Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn
Chương 148: Thẩm Uyển Nhi: Cầu thế tử để tiểu nhân lưu lại
Người Thẩm gia khó thoát khỏi tội lỗi?
Chỉ vài chữ ngắn ngủi đã sớm khiến thái thượng đại trưởng lão Thẩm gia, gia chủ Thẩm gia, cùng tất cả mọi người Thẩm gia không khỏi run sợ trong lòng.
Mặc dù chuyện này xác thực không có quan hệ quá lớn với Thẩm gia.
Nhưng dù nói thế nào, Thẩm Vấn Thiên cũng là người của Thẩm gia.
Chỉ riêng điểm này, bọn hắn đã không cách nào giải thích, cũng không thể giải thích cho thông được.
Một khi Thần Hầu thế tử trách tội, tất cả mọi người Thẩm gia, không một ai có thể yên ổn.
Chỉ sợ đều phải chết không có chỗ chôn.
Còn chưa đợi người Thẩm gia mở miệng cầu xin tha thứ.
Ánh mắt Tần An Lan lạnh như băng, quét qua đám người Thẩm gia đang quỳ rạp dưới đất trước mặt.
Lúc này hắn mới chuyển ánh mắt sang Tam trưởng lão Tần Canh Tân, mở miệng hỏi: “Tam trưởng lão, dựa theo pháp luật Thiên Viêm đế quốc của ta, hành thích bản thế tử thì phải chịu tội gì?”
Tam trưởng lão Tần Canh Tân đằng đằng sát khí nhìn những người trước mặt, hừ lạnh một tiếng nói: “Căn cứ pháp luật Thiên Viêm đế quốc của ta, hành thích thế tử Trấn Quốc Thần Hầu, tội ngang với mưu phản, bản thân kẻ đó đáng bị Lăng Trì xử tử, đánh tan thần hồn, tam tộc lưu đày đến vùng đất xa xôi, dù gặp đại xá cũng không tha.”
Tam trưởng lão Tần Canh Tân nói ra lời này, cũng đã làm xong chuẩn bị chiến đấu.
Chỉ cần thế tử điện hạ nhà mình ra lệnh một tiếng, hắn liền ra tay, trực tiếp diệt sát toàn bộ những người trước mắt này.
Dám ám sát thế tử Trấn Quốc Thần Hầu, thì phải tiếp nhận lửa giận của Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Chỉ là Thẩm gia, chết không đáng tiếc.
Cái gì?
Lưu đày tam tộc Thẩm gia?
Lời vừa nói ra, tất cả người Thẩm gia tại hiện trường đều triệt để quỳ không vững.
“Thần Hầu thế tử xin tha tội, sự việc lần này, toàn bộ đều do tên súc sinh Thẩm Vấn Thiên kia gây ra, không có bất cứ quan hệ nào với Thẩm gia chúng ta cả.”
“Đúng vậy ạ, Thần Hầu thế tử xin lắng nghe, tên súc sinh Thẩm Vấn Thiên kia táng tận thiên lương, Thẩm gia chúng ta đã sớm muốn trục xuất hắn khỏi gia môn, chỉ vì Thần Hầu thế tử đến nên việc này mới bị trì hoãn.”
“Khẩn cầu Thần Hầu thế tử hạ thủ lưu tình, cho Thẩm gia chúng ta một con đường sống.”
Người Thẩm gia không khỏi dập đầu cầu xin tha thứ.
Không ít kẻ nhát gan nghe rằng bọn họ sắp bị lưu đày thì đã sớm sợ đến run lẩy bẩy.
Khóc trời đập đất, khóc không ngừng.
Ngay cả thái thượng đại trưởng lão Thẩm gia và gia chủ Thẩm gia cũng hoàn toàn lo lắng.
Nếu như thật sự bị lưu đày, Thẩm gia coi như hoàn toàn xong đời.
Một khi bị lưu đày, về cơ bản là sẽ bị đày tới vùng biên thùy Tây Bộ, hoặc là Bắc Hoang chi địa.
Nơi đó không chỉ có điều kiện sinh hoạt gian khổ, mà còn giáp ranh với dị tộc, thường xuyên bị dị tộc tập kích quấy rối.
Chẳng phải Đại hoàng tử của Thiên Viêm đế quốc, mấy ngày trước, đã bị Tây Vực Tam Thập Lục Quốc phục kích, chết oan chết uổng đó sao.
Ngay cả người như Đại hoàng tử còn chết, huống chi là những phạm nhân bị lưu đày như bọn hắn.
Bởi vậy, bị lưu đày chẳng khác nào trực tiếp tuyên án tử hình cho Thẩm gia.
“Thần Hầu thế tử, xin hãy nể tình Thẩm gia ta đã tận tâm tận lực hầu hạ Thần Hầu thế tử, mà hạ thủ lưu tình, cho Thẩm gia chúng ta một con đường sống.”
Thái thượng đại trưởng lão Thẩm gia, vị lão tổ tông Thẩm gia sống cả vạn năm này, bò lồm cồm đến bên cạnh Tần An Lan, khóc lóc như mưa, đầu đập xuống đất kêu vang phanh phanh, chỉ hy vọng Thần Hầu thế tử phát lòng trắc ẩn, hạ thủ lưu tình.
Đáng tiếc.
Mặc cho người Thẩm gia khóc lóc, cầu xin thế nào, Tần An Lan vẫn bất động như núi, không hề động lòng.
Thẩm Uyển Nhi kịp phản ứng, cũng quỳ lết tới, quỳ rạp trước mặt Tần An Lan.
Nàng đưa tay ôm chặt lấy đùi Tần An Lan, giọng nói nức nở: “Thần Hầu thế tử, ta van cầu ngươi, xin hãy buông tha cho Thẩm gia của ta.”
“Chỉ cần ngài thả qua Thẩm gia, Thẩm Uyển Nhi ta đời này kiếp này nguyện ý hầu hạ Thần Hầu thế tử, tùy ý Thần Hầu thế tử sai khiến.”
Những giọt nước mắt óng ánh long lanh “chân tình bộc lộ” của Thẩm Uyển Nhi không ngừng rơi xuống, tí tách trên mặt đất.
Mỹ nhân rơi lệ, quả nhiên là ta thấy mà yêu.
Đáng tiếc.
Cũng không thể làm Tần An Lan động lòng.
“Thẩm gia phạm phải sai lầm lớn như vậy, há có thể chỉ vì một mình ngươi, Thẩm Uyển Nhi, mà xóa bỏ?”
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bản thế tử làm vậy, chỉ là muốn có được Thẩm Uyển Nhi ngươi sao?”
“Ngươi xem bản thế tử là hạng người gì, ngươi xem Trấn Quốc Thần hầu phủ của ta là cái gì?”
Nói rồi, Tần An Lan tung một cước.
Thẩm Uyển Nhi vốn đang ôm chặt đùi Tần An Lan, bất ngờ không kịp đề phòng, liền bị hắn đá văng ra xa mấy mét.
Sau khi rơi xuống đất, Thẩm Uyển Nhi cũng không dám có chút tức giận nào. Toàn thân nàng run rẩy quỳ sụp xuống đất, trong miệng vẫn tuyệt vọng lẩm bẩm.
“Cầu Thần Hầu thế tử tha tội, cầu Thần Hầu thế tử tha tội.”
Thấy cảnh này, người Thẩm gia càng thêm luống cuống, chìm sâu vào tuyệt vọng.
Ngay cả đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương như Thẩm Uyển Nhi cũng không thể lay động được vị thế tử Trấn Quốc Thần Hầu này.
Chỉ sợ vị Thần Hầu thế tử này thật sự vô cùng tức giận, thậm chí đã động sát cơ.
Người Thẩm gia càng thêm thấp thỏm lo âu.
Thậm chí không ít người đã quyết định. Thay vì chịu nhục, bị người của Trấn Quốc Thần hầu phủ vũ nhục, trải qua những ngày tháng sống không bằng chết, còn không biết sẽ phải chịu sự trừng phạt thế nào, thà chết đi còn thống khoái hơn.
Tại hiện trường, đám người Thẩm gia đã sớm lo sợ bất an, như rơi vào hầm băng.
Chờ đợi sự phán xét dành cho bọn họ.
Chờ đợi sự lựa chọn của vận mệnh.
Ngay lúc tất cả mọi người Thẩm gia đang chìm vào tuyệt vọng, khóe miệng Tần An Lan lại nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Cũng không phải bản thế tử cố ý kiếm cớ gây sự, tội lỗi hành thích bản thế tử, không cần bản thế tử phải nói thêm nữa.”
“Đương nhiên, bản thế tử cũng không phải kẻ hiếu sát, có thể hạ thủ lưu tình, cho các ngươi một con đường sống.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt tràn đầy một niềm hy vọng chưa từng có. Ai nấy đều trông mong nhìn Tần An Lan.
“Sự việc lần này, là do một mình Thẩm Vấn Thiên gây ra, mặc dù Thẩm Vấn Thiên đã chết, bản thế tử quyết định đem thi cốt của hắn nghiền xương thành tro, tro cốt vung khắp tam sơn ngũ nhạc, để trừng phạt.”
“Người Thẩm gia mặc dù không liên quan nhiều đến chuyện này, nhưng Thẩm Vấn Thiên là người Thẩm gia, Thẩm gia quản lý không nghiêm, khó thoát tội lỗi, tước đoạt hết thảy đặc quyền của Thẩm gia tại Vân Châu, phạt một trăm triệu thần thạch, lần sau nếu tái phạm, tội cũ tội mới xử phạt chung.”
“Về phần Thẩm Uyển Nhi......”
Nói đoạn, Tần An Lan lại nhìn về phía Thẩm Uyển Nhi, lắc đầu.
Còn không đợi Tần An Lan nói gì thêm, Thẩm Uyển Nhi đã bò lồm cồm đến dưới chân hắn, mặt đầy khẩn cầu.
“Tiểu nhân Thẩm Uyển Nhi, nguyện ý đi theo bên cạnh Thần Hầu thế tử, làm tùy tùng hầu hạ Thần Hầu thế tử, để báo đáp ân hạ thủ lưu tình của Thần Hầu thế tử đối với Thẩm gia.”
“Khẩn cầu Thần Hầu thế tử có thể cho tiểu nhân một cơ hội, cho Thẩm gia một cơ hội.”
“Đã ngươi khăng khăng yêu cầu như vậy, bản thế tử cũng không tiện từ chối, vậy thì ở lại đi.”
Tần An Lan nhẹ gật đầu, vẻ mặt như thể bất đắc dĩ chấp nhận sự báo đáp của Thẩm Uyển Nhi.
“Đa tạ Thần Hầu thế tử khai ân, đa tạ Thần Hầu thế tử khai ân.”
Thẩm Uyển Nhi lại dập đầu lần nữa, mặt tràn đầy cảm động đến rơi nước mắt.
Chỉ vài chữ ngắn ngủi đã sớm khiến thái thượng đại trưởng lão Thẩm gia, gia chủ Thẩm gia, cùng tất cả mọi người Thẩm gia không khỏi run sợ trong lòng.
Mặc dù chuyện này xác thực không có quan hệ quá lớn với Thẩm gia.
Nhưng dù nói thế nào, Thẩm Vấn Thiên cũng là người của Thẩm gia.
Chỉ riêng điểm này, bọn hắn đã không cách nào giải thích, cũng không thể giải thích cho thông được.
Một khi Thần Hầu thế tử trách tội, tất cả mọi người Thẩm gia, không một ai có thể yên ổn.
Chỉ sợ đều phải chết không có chỗ chôn.
Còn chưa đợi người Thẩm gia mở miệng cầu xin tha thứ.
Ánh mắt Tần An Lan lạnh như băng, quét qua đám người Thẩm gia đang quỳ rạp dưới đất trước mặt.
Lúc này hắn mới chuyển ánh mắt sang Tam trưởng lão Tần Canh Tân, mở miệng hỏi: “Tam trưởng lão, dựa theo pháp luật Thiên Viêm đế quốc của ta, hành thích bản thế tử thì phải chịu tội gì?”
Tam trưởng lão Tần Canh Tân đằng đằng sát khí nhìn những người trước mặt, hừ lạnh một tiếng nói: “Căn cứ pháp luật Thiên Viêm đế quốc của ta, hành thích thế tử Trấn Quốc Thần Hầu, tội ngang với mưu phản, bản thân kẻ đó đáng bị Lăng Trì xử tử, đánh tan thần hồn, tam tộc lưu đày đến vùng đất xa xôi, dù gặp đại xá cũng không tha.”
Tam trưởng lão Tần Canh Tân nói ra lời này, cũng đã làm xong chuẩn bị chiến đấu.
Chỉ cần thế tử điện hạ nhà mình ra lệnh một tiếng, hắn liền ra tay, trực tiếp diệt sát toàn bộ những người trước mắt này.
Dám ám sát thế tử Trấn Quốc Thần Hầu, thì phải tiếp nhận lửa giận của Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Chỉ là Thẩm gia, chết không đáng tiếc.
Cái gì?
Lưu đày tam tộc Thẩm gia?
Lời vừa nói ra, tất cả người Thẩm gia tại hiện trường đều triệt để quỳ không vững.
“Thần Hầu thế tử xin tha tội, sự việc lần này, toàn bộ đều do tên súc sinh Thẩm Vấn Thiên kia gây ra, không có bất cứ quan hệ nào với Thẩm gia chúng ta cả.”
“Đúng vậy ạ, Thần Hầu thế tử xin lắng nghe, tên súc sinh Thẩm Vấn Thiên kia táng tận thiên lương, Thẩm gia chúng ta đã sớm muốn trục xuất hắn khỏi gia môn, chỉ vì Thần Hầu thế tử đến nên việc này mới bị trì hoãn.”
“Khẩn cầu Thần Hầu thế tử hạ thủ lưu tình, cho Thẩm gia chúng ta một con đường sống.”
Người Thẩm gia không khỏi dập đầu cầu xin tha thứ.
Không ít kẻ nhát gan nghe rằng bọn họ sắp bị lưu đày thì đã sớm sợ đến run lẩy bẩy.
Khóc trời đập đất, khóc không ngừng.
Ngay cả thái thượng đại trưởng lão Thẩm gia và gia chủ Thẩm gia cũng hoàn toàn lo lắng.
Nếu như thật sự bị lưu đày, Thẩm gia coi như hoàn toàn xong đời.
Một khi bị lưu đày, về cơ bản là sẽ bị đày tới vùng biên thùy Tây Bộ, hoặc là Bắc Hoang chi địa.
Nơi đó không chỉ có điều kiện sinh hoạt gian khổ, mà còn giáp ranh với dị tộc, thường xuyên bị dị tộc tập kích quấy rối.
Chẳng phải Đại hoàng tử của Thiên Viêm đế quốc, mấy ngày trước, đã bị Tây Vực Tam Thập Lục Quốc phục kích, chết oan chết uổng đó sao.
Ngay cả người như Đại hoàng tử còn chết, huống chi là những phạm nhân bị lưu đày như bọn hắn.
Bởi vậy, bị lưu đày chẳng khác nào trực tiếp tuyên án tử hình cho Thẩm gia.
“Thần Hầu thế tử, xin hãy nể tình Thẩm gia ta đã tận tâm tận lực hầu hạ Thần Hầu thế tử, mà hạ thủ lưu tình, cho Thẩm gia chúng ta một con đường sống.”
Thái thượng đại trưởng lão Thẩm gia, vị lão tổ tông Thẩm gia sống cả vạn năm này, bò lồm cồm đến bên cạnh Tần An Lan, khóc lóc như mưa, đầu đập xuống đất kêu vang phanh phanh, chỉ hy vọng Thần Hầu thế tử phát lòng trắc ẩn, hạ thủ lưu tình.
Đáng tiếc.
Mặc cho người Thẩm gia khóc lóc, cầu xin thế nào, Tần An Lan vẫn bất động như núi, không hề động lòng.
Thẩm Uyển Nhi kịp phản ứng, cũng quỳ lết tới, quỳ rạp trước mặt Tần An Lan.
Nàng đưa tay ôm chặt lấy đùi Tần An Lan, giọng nói nức nở: “Thần Hầu thế tử, ta van cầu ngươi, xin hãy buông tha cho Thẩm gia của ta.”
“Chỉ cần ngài thả qua Thẩm gia, Thẩm Uyển Nhi ta đời này kiếp này nguyện ý hầu hạ Thần Hầu thế tử, tùy ý Thần Hầu thế tử sai khiến.”
Những giọt nước mắt óng ánh long lanh “chân tình bộc lộ” của Thẩm Uyển Nhi không ngừng rơi xuống, tí tách trên mặt đất.
Mỹ nhân rơi lệ, quả nhiên là ta thấy mà yêu.
Đáng tiếc.
Cũng không thể làm Tần An Lan động lòng.
“Thẩm gia phạm phải sai lầm lớn như vậy, há có thể chỉ vì một mình ngươi, Thẩm Uyển Nhi, mà xóa bỏ?”
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bản thế tử làm vậy, chỉ là muốn có được Thẩm Uyển Nhi ngươi sao?”
“Ngươi xem bản thế tử là hạng người gì, ngươi xem Trấn Quốc Thần hầu phủ của ta là cái gì?”
Nói rồi, Tần An Lan tung một cước.
Thẩm Uyển Nhi vốn đang ôm chặt đùi Tần An Lan, bất ngờ không kịp đề phòng, liền bị hắn đá văng ra xa mấy mét.
Sau khi rơi xuống đất, Thẩm Uyển Nhi cũng không dám có chút tức giận nào. Toàn thân nàng run rẩy quỳ sụp xuống đất, trong miệng vẫn tuyệt vọng lẩm bẩm.
“Cầu Thần Hầu thế tử tha tội, cầu Thần Hầu thế tử tha tội.”
Thấy cảnh này, người Thẩm gia càng thêm luống cuống, chìm sâu vào tuyệt vọng.
Ngay cả đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương như Thẩm Uyển Nhi cũng không thể lay động được vị thế tử Trấn Quốc Thần Hầu này.
Chỉ sợ vị Thần Hầu thế tử này thật sự vô cùng tức giận, thậm chí đã động sát cơ.
Người Thẩm gia càng thêm thấp thỏm lo âu.
Thậm chí không ít người đã quyết định. Thay vì chịu nhục, bị người của Trấn Quốc Thần hầu phủ vũ nhục, trải qua những ngày tháng sống không bằng chết, còn không biết sẽ phải chịu sự trừng phạt thế nào, thà chết đi còn thống khoái hơn.
Tại hiện trường, đám người Thẩm gia đã sớm lo sợ bất an, như rơi vào hầm băng.
Chờ đợi sự phán xét dành cho bọn họ.
Chờ đợi sự lựa chọn của vận mệnh.
Ngay lúc tất cả mọi người Thẩm gia đang chìm vào tuyệt vọng, khóe miệng Tần An Lan lại nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Cũng không phải bản thế tử cố ý kiếm cớ gây sự, tội lỗi hành thích bản thế tử, không cần bản thế tử phải nói thêm nữa.”
“Đương nhiên, bản thế tử cũng không phải kẻ hiếu sát, có thể hạ thủ lưu tình, cho các ngươi một con đường sống.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt tràn đầy một niềm hy vọng chưa từng có. Ai nấy đều trông mong nhìn Tần An Lan.
“Sự việc lần này, là do một mình Thẩm Vấn Thiên gây ra, mặc dù Thẩm Vấn Thiên đã chết, bản thế tử quyết định đem thi cốt của hắn nghiền xương thành tro, tro cốt vung khắp tam sơn ngũ nhạc, để trừng phạt.”
“Người Thẩm gia mặc dù không liên quan nhiều đến chuyện này, nhưng Thẩm Vấn Thiên là người Thẩm gia, Thẩm gia quản lý không nghiêm, khó thoát tội lỗi, tước đoạt hết thảy đặc quyền của Thẩm gia tại Vân Châu, phạt một trăm triệu thần thạch, lần sau nếu tái phạm, tội cũ tội mới xử phạt chung.”
“Về phần Thẩm Uyển Nhi......”
Nói đoạn, Tần An Lan lại nhìn về phía Thẩm Uyển Nhi, lắc đầu.
Còn không đợi Tần An Lan nói gì thêm, Thẩm Uyển Nhi đã bò lồm cồm đến dưới chân hắn, mặt đầy khẩn cầu.
“Tiểu nhân Thẩm Uyển Nhi, nguyện ý đi theo bên cạnh Thần Hầu thế tử, làm tùy tùng hầu hạ Thần Hầu thế tử, để báo đáp ân hạ thủ lưu tình của Thần Hầu thế tử đối với Thẩm gia.”
“Khẩn cầu Thần Hầu thế tử có thể cho tiểu nhân một cơ hội, cho Thẩm gia một cơ hội.”
“Đã ngươi khăng khăng yêu cầu như vậy, bản thế tử cũng không tiện từ chối, vậy thì ở lại đi.”
Tần An Lan nhẹ gật đầu, vẻ mặt như thể bất đắc dĩ chấp nhận sự báo đáp của Thẩm Uyển Nhi.
“Đa tạ Thần Hầu thế tử khai ân, đa tạ Thần Hầu thế tử khai ân.”
Thẩm Uyển Nhi lại dập đầu lần nữa, mặt tràn đầy cảm động đến rơi nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận