Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn
Chương 156: Long Hổ Sơn Thiên Sư truyền nhân
Chương 156: Truyền nhân Thiên Sư Long Hổ Sơn
Một vệt nắng mặt trời chiếu rọi, tắm gội lên người Tần An Lan.
Ánh vàng lấp lánh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Được ánh nắng tắm gội, Tần An Lan trông như Thần Minh vậy.
Nhìn thấy người Thẩm gia đã bắt đầu hành động, rất nhiều tử đệ Thẩm gia đã vội vã chạy về phía Tử Vong Chi Thành.
Tần An Lan bất động như núi, không hề rung động, nét mặt cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Tử Vong Chi Thành sở dĩ được gọi là Tử Vong Chi Thành, cũng là bởi vì một khi bí cảnh Tử Vong Chi Cốc mở ra, thì sẽ đại biểu cho sát phạt và tử vong, người chết ở bên trong nhiều vô số kể.
Các tu sĩ tiến vào bí cảnh Tử Vong Chi Cốc, e rằng sẽ có một nửa số người bỏ mạng tại đây, thậm chí con số này còn có thể nhiều hơn.
Đúng lúc này, Thẩm Uyển Nhi cùng Thái Thượng Đại Trưởng Lão Thẩm gia vội vã chạy tới.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tần An Lan, họ không dám có chút hành động càn rỡ nào, mà cung kính chào hỏi Tần An Lan.
Thẩm Uyển Nhi thì càng mang dáng vẻ nhu thuận, đi tới đứng sau lưng Tần An Lan.
Là thị nữ của Tần An Lan, Thẩm Uyển Nhi không lúc nào quên bổn phận của chính mình.
Hầu hạ Tần An Lan cho tốt mới là việc mà Thẩm Uyển Nhi cần làm lúc này.
Thái Thượng Đại Trưởng Lão Thẩm gia, khi đối mặt với Tần An Lan, càng thêm kinh sợ.
Nhất là vì tên tử đệ bất hiếu Thẩm Vấn Thiên của Thẩm gia đã âm thầm đánh lén Tần An Lan, vị Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu này, suýt chút nữa đã liên lụy cả Thẩm gia.
Tuy nói Tần An Lan khoan hồng độ lượng, không tính toán quá nhiều với Thẩm gia.
Nhưng nghĩ lại chuyện này, vẫn khiến Thái Thượng Đại Trưởng Lão Thẩm gia thấy lạnh hết sống lưng, có cảm giác run lẩy bẩy.
Nhất là khi biết được lại có ma đầu đoạt xá Thẩm Vấn Thiên, mượn thân thể của Thẩm Vấn Thiên, dùng danh nghĩa người Thẩm gia để đối phó Tần An Lan, càng khiến Thái Thượng Đại Trưởng Lão Thẩm gia thêm phát điên.
Cũng không biết là tên gia hỏa đáng đâm ngàn đao nào lại hại Thẩm gia bọn hắn như vậy.
Nếu để người Thẩm gia phát hiện ra, nhất định phải lột da róc xương, chém đối phương thành muôn mảnh.
“Thẩm Trưởng Lão không cần quá câu nệ, chắc hẳn Uyển Nhi đã kể lại chuyện của Thẩm Vấn Thiên cho ngươi nghe rồi chứ.” Đương nhiên, điều Tần An Lan nói đến không phải là chuyện Thẩm Vấn Thiên bị người đoạt xá.
Mà là một chuyện khác.
Thẩm Vấn Thiên vẫn chưa chết, mà là thông qua một số biện pháp đặc thù, lại một lần nữa đoạt xá trùng sinh.
“Chuyện này, Uyển Nhi đã nói cho lão phu rồi.” “Tuyệt đối không ngờ tới, ma đầu kia lại còn có thủ đoạn kỳ diệu như vậy, thế mà vẫn bình an vô sự.” “Xin Thần Hầu Thế tử yên tâm, một khi tìm được tung tích của ma đầu kia, Thẩm gia ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào, tiêu diệt hắn, trả lại cho Thần Hầu Thế tử một cái công đạo.” Thái Thượng Đại Trưởng Lão Thẩm gia cam đoan với vẻ mặt đầy lời thề son sắt.
Tần An Lan khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Trông cậy vào người Thẩm gia đi đối phó Thẩm Vấn Thiên, đương nhiên là có chút không thực tế.
Tần An Lan cũng không ngại để người của Thẩm gia làm bia đỡ đạn, đi quyết đấu sinh tử với Thẩm Vấn Thiên...
Tử Vong Chi Thành.
Khi bí cảnh Tử Vong Chi Cốc sắp mở ra, vô số thế lực, rất nhiều thiên chi kiêu tử, vô số cường giả, đều ùn ùn kéo tới Tử Vong Chi Thành.
Nhất thời, Tử Vong Chi Thành rộng lớn như vậy đã trở nên đông nghịt người.
Từng tòa phi hành pháo đài, từng luồng khí tức khủng bố mà thần bí, tất cả đều xuất hiện ở nơi này.
Tất cả các tửu lâu lớn ở Tử Vong Chi Thành cũng bị người của các đại thế lực bao trọn toàn bộ.
Rất nhiều con em thế gia, rất nhiều tử đệ tông môn, đều tụ tập bên trong các tửu lâu lớn.
Còn về phần những tán tu bình thường không quyền không thế kia, chỉ có thể lưu lạc đầu đường, thậm chí có người còn bị chặn ở ngoài thành, không cách nào đi vào được.
Trên bầu trời, đột nhiên truyền đến một luồng đạo âm xa xăm.
Vô số dị tượng bay vút lên không trung, khiến bầu trời lúc sáng lúc tối.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, sấm sét đen kịt rền vang.
Từng đạo thiên phạt thần lôi giáng xuống, dường như muốn chém toàn bộ Tử Vong Chi Thành thành bột phấn.
Một tòa phi hành pháo đài to lớn hiện ra từ giữa hư không.
Tòa phi hành pháo đài này, bề ngoài trông bình thường không có gì lạ, nhưng bên trong lại ẩn chứa càn khôn.
Bên trong pháo đài, mấy ngàn người đang tụ tập san sát.
Những người này toàn bộ đều là thiên chi kiêu tử danh chấn một thời, cùng một số cường giả thực lực không tầm thường.
Một vị công tử trẻ tuổi, thân mặc đạo bào, dáng vẻ uy vũ bất phàm, đang ngồi ở trên chủ vị.
Hắn với vẻ mặt lạnh nhạt đang thưởng thức màn ca múa trước mắt, do khoảng mười nữ tử nhan sắc tuyệt hảo, thân mặc cung trang, vừa múa vừa hát trình diễn.
Hắn có dung mạo tuyệt mỹ, chỉ ngồi yên ở đó, cũng toát ra mấy phần uy nghiêm của bậc `không giận tự uy`.
Trong ánh mắt lại ẩn chứa một luồng túc sát chi khí.
Giống như bầu trời đầy sao, mang đến cho người ta cảm giác thâm bất khả trắc.
Đông đảo tu sĩ phía dưới thấy vậy, rối rít kinh hô.
“Là truyền nhân Thiên Sư đương đại của Long Hổ Sơn, Trương Mạc Phàm Trương Thiên Sư! Truyền thuyết người này là Thiên Sư đời thứ nhất của Long Hổ Sơn chuyển thế, giơ tay có thể vận chuyển tinh thần, nắm giữ thiên phạt thần lôi. Bây giờ mới chỉ năm mươi tuổi mà đã là cường giả cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ!”
Năm mươi tuổi, đối với phàm phu tục tử mà nói, cũng được coi là bậc trung lão niên.
Nhưng đối với những tu sĩ có thọ nguyên ngàn năm, vạn năm này mà nói, năm mươi tuổi cùng lắm chỉ được gọi là thanh thiếu niên.
Độ tuổi như vậy, chính là thời kỳ thanh xuân đẹp đẽ, tràn đầy sức sống.
Trương Mạc Phàm bây giờ mới chỉ độ bốn năm mươi tuổi đã sở hữu cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ, hoàn toàn chính xác có thể nói là một vị thiên chi kiêu tử, một nhân vật tầm cỡ yêu nghiệt.
Nghe thấy tiếng huyên náo, tiếng kinh hô từ phía dưới, biết tất cả đều là đang lớn tiếng tán thưởng mình.
Trương Mạc Phàm vẫn không hề rung động, trên mặt không lộ ra nửa điểm biến hóa biểu cảm.
Mà liếc nhìn lão giả bên cạnh, bình thản nói: “Hai người kia đã tới chưa?”
Lão giả đứng bên cạnh Trương Mạc Phàm có khí tức cực kỳ khủng bố, chính là một vị cường giả đỉnh cấp cảnh giới Thánh Chủ sơ kỳ.
Nhưng bởi vì Tử Vong Chi Thành chịu sự áp chế của Thiên Đạo.
Nên cảnh giới của lão giả đã bị áp chế xuống cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong.
Nghe vậy, lão giả cau mày, trầm giọng nói: “Hai người kia tạm thời chưa tới đây, nhưng chuyện vị Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu kia đột phá đến Thần Hoàng hậu kỳ đã là mười phần chắc chín.” “Ngoài ra vừa nhận được mật báo, vị thiếu chủ Nam Cung bộ tộc kia cũng đã đột phá đến cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ, chỉ còn cách Thần Hoàng trung kỳ một bước nữa thôi.” Nghe đến đây, sắc mặt Trương Mạc Phàm nhanh chóng trở nên âm trầm.
Việc thực lực Nam Cung Thanh Mộc có tăng lên, hắn căn bản không hề để vào mắt.
Cho dù đối phương tăng lên đến cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ thì đã sao.
Dựa vào át chủ bài của mình, muốn đánh bại đối phương vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ có Tần An Lan, vị Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu này.
Đây mới là mối họa lớn trong lòng Trương Mạc Phàm.
Long Hổ Sơn là quốc giáo đệ nhất của Thiên Viêm Đế Quốc, tại toàn bộ Thiên Viêm Đế Quốc đều được hưởng địa vị siêu nhiên.
Mỗi một vị đế vương của Thiên Viêm Đế Quốc đều cực kỳ tôn trọng Long Hổ Sơn.
Bởi vậy Long Hổ Sơn cũng gắn bó chặt chẽ với Hiên Viên Hoàng Tộc, trở thành phái bảo hoàng kiên định.
Một vệt nắng mặt trời chiếu rọi, tắm gội lên người Tần An Lan.
Ánh vàng lấp lánh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Được ánh nắng tắm gội, Tần An Lan trông như Thần Minh vậy.
Nhìn thấy người Thẩm gia đã bắt đầu hành động, rất nhiều tử đệ Thẩm gia đã vội vã chạy về phía Tử Vong Chi Thành.
Tần An Lan bất động như núi, không hề rung động, nét mặt cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Tử Vong Chi Thành sở dĩ được gọi là Tử Vong Chi Thành, cũng là bởi vì một khi bí cảnh Tử Vong Chi Cốc mở ra, thì sẽ đại biểu cho sát phạt và tử vong, người chết ở bên trong nhiều vô số kể.
Các tu sĩ tiến vào bí cảnh Tử Vong Chi Cốc, e rằng sẽ có một nửa số người bỏ mạng tại đây, thậm chí con số này còn có thể nhiều hơn.
Đúng lúc này, Thẩm Uyển Nhi cùng Thái Thượng Đại Trưởng Lão Thẩm gia vội vã chạy tới.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tần An Lan, họ không dám có chút hành động càn rỡ nào, mà cung kính chào hỏi Tần An Lan.
Thẩm Uyển Nhi thì càng mang dáng vẻ nhu thuận, đi tới đứng sau lưng Tần An Lan.
Là thị nữ của Tần An Lan, Thẩm Uyển Nhi không lúc nào quên bổn phận của chính mình.
Hầu hạ Tần An Lan cho tốt mới là việc mà Thẩm Uyển Nhi cần làm lúc này.
Thái Thượng Đại Trưởng Lão Thẩm gia, khi đối mặt với Tần An Lan, càng thêm kinh sợ.
Nhất là vì tên tử đệ bất hiếu Thẩm Vấn Thiên của Thẩm gia đã âm thầm đánh lén Tần An Lan, vị Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu này, suýt chút nữa đã liên lụy cả Thẩm gia.
Tuy nói Tần An Lan khoan hồng độ lượng, không tính toán quá nhiều với Thẩm gia.
Nhưng nghĩ lại chuyện này, vẫn khiến Thái Thượng Đại Trưởng Lão Thẩm gia thấy lạnh hết sống lưng, có cảm giác run lẩy bẩy.
Nhất là khi biết được lại có ma đầu đoạt xá Thẩm Vấn Thiên, mượn thân thể của Thẩm Vấn Thiên, dùng danh nghĩa người Thẩm gia để đối phó Tần An Lan, càng khiến Thái Thượng Đại Trưởng Lão Thẩm gia thêm phát điên.
Cũng không biết là tên gia hỏa đáng đâm ngàn đao nào lại hại Thẩm gia bọn hắn như vậy.
Nếu để người Thẩm gia phát hiện ra, nhất định phải lột da róc xương, chém đối phương thành muôn mảnh.
“Thẩm Trưởng Lão không cần quá câu nệ, chắc hẳn Uyển Nhi đã kể lại chuyện của Thẩm Vấn Thiên cho ngươi nghe rồi chứ.” Đương nhiên, điều Tần An Lan nói đến không phải là chuyện Thẩm Vấn Thiên bị người đoạt xá.
Mà là một chuyện khác.
Thẩm Vấn Thiên vẫn chưa chết, mà là thông qua một số biện pháp đặc thù, lại một lần nữa đoạt xá trùng sinh.
“Chuyện này, Uyển Nhi đã nói cho lão phu rồi.” “Tuyệt đối không ngờ tới, ma đầu kia lại còn có thủ đoạn kỳ diệu như vậy, thế mà vẫn bình an vô sự.” “Xin Thần Hầu Thế tử yên tâm, một khi tìm được tung tích của ma đầu kia, Thẩm gia ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào, tiêu diệt hắn, trả lại cho Thần Hầu Thế tử một cái công đạo.” Thái Thượng Đại Trưởng Lão Thẩm gia cam đoan với vẻ mặt đầy lời thề son sắt.
Tần An Lan khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Trông cậy vào người Thẩm gia đi đối phó Thẩm Vấn Thiên, đương nhiên là có chút không thực tế.
Tần An Lan cũng không ngại để người của Thẩm gia làm bia đỡ đạn, đi quyết đấu sinh tử với Thẩm Vấn Thiên...
Tử Vong Chi Thành.
Khi bí cảnh Tử Vong Chi Cốc sắp mở ra, vô số thế lực, rất nhiều thiên chi kiêu tử, vô số cường giả, đều ùn ùn kéo tới Tử Vong Chi Thành.
Nhất thời, Tử Vong Chi Thành rộng lớn như vậy đã trở nên đông nghịt người.
Từng tòa phi hành pháo đài, từng luồng khí tức khủng bố mà thần bí, tất cả đều xuất hiện ở nơi này.
Tất cả các tửu lâu lớn ở Tử Vong Chi Thành cũng bị người của các đại thế lực bao trọn toàn bộ.
Rất nhiều con em thế gia, rất nhiều tử đệ tông môn, đều tụ tập bên trong các tửu lâu lớn.
Còn về phần những tán tu bình thường không quyền không thế kia, chỉ có thể lưu lạc đầu đường, thậm chí có người còn bị chặn ở ngoài thành, không cách nào đi vào được.
Trên bầu trời, đột nhiên truyền đến một luồng đạo âm xa xăm.
Vô số dị tượng bay vút lên không trung, khiến bầu trời lúc sáng lúc tối.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, sấm sét đen kịt rền vang.
Từng đạo thiên phạt thần lôi giáng xuống, dường như muốn chém toàn bộ Tử Vong Chi Thành thành bột phấn.
Một tòa phi hành pháo đài to lớn hiện ra từ giữa hư không.
Tòa phi hành pháo đài này, bề ngoài trông bình thường không có gì lạ, nhưng bên trong lại ẩn chứa càn khôn.
Bên trong pháo đài, mấy ngàn người đang tụ tập san sát.
Những người này toàn bộ đều là thiên chi kiêu tử danh chấn một thời, cùng một số cường giả thực lực không tầm thường.
Một vị công tử trẻ tuổi, thân mặc đạo bào, dáng vẻ uy vũ bất phàm, đang ngồi ở trên chủ vị.
Hắn với vẻ mặt lạnh nhạt đang thưởng thức màn ca múa trước mắt, do khoảng mười nữ tử nhan sắc tuyệt hảo, thân mặc cung trang, vừa múa vừa hát trình diễn.
Hắn có dung mạo tuyệt mỹ, chỉ ngồi yên ở đó, cũng toát ra mấy phần uy nghiêm của bậc `không giận tự uy`.
Trong ánh mắt lại ẩn chứa một luồng túc sát chi khí.
Giống như bầu trời đầy sao, mang đến cho người ta cảm giác thâm bất khả trắc.
Đông đảo tu sĩ phía dưới thấy vậy, rối rít kinh hô.
“Là truyền nhân Thiên Sư đương đại của Long Hổ Sơn, Trương Mạc Phàm Trương Thiên Sư! Truyền thuyết người này là Thiên Sư đời thứ nhất của Long Hổ Sơn chuyển thế, giơ tay có thể vận chuyển tinh thần, nắm giữ thiên phạt thần lôi. Bây giờ mới chỉ năm mươi tuổi mà đã là cường giả cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ!”
Năm mươi tuổi, đối với phàm phu tục tử mà nói, cũng được coi là bậc trung lão niên.
Nhưng đối với những tu sĩ có thọ nguyên ngàn năm, vạn năm này mà nói, năm mươi tuổi cùng lắm chỉ được gọi là thanh thiếu niên.
Độ tuổi như vậy, chính là thời kỳ thanh xuân đẹp đẽ, tràn đầy sức sống.
Trương Mạc Phàm bây giờ mới chỉ độ bốn năm mươi tuổi đã sở hữu cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ, hoàn toàn chính xác có thể nói là một vị thiên chi kiêu tử, một nhân vật tầm cỡ yêu nghiệt.
Nghe thấy tiếng huyên náo, tiếng kinh hô từ phía dưới, biết tất cả đều là đang lớn tiếng tán thưởng mình.
Trương Mạc Phàm vẫn không hề rung động, trên mặt không lộ ra nửa điểm biến hóa biểu cảm.
Mà liếc nhìn lão giả bên cạnh, bình thản nói: “Hai người kia đã tới chưa?”
Lão giả đứng bên cạnh Trương Mạc Phàm có khí tức cực kỳ khủng bố, chính là một vị cường giả đỉnh cấp cảnh giới Thánh Chủ sơ kỳ.
Nhưng bởi vì Tử Vong Chi Thành chịu sự áp chế của Thiên Đạo.
Nên cảnh giới của lão giả đã bị áp chế xuống cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong.
Nghe vậy, lão giả cau mày, trầm giọng nói: “Hai người kia tạm thời chưa tới đây, nhưng chuyện vị Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu kia đột phá đến Thần Hoàng hậu kỳ đã là mười phần chắc chín.” “Ngoài ra vừa nhận được mật báo, vị thiếu chủ Nam Cung bộ tộc kia cũng đã đột phá đến cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ, chỉ còn cách Thần Hoàng trung kỳ một bước nữa thôi.” Nghe đến đây, sắc mặt Trương Mạc Phàm nhanh chóng trở nên âm trầm.
Việc thực lực Nam Cung Thanh Mộc có tăng lên, hắn căn bản không hề để vào mắt.
Cho dù đối phương tăng lên đến cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ thì đã sao.
Dựa vào át chủ bài của mình, muốn đánh bại đối phương vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ có Tần An Lan, vị Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu này.
Đây mới là mối họa lớn trong lòng Trương Mạc Phàm.
Long Hổ Sơn là quốc giáo đệ nhất của Thiên Viêm Đế Quốc, tại toàn bộ Thiên Viêm Đế Quốc đều được hưởng địa vị siêu nhiên.
Mỗi một vị đế vương của Thiên Viêm Đế Quốc đều cực kỳ tôn trọng Long Hổ Sơn.
Bởi vậy Long Hổ Sơn cũng gắn bó chặt chẽ với Hiên Viên Hoàng Tộc, trở thành phái bảo hoàng kiên định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận