Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn

Chương 38: Liễu Như Tuyết thị tẩm, ma tu tung tích

Chương 38: Liễu Như Tuyết thị tẩm, tung tích ma tu
La Phong bưng chén rượu, rất cung kính mời Tần An Lan một ly rượu.
“Đa tạ ơn tri ngộ của Thần Hầu thế tử, nếu như Thần Hầu thế tử ngày sau có bất kỳ nhu cầu, ta La Phong nguyện ý xông pha khói lửa, sẽ không tiếc.”
Tất cả mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Lời nói này của La Phong mặc dù nói uyển chuyển, nhưng cũng là đang biểu đạt ý tứ của hắn.
Nguyện ý vì Tần An Lan làm trâu làm ngựa.
La Phong vô luận là thực lực, hay là thân thế, cũng không tệ.
Nếu đã chủ động đưa tới cửa.
Tần An Lan cũng không để ý, nhận lấy một con chó săn như vậy.
Nhận lấy chén rượu La Phong đưa tới, Tần An Lan uống một hơi cạn sạch.
Sau đó cười nhạt một tiếng nói: “Bất quá là việc rất nhỏ thôi, La Huynh không cần để ý. Mau dậy đi.”
“Đa tạ Thần Hầu thế tử thưởng thức.” La Phong hớn hở ra mặt.
Lời nói này của Tần An Lan, chẳng khác nào biến tướng chấp nhận hắn, vị tiểu đệ này.
Sau này có Tần An Lan vị Thần Hầu thế tử này chiếu cố, hắn La Phong không chỉ có thể hoành hành không sợ ở Thiên Kình Thư Viện.
Mà nhìn khắp toàn bộ Thiên Viêm Đế Quốc, cũng không có người dám đắc tội chính mình.
Kiếm lợi lớn.
Bám vào được Tần An Lan vị Thần Hầu thế tử này, cả người hắn La Phong, đã sướng đến tê người.
“Thần Hầu thế tử có thể quang lâm Thiên Kình Thư Viện ta, chính là vinh hạnh của Thiên Kình Thư Viện ta.” “Nếu là Thần Hầu thế tử không chê, lão phu kính Thần Hầu thế tử một chén.”
Ở đây tất cả trưởng lão, cùng đệ tử đích truyền của Thiên Kình Thư Viện, cũng không phải người ngu xuẩn.
Về phương diện đạo lý đối nhân xử thế này, bọn hắn tự nhiên nắm vững.
Vì muốn đập mông ngựa Tần An Lan, họ nhao nhao tiến lên mời rượu Tần An Lan.
Cùng lúc đó, còn thầm khó chịu với La Phong.
Ai bảo cái tên Mã Thí Tinh này lại dẫn đầu đập mông ngựa Tần An Lan, trở thành chó săn của Tần An Lan.
Bọn hắn ngày bình thường, tại sao lại không nhìn ra.
Vị kia vốn luôn tỏ ra ghê gớm, coi trời bằng vung, không coi ai ra gì.
Công phu nịnh nọt, thế mà lại tu luyện được đến mức lô hỏa thuần thanh như vậy.
Mới bao lâu đâu, chỉ vừa mới gặp mặt.
Liền đập được mông ngựa của Tần An Lan vị Thần Hầu thế tử này.
Thậm chí còn có cơ hội, cùng Tần An Lan xưng huynh gọi đệ.
Nội tâm đám người, một phen ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị.
Làm viện trưởng Thiên Kình Thư Viện, Tả tướng đem hết thảy thu vào đáy mắt.
Hắn vốn đa mưu túc trí, bụng dạ cực sâu.
Bề ngoài, vẫn giữ bộ dáng cười ha hả.
Thậm chí còn vì chuyện của Diệp Thanh Vân mà tại chỗ nhận lỗi với Tần An Lan.
Không ai biết, vị Tả tướng đại nhân này trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì?
Không ai biết, giờ này khắc này, đối phương đến tột cùng có tâm tư ra sao.
Cho dù là Đại hoàng tử điện hạ đương triều Hiên Viên Hùng Bá, cũng không hề tỏ vẻ ta đây.
Ngược lại còn chủ động mời rượu Tần An Lan, vị biểu đệ này.
Trong ngôn hành cử chỉ, dường như còn có ý lôi kéo Tần An Lan.
Ngay cả Đại hoàng tử điện hạ cùng Tả tướng đều đang lôi kéo Tần An Lan, đám trưởng lão Thiên Kình Thư Viện càng thêm ra sức, điên cuồng đập mông ngựa Tần An Lan vị Thần Hầu thế tử này.
Chỉ hy vọng vị Thần Hầu thế tử này có thể ghi nhớ bọn hắn trong lòng.
Nếu có thể dìu dắt bọn hắn một hai, bọn hắn liền có thể hoàn toàn bay lên.
Một trận yến hội sau khi kết thúc, Tần An Lan liền dẫn Liễu Như Tuyết quay trở về Trấn Quốc Thần hầu phủ.......
Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Bên trong Tẩm Cung của Tần An Lan.
“Thay quần áo đi.” Tần An Lan đặt ánh mắt lên người Liễu Như Tuyết, giọng bình thản nói.
Liễu Như Tuyết cắn chặt hàm răng.
Nàng hết sức rõ ràng, tiếp theo mình phải đối mặt với cái gì.
Đứng ở trước mặt nàng chính là kẻ đã hủy diệt toàn bộ Liễu gia, giết phụ mẫu của nàng, là tử địch không đội trời chung với hắn.
Nhưng hôm nay.
Nàng còn phải ủy khúc cầu toàn đi hầu hạ Tần An Lan.
Ngay tại thời điểm Liễu Như Tuyết có ý định cự tuyệt, thậm chí nghiến răng, dự định lập tức xuất thủ, cùng Tần An Lan đồng quy vu tận, Trong đầu nàng không khỏi hiện lên lời dạy bảo ân cần của Đại hoàng tử điện hạ.
Đó là câu chuyện về Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật đầy quyết tâm.
Việt Vương Câu Tiễn thân là vương giả, vào thời điểm nước mất nhà tan, không chỉ không hề từ bỏ, thậm chí còn cam tâm chịu khuất thân trước kẻ thù.
Cho dù là dâng cả vương hậu của mình cho kẻ thù.
Cho dù là gặp phải khó khăn lớn hơn nữa, đều không hề từ bỏ.
Để khích lệ chính mình, Việt Vương Câu Tiễn đã nằm gai nếm mật, ghi khắc sứ mệnh.
Cuối cùng.
3000 càng Giáp có thể nuốt Ngô.
Việt Vương Câu Tiễn đã thành công hủy diệt nước Ngô, báo thù rửa hận.
So với những hi sinh mà Việt Vương Câu Tiễn đã làm, nàng Liễu Như Tuyết bây giờ chỉ cần hi sinh bộ thân thể trước mắt này thôi, lại có gì khó đâu.
Liễu Như Tuyết cắn răng, thay Tần An Lan cởi áo nới dây lưng.
Sau đó tự mình cởi áo, mặt không đổi sắc, im lặng nằm trên giường.
Chỉ có một hàng lệ trong không tự chủ được chảy xuống.
Đại biểu cho việc Liễu Như Tuyết lúc này đang phải trải qua những gì.
“Keng! Hành vi của kí chủ phù hợp với hành vi nhân vật phản diện, kí chủ thu hoạch được 100.000 điểm nhân vật phản diện, 200 điểm khí vận.” Không hổ là nữ chính.
Đợt thu hoạch này, quả thực là thân tâm vui sướng.
Về phần Liễu Như Tuyết, căn bản không phải thật lòng thần phục mình.
Dù hắn Tần An Lan có được thân thể của Liễu Như Tuyết, cũng không chiếm được trái tim của đối phương.
Tần An Lan tỏ rõ.
Chính mình chỉ hứng thú với tấm thân đồng trinh trắng như tuyết kia.
Còn về trái tim của Liễu Như Tuyết.
Hắn cũng không phải tên cuồng ma ăn thịt người, muốn trái tim của đối phương thì có ích lợi gì.......
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Trong đại điện.
Một nữ tử đang nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Tần An Lan, Nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại, quốc sắc thiên hương.
Thân hình dung mạo, so với Liễu Như Tuyết mà nói, cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Khí thế cường đại tỏa ra từ người nàng càng không phải là Liễu Như Tuyết có thể sánh ngang.
Nữ tử này không phải ai khác, chính là các chủ Minh Nguyệt Các, Minh Nguyệt.
Là các chủ Minh Nguyệt Các, một cường giả đường đường cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong.
Thân phận của Minh Nguyệt cũng tương đương với thủ lĩnh của thế lực hạng hai.
Nhìn khắp toàn bộ Thiên Viêm Đế Quốc, nàng đều có thân phận địa vị không tầm thường.
Nhưng lúc này giờ phút này, ở trước mặt Tần An Lan, lại giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, một mực ôn nhu hầu hạ Tần An Lan.
Trong lòng Minh Nguyệt, cũng đã sớm xem Tần An Lan là chủ nhân của mình.
Nàng thấy, việc phụng dưỡng chủ quân vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nghĩa bất dung từ.
“Phái người tiếp tục giám sát Diệp Thanh Vân, ngoài ra, người của Minh Nguyệt Các hãy nghĩ cách thâm nhập vào Thiên Kình Thư Viện cùng các phủ đệ lớn.” “Bất quá phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được để Đại hoàng tử phát giác, càng không được để Tả tướng phát hiện bất kỳ manh mối nào.” “Minh bạch.” Nghe Tần An Lan phân phó, vẻ mặt ôn nhu của Minh Nguyệt cũng trở nên nghiêm túc.
Nàng cúi đầu, rất cung kính gật đầu đáp ứng.
Tần An Lan hài lòng khẽ gật đầu.
Một mỹ nhân cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong như vậy, lại da trắng xinh đẹp, khí chất xuất chúng, ở trước mặt mình lại tất cung tất kính, tuỳ ý mình sai khiến.
Cảm giác khống chế quyền lực vô thượng như thế, quả nhiên khiến người ta say mê khôn tả.
“Đúng rồi, Kinh Thành gần đây có đại sự gì xảy ra không?” Tần An Lan đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cũng không quay đầu lại mà hỏi một tiếng.
Thế lực Minh Nguyệt Các trải rộng toàn bộ Thiên Viêm Đế Quốc.
Nhất là ở khu vực phụ cận Kinh Thành, có rất nhiều nhãn tuyến.
Bởi vậy.
Bất kỳ gió thổi cỏ lay nào ở Kinh Thành đều nằm trong phạm vi giám sát của Minh Nguyệt Các.
Suy tư một lát, Minh Nguyệt nhẹ giọng đáp: “Hồi bẩm chủ nhân, thời gian gần đây, có một vị ma tu đã xông vào Kinh Thành.” “Bởi vì đối phương hành tung cực kỳ kín đáo, xuất quỷ nhập thần, mặc dù bị nhiều thế lực phát giác, nhưng vẫn không bắt được tung tích của đối phương.”
Ma tu?
Nghe được hai chữ này, Tần An Lan nhíu mày.
Một độc kế lập tức lóe lên trong đầu.
Quay đầu nhìn về phía Minh Nguyệt, hắn phân phó: “Lập tức bắt người này lại, bản thế tử có đại dụng.” “Minh bạch.” Minh Nguyệt trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Phảng phất trong mắt nàng, việc bắt một ma tu hoàn toàn chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Thật đáng thương cho vị ma tu cường giả này, vừa mới lẻn vào Kinh Thành, còn chưa trêu chọc đến Tần An Lan.
Ngay cả mặt Tần An Lan còn chưa nhìn thấy.
Vận mệnh của hắn cứ như vậy bị Tần An Lan dễ như trở bàn tay quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận