Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn
Chương 42: Sư phụ của ngươi thành thế tử điện hạ nữ nhân
Chương 42: Sư phụ của ngươi thành nữ nhân của Thế tử điện hạ
Không thể không nói, vẻ ngoài xuất chúng như vậy của Tần An Lan.
Cũng giúp Tần An Lan ghi thêm không ít điểm.
Con người vốn là loài trọng vẻ bề ngoài.
Cho dù là Tử Vi chân nhân đã sống mấy trăm năm, cũng không có bất kỳ ngoại lệ nào.
Tần An Lan dáng người cao gầy, dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan đẹp đẽ, phong độ nhẹ nhàng, chính là mỹ nam tử nổi danh của Thiên Viêm Đế Quốc.
Dù vì chuyện của Diệp Thanh Vân, khiến Tử Vi chân nhân có không ít thành kiến đối với Tần An Lan.
Vậy mà lúc này, đối mặt với một vị mỹ nam tử ăn nói bất phàm, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như vậy.
Tử Vi chân nhân thực sự không hề sinh ra bất kỳ cảm giác chán ghét nào từ sâu trong nội tâm.
Nhìn Tần An Lan nho nhã lễ độ, trên người mang theo vài phần khí chất siêu nhiên trước mắt.
Tử Vi chân nhân thực sự khó mà liên hệ Tần An Lan với kẻ tiểu nhân tội ác tày trời, âm hiểm xảo trá trong miệng Diệp Thanh Vân.
Tử Vi chân nhân sống mấy trăm năm, cũng coi như kiến thức rộng rãi.
Nếu có người cố làm ra vẻ, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, cũng không phải là không có khả năng này.
May mà, hôm nay hắn đến đây, không phải vì dò xét nhân phẩm Tần An Lan, mà là có một chuyện quan trọng hơn.
“Thần Hầu Thế tử, ta hôm nay đến đây, chính là muốn khẩn cầu Thế tử…” Còn không đợi Tử Vi chân nhân nói hết câu.
Tần An Lan khoát tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tử Vi chân nhân hôm nay đến đây, chẳng lẽ là vì chuyện của đồ đệ Diệp Thanh Vân kia của ngươi sao?” “Chính là vậy.” “Diệp Thanh Vân tuổi trẻ khinh cuồng, không biết trời cao đất rộng, đã đắc tội Thần Hầu Thế tử.” “Ta nguyện ý thay hắn nhận lỗi với Thần Hầu Thế tử, chỉ hy vọng Thần Hầu Thế tử có thể hạ thủ lưu tình, tha cho hắn một lần.” Nói rồi, Tử Vi chân nhân đứng dậy, khom người chào Tần An Lan.
Không bàn đến thân phận hai người.
Một cường giả cảnh giới Thánh Nhân đỉnh phong đường đường, lại chịu hạ mình đến khẩn cầu Tần An Lan, cũng coi như đã cho Tần An Lan đủ mặt mũi.
“Tử Vi chân nhân nói quá lời rồi.” Tần An Lan khẽ gật đầu, vẫn như cũ không hề lay động mà nói: “Người trẻ tuổi tính tình xốc nổi một chút, cũng có thể lý giải.” “Bản thế tử cũng không phải loại người được lý không tha người, nhất định phải trị tội chết tiểu tử Diệp Thanh Vân kia.” “Vậy đi, chỉ cần Diệp Thanh Vân bằng lòng dập đầu ba cái trước bản thế tử, đồng thời nhận lỗi.” “Ta có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra.” “Chuyện này…” Tử Vi chân nhân rơi vào do dự.
Sau một lát suy tư, hắn gật đầu đáp ứng: “Đã như vậy, vậy xin đa tạ sự khoan hồng độ lượng của Thần Hầu Thế tử.”
Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện của Diệp Thanh Vân, khiến Tử Vi chân nhân thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu.
Nào ngờ tất cả những điều này, sớm đã bị Diệp Thanh Vân đang ở trong tử lao nhìn thấy rõ ràng.
Thông qua một chiếc gương đồng đặc thù, Diệp Thanh Vân lạnh lùng quan sát, thu hết tất cả vào mắt.
Nhìn tất cả những điều này, thân thể hắn không ngừng run rẩy.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, lửa giận ngập tràn, gần như muốn phá thể mà ra.
Gương mặt vốn cũng ưa nhìn kia.
Vì cực kỳ tức giận mà sớm đã vặn vẹo biến dạng.
Nụ cười mang tính lễ phép của Tử Vi chân nhân, trong mắt Diệp Thanh Vân, lại chính là đang giả lả lấy lệ với Tần An Lan.
Vẻ mặt khách khí của Tử Vi chân nhân, thậm chí cả hành động khom lưng cúi chào Tần An Lan, lại biến thành sự cố gắng lấy lòng, muốn thân cận với Tần An Lan.
Nỗi thống khổ trong lòng Diệp Thanh Vân không lời nào diễn tả nổi.
Tử Vi chân nhân là sư tôn mà Diệp Thanh Vân tôn kính nhất.
Giọng nói và dáng vẻ ấy đã sớm khắc sâu vào tâm trí Diệp Thanh Vân.
Dung nhan tuyệt thế kia, ngày thường Diệp Thanh Vân không dám có chút khinh nhờn.
Chỉ có đêm khuya vắng người, những suy nghĩ không thực tế ấy trong nội tâm mới hiện lên trong đầu.
Là sư tôn của mình, Tử Vi chân nhân thế mà lại vào lúc này, gặp riêng kẻ thù không đội trời chung của mình, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ.
Nhìn vẻ mặt hai người, giống như những người bạn cũ lâu năm không gặp.
Diệp Thanh Vân xuất thân bần hàn, từ nhỏ đến lớn chịu vô số cái nhìn khinh bỉ.
Vì vậy, lòng tự tôn của hắn cực mạnh.
Điều hắn kiêng kỵ nhất, chán ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt và phản bội.
Ba ngày trước.
Đối mặt với việc Tần An Lan ra tay, đánh cho Diệp Thanh Vân không hề có sức phản kháng.
Tử Vi chân nhân khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý định giúp đỡ Diệp Thanh Vân dù chỉ một chút.
Điều đó đã khiến Diệp Thanh Vân lòng sinh bất mãn.
Bây giờ, Lại dám lén lút gặp riêng Tần An Lan.
Càng khiến lửa giận trong lòng Diệp Thanh Vân bùng cháy dữ dội.
“Ha ha, đây chính là nữ cường giả số một của Thiên Kình Thư Viện chúng ta, đây chính là vị sư tôn tốt của ngươi đó, Diệp Thanh Vân.” “Không ngờ Tử Vi chân nhân lại là người như vậy.” “Vì để bám vào đùi Thần Hầu Thế tử, mà không tiếc hy sinh nhan sắc.” Đúng lúc này, một giọng nói chế nhạo truyền đến.
La Phong thu chiếc gương đồng trong tay lại. Nụ cười trào phúng trêu tức trên mặt đã không thể che giấu.
“Đánh rắm! Ngươi câm cái miệng thối của ngươi lại cho ta!” “La Phong, ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn, phỉ báng sư tôn ta!” Nghe những lời này của La Phong, Diệp Thanh Vân đang lửa giận ngập trời liền triệt để nổi giận.
Hai mắt hắn long lên sòng sọc, ánh mắt tràn đầy sát cơ không hề che giấu. Hắn nhìn La Phong chòng chọc, như thể muốn chém La Phong thành vạn mảnh.
Đáng tiếc, sát cơ này đối với La Phong mà nói, cũng không có bất kỳ uy hiếp gì.
La Phong mặt đầy vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Có phải nói hươu nói vượn hay không, trong lòng tiểu tử ngươi tự biết rõ.” “Có lẽ sư tôn ngươi hy sinh nhan sắc, cũng chỉ là để cứu mạng ngươi thôi.” “Theo ta thấy, không cần đợi bao lâu, tiểu tử ngươi liền có thể ra khỏi nơi này.” “Ngươi muốn biết nguyên nhân không?” “Sau khi sư tôn Tử Vi chân nhân của ngươi trở thành nữ nhân của Thần Hầu Thế tử, ngươi chính là đệ tử của Thần Hầu Thế tử, Thần Hầu Thế tử đương nhiên sẽ không trách tội ngươi nữa.” “Ha ha ha…” Mang theo nụ cười giễu cợt ngập tràn, hắn buông lại những lời chế nhạo này.
Không đợi Diệp Thanh Vân nói thêm gì, La Phong trực tiếp nghênh ngang rời đi.
Hoàn toàn không cho Diệp Thanh Vân cơ hội chửi bới lung tung như chó dại cắn người.
“Súc sinh! Tần An Lan, ngươi đồ súc sinh!” “Ta sẽ không tha cho ngươi! Ta sẽ không tha cho ngươi!” Diệp Thanh Vân liều mạng đập vào cửa lớn tử lao.
Nhưng chờ đợi hắn chính là trận pháp phòng hộ xung quanh.
Dòng điện cường đại đánh cho Diệp Thanh Vân ngã sõng soài trên mặt đất, không ngừng rên rỉ.
Khóe miệng vẫn còn phát ra những lời chửi rủa hung hăng.
Ánh mắt chứa đựng lửa giận thực chất, như thể có thể lăng trì Tần An Lan ngàn vạn lần.
Không thể không nói, vẻ ngoài xuất chúng như vậy của Tần An Lan.
Cũng giúp Tần An Lan ghi thêm không ít điểm.
Con người vốn là loài trọng vẻ bề ngoài.
Cho dù là Tử Vi chân nhân đã sống mấy trăm năm, cũng không có bất kỳ ngoại lệ nào.
Tần An Lan dáng người cao gầy, dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan đẹp đẽ, phong độ nhẹ nhàng, chính là mỹ nam tử nổi danh của Thiên Viêm Đế Quốc.
Dù vì chuyện của Diệp Thanh Vân, khiến Tử Vi chân nhân có không ít thành kiến đối với Tần An Lan.
Vậy mà lúc này, đối mặt với một vị mỹ nam tử ăn nói bất phàm, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như vậy.
Tử Vi chân nhân thực sự không hề sinh ra bất kỳ cảm giác chán ghét nào từ sâu trong nội tâm.
Nhìn Tần An Lan nho nhã lễ độ, trên người mang theo vài phần khí chất siêu nhiên trước mắt.
Tử Vi chân nhân thực sự khó mà liên hệ Tần An Lan với kẻ tiểu nhân tội ác tày trời, âm hiểm xảo trá trong miệng Diệp Thanh Vân.
Tử Vi chân nhân sống mấy trăm năm, cũng coi như kiến thức rộng rãi.
Nếu có người cố làm ra vẻ, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, cũng không phải là không có khả năng này.
May mà, hôm nay hắn đến đây, không phải vì dò xét nhân phẩm Tần An Lan, mà là có một chuyện quan trọng hơn.
“Thần Hầu Thế tử, ta hôm nay đến đây, chính là muốn khẩn cầu Thế tử…” Còn không đợi Tử Vi chân nhân nói hết câu.
Tần An Lan khoát tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tử Vi chân nhân hôm nay đến đây, chẳng lẽ là vì chuyện của đồ đệ Diệp Thanh Vân kia của ngươi sao?” “Chính là vậy.” “Diệp Thanh Vân tuổi trẻ khinh cuồng, không biết trời cao đất rộng, đã đắc tội Thần Hầu Thế tử.” “Ta nguyện ý thay hắn nhận lỗi với Thần Hầu Thế tử, chỉ hy vọng Thần Hầu Thế tử có thể hạ thủ lưu tình, tha cho hắn một lần.” Nói rồi, Tử Vi chân nhân đứng dậy, khom người chào Tần An Lan.
Không bàn đến thân phận hai người.
Một cường giả cảnh giới Thánh Nhân đỉnh phong đường đường, lại chịu hạ mình đến khẩn cầu Tần An Lan, cũng coi như đã cho Tần An Lan đủ mặt mũi.
“Tử Vi chân nhân nói quá lời rồi.” Tần An Lan khẽ gật đầu, vẫn như cũ không hề lay động mà nói: “Người trẻ tuổi tính tình xốc nổi một chút, cũng có thể lý giải.” “Bản thế tử cũng không phải loại người được lý không tha người, nhất định phải trị tội chết tiểu tử Diệp Thanh Vân kia.” “Vậy đi, chỉ cần Diệp Thanh Vân bằng lòng dập đầu ba cái trước bản thế tử, đồng thời nhận lỗi.” “Ta có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra.” “Chuyện này…” Tử Vi chân nhân rơi vào do dự.
Sau một lát suy tư, hắn gật đầu đáp ứng: “Đã như vậy, vậy xin đa tạ sự khoan hồng độ lượng của Thần Hầu Thế tử.”
Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện của Diệp Thanh Vân, khiến Tử Vi chân nhân thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu.
Nào ngờ tất cả những điều này, sớm đã bị Diệp Thanh Vân đang ở trong tử lao nhìn thấy rõ ràng.
Thông qua một chiếc gương đồng đặc thù, Diệp Thanh Vân lạnh lùng quan sát, thu hết tất cả vào mắt.
Nhìn tất cả những điều này, thân thể hắn không ngừng run rẩy.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, lửa giận ngập tràn, gần như muốn phá thể mà ra.
Gương mặt vốn cũng ưa nhìn kia.
Vì cực kỳ tức giận mà sớm đã vặn vẹo biến dạng.
Nụ cười mang tính lễ phép của Tử Vi chân nhân, trong mắt Diệp Thanh Vân, lại chính là đang giả lả lấy lệ với Tần An Lan.
Vẻ mặt khách khí của Tử Vi chân nhân, thậm chí cả hành động khom lưng cúi chào Tần An Lan, lại biến thành sự cố gắng lấy lòng, muốn thân cận với Tần An Lan.
Nỗi thống khổ trong lòng Diệp Thanh Vân không lời nào diễn tả nổi.
Tử Vi chân nhân là sư tôn mà Diệp Thanh Vân tôn kính nhất.
Giọng nói và dáng vẻ ấy đã sớm khắc sâu vào tâm trí Diệp Thanh Vân.
Dung nhan tuyệt thế kia, ngày thường Diệp Thanh Vân không dám có chút khinh nhờn.
Chỉ có đêm khuya vắng người, những suy nghĩ không thực tế ấy trong nội tâm mới hiện lên trong đầu.
Là sư tôn của mình, Tử Vi chân nhân thế mà lại vào lúc này, gặp riêng kẻ thù không đội trời chung của mình, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ.
Nhìn vẻ mặt hai người, giống như những người bạn cũ lâu năm không gặp.
Diệp Thanh Vân xuất thân bần hàn, từ nhỏ đến lớn chịu vô số cái nhìn khinh bỉ.
Vì vậy, lòng tự tôn của hắn cực mạnh.
Điều hắn kiêng kỵ nhất, chán ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt và phản bội.
Ba ngày trước.
Đối mặt với việc Tần An Lan ra tay, đánh cho Diệp Thanh Vân không hề có sức phản kháng.
Tử Vi chân nhân khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý định giúp đỡ Diệp Thanh Vân dù chỉ một chút.
Điều đó đã khiến Diệp Thanh Vân lòng sinh bất mãn.
Bây giờ, Lại dám lén lút gặp riêng Tần An Lan.
Càng khiến lửa giận trong lòng Diệp Thanh Vân bùng cháy dữ dội.
“Ha ha, đây chính là nữ cường giả số một của Thiên Kình Thư Viện chúng ta, đây chính là vị sư tôn tốt của ngươi đó, Diệp Thanh Vân.” “Không ngờ Tử Vi chân nhân lại là người như vậy.” “Vì để bám vào đùi Thần Hầu Thế tử, mà không tiếc hy sinh nhan sắc.” Đúng lúc này, một giọng nói chế nhạo truyền đến.
La Phong thu chiếc gương đồng trong tay lại. Nụ cười trào phúng trêu tức trên mặt đã không thể che giấu.
“Đánh rắm! Ngươi câm cái miệng thối của ngươi lại cho ta!” “La Phong, ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn, phỉ báng sư tôn ta!” Nghe những lời này của La Phong, Diệp Thanh Vân đang lửa giận ngập trời liền triệt để nổi giận.
Hai mắt hắn long lên sòng sọc, ánh mắt tràn đầy sát cơ không hề che giấu. Hắn nhìn La Phong chòng chọc, như thể muốn chém La Phong thành vạn mảnh.
Đáng tiếc, sát cơ này đối với La Phong mà nói, cũng không có bất kỳ uy hiếp gì.
La Phong mặt đầy vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Có phải nói hươu nói vượn hay không, trong lòng tiểu tử ngươi tự biết rõ.” “Có lẽ sư tôn ngươi hy sinh nhan sắc, cũng chỉ là để cứu mạng ngươi thôi.” “Theo ta thấy, không cần đợi bao lâu, tiểu tử ngươi liền có thể ra khỏi nơi này.” “Ngươi muốn biết nguyên nhân không?” “Sau khi sư tôn Tử Vi chân nhân của ngươi trở thành nữ nhân của Thần Hầu Thế tử, ngươi chính là đệ tử của Thần Hầu Thế tử, Thần Hầu Thế tử đương nhiên sẽ không trách tội ngươi nữa.” “Ha ha ha…” Mang theo nụ cười giễu cợt ngập tràn, hắn buông lại những lời chế nhạo này.
Không đợi Diệp Thanh Vân nói thêm gì, La Phong trực tiếp nghênh ngang rời đi.
Hoàn toàn không cho Diệp Thanh Vân cơ hội chửi bới lung tung như chó dại cắn người.
“Súc sinh! Tần An Lan, ngươi đồ súc sinh!” “Ta sẽ không tha cho ngươi! Ta sẽ không tha cho ngươi!” Diệp Thanh Vân liều mạng đập vào cửa lớn tử lao.
Nhưng chờ đợi hắn chính là trận pháp phòng hộ xung quanh.
Dòng điện cường đại đánh cho Diệp Thanh Vân ngã sõng soài trên mặt đất, không ngừng rên rỉ.
Khóe miệng vẫn còn phát ra những lời chửi rủa hung hăng.
Ánh mắt chứa đựng lửa giận thực chất, như thể có thể lăng trì Tần An Lan ngàn vạn lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận