Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn
Chương 62: Diệp Thanh Vân đỉnh đầu xanh mơn mởn
Chương 62: Diệp Thanh Vân đỉnh đầu xanh mơn mởn
“Liễu Như Tuyết càng mượt mà hơn.” Nói đến đây, Tần An Lan đưa tay ra, lặng lẽ vuốt ve gương mặt tuyệt đẹp kia của Liễu Như Tuyết.
“Ngươi đâu biết được, Liễu Như Yên vẫn thường gọi tên ngươi, những lúc như vậy, bản thế tử sẽ ‘thưởng’ cho nàng một bạt tai.” “Còn về phần Liễu Như Tuyết, trong lòng nàng vốn chẳng hề có ngươi, chỉ có niềm vui sướng tiêu dao khi ở cùng bản thế tử.” Lời nói của Tần An Lan đầy khiêu khích, hắn nhìn Diệp Thanh Vân với vẻ mặt chọc tức.
Đương nhiên.
Lời hắn nói, cũng không phải là đang nói dối lừa gạt Diệp Thanh Vân.
Bất kể là Liễu Như Tuyết hay là Liễu Như Yên, hai người rơi vào tay Tần An Lan, đã một thời gian rất lâu rồi.
Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau, sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng hiểu cả.
Giết người Tru tâm.
Cái này hoàn toàn chính là giết người Tru tâm a.
Đám đệ tử Thiên Kình Thư Viện xung quanh chỉ cảm thấy đại sư huynh Diệp Thanh Vân nhà mình, đỉnh đầu một mảnh xanh mơn mởn.
“Hỗn đản, ngươi tên khốn kiếp đáng chết này.” “Không giết ngươi tên cẩu tặc kia, ta Diệp Thanh Vân thề không làm người.” Diệp Thanh Vân đầy lòng phẫn nộ, sắc mặt đỏ bừng lên.
Đôi mắt kia giăng đầy tơ máu.
Dưới sự phẫn nộ, con ngươi đều sắp lồi ra khỏi tròng.
Hắn chỉ cảm thấy, khí huyết trong người không ngừng cuộn trào.
Cổ họng cảm thấy vị tanh ngọt.
Phụt!
Phụt!
Lửa giận trong lòng khó mà áp chế.
Thêm nữa vốn đã bị Liễu Như Tuyết đánh lén, bản thân bị trọng thương. Khó mà chống đỡ nổi.
Máu tươi trong người điên cuồng phun ra không ngừng.
Chỉ trong một hơi thở, hắn đã phun máu tươi đầy đất, vô cùng thê thảm.
Theo tiếng phun máu đó, tinh khí thần của Diệp Thanh Vân cũng nhanh chóng suy sụp.
Gương mặt vốn anh tuấn kia, dưới sự vặn vẹo cực độ, đã biến dạng.
Vô cùng nhục nhã!
Đối với Diệp Thanh Vân mà nói, đơn giản chính là sự nhục nhã lớn chưa từng có.
Ánh mắt nhìn về phía Tần An Lan lần nữa, đều tràn đầy phẫn hận và sát cơ xưa nay chưa từng có.
Trong lòng hắn cũng đang âm thầm thề.
Trên đuổi tận Bích Lạc, dưới đến tận Hoàng Tuyền.
Chỉ cần hắn Diệp Thanh Vân còn một hơi thở, tuyệt đối phải cùng Tần An Lan huyết chiến đến cùng.
Tần An Lan bày ra màn kịch này, tự nhiên không phải âm thầm lặng lẽ diễn.
Lúc đến, cũng đã sớm thông báo cho tất cả tu sĩ xung quanh, đến đây vây xem.
Bởi vậy, Nơi đây ngoài Diệp Thanh Vân, các đệ tử Thiên Kình Học Viện hắn mang tới, và các cường giả Trấn Quốc Thần Hầu phủ do Tần An Lan mang tới, xung quanh còn xuất hiện lượng lớn quần chúng ăn dưa.
Có tấm biển hiệu Trấn Quốc Thần Hầu phủ ở đây, bọn họ tự nhiên không sợ bị ám sát, chết oan chết uổng khi đang ăn dưa.
Mà theo lời nói này của Tần An Lan vừa thốt ra, giống như một quả bom nặng ký, hung hăng ném vào giữa đám người.
Cũng làm đám người xung quanh dấy lên sóng to gió lớn.
Có người không đành lòng, phẫn hận không thôi.
Cũng không biết, đối phương đang phẫn hận điều gì.
Có lẽ phẫn hận, vì sao Tào tặc không phải là ta.
Có người thì lại âm thầm giơ ngón tay cái với Tần An Lan.
Không hổ là thế tử Trấn Quốc Thần Hầu, chơi thật là hoa mỹ.
“Đậu đen rau muống, không ngờ tới đây ăn dưa, lại hóng được nhiều tin tức động trời như vậy, chẳng khác nào được nghe miễn phí hàng loạt tin bom tấn thế này.” “Thế tử điện hạ bản lĩnh cao minh, hay là ngài mở lớp đi, ta muốn đi tham quan quan sát, dù là quỳ nghe, cũng cam tâm tình nguyện.” “Nếu như thế tử điện hạ có thể làm mẫu tại chỗ một chút cái thủ đoạn cao siêu bậc đó, chúng ta nguyện quỳ dưới chân thế tử điện hạ.” “Điểm chú ý của các ngươi có vấn đề phải không? Hành động lần này của thế tử điện hạ chính là đang cho Diệp Thanh Vân đội nón xanh, đơn giản là một đỉnh đại thảo nguyên xanh mượt.” “Nón xanh cái gì, Liễu Như Yên kia vốn là nữ nhân của thế tử điện hạ, Liễu Như Tuyết cũng không có bất kỳ quan hệ gì với Diệp Thanh Vân, hoàn toàn chỉ là Diệp Thanh Vân đơn phương tình nguyện mà thôi.”
Người xung quanh nghị luận ầm ĩ, châu đầu ghé tai.
Tiếng chửi rủa vang lên không dứt bên tai.
Đều đang dùng đủ mọi cách châm chọc Diệp Thanh Vân.
Nghe đến đó, Diệp Thanh Vân vốn đã trọng thương khó trụ vững, lại một lần nữa phun ra một ngụm máu lớn.
“Keng! Nữ chính Liễu Như Tuyết trọng thương Khí Vận Chi Tử Diệp Thanh Vân, hành vi của ký chủ phù hợp với hành vi của nhân vật phản diện, ký chủ nhận được 20.000 điểm nhân vật phản diện.” “Keng! Ký chủ khiến Khí Vận Chi Tử Diệp Thanh Vân bị trọng thương cả thể xác lẫn tinh thần, ký chủ nhận được 10.000 điểm nhân vật phản diện.” “Keng! Khí Vận Chi Tử Diệp Thanh Vân thanh danh tổn hại, biến thành trò cười, ký chủ nhận được 10.000 điểm nhân vật phản diện.” Tiếng nhắc nhở liên tiếp không ngừng của hệ thống vang lên trong đầu Tần An Lan.
Tần An Lan hài lòng gật nhẹ đầu.
Lúc này mới chỉ là món khai vị.
Tiết mục đặc sắc thật sự vẫn còn ở phía sau.
“Người của Thiên Kình Thư Viện các ngươi, lại dám không chút kiêng dè tàn sát người của Trấn Quốc Thần Hầu phủ ta, bây giờ bị bản thế tử bắt quả tang, còn có gì để nói nữa.” “Ta không cần biết các ngươi là bị ai sai khiến, bản thế tử niệm tình Thượng Thương có đức hiếu sinh, nguyện ý cho các ngươi một cơ hội, người bỏ vũ khí xuống sẽ được miễn tử.” Vừa dứt lời, không đợi đám đệ tử Thiên Kình Thư Viện này có bất kỳ phản ứng nào, Tần An Lan đã không chút do dự ra lệnh: “Đã các ngươi ngu xuẩn mất khôn, vậy cũng đừng trách bản thế tử ra tay vô tình.” “Giết hết cho ta, một tên cũng không để lại!”
Nhận được mệnh lệnh, một đám cường giả Trấn Quốc Thần Hầu phủ xung quanh liền xông thẳng vào giữa đám đệ tử Thiên Kình Thư Viện, triển khai tàn sát.
Ngay cả Liễu Như Tuyết, vì tiếp tục lấy lòng Tần An Lan, cũng gia nhập vào đội ngũ chiến đấu.
Nhiều đệ tử Thiên Kình Thư Viện chưa kịp phản ứng, liền bị tàn sát thảm thương, tổn thất nặng nề.
“Giết người!” “Chạy mau, mau trốn đi.” Trong lòng các đệ tử Thiên Kình Thư Viện tràn đầy khủng hoảng, lo sợ và bất lực.
Một số người còn muốn dựa vào địa thế chống cự.
Bọn họ sao là đối thủ của cường giả Trấn Quốc Thần Hầu phủ.
Chỉ một lần đối mặt, liền bị đánh cho hài cốt không còn.
Bọn họ làm gì từng thấy qua cảnh tượng máu tanh như thế này.
Giống như cừu non đợi làm thịt, chỉ có thể mặc cho cường giả Trấn Quốc Thần Hầu phủ chém giết.
Trên mặt đất, máu chảy thành sông.
Tay chân cụt lìa, khắp nơi đều có.
Nơi đây sắp biến thành một Tu La Địa Ngục.
Đám đông quần chúng ăn dưa đang quan chiến ở bên cạnh, cũng bị cảnh tượng này dọa cho không nhẹ.
Một số người nhát gan đã sớm quay đầu đi, không đành lòng nhìn thẳng.
“Cường giả Trấn Quốc Thần Hầu phủ ra tay, khó tránh khỏi có chút quá tàn nhẫn đi.” “Tàn nhẫn chỗ nào? Những người này tùy tiện công kích Trấn Quốc Thần Hầu phủ, không biết đã giết bao nhiêu người, bây giờ bị giết, cũng là quả báo của bọn họ.” “Chỉ một đám đệ tử Thiên Kình Thư Viện, sao lại có gan làm loạn như vậy, dám đối nghịch với Trấn Quốc Thần Hầu phủ? Trong đó khẳng định còn có kẻ chủ mưu đứng sau.” “Ngươi nói là, Tả tướng và Đại hoàng tử điện hạ, âm thầm sai khiến bọn họ?” “Suỵt, lời này không thể nói bừa, sơ sẩy một chút là mất đầu như chơi.”
“Liễu Như Tuyết càng mượt mà hơn.” Nói đến đây, Tần An Lan đưa tay ra, lặng lẽ vuốt ve gương mặt tuyệt đẹp kia của Liễu Như Tuyết.
“Ngươi đâu biết được, Liễu Như Yên vẫn thường gọi tên ngươi, những lúc như vậy, bản thế tử sẽ ‘thưởng’ cho nàng một bạt tai.” “Còn về phần Liễu Như Tuyết, trong lòng nàng vốn chẳng hề có ngươi, chỉ có niềm vui sướng tiêu dao khi ở cùng bản thế tử.” Lời nói của Tần An Lan đầy khiêu khích, hắn nhìn Diệp Thanh Vân với vẻ mặt chọc tức.
Đương nhiên.
Lời hắn nói, cũng không phải là đang nói dối lừa gạt Diệp Thanh Vân.
Bất kể là Liễu Như Tuyết hay là Liễu Như Yên, hai người rơi vào tay Tần An Lan, đã một thời gian rất lâu rồi.
Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau, sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng hiểu cả.
Giết người Tru tâm.
Cái này hoàn toàn chính là giết người Tru tâm a.
Đám đệ tử Thiên Kình Thư Viện xung quanh chỉ cảm thấy đại sư huynh Diệp Thanh Vân nhà mình, đỉnh đầu một mảnh xanh mơn mởn.
“Hỗn đản, ngươi tên khốn kiếp đáng chết này.” “Không giết ngươi tên cẩu tặc kia, ta Diệp Thanh Vân thề không làm người.” Diệp Thanh Vân đầy lòng phẫn nộ, sắc mặt đỏ bừng lên.
Đôi mắt kia giăng đầy tơ máu.
Dưới sự phẫn nộ, con ngươi đều sắp lồi ra khỏi tròng.
Hắn chỉ cảm thấy, khí huyết trong người không ngừng cuộn trào.
Cổ họng cảm thấy vị tanh ngọt.
Phụt!
Phụt!
Lửa giận trong lòng khó mà áp chế.
Thêm nữa vốn đã bị Liễu Như Tuyết đánh lén, bản thân bị trọng thương. Khó mà chống đỡ nổi.
Máu tươi trong người điên cuồng phun ra không ngừng.
Chỉ trong một hơi thở, hắn đã phun máu tươi đầy đất, vô cùng thê thảm.
Theo tiếng phun máu đó, tinh khí thần của Diệp Thanh Vân cũng nhanh chóng suy sụp.
Gương mặt vốn anh tuấn kia, dưới sự vặn vẹo cực độ, đã biến dạng.
Vô cùng nhục nhã!
Đối với Diệp Thanh Vân mà nói, đơn giản chính là sự nhục nhã lớn chưa từng có.
Ánh mắt nhìn về phía Tần An Lan lần nữa, đều tràn đầy phẫn hận và sát cơ xưa nay chưa từng có.
Trong lòng hắn cũng đang âm thầm thề.
Trên đuổi tận Bích Lạc, dưới đến tận Hoàng Tuyền.
Chỉ cần hắn Diệp Thanh Vân còn một hơi thở, tuyệt đối phải cùng Tần An Lan huyết chiến đến cùng.
Tần An Lan bày ra màn kịch này, tự nhiên không phải âm thầm lặng lẽ diễn.
Lúc đến, cũng đã sớm thông báo cho tất cả tu sĩ xung quanh, đến đây vây xem.
Bởi vậy, Nơi đây ngoài Diệp Thanh Vân, các đệ tử Thiên Kình Học Viện hắn mang tới, và các cường giả Trấn Quốc Thần Hầu phủ do Tần An Lan mang tới, xung quanh còn xuất hiện lượng lớn quần chúng ăn dưa.
Có tấm biển hiệu Trấn Quốc Thần Hầu phủ ở đây, bọn họ tự nhiên không sợ bị ám sát, chết oan chết uổng khi đang ăn dưa.
Mà theo lời nói này của Tần An Lan vừa thốt ra, giống như một quả bom nặng ký, hung hăng ném vào giữa đám người.
Cũng làm đám người xung quanh dấy lên sóng to gió lớn.
Có người không đành lòng, phẫn hận không thôi.
Cũng không biết, đối phương đang phẫn hận điều gì.
Có lẽ phẫn hận, vì sao Tào tặc không phải là ta.
Có người thì lại âm thầm giơ ngón tay cái với Tần An Lan.
Không hổ là thế tử Trấn Quốc Thần Hầu, chơi thật là hoa mỹ.
“Đậu đen rau muống, không ngờ tới đây ăn dưa, lại hóng được nhiều tin tức động trời như vậy, chẳng khác nào được nghe miễn phí hàng loạt tin bom tấn thế này.” “Thế tử điện hạ bản lĩnh cao minh, hay là ngài mở lớp đi, ta muốn đi tham quan quan sát, dù là quỳ nghe, cũng cam tâm tình nguyện.” “Nếu như thế tử điện hạ có thể làm mẫu tại chỗ một chút cái thủ đoạn cao siêu bậc đó, chúng ta nguyện quỳ dưới chân thế tử điện hạ.” “Điểm chú ý của các ngươi có vấn đề phải không? Hành động lần này của thế tử điện hạ chính là đang cho Diệp Thanh Vân đội nón xanh, đơn giản là một đỉnh đại thảo nguyên xanh mượt.” “Nón xanh cái gì, Liễu Như Yên kia vốn là nữ nhân của thế tử điện hạ, Liễu Như Tuyết cũng không có bất kỳ quan hệ gì với Diệp Thanh Vân, hoàn toàn chỉ là Diệp Thanh Vân đơn phương tình nguyện mà thôi.”
Người xung quanh nghị luận ầm ĩ, châu đầu ghé tai.
Tiếng chửi rủa vang lên không dứt bên tai.
Đều đang dùng đủ mọi cách châm chọc Diệp Thanh Vân.
Nghe đến đó, Diệp Thanh Vân vốn đã trọng thương khó trụ vững, lại một lần nữa phun ra một ngụm máu lớn.
“Keng! Nữ chính Liễu Như Tuyết trọng thương Khí Vận Chi Tử Diệp Thanh Vân, hành vi của ký chủ phù hợp với hành vi của nhân vật phản diện, ký chủ nhận được 20.000 điểm nhân vật phản diện.” “Keng! Ký chủ khiến Khí Vận Chi Tử Diệp Thanh Vân bị trọng thương cả thể xác lẫn tinh thần, ký chủ nhận được 10.000 điểm nhân vật phản diện.” “Keng! Khí Vận Chi Tử Diệp Thanh Vân thanh danh tổn hại, biến thành trò cười, ký chủ nhận được 10.000 điểm nhân vật phản diện.” Tiếng nhắc nhở liên tiếp không ngừng của hệ thống vang lên trong đầu Tần An Lan.
Tần An Lan hài lòng gật nhẹ đầu.
Lúc này mới chỉ là món khai vị.
Tiết mục đặc sắc thật sự vẫn còn ở phía sau.
“Người của Thiên Kình Thư Viện các ngươi, lại dám không chút kiêng dè tàn sát người của Trấn Quốc Thần Hầu phủ ta, bây giờ bị bản thế tử bắt quả tang, còn có gì để nói nữa.” “Ta không cần biết các ngươi là bị ai sai khiến, bản thế tử niệm tình Thượng Thương có đức hiếu sinh, nguyện ý cho các ngươi một cơ hội, người bỏ vũ khí xuống sẽ được miễn tử.” Vừa dứt lời, không đợi đám đệ tử Thiên Kình Thư Viện này có bất kỳ phản ứng nào, Tần An Lan đã không chút do dự ra lệnh: “Đã các ngươi ngu xuẩn mất khôn, vậy cũng đừng trách bản thế tử ra tay vô tình.” “Giết hết cho ta, một tên cũng không để lại!”
Nhận được mệnh lệnh, một đám cường giả Trấn Quốc Thần Hầu phủ xung quanh liền xông thẳng vào giữa đám đệ tử Thiên Kình Thư Viện, triển khai tàn sát.
Ngay cả Liễu Như Tuyết, vì tiếp tục lấy lòng Tần An Lan, cũng gia nhập vào đội ngũ chiến đấu.
Nhiều đệ tử Thiên Kình Thư Viện chưa kịp phản ứng, liền bị tàn sát thảm thương, tổn thất nặng nề.
“Giết người!” “Chạy mau, mau trốn đi.” Trong lòng các đệ tử Thiên Kình Thư Viện tràn đầy khủng hoảng, lo sợ và bất lực.
Một số người còn muốn dựa vào địa thế chống cự.
Bọn họ sao là đối thủ của cường giả Trấn Quốc Thần Hầu phủ.
Chỉ một lần đối mặt, liền bị đánh cho hài cốt không còn.
Bọn họ làm gì từng thấy qua cảnh tượng máu tanh như thế này.
Giống như cừu non đợi làm thịt, chỉ có thể mặc cho cường giả Trấn Quốc Thần Hầu phủ chém giết.
Trên mặt đất, máu chảy thành sông.
Tay chân cụt lìa, khắp nơi đều có.
Nơi đây sắp biến thành một Tu La Địa Ngục.
Đám đông quần chúng ăn dưa đang quan chiến ở bên cạnh, cũng bị cảnh tượng này dọa cho không nhẹ.
Một số người nhát gan đã sớm quay đầu đi, không đành lòng nhìn thẳng.
“Cường giả Trấn Quốc Thần Hầu phủ ra tay, khó tránh khỏi có chút quá tàn nhẫn đi.” “Tàn nhẫn chỗ nào? Những người này tùy tiện công kích Trấn Quốc Thần Hầu phủ, không biết đã giết bao nhiêu người, bây giờ bị giết, cũng là quả báo của bọn họ.” “Chỉ một đám đệ tử Thiên Kình Thư Viện, sao lại có gan làm loạn như vậy, dám đối nghịch với Trấn Quốc Thần Hầu phủ? Trong đó khẳng định còn có kẻ chủ mưu đứng sau.” “Ngươi nói là, Tả tướng và Đại hoàng tử điện hạ, âm thầm sai khiến bọn họ?” “Suỵt, lời này không thể nói bừa, sơ sẩy một chút là mất đầu như chơi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận