Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn
Chương 35 thu phục tiểu phản phái một viên
Chương 35: Thu phục một tiểu phản phái
“Sao có thể như vậy được, thực lực của hắn tại sao lại mạnh đến thế.” Diệp Thanh Vân nghiến chặt răng, dùng hết sức lực toàn thân, rất khó khăn mới ngẩng đầu lên được.
Đập vào mắt chính là vị nam tử trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng, vẻ mặt phong khinh vân đạm, coi vạn vật như chó rơm kia.
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự không cam lòng và tuyệt vọng.
Quá mạnh.
Mạnh mẽ đến mức khiến Diệp Thanh Vân không có chút cơ hội phản kháng nào.
Trang bức sao?
Tần An Lan cũng không có thói quen trang bức đánh mặt.
Nhưng biết làm sao được, Diệp Thanh Vân đã dựng sẵn sân khấu cho mình rồi.
Nếu không ra tay, e rằng sẽ uổng phí một mảnh dụng tâm lương khổ của Diệp Thanh Vân.
Trên gương mặt tỏ vẻ không quan tâm kia của Tần An Lan cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Không cần nghĩ nhiều, chẳng bao lâu nữa, toàn bộ Thiên Kình Học Viện, thậm chí nhìn rộng ra cả Thiên Viêm Đế Quốc, mọi người đều sẽ biết được.
Diệp Thanh Vân lấy yếu thắng mạnh, một chiêu đánh lui đệ tử đích truyền của Thiên Kình Học Viện là La Phong.
Kết quả lại bị Tần An Lan, chỉ dùng một luồng khí thế, liền trấn áp trên mặt đất không thể động đậy.
Nếu dựa theo kịch bản của nhân vật chính, chắc chắn là hắn, Tần An Lan, dưới sự kích thích từ phép khích tướng của Diệp Thanh Vân.
Sẽ vì vậy mà xuống sân, cùng Diệp Thanh Vân đại chiến một trận.
Chưa nói đến nguyên chủ chỉ có cảnh giới Phong Hoàng sơ kỳ.
Mặc dù so với Diệp Thanh Vân, tên nhãi cảnh giới Tử Phủ sơ kỳ yếu nhớt này mà nói.
Thế nhưng chênh lệch lại là trọn vẹn một đại cảnh giới.
Cũng đừng quên, Diệp Thanh Vân là ai.
Là khí vận chi tử, hắn am hiểu nhất chính là lấy yếu thắng mạnh, tuyệt địa phản kích.
Thêm nữa đối phương còn có chiếc nhẫn lão gia gia.
Muốn đánh bại nguyên chủ, cũng không phải là chuyện khó khăn.
Đáng tiếc, hắn, Tần An Lan, lại không cầm kịch bản nhân vật phản diện bình thường.
Là người sở hữu thiên mệnh trùm phản diện hệ thống, Tần An Lan thế nhưng lại bỏ qua nhân vật chính quang hoàn.
Chiêu trò đó của Diệp Thanh Vân, đặt lên người Tần An Lan, tự nhiên có chút không thích hợp.
Tần An Lan đứng chắp tay, vẫn giữ dáng vẻ phong khinh vân đạm như cũ.
Như thể việc trấn áp Diệp Thanh Vân chỉ như dẫm phải một con sâu kiến không đáng kể.
Diệp Thanh Vân mặt mũi đầy chật vật, bị Tần An Lan áp chế gắt gao.
Trên khuôn mặt tái nhợt đó viết đầy lửa giận vô tận và sự không cam lòng ngập tràn.
Bị áp chế đến mức toát mồ hôi lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nhưng lại không thể làm gì khác.
Đúng lúc này, với tư cách là viện trưởng Thiên Kình Học Viện, cũng là Tả tướng đại nhân đương triều, cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.
“Không hổ là thế tử của Trấn Quốc Thần Hầu, quả nhiên là thiên kiêu kiệt xuất nhất của Thiên Viêm Đế Quốc ta.” “Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, hiền chất quả thật đã làm rạng danh cha ngươi.” Trong lúc nói chuyện, Tả tướng không khỏi dùng khóe mắt liếc qua Diệp Thanh Vân.
Chỉ là một Liễu Như Tuyết, hy sinh thì cũng đã hy sinh rồi.
Tả tướng cũng không để tâm.
Nhưng đối với Diệp Thanh Vân, vị hậu bối trẻ tuổi thiên tư trác tuyệt lại cơ trí lanh lợi này, Tả tướng vẫn khá là tán thưởng.
Chỉ tiếc là người này hoàn toàn không biết biến báo.
Thật không biết rằng, cứng quá dễ gãy.
Quá mức ngang ngược càn rỡ sẽ bị xã hội dạy dỗ.
“Tả tướng đại nhân thật sự quá khen rồi, chút bản lĩnh này của ta, Tần An Lan, ở trước mặt cường giả chân chính như Tả tướng đại nhân đây, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.” Tần An Lan cười nhạt một tiếng, ngoài miệng không hề tỏ ra bất kỳ vẻ kiêu ngạo tự mãn nào.
Vẫn giữ dáng vẻ phong khinh vân đạm, không chút rung động.
Trong lời nói dường như còn mang lại cho người khác thiện cảm ấm áp như gió xuân.
Đối với loại người như Diệp Thanh Vân, kẻ chỉ biết giương nanh múa vuốt, cuồng vọng tự đại mà lại không có bao nhiêu bản lĩnh, thì thủ đoạn và tính cách mà Tần An Lan thể hiện ra hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Ngay cả Tả tướng cũng không khỏi đánh giá Tần An Lan cao hơn vài phần.
Trấn Quốc Thần Hầu phủ lại xuất hiện một nhân vật như Tần An Lan, đối với Thiên Viêm Đế Quốc mà nói, cũng không biết cuối cùng là phúc hay họa.
Tần An Lan lại không đổi sắc mặt, liếc nhìn Diệp Thanh Vân một cái.
Muốn đối phó loại khí vận chi tử thích trang bức đánh mặt như Diệp Thanh Vân, chỉ cần nắm chắc át chủ bài của Diệp Thanh Vân, đối phương sẽ không làm gì được.
Mà át chủ bài lớn nhất của Diệp Thanh Vân không phải là Tả tướng, mà chính là vị cường giả bí ẩn trong chiếc nhẫn của hắn.
Chỉ cần vị cường giả kia không ra tay, Thì chỉ bằng một Diệp Thanh Vân nhỏ bé, căn bản không cách nào nhảy nhót trước mặt Tần An Lan được.
Tần An Lan là thế tử của Trấn Quốc Thần Hầu phủ, dù đến Thiên Kình Học Viện, bên cạnh cũng không thể nào không có người hộ đạo.
Trưởng lão Trấn Quốc Thần Hầu phủ, đại năng đỉnh cấp bậc Thánh Chủ hậu kỳ Tần Tự Tại, chính là đang đi theo bên cạnh Tần An Lan.
Tần An Lan vừa rồi cũng đã truyền âm thông báo cho Tần Tự Tại.
Bảo đối phương thoáng lộ ra một tia khí tức cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ.
Cũng đủ để chấn nhiếp vị cường giả tàn hồn trong chiếc nhẫn của Diệp Thanh Vân.
Không có sự trợ giúp của vị cường giả tàn hồn kia, sự việc quả thật diễn ra đúng như Tần An Lan đã lường trước.
Hắn dễ dàng đem vị khí vận chi tử Diệp Thanh Vân này đè xuống đất mà ma sát.
Lúc này Diệp Thanh Vân, vẫn còn đang mộng bức, chưa kịp phản ứng.
Vì sao trợ thủ đắc lực nhất của mình, vị lão gia gia kia, vào lúc mình gặp nguy hiểm, không những không ra tay cứu giúp, mà thậm chí còn bặt vô âm tín.
Như thể trước nay chưa từng xuất hiện vậy.
Phát giác được vẻ mộng bức trong mắt Diệp Thanh Vân, Tần An Lan trong lòng lại cười lạnh liên tục.
Thật sự cho rằng chiếc nhẫn lão gia gia là vạn năng, sẽ giúp đỡ ngươi vô điều kiện sao?
Trên thực tế, vị cường giả trong chiếc nhẫn của Diệp Thanh Vân, hoàn toàn không thật tâm thật lòng muốn giúp đỡ Diệp Thanh Vân.
Thậm chí ở hậu kỳ kịch bản, còn suýt chút nữa giết chết Diệp Thanh Vân.
Đương nhiên, đó là chuyện về sau.
“Đều tại La Phong ta vô năng, không giải quyết được cái phiền phức Diệp Thanh Vân này, còn làm hại Thần Hầu thế tử phải tự mình ra tay, xin Thần Hầu thế tử giáng tội.” Thấy Diệp Thanh Vân bị áp chế hoàn toàn, La Phong tiến lên phía trước, mặt đầy áy náy chắp tay với Tần An Lan.
Vốn còn muốn mượn Diệp Thanh Vân làm ván cầu này để dựa vào Tần An Lan, gốc đại thụ che trời này, trở thành chó săn của Tần An Lan.
Kết quả ngược lại thì hay rồi.
Không dọn dẹp được Diệp Thanh Vân, ngược lại còn khiến hắn, La Phong, trở thành trò cười.
Đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Hắn, La Phong, mất mặt ê chề.
Tần An Lan vẫn không chút rung động, cười nhạt một tiếng nói:
“La huynh đệ cũng không cần quá để tâm, việc này dù sao cũng do Tần An Lan ta gây ra.” “La huynh đệ có thể đứng ra giúp Tần An Lan ta đã là rất tốt rồi, đâu nào dám tiếp tục làm phiền ngươi nữa.” “Đa tạ thế tử điện hạ khoan hồng độ lượng, chỉ là hai chữ huynh đệ, La Phong vạn lần không dám trèo cao.”
Hai chữ “huynh đệ” vừa thốt ra từ miệng Tần An Lan, khiến La Phong kích động đến mức cúi rạp đầu xuống đất, chỉ thiếu nước trực tiếp quỳ xuống dập đầu Tần An Lan.
Tuyệt đối không ngờ vị Thần Hầu thế tử này lại có lòng dạ rộng lớn như vậy, đối xử với mọi người hòa nhã đến thế.
Thân là Thần Hầu thế tử, một nhân vật cao cao tại thượng, nhưng lại chưa bao giờ tỏ vẻ ta đây trước mặt những tiểu nhân vật như bọn họ.
La Phong khiêu chiến Diệp Thanh Vân thất bại, vốn đã trở thành trò cười ở Thiên Kình Học Viện.
Nhưng khi Tần An Lan nói ra hai chữ huynh đệ, thì trong toàn bộ Thiên Kình Học Viện, sau này còn ai dám chế giễu hắn, La Phong nữa, Đừng quên, ngay cả thế tử của Trấn Quốc Thần Hầu cũng gọi hắn là huynh đệ.
Ai lại dám có nửa điểm bất kính đối với La Phong hắn?
La Phong vô cùng rõ ràng, đây là Tần An Lan cố ý tạo bậc thang cho mình xuống, giúp hắn lấy lại thể diện, khiến người khác không dám coi thường mình.
Điều này cũng khiến La Phong càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng.
Nhất định phải ôm lấy cái đùi Tần An Lan này.
La Phong trong kịch bản của Diệp Thanh Vân cũng được xem là một vị tiểu phản phái.
Hắn sở hữu Lôi Đình Chiến Thể, thiên tư trác tuyệt.
Gia tộc hắn thuộc về, La gia, cũng là đại tộc thế gia hạng nhất ở Thiên Viêm Đế Quốc.
Ở trên triều đình cũng nắm giữ quyền lực nhất định.
Cho nên trong kịch bản, bất luận là La Phong hay La gia của hắn, đều bị khí vận chi tử Diệp Thanh Vân tiêu diệt, trở thành đá kê chân cho Diệp Thanh Vân.
Nhưng La Phong và La gia, ở giai đoạn sơ kỳ thậm chí là trung kỳ của kịch bản, đều sở hữu sức ảnh hưởng cực lớn.
Được xem là tiểu phản phái, boss nhỏ trong kịch bản của Diệp Thanh Vân.
Mà bây giờ, Tần An Lan chỉ với vài ba câu đã khiến vị tiểu phản phái này vui lòng phục tùng, cam tâm tình nguyện đầu nhập dưới trướng hắn.
“Sao có thể như vậy được, thực lực của hắn tại sao lại mạnh đến thế.” Diệp Thanh Vân nghiến chặt răng, dùng hết sức lực toàn thân, rất khó khăn mới ngẩng đầu lên được.
Đập vào mắt chính là vị nam tử trẻ tuổi phong độ nhẹ nhàng, vẻ mặt phong khinh vân đạm, coi vạn vật như chó rơm kia.
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự không cam lòng và tuyệt vọng.
Quá mạnh.
Mạnh mẽ đến mức khiến Diệp Thanh Vân không có chút cơ hội phản kháng nào.
Trang bức sao?
Tần An Lan cũng không có thói quen trang bức đánh mặt.
Nhưng biết làm sao được, Diệp Thanh Vân đã dựng sẵn sân khấu cho mình rồi.
Nếu không ra tay, e rằng sẽ uổng phí một mảnh dụng tâm lương khổ của Diệp Thanh Vân.
Trên gương mặt tỏ vẻ không quan tâm kia của Tần An Lan cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Không cần nghĩ nhiều, chẳng bao lâu nữa, toàn bộ Thiên Kình Học Viện, thậm chí nhìn rộng ra cả Thiên Viêm Đế Quốc, mọi người đều sẽ biết được.
Diệp Thanh Vân lấy yếu thắng mạnh, một chiêu đánh lui đệ tử đích truyền của Thiên Kình Học Viện là La Phong.
Kết quả lại bị Tần An Lan, chỉ dùng một luồng khí thế, liền trấn áp trên mặt đất không thể động đậy.
Nếu dựa theo kịch bản của nhân vật chính, chắc chắn là hắn, Tần An Lan, dưới sự kích thích từ phép khích tướng của Diệp Thanh Vân.
Sẽ vì vậy mà xuống sân, cùng Diệp Thanh Vân đại chiến một trận.
Chưa nói đến nguyên chủ chỉ có cảnh giới Phong Hoàng sơ kỳ.
Mặc dù so với Diệp Thanh Vân, tên nhãi cảnh giới Tử Phủ sơ kỳ yếu nhớt này mà nói.
Thế nhưng chênh lệch lại là trọn vẹn một đại cảnh giới.
Cũng đừng quên, Diệp Thanh Vân là ai.
Là khí vận chi tử, hắn am hiểu nhất chính là lấy yếu thắng mạnh, tuyệt địa phản kích.
Thêm nữa đối phương còn có chiếc nhẫn lão gia gia.
Muốn đánh bại nguyên chủ, cũng không phải là chuyện khó khăn.
Đáng tiếc, hắn, Tần An Lan, lại không cầm kịch bản nhân vật phản diện bình thường.
Là người sở hữu thiên mệnh trùm phản diện hệ thống, Tần An Lan thế nhưng lại bỏ qua nhân vật chính quang hoàn.
Chiêu trò đó của Diệp Thanh Vân, đặt lên người Tần An Lan, tự nhiên có chút không thích hợp.
Tần An Lan đứng chắp tay, vẫn giữ dáng vẻ phong khinh vân đạm như cũ.
Như thể việc trấn áp Diệp Thanh Vân chỉ như dẫm phải một con sâu kiến không đáng kể.
Diệp Thanh Vân mặt mũi đầy chật vật, bị Tần An Lan áp chế gắt gao.
Trên khuôn mặt tái nhợt đó viết đầy lửa giận vô tận và sự không cam lòng ngập tràn.
Bị áp chế đến mức toát mồ hôi lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nhưng lại không thể làm gì khác.
Đúng lúc này, với tư cách là viện trưởng Thiên Kình Học Viện, cũng là Tả tướng đại nhân đương triều, cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.
“Không hổ là thế tử của Trấn Quốc Thần Hầu, quả nhiên là thiên kiêu kiệt xuất nhất của Thiên Viêm Đế Quốc ta.” “Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, hiền chất quả thật đã làm rạng danh cha ngươi.” Trong lúc nói chuyện, Tả tướng không khỏi dùng khóe mắt liếc qua Diệp Thanh Vân.
Chỉ là một Liễu Như Tuyết, hy sinh thì cũng đã hy sinh rồi.
Tả tướng cũng không để tâm.
Nhưng đối với Diệp Thanh Vân, vị hậu bối trẻ tuổi thiên tư trác tuyệt lại cơ trí lanh lợi này, Tả tướng vẫn khá là tán thưởng.
Chỉ tiếc là người này hoàn toàn không biết biến báo.
Thật không biết rằng, cứng quá dễ gãy.
Quá mức ngang ngược càn rỡ sẽ bị xã hội dạy dỗ.
“Tả tướng đại nhân thật sự quá khen rồi, chút bản lĩnh này của ta, Tần An Lan, ở trước mặt cường giả chân chính như Tả tướng đại nhân đây, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.” Tần An Lan cười nhạt một tiếng, ngoài miệng không hề tỏ ra bất kỳ vẻ kiêu ngạo tự mãn nào.
Vẫn giữ dáng vẻ phong khinh vân đạm, không chút rung động.
Trong lời nói dường như còn mang lại cho người khác thiện cảm ấm áp như gió xuân.
Đối với loại người như Diệp Thanh Vân, kẻ chỉ biết giương nanh múa vuốt, cuồng vọng tự đại mà lại không có bao nhiêu bản lĩnh, thì thủ đoạn và tính cách mà Tần An Lan thể hiện ra hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Ngay cả Tả tướng cũng không khỏi đánh giá Tần An Lan cao hơn vài phần.
Trấn Quốc Thần Hầu phủ lại xuất hiện một nhân vật như Tần An Lan, đối với Thiên Viêm Đế Quốc mà nói, cũng không biết cuối cùng là phúc hay họa.
Tần An Lan lại không đổi sắc mặt, liếc nhìn Diệp Thanh Vân một cái.
Muốn đối phó loại khí vận chi tử thích trang bức đánh mặt như Diệp Thanh Vân, chỉ cần nắm chắc át chủ bài của Diệp Thanh Vân, đối phương sẽ không làm gì được.
Mà át chủ bài lớn nhất của Diệp Thanh Vân không phải là Tả tướng, mà chính là vị cường giả bí ẩn trong chiếc nhẫn của hắn.
Chỉ cần vị cường giả kia không ra tay, Thì chỉ bằng một Diệp Thanh Vân nhỏ bé, căn bản không cách nào nhảy nhót trước mặt Tần An Lan được.
Tần An Lan là thế tử của Trấn Quốc Thần Hầu phủ, dù đến Thiên Kình Học Viện, bên cạnh cũng không thể nào không có người hộ đạo.
Trưởng lão Trấn Quốc Thần Hầu phủ, đại năng đỉnh cấp bậc Thánh Chủ hậu kỳ Tần Tự Tại, chính là đang đi theo bên cạnh Tần An Lan.
Tần An Lan vừa rồi cũng đã truyền âm thông báo cho Tần Tự Tại.
Bảo đối phương thoáng lộ ra một tia khí tức cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ.
Cũng đủ để chấn nhiếp vị cường giả tàn hồn trong chiếc nhẫn của Diệp Thanh Vân.
Không có sự trợ giúp của vị cường giả tàn hồn kia, sự việc quả thật diễn ra đúng như Tần An Lan đã lường trước.
Hắn dễ dàng đem vị khí vận chi tử Diệp Thanh Vân này đè xuống đất mà ma sát.
Lúc này Diệp Thanh Vân, vẫn còn đang mộng bức, chưa kịp phản ứng.
Vì sao trợ thủ đắc lực nhất của mình, vị lão gia gia kia, vào lúc mình gặp nguy hiểm, không những không ra tay cứu giúp, mà thậm chí còn bặt vô âm tín.
Như thể trước nay chưa từng xuất hiện vậy.
Phát giác được vẻ mộng bức trong mắt Diệp Thanh Vân, Tần An Lan trong lòng lại cười lạnh liên tục.
Thật sự cho rằng chiếc nhẫn lão gia gia là vạn năng, sẽ giúp đỡ ngươi vô điều kiện sao?
Trên thực tế, vị cường giả trong chiếc nhẫn của Diệp Thanh Vân, hoàn toàn không thật tâm thật lòng muốn giúp đỡ Diệp Thanh Vân.
Thậm chí ở hậu kỳ kịch bản, còn suýt chút nữa giết chết Diệp Thanh Vân.
Đương nhiên, đó là chuyện về sau.
“Đều tại La Phong ta vô năng, không giải quyết được cái phiền phức Diệp Thanh Vân này, còn làm hại Thần Hầu thế tử phải tự mình ra tay, xin Thần Hầu thế tử giáng tội.” Thấy Diệp Thanh Vân bị áp chế hoàn toàn, La Phong tiến lên phía trước, mặt đầy áy náy chắp tay với Tần An Lan.
Vốn còn muốn mượn Diệp Thanh Vân làm ván cầu này để dựa vào Tần An Lan, gốc đại thụ che trời này, trở thành chó săn của Tần An Lan.
Kết quả ngược lại thì hay rồi.
Không dọn dẹp được Diệp Thanh Vân, ngược lại còn khiến hắn, La Phong, trở thành trò cười.
Đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Hắn, La Phong, mất mặt ê chề.
Tần An Lan vẫn không chút rung động, cười nhạt một tiếng nói:
“La huynh đệ cũng không cần quá để tâm, việc này dù sao cũng do Tần An Lan ta gây ra.” “La huynh đệ có thể đứng ra giúp Tần An Lan ta đã là rất tốt rồi, đâu nào dám tiếp tục làm phiền ngươi nữa.” “Đa tạ thế tử điện hạ khoan hồng độ lượng, chỉ là hai chữ huynh đệ, La Phong vạn lần không dám trèo cao.”
Hai chữ “huynh đệ” vừa thốt ra từ miệng Tần An Lan, khiến La Phong kích động đến mức cúi rạp đầu xuống đất, chỉ thiếu nước trực tiếp quỳ xuống dập đầu Tần An Lan.
Tuyệt đối không ngờ vị Thần Hầu thế tử này lại có lòng dạ rộng lớn như vậy, đối xử với mọi người hòa nhã đến thế.
Thân là Thần Hầu thế tử, một nhân vật cao cao tại thượng, nhưng lại chưa bao giờ tỏ vẻ ta đây trước mặt những tiểu nhân vật như bọn họ.
La Phong khiêu chiến Diệp Thanh Vân thất bại, vốn đã trở thành trò cười ở Thiên Kình Học Viện.
Nhưng khi Tần An Lan nói ra hai chữ huynh đệ, thì trong toàn bộ Thiên Kình Học Viện, sau này còn ai dám chế giễu hắn, La Phong nữa, Đừng quên, ngay cả thế tử của Trấn Quốc Thần Hầu cũng gọi hắn là huynh đệ.
Ai lại dám có nửa điểm bất kính đối với La Phong hắn?
La Phong vô cùng rõ ràng, đây là Tần An Lan cố ý tạo bậc thang cho mình xuống, giúp hắn lấy lại thể diện, khiến người khác không dám coi thường mình.
Điều này cũng khiến La Phong càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng.
Nhất định phải ôm lấy cái đùi Tần An Lan này.
La Phong trong kịch bản của Diệp Thanh Vân cũng được xem là một vị tiểu phản phái.
Hắn sở hữu Lôi Đình Chiến Thể, thiên tư trác tuyệt.
Gia tộc hắn thuộc về, La gia, cũng là đại tộc thế gia hạng nhất ở Thiên Viêm Đế Quốc.
Ở trên triều đình cũng nắm giữ quyền lực nhất định.
Cho nên trong kịch bản, bất luận là La Phong hay La gia của hắn, đều bị khí vận chi tử Diệp Thanh Vân tiêu diệt, trở thành đá kê chân cho Diệp Thanh Vân.
Nhưng La Phong và La gia, ở giai đoạn sơ kỳ thậm chí là trung kỳ của kịch bản, đều sở hữu sức ảnh hưởng cực lớn.
Được xem là tiểu phản phái, boss nhỏ trong kịch bản của Diệp Thanh Vân.
Mà bây giờ, Tần An Lan chỉ với vài ba câu đã khiến vị tiểu phản phái này vui lòng phục tùng, cam tâm tình nguyện đầu nhập dưới trướng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận