Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn

Chương 89: Xin cho ta tự tay xử quyết Diệp Thanh Vân đi

Chương 89: Xin hãy để ta tự tay xử quyết Diệp Thanh Vân
Không gian thần phù mặc dù cực kỳ mạnh mẽ, là vật phẩm trong truyền thuyết, có thể cưỡng ép xé rách Hư Không.
Nó có thể đưa người đi đến một nơi trong phạm vi mấy chục vạn dặm.
Phạm vi như vậy, đối với người bình thường mà nói, có lẽ cả đời cũng chưa chắc đi hết được.
Nhưng đối với những tu sĩ như bọn hắn mà nói, cũng không phải là đặc biệt khó khăn.
Bắt được Diệp Thanh Vân, bất quá chỉ là vấn đề thời gian.
Diệp Thanh Vân chạy ư?
Tần Canh Tân đang ở bên cạnh Tần An Lan, cũng lộ vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hắn vạn lần không ngờ tới.
Chính mình đường đường là cường giả cấp bậc Thánh Chủ, đích thân ra tay, Vậy mà lại để Diệp Thanh Vân, cái tên thái điểu cảnh giới Tử Phủ kia, trốn thoát mất rồi.
Mất mặt.
Còn mất mặt trước mặt Thế tử điện hạ nhà mình.
Quả thực là mất mặt ném về tận nhà.
Tần Canh Tân đi đến trước người Tần An Lan, cúi đầu thật sâu hành lễ với Tần An Lan, nói với vẻ mặt xin lỗi: “Đều do thuộc hạ vô năng, để Diệp Thanh Vân chạy mất, xin mời Thế tử điện hạ trách phạt.”
“Không sao, không sao!” Tần An Lan lắc đầu, ngược lại không có ý trách cứ đối phương.
Diệp Thanh Vân có thể chạy thoát, cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn gì.
Nếu như đối phương thật sự chết ở nơi này dễ như trở bàn tay như vậy.
Vậy cũng không phải là một vị khí vận chi tử.
Cho dù đối phương chạy trốn, thì tính sao?
Vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Tần An Lan cũng đã sớm âm thầm hạ một đạo khí tức lên người Diệp Thanh Vân.
Dù cho đối phương chạy đến tận Thiên Nhai Hải Giác, cũng đừng hòng thoát khỏi tay Tần An Lan.
Sau đó Tần An Lan xoay người lại, nhìn về phía Tử Vi chân nhân, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.
“Tử Vi chân nhân, tuy nói Diệp Thanh Vân là đồ đệ của ngươi, ta cũng đã hứa với ngươi sẽ tha cho hắn một mạng.” “Nhưng hôm nay tình hình đã khác, hắn đã bị Hỏa Vân Tà Thần đoạt xá, một khi để hắn ma công đại thành, tương lai không biết sẽ có bao nhiêu tu sĩ chết trong tay hắn.” “Vì vinh dự của Trấn Quốc Thần hầu phủ ta, cũng vì thiên hạ thương sinh, thứ lỗi cho ta không thể không vi phạm lời thề, muốn tự tay xử quyết tên ma đầu này.”
Tần An Lan ngược lại là không nói gì thêm về việc [giả vờ] tuân theo lời hứa với Tử Vi chân nhân, buông tha Diệp Thanh Vân, rồi sau đó âm thầm sai người, lặng yên không tiếng động diệt trừ Diệp Thanh Vân.
Ngược lại hắn gọn gàng dứt khoát thừa nhận, chính mình muốn làm trái lời hứa.
Nhất định không tiếc bất cứ giá nào, diệt trừ Diệp Thanh Vân.
Như vậy, ngược lại còn tỏ ra quang minh lỗi lạc hơn.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời này của Tần An Lan.
Tử Vi chân nhân không những không có bất kỳ ý trách cứ nào, mà trong lòng còn thêm mấy phần kính nể.
Nàng nhẹ gật đầu, thân thể mềm mại kia cũng không nhịn được run rẩy lên.
“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.” “Trách không được, khoảng thời gian này hắn tính cách đại biến, rất khác so với dĩ vãng.” “Ta còn tưởng rằng, là Diệp Thanh Vân đã có chỗ thay đổi, tuyệt đối không ngờ rằng, lại là kết cục như vậy. Hắn vậy mà lại bị Hỏa Vân Tà Thần đoạt xá.”
Sau khi lẩm bẩm vài câu, Tử Vi chân nhân ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra mấy phần dứt khoát quyết đoán.
Nàng cúi đầu với Tần An Lan nói: “Thế tử điện hạ, nếu có thể, xin... xin hãy để ta tự tay xử quyết Diệp Thanh Vân đi.” Tuy nói hắn là đệ tử của mình, nhưng Diệp Thanh Vân bây giờ đã bị Hỏa Vân Tà Thần đoạt xá, chiếm cứ thân thể của đệ tử mình là Diệp Thanh Vân.
Giống như là Hỏa Vân Tà Thần đã tự tay giết chết đệ tử của mình Diệp Thanh Vân vậy.
Bất kể thế nào, Tử Vi chân nhân thân là sư phụ của Diệp Thanh Vân, đều có trách nhiệm và nghĩa vụ thay đồ đệ của mình báo thù rửa hận.
“Đối với yêu cầu này của ngươi, ta chỉ có thể nói là sẽ cố gắng hết sức.” Tần An Lan cũng không lập tức đáp ứng yêu cầu của Tử Vi chân nhân.
Nếu có thể, hắn ngược lại lại hy vọng Tử Vi chân nhân có thể tự tay giết chết Diệp Thanh Vân.
Hẳn là nếu có sư phụ của Diệp Thanh Vân là Tử Vi chân nhân tự mình ra tay diệt sát Diệp Thanh Vân.
Thu hoạch của Tần An Lan hắn sẽ càng lớn hơn...
Tại một dãy núi kéo dài mấy vạn dặm, cây cối tươi tốt, nhìn không thấy điểm cuối.
Nơi đây vốn hoàn toàn yên tĩnh, nhưng vì sự xuất hiện của một bóng người, sự yên tĩnh xung quanh đã bị phá vỡ.
Chỉ thấy một đạo tinh quang loé lên.
Thân ảnh Diệp Thanh Vân nhanh chóng rơi xuống từ giữa hư không.
'Rầm' một tiếng, làm bắn lên bụi đất.
Diệp Thanh Vân phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Hắn chống đỡ thân thể, lảo đảo đứng dậy.
Tuy nói vừa rồi đã trốn thoát khỏi tay thuộc hạ của Tần An Lan.
Nhưng cú ra tay toàn lực của cường giả cấp bậc Thánh Chủ Tần Canh Tân kia, mặc dù có kim quang của Không gian thần phù bảo hộ, hắn cũng không phải hoàn toàn bình yên vô sự.
Đối phương thế nhưng là đại năng đỉnh cấp bậc Thánh Chủ, lực lượng cường đại, trực tiếp chấn vỡ toàn bộ Hư Không xung quanh.
Ngay cả ngũ tạng lục phủ của Diệp Thanh Vân cũng bị thương tích trí mạng.
Nếu không phải thể chất của Diệp Thanh Vân khác hẳn người thường, chỉ sợ ngay khoảnh khắc đó đã bị đánh đến hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh.
Vừa nghĩ tới việc mình đã dùng Không gian thần phù, cả trái tim Diệp Thanh Vân không ngừng rỉ máu.
Viên Không gian thần phù này chính là lúc trước khi hắn tránh né sự truy đuổi của Tần An Lan, chạy đến Mê Vụ Quỷ Lâm, đã vô tình lấy được một kiện trân bảo hiếm thấy.
Hắn vốn còn định dùng viên Không gian thần phù này xem như át chủ bài lớn nhất của mình.
Biết đâu vào thời điểm mấu chốt nhất, nó còn có thể phát huy tác dụng không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng không ngờ rằng, lần này vì để chạy thoát.
Trong tình thế bất đắc dĩ, đành phải sử dụng viên Không gian thần phù này.
“Tần An Lan đáng chết, mối nhục hôm nay, ngày khác ta, Diệp Thanh Vân, nhất định sẽ bắt ngươi trả lại gấp nghìn lần, vạn lần.” “Đến lúc đó, nhất định phải khiến ngươi và Thẩm Như Tuyết, con tiện nhân điên cuồng kia, phải trả một cái giá thê thảm đau đớn.” Diệp Thanh Vân hận trong lòng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong ánh mắt tràn đầy sự ngoan độc chưa từng có.
Hắn quét mắt nhìn tình hình xung quanh.
Tuy nói dãy núi nơi đây tương đối kín đáo, lại cách Mê Vụ Quỷ Lâm không biết bao xa.
Khẳng định đã thoát khỏi ma trảo của đám người Tần An Lan.
Nhưng nội tâm Diệp Thanh Vân vẫn có một loại trực giác.
Tiếp tục ở lại nơi này cũng không an toàn.
Hắn nhất định phải tìm một nơi tuyệt đối yên tĩnh, một nơi mà Tần An Lan không tìm tới được, để nghỉ ngơi lấy lại sức, chữa lành thương thế...
Mà lúc này, một tin tức cũng nhanh chóng lan truyền, khiến rất nhiều thế lực của Thiên Viêm Đế Quốc trở nên khiếp sợ.
Đại đệ tử Diệp Thanh Vân của Thiên Kình thư viện, vậy mà lại bị Hỏa Vân Tà Thần đoạt xá.
Hỏa Vân Tà Thần vào mấy vạn năm trước, uy danh hiển hách, giết người như ngóe, đã từng giết không biết bao nhiêu tu sĩ chính đạo.
Lúc trước Trấn Quốc Thần hầu phủ, vì để đối phó với ma tu này, cũng không tiếc huy động mấy vị đại năng cấp bậc Thánh Chủ, mới ngăn chặn được Hỏa Vân Tà Thần.
Trong trận chiến đó lúc trước, Hỏa Vân Tà Thần bị cường giả của Trấn Quốc Thần hầu phủ triệt để trấn áp, đánh cho hôi phi yên diệt.
Vốn tưởng rằng đối phương đã sớm bị đánh chết hoàn toàn, Tuyệt đối không ngờ rằng, qua mấy vạn năm thời gian, đối phương vậy mà vẫn còn sống.
Đồng thời còn đoạt xá thành công đệ tử của Thiên Kình thư viện.
Chuyện này, nói ra đúng là có mấy phần quỷ dị đáng suy ngẫm.
Nhưng có rất nhiều người của các thế lực làm chứng.
Thế tử Tần An Lan của Trấn Quốc Thần hầu phủ cũng ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận