Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn

Chương 70: Tần An Lan xuất thủ, diệt thế một kiếm

Chương 70: Tần An Lan ra tay, diệt thế một kiếm
Thân thể Diệp Thanh Vân hóa thành một đạo lưu quang, chuồn đi mà không hề quay đầu lại.
Trong ánh mắt Thạch Lỗi tràn đầy tuyệt vọng.
Tiểu nhân!
Đây chính là một kẻ tiểu nhân từ đầu đến đuôi.
Lúc trước còn nói rằng, chỉ cần bọn mình trợ giúp hắn, cùng nhau đối phó người của Trấn Quốc Thần hầu phủ, thì bọn hắn chính là huynh đệ của Diệp Thanh Vân, tương lai nhất định rộng mở, đồng sinh cộng tử.
Nhưng kết quả là.
Đệ tử Thiên Kình thư viện, sau khi nghe Diệp Thanh Vân phân phó, từng người một chết thảm tại chỗ.
Ngay cả hắn, Thạch Lỗi.
Lúc này cũng bị Diệp Thanh Vân xem như con rơi, có thể tùy ý vứt bỏ.
Vì sao lúc trước hắn lại tin tưởng một kẻ tiểu nhân như thế.
Nội tâm Thạch Lỗi thống khổ không lời nào diễn tả được.
Chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, một ngụm lão huyết phun ra.
Hắn vô cùng rõ ràng, mình đã trở thành vật hi sinh của Diệp Thanh Vân.
Ngay cả chút giá trị cuối cùng cũng bị ép khô.
Chạy?
Diệp Thanh Vân, kẻ có hào quang nhân vật chính, cứ như vậy trốn thoát ngay trước mặt một lão thụ yêu vạn năm có thực lực Thánh Nhân đỉnh phong.
E rằng ngoại trừ khí vận chi tử, căn bản không có ai làm được điều này.
Diệp Thanh Vân chỉ lo vội vàng thoát thân, cũng không hề chú ý tới.
Ngay khoảnh khắc hắn chạy trốn, Tần Canh Tân đã nhẹ nhàng vươn tay ra.
Một đạo pháp thuật vô hình đánh trúng lên người Diệp Thanh Vân.
Đạo pháp thuật này không hề có chút tính công kích nào.
Nhưng bởi vì là cường giả cấp bậc Thánh Chủ ra tay, Diệp Thanh Vân tự nhiên không hề phát giác.
“A......” “Lũ sâu kiến đáng chết, lại dám chạy trốn ngay dưới mí mắt bản tọa.” “Đáng chết, thật sự là đáng chết.” Trơ mắt nhìn con mồi sắp tới tay không chỉ đả thương mình, mà còn chạy trốn ngay dưới mí mắt mình.
Lão thụ yêu vạn năm đã rơi vào trạng thái hoàn toàn điên cuồng.
Vô số dây leo từ mặt đất trồi lên, phát ra tiếng gào thét.
“Nếu con sâu kiến kia đã chạy trốn, bản tọa liền lấy huyết nhục của ngươi để trút giận.” Trong lúc nói chuyện, dây leo khắp núi đồi đã khóa chặt Thạch Lỗi.
Nếu không cách nào hấp thu được huyết dịch của Diệp Thanh Vân.
Hắn cũng nhất định phải chém giết phàm nhân trước mắt này để trút đi cơn tức trong lòng.
Đúng lúc này, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên từ giữa không trung.
Ngay sau đó.
Một luồng kiếm khí cực kỳ bàng bạc lao đến từ bốn phương tám hướng.
Tần An Lan vẫn luôn quan sát trận chiến ở phía sau.
Về phần Diệp Thanh Vân chạy trốn, Tần An Lan vẫn khoanh tay đứng nhìn như cũ.
Bên ngoài đã bố trí xong thiên la địa võng dành cho Diệp Thanh Vân.
Hắn căn bản là không thể trốn đi đâu được.
Còn về Thạch Lỗi trước mắt.
Thế nhưng hắn lại là mắt xích mấu chốt để Tần An Lan đối phó Diệp Thanh Vân, tự nhiên phải giữ lại tính mệnh của đối phương.
“Diệt thế một kiếm!” Tần An Lan quát lớn một tiếng.
Điên cuồng thúc giục lực lượng trong cơ thể.
Dung hợp lực lượng của Hiên Viên Đế Kinh và Diệt Thế Ma Điển, quán chú toàn bộ lên thanh t·h·i·ê·n phạt chi k·i·ế·m.
Thanh t·h·i·ê·n phạt chi k·i·ế·m trong tay tỏa ra một luồng khí thế cực kỳ bàng bạc, Phảng phất như có lực lượng hủy thiên diệt địa, phá hủy tất cả.
Ầm ầm......
Ầm ầm......
Vô số đạo kiếm khí kia nhanh chóng chém về phía những dây leo đang giăng khắp núi đồi xung quanh.
Từng tiếng nổ vang không ngừng truyền đến.
Chỉ trong nháy mắt, đã có mấy ngàn sợi dây leo bị Tần An Lan chặt đứt.
Phải biết rằng, mỗi một sợi dây leo của lão thụ yêu vạn năm đều sở hữu lực lượng của cảnh giới Phong Hoàng đỉnh phong.
Lúc trước, Diệp Thanh Vân đã phải hao hết thiên tân vạn khổ.
Dốc toàn bộ sức mạnh, tung ra một chiêu cũng chỉ có thể chặt đứt một sợi dây leo của lão thụ yêu vạn năm.
Nếu không nhờ vào sự trợ giúp từ lực lượng của Hỏa Vân Tà Thần, e rằng hắn đã sớm bị đám dây leo này tiêu diệt hoàn toàn.
Mà sau khi bị chọc giận hoàn toàn, lực lượng dây leo của lão thụ yêu vạn năm ngược lại càng dần dần tăng cường.
Lực lượng của mỗi sợi dây leo đã tương đương với tu sĩ cảnh giới Thần Hoàng.
Vậy mà một kích của Tần An Lan vẫn chặt đứt được mấy trăm sợi dây leo.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần An Lan chính thức ra tay.
Xem ra, hiệu quả cũng không tệ.
Thấy mạng nhỏ được bảo toàn, Thạch Lỗi không khỏi thở phào một hơi.
Nhưng giây sau, khi nhìn thấy người ra tay lại chính là Trấn Quốc Thần Hầu Thế tử Tần An Lan, người mà mình từng đối phó.
Sắc mặt Thạch Lỗi đã khó coi tới cực điểm.
Hắn không hề quên việc mình đã theo Diệp Thanh Vân làm trành cho hổ, giết không biết bao nhiêu người của Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Tần An Lan thân là Thế tử của Trấn Quốc Thần hầu phủ, sao lại có thể buông tha cho mình.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại.
Theo Diệp Thanh Vân làm đủ chuyện xấu xa.
Kết quả thì sao?
Đối phương không chút lưu tình vứt bỏ mình.
Ngược lại lại là Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu.
Bất kể mục đích của đối phương là gì, cuối cùng vẫn là cứu mình.
“Thế tử điện hạ cứu mạng, đệ tử Thiên Kình thư viện Thạch Lỗi nguyện ý đầu nhập vào dưới trướng Thế tử điện hạ, lấy công chuộc tội, thỉnh cầu Thế tử điện hạ cứu cái mạng chó này của ta.” Không chút do dự nào, Thạch Lỗi lập tức đưa ra lựa chọn chính xác.
Sự thức thời như vậy ngược lại khiến Tần An Lan hài lòng gật đầu.
“Thạch Lỗi, ngươi theo Diệp Thanh Vân, giết hại tử đệ Trấn Quốc Thần hầu phủ của ta, vốn tội không thể tha.” “Bản thế tử niệm tình thượng thiên có đức hiếu sinh, ngươi lại biết lạc đường mà quay lại, nên nguyện ý cho ngươi cơ hội cuối cùng.” “Đa tạ đại ân đại đức của Thế tử điện hạ.” “Đa tạ đại ân đại đức của Thế tử điện hạ.” Thạch Lỗi như được đại xá, vô cùng cảm tạ Tần An Lan.
“Đáng chết, rốt cuộc là kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của bản tọa.” Đúng lúc này, lão thụ yêu vạn năm cũng phát ra tiếng kinh ngạc.
Cả khỏa thương thiên đại thụ đều đang không ngừng lay động.
Thậm chí toàn bộ Mê Vụ Quỷ Lâm đều xuất hiện cảm giác rung chuyển như đất rung núi chuyển.
Từ đó cũng có thể thấy được sự phẫn nộ của lão thụ yêu vạn năm.
Vừa rồi những đạo kiếm khí kia thế mà lại chặt đứt toàn bộ mấy trăm sợi dây leo của mình.
Tuy nói lão thụ yêu vạn năm có hàng ngàn hàng vạn sợi dây leo.
Chiêu vừa rồi của Tần An Lan đối với hắn mà nói cũng chỉ là không đau không ngứa.
Đầu tiên là bị Diệp Thanh Vân làm nổ gãy mất mấy trăm sợi dây leo.
Bây giờ, một tên “nhược kê” không biết từ đâu xuất hiện lại lần nữa chặt đứt mấy trăm sợi dây leo của mình.
Hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu năm rồi mình chưa từng chịu khuất nhục như vậy.
Từ khi lão thụ yêu vạn năm tu luyện thành hình tới nay, căn bản chưa từng gặp phải sự nhục nhã cùng cực như vậy.
Uy áp vô biên vô tận lan tỏa từ trên người lão thụ yêu vạn năm.
Vô số dây leo xung quanh che khuất bầu trời, hình thành một cái bế hoàn, bao phủ toàn bộ Tần An Lan vào trong.
“Dám cả gan phá hỏng chuyện tốt của bản tọa, ngươi cứ ở lại đây, trở thành chất dinh dưỡng cho bản tọa đi.” Diệp Thanh Vân chạy trốn.
Chất dinh dưỡng Thạch Lỗi kia lại bị Tần An Lan cứu mất.
Lão thụ yêu vạn năm rất tức giận.
Cũng may vừa trốn mất một tên, bây giờ lại được bổ sung một tên.
Xem ra cũng không phải là thiệt thòi lắm.
Hơn nữa, chất dinh dưỡng trước mắt này lại mang đến cho lão thụ yêu vạn năm một cảm giác rất đặc biệt.
Hắn có cảm giác rằng, nếu có thể hấp thu huyết nhục của đối phương.
Thực lực của mình sẽ có sự tăng lên rõ rệt.
Đối mặt với hàng ngàn hàng vạn dây leo vây quanh, dường như mọi đường lui đều đã bị chặn kín.
Tần An Lan vẫn không hề sợ hãi như cũ, khóe miệng còn mang theo nụ cười đầy ẩn ý, lặng lẽ nhìn con mồi của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận