Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn
Chương 54: Có chút thụ ngược đãi khuynh hướng
**Chương 54: Có chút khuynh hướng thích bị ngược đãi**
Tỷ tỷ của Liễu Như Yên là Liễu Như Tuyết, từ nhỏ thiên tư trác tuyệt.
Bất luận là thiên phú hay tốc độ tu hành, đều vượt xa Liễu Như Yên.
Lúc trước nàng ấy còn dựa vào thiên phú kinh người, gắng gượng thi đỗ vào Thiên Kình thư viện.
Chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của Liễu gia.
Liễu Như Yên tin rằng.
Tỷ tỷ của mình nhất định sẽ nghĩ ra cách, đường đường chính chính đánh bại Tần An Lan.
Báo thù rửa hận cho Liễu gia.
Tìm cách cứu mình ra ngoài.
Thế nhưng mà.
Với thực lực của tỷ tỷ, thật sự có thể đánh bại Tần An Lan sao?
Liễu Như Yên tuy có suy nghĩ như vậy, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Nghĩ đến những điều này, hy vọng vừa nhen nhóm lại trở nên ảm đạm.
Cẩn thận nhớ lại, từ lúc mình quen biết Tần An Lan đến nay, Lúc trước Tần An Lan, với tư cách là thế tử Trấn Quốc Thần Hầu, đã đối xử với mình hết mực dịu dàng, nghe lời.
Bất luận nàng, Liễu Như Yên, cần gì, Tần An Lan đều không chút do dự đáp ứng.
Hoàn toàn là kiểu người nâng nàng trong lòng bàn tay, sợ nàng tan vỡ vậy.
Nhưng Liễu Như Yên đã làm gì?
Trong tình huống rõ ràng biết mình có hôn ước với Tần An Lan, lại còn thân mật với đại sư huynh Diệp Thanh Vân.
Hành vi bực này, hoàn toàn chính là không tuân thủ phụ đạo.
Không chỉ như vậy, vì muốn được ở cùng đại sư huynh Diệp Thanh Vân.
Liễu Như Yên thế mà không tiếc đến Trấn Quốc Thần Hầu phủ để từ hôn.
Muốn tát vào mặt Tần An Lan.
Định tát vào mặt Trấn Quốc Thần Hầu phủ.
Nếu như không phải việc Liễu Như Yên đòi từ hôn.
Tần An Lan cũng đã không làm ra những hành động sau đó.
Càng không đến mức hủy diệt toàn bộ Liễu gia.
Thử đặt mình vào vị trí của Tần An Lan mà suy nghĩ, nếu là nàng, chỉ sợ hành động còn quá đáng hơn hắn.
Đừng quên, Tần An Lan chính là thế tử đường đường của Trấn Quốc Thần Hầu, thân phận tôn quý, là thiên kiêu bậc nhất của Thiên Viêm Đế Quốc.
Chính mình tát vào mặt Tần An Lan, tát vào mặt Trấn Quốc Thần Hầu phủ, Thứ chờ đón nàng, sẽ là sự trả thù vô cùng vô tận của Tần An Lan và Trấn Quốc Thần Hầu phủ.
Liễu gia có thể leo lên cành cao Trấn Quốc Thần Hầu phủ, vốn đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Chính là bởi vì nàng, Liễu Như Yên, một tay đánh nát bài tốt, lòng tham không đáy.
Không chỉ đủ kiểu làm khó Tần An Lan, còn muốn cưỡng ép từ hôn.
Liễu gia có kết cục hôm nay, toàn bộ đều do một tay nàng Liễu Như Yên tạo thành.
Nếu như nàng chấp nhận hảo ý của Tần An Lan, thì Liễu gia đã có thể dựa vào Trấn Quốc Thần Hầu phủ.
Dựa vào mối quan hệ này, cũng có thể tạo dựng được vị thế nhất định trong toàn bộ Thiên Viêm Đế Quốc.
Đâu đến nỗi như bây giờ, bị hủy diệt hoàn toàn.
Về phần tình cảnh hiện tại của mình.
Bị Tần An Lan giam cầm trong tòa cung điện này.
Như chim trong lồng, không có chút tự do nào.
Lúc mới bắt đầu, mỗi đêm còn phải chịu sự đối đãi vô tình của Tần An Lan.
Nghĩ đến những điều này.
Hốc mắt Liễu Như Yên không khỏi bắt đầu ẩm ướt.
Từng giọt nước mắt óng ánh long lanh không ngừng tuôn rơi.
Chẳng biết vì sao, trong đầu lại hiện ra một bóng người, Không phải Tần An Lan thì còn có thể là ai.
Nàng lại ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt về phía cửa.
Cũng không biết là ảo giác hay hiện thực.
Một bóng người cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Tần An Lan.
Lại là người đàn ông khiến mình hồn khiên mộng nhiễu ấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần An Lan xuất hiện, thân thể mềm mại của Liễu Như Yên không khỏi căng thẳng.
Sâu trong nội tâm, có thêm chút ngượng ngùng, thậm chí còn mang theo vài phần chờ mong khó phát giác.
Nàng cắn chặt răng, hy vọng mình có thể trấn tĩnh lại.
Nhìn Tần An Lan, thân hình cao lớn kia đang từng bước tiến về phía mình.
Khiến Liễu Như Yên sợ đến mức vô thức nhắm mắt lại.
Một vệt hồng ửng, chẳng biết từ lúc nào, lặng lẽ bò lên gương mặt Liễu Như Yên.
Từng hình ảnh hương diễm, cùng những âm thanh ám muội, bất giác hiện lên trong đầu nàng.
Đôi tay vốn đang không ngừng run rẩy, càng muốn ngăn lại thì lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Cho đến khi biến thành toàn thân không ngừng run rẩy.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, phảng phất như bị ai đó bóp cổ.
Trong cơn căng thẳng tột độ, thân thể nàng nhấp nhô, sóng cả mãnh liệt, không đành lòng nhìn thẳng.
Liễu Như Yên đã cảm nhận sâu sắc được nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên nhanh chóng.
Một bầu không khí gọi là mập mờ bao trùm lấy cả người nàng.
Nàng nhắm mắt, ánh mắt dần mơ màng, trái tim thiếu nữ đang được giải phóng.
Thân thể cũng dần mềm nhũn ra.
Tần An Lan kinh nghiệm sa trường, làm sao không rõ ràng.
Biểu hiện lúc này của Liễu Như Yên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Xem ra, đều không cần mình phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào.
Thể xác và tinh thần của tiểu cô nương này đã hoàn toàn thần phục.
Tần An Lan chậm rãi đi tới trước mặt Liễu Như Yên, vươn tay ra.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn bóng loáng, như thể chạm vào là vỡ kia.
Sau đó chậm rãi lướt lên trên, vuốt ve mái tóc nàng.
“Căng thẳng như vậy làm gì? Bản thế tử cũng sẽ không ăn tươi nuốt sống ngươi.” Giọng nói lạnh nhạt của Tần An Lan vang lên bên tai Liễu Như Yên.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, thân thể Liễu Như Yên không khỏi run rẩy, ngay cả sâu trong linh hồn cũng rung động.
Tần An Lan vẫn không để ý tới phản ứng của Liễu Như Yên.
Vừa vuốt ve mái tóc Liễu Như Yên, vừa vuốt ve gò má nàng.
Phải công nhận rằng, là nữ chính, vóc dáng và dung mạo của Liễu Như Yên quả thật không tệ.
Năng lực hồi phục cũng thuộc hàng đầu.
Gương mặt bóng loáng kia bị chính mình tát vô số lần, sưng đỏ vô số lần.
Vậy mà lại hồi phục nhanh như vậy.
Tần An Lan cũng nghi ngờ, liệu Liễu Như Yên có phải đã kế thừa thể chất Tiểu Cường đánh không chết của Diệp Thanh Vân hay không.
Sức hồi phục thật sự khác hẳn người thường.
Dưới những cái tát quen thuộc của Tần An Lan.
Đôi mắt vốn nhắm chặt của Liễu Như Yên cũng chậm rãi mở ra vào lúc này.
Trong ánh mắt chứa đựng gợn sóng.
Trong miệng còn phát ra những lời dịu dàng: “Chủ...... Chủ nhân, sao giờ Người mới về.”
“Sao thế, ngươi đây là đang nhớ chủ nhân à?” Nói rồi.
Tần An Lan đưa tay nâng cằm Liễu Như Yên, vẻ mặt đầy ẩn ý nói: “Ngươi không phải không thích sao, không phải muốn phản kháng sao? Ngươi cứ phản kháng đi chứ.”
“Nô tỳ không dám có bất kỳ phản kháng nào nữa.” Khi nói ra lời này, ánh mắt Liễu Như Yên nhìn về phía Tần An Lan đều có thay đổi rõ ràng.
Hoàn toàn là dáng vẻ một nữ sủng e thẹn chờ được chủ nhân nhà mình sủng hạnh.
“Tự mình tắm rửa sạch sẽ, lột sạch quần áo, đi chờ Bản thế tử.” Nói xong.
Tần An Lan liền đẩy Liễu Như Yên ra, vẻ mặt lại khôi phục dáng vẻ thanh cao.
Tại sao Liễu Như Yên lại có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, liền từ oán hận trước kia biến thành ngoan ngoãn phục tùng bây giờ.
Cũng không phải Tần An Lan đã dùng thủ đoạn đặc thù nào để khống chế đối phương.
Mà là nữ nhân này, có chút khuynh hướng thích bị ngược đãi.
Nói đơn giản.
Nàng không hy vọng ngươi đối xử tốt với nàng.
Táo ngọt đưa tới cửa, nàng lại vứt đi không cần.
Roi da đột nhiên xuất hiện, ngược lại thành thứ Liễu Như Yên hưởng thụ.
Tần An Lan đúng bệnh bốc thuốc, há chẳng phải đã thu phục hoàn toàn nữ sủng này rồi sao.
Còn về nữ sủng đang uốn éo thân mình ở ngoài cửa kia.
Cũng đừng mong thoát khỏi ma trảo của Tần An Lan.
Tỷ tỷ của Liễu Như Yên là Liễu Như Tuyết, từ nhỏ thiên tư trác tuyệt.
Bất luận là thiên phú hay tốc độ tu hành, đều vượt xa Liễu Như Yên.
Lúc trước nàng ấy còn dựa vào thiên phú kinh người, gắng gượng thi đỗ vào Thiên Kình thư viện.
Chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của Liễu gia.
Liễu Như Yên tin rằng.
Tỷ tỷ của mình nhất định sẽ nghĩ ra cách, đường đường chính chính đánh bại Tần An Lan.
Báo thù rửa hận cho Liễu gia.
Tìm cách cứu mình ra ngoài.
Thế nhưng mà.
Với thực lực của tỷ tỷ, thật sự có thể đánh bại Tần An Lan sao?
Liễu Như Yên tuy có suy nghĩ như vậy, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Nghĩ đến những điều này, hy vọng vừa nhen nhóm lại trở nên ảm đạm.
Cẩn thận nhớ lại, từ lúc mình quen biết Tần An Lan đến nay, Lúc trước Tần An Lan, với tư cách là thế tử Trấn Quốc Thần Hầu, đã đối xử với mình hết mực dịu dàng, nghe lời.
Bất luận nàng, Liễu Như Yên, cần gì, Tần An Lan đều không chút do dự đáp ứng.
Hoàn toàn là kiểu người nâng nàng trong lòng bàn tay, sợ nàng tan vỡ vậy.
Nhưng Liễu Như Yên đã làm gì?
Trong tình huống rõ ràng biết mình có hôn ước với Tần An Lan, lại còn thân mật với đại sư huynh Diệp Thanh Vân.
Hành vi bực này, hoàn toàn chính là không tuân thủ phụ đạo.
Không chỉ như vậy, vì muốn được ở cùng đại sư huynh Diệp Thanh Vân.
Liễu Như Yên thế mà không tiếc đến Trấn Quốc Thần Hầu phủ để từ hôn.
Muốn tát vào mặt Tần An Lan.
Định tát vào mặt Trấn Quốc Thần Hầu phủ.
Nếu như không phải việc Liễu Như Yên đòi từ hôn.
Tần An Lan cũng đã không làm ra những hành động sau đó.
Càng không đến mức hủy diệt toàn bộ Liễu gia.
Thử đặt mình vào vị trí của Tần An Lan mà suy nghĩ, nếu là nàng, chỉ sợ hành động còn quá đáng hơn hắn.
Đừng quên, Tần An Lan chính là thế tử đường đường của Trấn Quốc Thần Hầu, thân phận tôn quý, là thiên kiêu bậc nhất của Thiên Viêm Đế Quốc.
Chính mình tát vào mặt Tần An Lan, tát vào mặt Trấn Quốc Thần Hầu phủ, Thứ chờ đón nàng, sẽ là sự trả thù vô cùng vô tận của Tần An Lan và Trấn Quốc Thần Hầu phủ.
Liễu gia có thể leo lên cành cao Trấn Quốc Thần Hầu phủ, vốn đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Chính là bởi vì nàng, Liễu Như Yên, một tay đánh nát bài tốt, lòng tham không đáy.
Không chỉ đủ kiểu làm khó Tần An Lan, còn muốn cưỡng ép từ hôn.
Liễu gia có kết cục hôm nay, toàn bộ đều do một tay nàng Liễu Như Yên tạo thành.
Nếu như nàng chấp nhận hảo ý của Tần An Lan, thì Liễu gia đã có thể dựa vào Trấn Quốc Thần Hầu phủ.
Dựa vào mối quan hệ này, cũng có thể tạo dựng được vị thế nhất định trong toàn bộ Thiên Viêm Đế Quốc.
Đâu đến nỗi như bây giờ, bị hủy diệt hoàn toàn.
Về phần tình cảnh hiện tại của mình.
Bị Tần An Lan giam cầm trong tòa cung điện này.
Như chim trong lồng, không có chút tự do nào.
Lúc mới bắt đầu, mỗi đêm còn phải chịu sự đối đãi vô tình của Tần An Lan.
Nghĩ đến những điều này.
Hốc mắt Liễu Như Yên không khỏi bắt đầu ẩm ướt.
Từng giọt nước mắt óng ánh long lanh không ngừng tuôn rơi.
Chẳng biết vì sao, trong đầu lại hiện ra một bóng người, Không phải Tần An Lan thì còn có thể là ai.
Nàng lại ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt về phía cửa.
Cũng không biết là ảo giác hay hiện thực.
Một bóng người cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Tần An Lan.
Lại là người đàn ông khiến mình hồn khiên mộng nhiễu ấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần An Lan xuất hiện, thân thể mềm mại của Liễu Như Yên không khỏi căng thẳng.
Sâu trong nội tâm, có thêm chút ngượng ngùng, thậm chí còn mang theo vài phần chờ mong khó phát giác.
Nàng cắn chặt răng, hy vọng mình có thể trấn tĩnh lại.
Nhìn Tần An Lan, thân hình cao lớn kia đang từng bước tiến về phía mình.
Khiến Liễu Như Yên sợ đến mức vô thức nhắm mắt lại.
Một vệt hồng ửng, chẳng biết từ lúc nào, lặng lẽ bò lên gương mặt Liễu Như Yên.
Từng hình ảnh hương diễm, cùng những âm thanh ám muội, bất giác hiện lên trong đầu nàng.
Đôi tay vốn đang không ngừng run rẩy, càng muốn ngăn lại thì lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Cho đến khi biến thành toàn thân không ngừng run rẩy.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, phảng phất như bị ai đó bóp cổ.
Trong cơn căng thẳng tột độ, thân thể nàng nhấp nhô, sóng cả mãnh liệt, không đành lòng nhìn thẳng.
Liễu Như Yên đã cảm nhận sâu sắc được nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên nhanh chóng.
Một bầu không khí gọi là mập mờ bao trùm lấy cả người nàng.
Nàng nhắm mắt, ánh mắt dần mơ màng, trái tim thiếu nữ đang được giải phóng.
Thân thể cũng dần mềm nhũn ra.
Tần An Lan kinh nghiệm sa trường, làm sao không rõ ràng.
Biểu hiện lúc này của Liễu Như Yên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Xem ra, đều không cần mình phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào.
Thể xác và tinh thần của tiểu cô nương này đã hoàn toàn thần phục.
Tần An Lan chậm rãi đi tới trước mặt Liễu Như Yên, vươn tay ra.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn bóng loáng, như thể chạm vào là vỡ kia.
Sau đó chậm rãi lướt lên trên, vuốt ve mái tóc nàng.
“Căng thẳng như vậy làm gì? Bản thế tử cũng sẽ không ăn tươi nuốt sống ngươi.” Giọng nói lạnh nhạt của Tần An Lan vang lên bên tai Liễu Như Yên.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, thân thể Liễu Như Yên không khỏi run rẩy, ngay cả sâu trong linh hồn cũng rung động.
Tần An Lan vẫn không để ý tới phản ứng của Liễu Như Yên.
Vừa vuốt ve mái tóc Liễu Như Yên, vừa vuốt ve gò má nàng.
Phải công nhận rằng, là nữ chính, vóc dáng và dung mạo của Liễu Như Yên quả thật không tệ.
Năng lực hồi phục cũng thuộc hàng đầu.
Gương mặt bóng loáng kia bị chính mình tát vô số lần, sưng đỏ vô số lần.
Vậy mà lại hồi phục nhanh như vậy.
Tần An Lan cũng nghi ngờ, liệu Liễu Như Yên có phải đã kế thừa thể chất Tiểu Cường đánh không chết của Diệp Thanh Vân hay không.
Sức hồi phục thật sự khác hẳn người thường.
Dưới những cái tát quen thuộc của Tần An Lan.
Đôi mắt vốn nhắm chặt của Liễu Như Yên cũng chậm rãi mở ra vào lúc này.
Trong ánh mắt chứa đựng gợn sóng.
Trong miệng còn phát ra những lời dịu dàng: “Chủ...... Chủ nhân, sao giờ Người mới về.”
“Sao thế, ngươi đây là đang nhớ chủ nhân à?” Nói rồi.
Tần An Lan đưa tay nâng cằm Liễu Như Yên, vẻ mặt đầy ẩn ý nói: “Ngươi không phải không thích sao, không phải muốn phản kháng sao? Ngươi cứ phản kháng đi chứ.”
“Nô tỳ không dám có bất kỳ phản kháng nào nữa.” Khi nói ra lời này, ánh mắt Liễu Như Yên nhìn về phía Tần An Lan đều có thay đổi rõ ràng.
Hoàn toàn là dáng vẻ một nữ sủng e thẹn chờ được chủ nhân nhà mình sủng hạnh.
“Tự mình tắm rửa sạch sẽ, lột sạch quần áo, đi chờ Bản thế tử.” Nói xong.
Tần An Lan liền đẩy Liễu Như Yên ra, vẻ mặt lại khôi phục dáng vẻ thanh cao.
Tại sao Liễu Như Yên lại có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, liền từ oán hận trước kia biến thành ngoan ngoãn phục tùng bây giờ.
Cũng không phải Tần An Lan đã dùng thủ đoạn đặc thù nào để khống chế đối phương.
Mà là nữ nhân này, có chút khuynh hướng thích bị ngược đãi.
Nói đơn giản.
Nàng không hy vọng ngươi đối xử tốt với nàng.
Táo ngọt đưa tới cửa, nàng lại vứt đi không cần.
Roi da đột nhiên xuất hiện, ngược lại thành thứ Liễu Như Yên hưởng thụ.
Tần An Lan đúng bệnh bốc thuốc, há chẳng phải đã thu phục hoàn toàn nữ sủng này rồi sao.
Còn về nữ sủng đang uốn éo thân mình ở ngoài cửa kia.
Cũng đừng mong thoát khỏi ma trảo của Tần An Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận