Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn

Chương 56: Mới giết chút người này, Diệp Thanh Vân có chút vô năng

Chương 56: Mới giết có bấy nhiêu người, Diệp Thanh Vân có chút vô năng
**Đồng Tước Đài.**
Tần An Lan và mấy người vừa đặt chân đến Đồng Tước Đài.
Ngay cửa ra vào bày hai cái cự đỉnh cao mười trượng.
Bên dưới cự đỉnh, được người dùng Tam Muội Chân Hỏa rèn luyện.
Liệt hỏa cháy ngày đêm không nghỉ, không ngừng nung nóng cự đỉnh, tỏa ra một mùi hương mê người.
Hai bên cửa ra vào là hai con đồng tước cao đến mười thước.
Đồng tước vỗ cánh bay múa, không ngừng bay lượn trên không, muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng lại phát hiện mình bị một loại giam cầm nào đó giữ lại.
Bất kể chúng dùng sức thế nào, cũng đừng mong thoát ra khỏi Đồng Tước Đài.
Hai con đồng tước này cũng không phải phàm phẩm, mà chính là yêu thú cấp bảy.
Thực lực cường hãn.
Chỉ cần hơi lại gần, cũng đủ làm người ta cảm thấy tim đập nhanh.
Mà Đồng Tước Đài này cũng là do đại năng giả thi triển đại thần thông, bố trí trận pháp Thần Thông.
Ngay cả yêu thú cấp bảy cũng không thể đào thoát khỏi đó.
Từ đó cũng có thể thấy, người ra tay nhất định phải là cấp bậc Thánh Chủ, thậm chí là đại năng còn cường đại hơn thế.
Vật phẩm trang trí bên trong Đồng Tước Đài lại càng xa hoa không gì sánh nổi, khắp nơi đều thấy các loại linh thạch, kim cương được khảm nạm vào đó, cùng với đủ loại kỳ trân dị bảo.
Đủ loại vàng bạc châu báu với màu sắc, hình dạng phong phú, được bày biện ngay ngắn, trật tự theo một quy tắc nhất định.
Linh hoa, linh thảo, linh thụ thì sinh trưởng cạnh linh trì và núi giả.
Ngoại trừ trận pháp vòng ngoài cùng, các khu vực khác của Đồng Tước Đài cũng được bố trí rất nhiều trận pháp.
Ở trong đó, người ta thậm chí có thể cảm nhận được sự biến đổi của bốn mùa.
Nơi đây tựa như một tiểu thế giới tự nhiên hình thành.
“Không tệ, không tệ, Đồng Tước Đài này còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.” Dẫn theo hai tỷ muội Liễu Như Yên, Liễu Như Tuyết đi dạo Đồng Tước Đài vài vòng.
Đối với kết cấu tổng thể của Đồng Tước Đài, Tần An Lan tỏ ra khá hài lòng.
“Liễu Như Yên, từ nay về sau, ngươi cứ ở đây, tự mình chọn lấy một gian phòng để ở trước đi.” Tần An Lan đưa mắt nhìn sang Liễu Như Yên.
Là nữ sủng số một của Đồng Tước Đài, Tần An Lan vẫn cho nàng đủ quyền hạn.
Ít nhất, mấy ngàn gian phòng này, mặc nàng tùy ý chọn lựa.
Liễu Như Yên ngoan ngoãn gật đầu, không hề do dự hay từ chối.
Trên thực tế, nàng cũng không được phép có bất kỳ quyền từ chối nào.
“Về phần ngươi?” Tần An Lan quay đầu, ánh mắt chuyển sang người Liễu Như Tuyết.
Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Tần An Lan, Liễu Như Tuyết lại có dự cảm không lành.
Phảng phất như sắp rơi vào tính toán của Tần An Lan.
“Ngươi còn một chuyện quan trọng hơn phải làm, đợi sau khi ngươi hoàn thành, mới có tư cách vào ở Đồng Tước Đài.” Còn về chuyện đó là gì, Tần An Lan cũng không nói rõ.
Đây chính là một thanh hảo đao trong tay Tần An Lan.
Hảo đao tất nhiên phải dùng vào lúc cần thiết.
Tần An Lan vẫn đang chờ xem Liễu Như Tuyết biểu diễn.
Căn dặn xong vài câu, Tần An Lan lại dẫn hai người đi vào thiên điện.
Nơi đây bốn bề vắng lặng, chỉ còn lại ba người Tần An Lan.
Cô nam quả nữ, chung sống một phòng.
Nụ cười tà ác trên mặt Tần An Lan càng hiện rõ.
Hắn đã từng hưởng thụ sự hầu hạ riêng của Liễu Như Yên và Liễu Như Tuyết.
Còn về việc hai tỷ muội này cùng nhau hầu hạ... ngược lại là có thể thử xem sao.....................
(Nơi đây vô thanh thắng hữu thanh) ...............
*****
“Mấy vị, các ngươi đã nghe chuyện lớn xảy ra gần đây chưa?” “Ý các ngươi là vụ thảm án diệt môn ở Thương Nguyên Thành ấy hả?” “Đúng đúng đúng, không biết là thế lực nào đã ra tay, sao lại tàn nhẫn như vậy, quả thực là cực kỳ tàn ác.”
Mới mấy ngày trước, một cứ điểm của Trấn Quốc Thần hầu phủ tại Thương Nguyên Thành đã bị người của một thế lực bí ẩn tập kích.
Khoảng trăm người đóng tại Thương Nguyên Thành, không một ai may mắn sống sót, không người nào chạy thoát khỏi sự truy sát của thế lực bí ẩn đó, tất cả đều chết oan chết uổng.
Việc có kẻ dám công khai ra tay với Trấn Quốc Thần hầu phủ đúng là một chuyện động trời, cũng là chuyện khiến người ta không thể nào hiểu nổi.
Phải biết rằng, đó chính là Trấn Quốc Thần hầu phủ, thế lực đỉnh cao nhất của Viêm Đế Quốc ngày nay.
Ngay cả Hiên Viên Hoàng Tộc, khi đối mặt với Trấn Quốc Thần hầu phủ, cũng phải nhượng bộ ba phần, không dám tùy tiện đắc tội.
Mà thế lực kia, không chỉ nhổ tận gốc cứ điểm của Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Bọn chúng ra tay cực kỳ tàn nhẫn, thủ đoạn vô cùng độc ác.
Không chỉ chém tận giết tuyệt người của Trấn Quốc Thần hầu phủ tại Thương Nguyên Thành, mà ngay cả những người vây xem xung quanh cũng không thoát nạn.
Ngay cả một con chó vô tình bị cuốn vào cũng đều bị bọn chúng lột đầu.
Chính vì không còn bất kỳ người chứng kiến nào, đối phương lại hành động vô cùng kín kẽ, nên cũng không để lại bao nhiêu manh mối.
Cho đến nay, vẫn không ai làm rõ được thế lực này rốt cuộc đến từ đâu.
Điều khiến người ta khó hiểu nhất chính là, Trấn Quốc Thần hầu phủ lại không hề có phản ứng gì đối với chuyện này.
Giống như là người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ chỉ biết nuốt vào bụng.
Cách xử sự này hoàn toàn không phù hợp với tác phong trước nay của Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Phải biết rằng, Trấn Quốc Thần hầu phủ vốn làm việc bá đạo, bất cứ ai đắc tội với họ đều bị nghiền ép không thương tiếc, thậm chí còn gặp phải thảm họa diệt môn.
Trong những năm qua, các thế lực bị Trấn Quốc Thần hầu phủ tiêu diệt nhiều không kể xiết.
Trong số đó không thiếu những thế lực nhất lưu, thậm chí cả siêu nhất lưu.
Vậy mà bây giờ, Trấn Quốc Thần hầu phủ lại tỏ ra thờ ơ với việc này.
Điều này khiến mọi người không khỏi đồn đoán.
Chẳng lẽ kẻ ra tay lại là một trong những thế lực đỉnh cấp đó sao?
Đến mức ngay cả Trấn Quốc Thần hầu phủ cũng phải kiêng dè, không dám hành động hấp tấp.............
**Kinh Thành.** **Trấn Quốc Thần hầu phủ.**
Bên trong một đại điện nguy nga lộng lẫy, Tần An Lan đang lười biếng nằm trên một chiếc ghế mây.
Minh Nguyệt, các chủ của Minh Nguyệt Các, đang dùng đôi tay ngọc thon dài, nhẹ nhàng xoa bóp cho Tần An Lan.
Tần An Lan lim dim mắt, cả đầu gần như vùi vào nơi mềm mại ấy.
Không thể không nói, dùng nơi này làm gối tựa quả thực vô cùng phù hợp.
Minh Nguyệt không hề tỏ ra khó chịu chút nào, vẫn chuyên tâm vào động tác trên tay.
“Từ khi cứ điểm của Trấn Quốc Thần hầu phủ ở Thương Nguyên Thành bị xóa sổ, thì các thế lực tại mười hai địa điểm khác như Vĩnh An Thành, Thương Vân Thành cũng lần lượt bị người ta quét sạch.” “Số người chết dưới tay bọn chúng đã lên đến ba, bốn ngàn người, thậm chí còn có mấy ngàn người vô tội không liên quan cũng bị giết theo.” “Trong số đó có mười vị tu sĩ cảnh giới Tử Phủ, thậm chí còn có ba vị tu sĩ cấp Phong Hoàng.”
Minh Nguyệt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, báo cáo về những thảm kịch xảy ra gần đây với Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Kể từ khi cứ điểm của Trấn Quốc Thần phủ tại Thương Nguyên Thành bị quét sạch, đối phương dường như đã ra tay thành quen.
Chúng trắng trợn phục kích người của Trấn Quốc Thần hầu phủ tại các khu vực lân cận.
Trong những ngày qua, Trấn Quốc Thần hầu phủ có thể nói là tổn thất nặng nề, số người tử thương đã lên đến mấy ngàn.
Mặc dù những người này chẳng qua chỉ là đám sâu kiến.
Cho dù có chết nhiều hơn nữa, đối với Trấn Quốc Thần hầu phủ mà nói, cũng chẳng phải chuyện gì đáng kể.
Nhưng hành vi của đối phương rõ ràng là đang công khai vả mặt, ngang nhiên khiêu khích uy quyền của Trấn Quốc Thần hầu phủ, đây là điều không ai có thể chấp nhận.
Nếu không phải Tần An Lan nhiều lần đứng ra ngăn chặn, các cường giả của Trấn Quốc Thần hầu phủ đã sớm ra tay tiêu diệt đám người kia rồi.
Nghe đến đây, Tần An Lan không những không hề tỏ ra bối rối, mà nụ cười nơi khóe miệng lại càng hiện rõ hơn.
“Mới giết được có bấy nhiêu người, tên phế vật Diệp Thanh Vân kia xem ra cũng có chút vô dụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận