc Kim Đan đột phá Nguyên Anh thì giá của Kết Anh đan lại lên đến tám trăm.
Con đường tu luyện thật là khó khăn trùng trùng, từng bước gian nan.
Nghĩ ở một góc độ khác, như thế này đã là rất tốt rồi, Trúc Cơ đan, Trùng Khiếu đan, Kết Anh đan ít nhiều cũng có thể giúp người đi được một đoạn đường.
Chờ đến lúc Nguyên Anh đột phá Hóa Thần, có cho ngươi thêm bao nhiêu tiền của và đan dược thì cũng vô dụng.
Lúc đó, ngươi chỉ có thể dựa vào tự mình lĩnh ngộ ý cảnh mà thôi.
Còn Hóa Thần đột phá đến Trảm Linh, thì lại càng khó nói. Chỉ nhìn số mười người đạt đến cảnh giới này trong cả Thánh Vũ hoàng triều này thôi cũng đủ để thấy độ khó khăn rồi.
Chu Thanh cảm thán xong, quay sang nhìn Tam sư huynh vẫn đang ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi: "Trên người ngươi còn bao nhiêu tiền?"
Diêm Tiểu Hổ lúc này mới lấy lại tinh thần, cười khổ, rồi giơ ra bốn ngón tay.
Chu Thanh lắc đầu.
Bên trong chợ đen! [Đan dược bị luyện hỏng: Đây là một viên Thối Thể đan linh diễm không có cách nào cứu chữa. Người luyện chế đã thêm vào một lượng lớn ô bảo thảo, khiến dược hiệu xung khắc lẫn nhau, hoàn toàn trở thành phế phẩm.]
Nhìn tin báo trả về, Chu Thanh gãi đầu rồi xoay người rời đi.
"Lão Tứ, mấy cái này cũng không được sao? Không sao, ta thấy bên kia vẫn còn một quầy hàng."
"Đều không được, mũi ta hôm nay nhạy quá, ngày mai nói sau."
"Ngươi không nói sớm, mau về nghỉ ngơi một chút đi. Cái mũi này của ngươi bây giờ là thần tài, là tổ tông của ta, không thể xảy ra bất trắc được. Ngươi cẩn thận một chút, chỗ này có bậc thang, đi chậm thôi."
"Tam sư huynh, mũi ta có vấn đề chứ chân với mắt có sao đâu, hơn nữa ta có thai đâu mà ngươi nâng ta thế?"
"Ta chẳng phải sợ ngươi ngã rồi đập vào đấy sao, nếu không để ta cõng ngươi."
"Cút!"
...
Trong nửa tháng sau đó, có thể coi là vừa vui vừa buồn, giám định đan dược thì đa phần đều là phế phẩm, chỉ có một số ít có liên quan đến biện pháp cứu chữa, nhờ vậy hai người cũng kiếm được một khoản nhỏ.
Còn Diêm Tiểu Hổ cũng mua được hai gốc vật liệu luyện Kết Anh đan, vẫn còn thiếu mười chín gốc nữa.
"Ta cứ tưởng là với thời gian đi đi về về nửa năm là đủ rồi, không ngờ lại phải ở đây lâu hơn!" Diêm Tiểu Hổ ôm gà mái than thở.
Chu Thanh nằm trên bảng gỗ, nhìn xuống phía dưới đám đông náo nhiệt, giờ phút này lại có chút nhớ nhà.
Từ khi bái nhập Thái Thanh môn đến giờ, chưa từng rời xa lâu như vậy.
Cũng không biết sư phụ bây giờ thế nào?
"Trên đường đi cũng không thấy tung tích của Đại sư huynh với nhị sư tỷ, gửi tin cũng không hồi âm, xem ra bọn họ ở rất xa chúng ta!" Chu Thanh nói.
Diêm Tiểu Hổ khẽ gật đầu, với tính tình "thần cẩu" của nhị sư tỷ, trên người chắc chắn có tiền, cũng sẵn lòng cho hắn hai đồng.
"Tam sư huynh, cứ thế này mãi cũng không phải biện pháp. Ta có cảm giác mỗi lần chúng ta xuống chợ đen đều có người lén lút quan sát. Mặc dù chúng ta toàn mua phế đan giá rẻ, sau đó lại bán ra đan dược tốt. Liệu đối phương có nghĩ chúng ta có bảo bối gì không, nhỡ đâu..." Chu Thanh muốn nói rồi lại thôi.
Diêm Tiểu Hổ trầm ngâm, thật ra gần đây hắn cũng có cảm giác này.
Dù sao chợ đen vốn nhiều kẻ liều mạng, chuyên làm chuyện g·iết người c·ướp của.
"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Diêm Tiểu Hổ hơi bực bội hỏi.
Chu Thanh nghĩ một lúc rồi nói: "Lúc gần đi, sư phụ không phải cho chúng ta một địa chỉ cửa hàng thuộc Thái Thanh môn sao? Có thể nhờ đối phương giúp chút, xem có dược tài hay Kết Anh đan có sẵn không. Đến lúc đó lại tính tiếp."
Diêm Tiểu Hổ lập tức mắt sáng lên.
Suýt nữa hắn đã quên mất chuyện này.
Hắn vội móc ra một tờ giấy, xem địa chỉ trên đó, rồi hai người nhanh chóng đi tìm.
Lăng Vân phủ thật sự quá lớn, mãi đến tối, hai người mới tìm thấy một địa điểm tên [Thúy Ngọc Các] trên đường Linh Phong.
Cửa hàng không lớn lắm, buôn bán các loại ngọc thạch và châu báu.
"Hai vị khách quan, xin lỗi, cửa hàng đóng cửa rồi." Hai người vừa muốn vào thì tiểu nhị của cửa hàng vội ra xin lỗi.
Chu Thanh nhìn lão chưởng quỹ đang ngồi bên trong gảy bàn tính, liền lấy lệnh bài thân phận ra.
Tiểu nhị thấy vậy liền biến sắc, Diêm Tiểu Hổ như phát hiện ra gì đó, vội bước vào trong.
"Là ngươi!" Diêm Tiểu Hổ kinh ngạc nói.
Lão chưởng quỹ nghe thấy tiếng, nheo mắt ngẩng lên nhìn, không khỏi hơi kinh ngạc: "Đây chẳng phải là Diêm Tiểu Hổ ở Tiểu Linh Phong hay đi rình trộm các Thái thượng trưởng lão tắm rửa sao? Thật đúng là hai ngươi a, các ngươi đến Lăng Vân phủ khi nào vậy?"
Lão chưởng quỹ lập tức lộ vẻ vui mừng nói, thậm chí còn vội buông bàn tính chạy ra.
Ở nơi đất khách quê người mà có thể gặp được người quen ở tông môn thì Tiền Đại Phú vui mừng khôn xiết.
Còn Diêm Tiểu Hổ sau khi nghe xong thì mặt liền sầm xuống.
Mấy năm trước, Tiền Đại Phú về tông báo cáo tình hình kinh doanh, vừa về chưa được hai ngày thì nghe chuyện đệ tử hạch tâm Diêm Tiểu Hổ ở Tiểu Linh Phong dẫn theo sư đệ ngốc nghếch vụng trộm đi nhìn mấy vị Thái Thượng trưởng lão tắm, cuối cùng còn chạy trối chết về.
Lúc ấy hắn đang cùng mấy chưởng quỹ khác ăn điểm tâm, trao đổi kinh nghiệm làm ăn thì nghe tin này, vội vàng không kịp chuẩn bị mà nghẹn cả họng.
Đường đường là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, suýt bị một miếng điểm tâm làm cho nghẹn c·hết.
Chuyện này trở thành trò cười của rất nhiều người sau bữa trà chén rượu, còn Diêm Tiểu Hổ nghe xong thì lại càng thêm n·óng mặt.
Thật đúng là không chê chuyện lớn, chuyện này vốn đã thành bóng ma tâm lý và vết nhơ trong lịch sử cuộc đời hắn, ngươi lại còn cho một câu "dệt hoa tr·ê·n gấm".
Ngày đó, Tiền Đại Phú vừa muốn lên đường về lại Lăng Vân phủ thì vừa ra sơn môn đã chạm mặt Diêm Tiểu Hổ đang giơ nắm đấm xông đến.
Hai người liền diễn ra một trận truy đuổi.
Nói hai người quen nhau thì thật ra không quen, mà nói không quen thì thật ra lại rất quen.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Tiền Đại Phú, Diêm Tiểu Hổ há hốc mồm, còn có thể nói gì đây, dù sao tiếp theo còn có việc cầu người ta giúp mà.
"Là bọn ta, hồi đó còn trẻ dại thôi." Diêm Tiểu Hổ cười hề hề nói.
Tiền Đại Phú cao hứng nói: "Ngươi nói gì vậy, sao lại còn trẻ dại, có mấy năm thôi mà."
"Tiền chưởng quỹ, ta thấy việc kinh doanh của tiệm ngươi chẳng ra gì cả, chắc là do cái miệng này của ngươi có vấn đề đấy," Diêm Tiểu Hổ liếc nhìn bốn phía xung quanh rồi âm dương quái khí mà nói.
Tiền Đại Phú vẫn cười hề hề: "Thực sự chẳng ra gì, vốn dĩ không định kiếm tiền, tông môn sắp xếp ta ở đây, chủ yếu là để tìm hiểu thông tin thôi."
Da mặt của Diêm Tiểu Hổ không khỏi giật giật, cảm giác như mình đấm một phát vào đống bông.
"Đi đi đi, mau vào trong đi, Tiểu Vương, mau chuẩn bị ít món ngon đi, người nhà tới rồi mà không có mắt nhìn gì hết!" Tiền Đại Phú vội nói với tiểu nhị trong quán.
Tiểu nhị cũng cuối cùng kịp phản ứng, cao hứng liên tục gật đầu.
Bước vào trong, Chu Thanh nhìn Tiền Đại Phú mặt trung thực kia, coi như đã nhìn ra đây là một chưởng quỹ EQ không cao lắm.
Người thì quả thực nhiệt tình!
Không lâu sau, ở phòng nhỏ phía sau, cá thịt gà đều được bày lên bàn, còn có rượu ngon và lạc rang, ngược lại đúng là món ngon thật sự.
Tiền Đại Phú càng nhiệt tình rót rượu cho hai người, hỏi họ đến khi nào, mấy năm này tông môn ra sao. Lần tới hắn về báo cáo là còn bốn năm năm nữa, ngược lại cũng nhớ nhà.
Tính ra thì hắn vẫn là đệ tử chân truyền Bách Chiến Phong, có điều thiên phú cứ như vậy, dứt khoát tìm một việc gì đó để làm. Ở đây làm chưởng quỹ cũng khá tự tại.
Chu Thanh đành cười nói mấy chuyện lý thú trong tông môn, dù sao thì tốt khoe xấu che mà, một chưởng quỹ tính tình thẳng thắn như thế, cho dù biết cũng có giúp được gì đâu, ngược lại sẽ còn lo lắng.
"Kết Anh đan? Ngươi?"
Vài chén rượu xuống bụng, Diêm Tiểu Hổ cũng buông lỏng, dù sao chuyện cũ đã qua lâu rồi, hắn cũng là người rộng lượng.
Sau đó liền nói mục đích lần này đến đây.
Tiền Đại Phú sau khi kh·i·ế·p sợ, lại có chút ngưỡng mộ.
Không hổ là đệ tử hạch tâm, đã nhanh bước vào Nguyên Anh, còn hắn vẫn như ngày nào, ở cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, không nhúc nhích chút nào.
"Có cách nào không? Dược tài hoặc thành phẩm đều được!" Diêm Tiểu Hổ mong chờ hỏi.
Tiền Đại Phú cau mày, bắt đầu khoanh tay đi tới đi lui.
"Khó, có chút khó, vật liệu luyện Kết Anh đan vốn đã rất quý, mà số người kẹt lại ở cảnh giới này nhiều vô kể, đan phương với kỹ thuật luyện chế lại là công khai, cho nên bất kể người nào hay tông môn nào cũng đang cố sức thu thập." Tiền Đại Phú nói một cách chân thành.
Chu Thanh và Diêm Tiểu Hổ không ngờ một viên đan dược mà lại khó tìm đến thế.
"Đúng rồi, nửa tháng nữa Lăng Vân phủ sẽ tổ chức một phiên đấu giá, biết đâu sẽ có sẵn Kết Anh đan, nếu các ngươi không vội thì có thể chờ thêm chút nữa!"
Rất nhanh, Tiền Đại Phú như nghĩ ra điều gì đó, vội nói.
Hai người nghe xong, không khỏi mắt sáng lên.
"Vậy được đó chứ."
"Đúng rồi, một viên Kết Anh đan giá ở đây khoảng bao nhiêu?" Diêm Tiểu Hổ nghĩ rồi hỏi.
Tiền Đại Phú suy tư rồi nói: "Thường thì khoảng tám trăm trung phẩm linh thạch, đương nhiên là ở phiên đấu giá thì sẽ đắt hơn chút, dù sao đấu giá cạnh tranh sẽ cao hơn."
Diêm Tiểu Hổ hoàn toàn ngây người, đến cả Chu Thanh cũng thầm lè lưỡi.
Trước đây hắn hái được rất nhiều Linh Uẩn nấm ở trong thông đạo động thiên, nó chính là dược liệu chủ yếu để luyện Trùng Khiếu đan.
Mà Trùng Khiếu đan thì là đan dược tốt nhất để giúp tu sĩ Trúc Cơ viên mãn đột phá Kim Đan.
Một viên Trùng Khiếu đan có giá không quá ba mươi trung phẩm linh thạch.
Bây giờ đến lúc Kim Đan đột phá Nguyên Anh thì giá của Kết Anh đan lại lên đến tám trăm.
Con đường tu luyện thật là khó khăn trùng trùng, từng bước gian nan.
Nghĩ ở một góc độ khác, như thế này đã là rất tốt rồi, Trúc Cơ đan, Trùng Khiếu đan, Kết Anh đan ít nhiều cũng có thể giúp người đi được một đoạn đường.
Chờ đến lúc Nguyên Anh đột phá Hóa Thần, có cho ngươi thêm bao nhiêu tiền của và đan dược thì cũng vô dụng.
Lúc đó, ngươi chỉ có thể dựa vào tự mình lĩnh ngộ ý cảnh mà thôi.
Còn Hóa Thần đột phá đến Trảm Linh, thì lại càng khó nói. Chỉ nhìn số mười người đạt đến cảnh giới này trong cả Thánh Vũ hoàng triều này thôi cũng đủ để thấy độ khó khăn rồi.
Chu Thanh cảm thán xong, quay sang nhìn Tam sư huynh vẫn đang ngơ ngác, nhỏ giọng hỏi: "Trên người ngươi còn bao nhiêu tiền?"
Diêm Tiểu Hổ lúc này mới lấy lại tinh thần, cười khổ, rồi giơ ra bốn ngón tay.
Chu Thanh lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận