Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn
Chương 171: Chưa đến, sớm kết thúc
Nam Cung Thanh Mộc nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho những luồng kiếm ý kia xuyên qua thân thể của mình.
Hắn mượn nhờ lực lượng cường đại phát ra từ kiếm ý để cải tạo thân thể, tăng cường độ thần hồn.
Thậm chí Nam Cung Thanh Mộc còn nhạy bén phát hiện, thông qua từng luồng kiếm ý này, còn có thể bồi bổ lực lượng thần hồn đã bị trọng thương nặng nề của mình.
Nếu như cho hắn thêm chút thời gian, liền có thể khiến thần hồn của mình hoàn toàn hồi phục, khôi phục thương thế.
Nam Cung Thanh Mộc đích thực là kẻ có thiên phú dị bẩm, một tồn tại như thiên chi kiêu tử.
Dù sao kiếp trước Nam Cung Thanh Mộc, thân là Đêm Tối Chi Vương đường đường, một đời Đại Đế, cũng đủ để nhìn ra chỗ bất phàm của hắn.
Muốn thành tựu Đại Đế, dựa vào không chỉ riêng là thời gian tích lũy và vận khí cường đại.
Thực lực bản thân lại càng là mấu chốt.
Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một khắc, cường độ nhục thân của Nam Cung Thanh Mộc liền tăng lên một cấp bậc.
Ngay cả thần hồn, dưới sự tẩm bổ của luồng kiếm ý này, cũng khôi phục được một chút thương thế.
Ước chừng qua thêm một canh giờ nữa, hắn liền có thể hoàn toàn khôi phục thương thế.
Ngay lúc khóe miệng Nam Cung Thanh Mộc vừa hé lên vài phần vui sướng, tưởng rằng mình nhặt được đại cơ duyên, thì trong lòng hắn đột ngột dâng lên một cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.
Phảng phất như giây sau, cả người liền muốn bỏ mạng tại đây.
Nam Cung Thanh Mộc bị đánh thức, mở mắt ra.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến Nam Cung Thanh Mộc cả người kinh hãi.
Chỉ thấy Vấn Thiên Kiếm dường như mất kiểm soát, điên cuồng tản ra thần uy vô cùng cường đại.
Phô thiên cái địa cuốn tới.
Các tu sĩ xung quanh Nam Cung Thanh Mộc, thậm chí còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết nào, nhục thể liền bị luồng pháp thuật thần thông này quét trúng, nổ tung ra.
Từng mảng chân cụt tay đứt bay múa đầy trời, cuối cùng hóa thành một đám huyết vụ, hoàn toàn bỏ mình tại chỗ này.
Cảnh tượng xuất hiện đột ngột này làm Nam Cung Thanh Mộc vô cùng kinh hãi.
Không chút do dự, hắn quay người bỏ chạy.
Tốc độ của Nam Cung Thanh Mộc cực nhanh, trong nháy mắt, liền chạy mất tăm mất dạng.
Tốc độ nhanh chóng đó, so với cường giả cảnh giới Thần Hoàng mà nói, cũng không hề thua kém.
Chỉ tiếc là.
Tốc độ của Nam Cung Thanh Mộc dù nhanh, nhưng uy áp và sát cơ do Vấn Thiên Kiếm phát ra lại càng nhanh hơn.
Trong nháy mắt, nó phảng phất như muốn thôn phệ Nam Cung Thanh Mộc vào trong đó.
Dường như nó cũng đang tuyên cáo với tất cả tu sĩ: Vấn Thiên Kiếm không thể xâm phạm! Bất cứ kẻ nào dám khinh nhờn Vấn Thiên Kiếm, đều phải lưu lại chôn cùng nó.
Nhìn luồng kiếm ý kia ở sau lưng, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ xuyên thủng thân thể của mình.
Điều đó khiến cho trong lòng Nam Cung Thanh Mộc dâng lên một cảm giác giá lạnh chưa từng có.
Không cần phải nói nhiều, một khi bị luồng kiếm khí này đuổi kịp.
Kết cục chờ đợi hắn, Nam Cung Thanh Mộc, sẽ là như thế nào.
Chỉ sợ ngay cả bộ thân thể này cũng không giữ được.
Mặc dù nói trước đó đã có hai lần kinh nghiệm thần hồn đoạt xá.
Nhưng một khi mất đi bộ thân thể này, với thần hồn đang bị thương của Nam Cung Thanh Mộc, muốn đoạt xá thêm một lần nữa thì không khác gì kẻ si nói mộng.
Chỉ sợ là thật sự ngỏm củ tỏi.
Nam Cung Thanh Mộc cắn răng, lấy ra một viên đan dược từ trong tay.
Đại Nguyên đan.
Đây là đan dược đặc thù của Nam Cung bộ tộc, có thể cưỡng ép tăng thực lực lên trong thời gian ngắn.
Thân phận bây giờ của Nam Cung Thanh Mộc chính là thiếu chủ Nam Cung bộ tộc.
Việc trên người có lượng lớn thiên tài địa bảo và đan dược cũng là chuyện hết sức bình thường.
Không chút do dự nào, sau khi uống đan dược, quanh thân Nam Cung Thanh Mộc tản ra một luồng hào quang mạnh mẽ, tốc độ tăng lên không chỉ gấp đôi.
Trong nháy mắt như một làn khói, hắn liền chạy xa hơn vài trăm mét.
Nam Cung Thanh Mộc ngã lộn nhào, hoảng hốt chạy trốn, cả người nhanh chóng rơi xuống từ giữa hư không.
Mà luồng kiếm ý truy đuổi hắn cũng từ từ tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Nam Cung Thanh Mộc.
Mặc dù cực kỳ chật vật, nhưng cuối cùng Nam Cung Thanh Mộc cũng nhặt về được cái mạng nhỏ, trốn thoát một kiếp.
Hắn hổn hển hít thở không khí trong lành, trong ánh mắt vẫn còn lộ rõ vẻ kinh hoàng khi nghĩ lại.
May mắn là mình phản ứng kịp thời, rút lui sớm, lại thêm trên người mang theo lượng lớn thiên tài địa bảo, lúc này mới trốn thoát một kiếp...
Nam Cung Thanh Mộc tuy miễn cưỡng trốn thoát một kiếp, nhưng các tu sĩ còn lại thì không có may mắn như vậy.
Quanh thân Vấn Thiên Kiếm vẫn đang tản ra một luồng kiếm ý và sát cơ cực kỳ khủng bố.
Trong phạm vi ngàn dặm, chính là địa bàn của Vấn Thiên Kiếm.
Trừ những kẻ vận khí tốt, thoát khỏi phạm vi công kích của Vấn Thiên Kiếm.
Phàm là tất cả tu sĩ ở trong phạm vi ngàn dặm, đều lập tức chết, không còn sót lại bất kỳ một người sống nào.
Tần An Lan chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng giữa hư không, mặt không đổi sắc, quan sát mọi chuyện xảy ra ở phía dưới.
Luồng khí thế bàng bạc và cuồng bạo kia từ đầu đến cuối đều không dừng lại, ngược lại càng ngày càng mạnh, tiếp tục khuếch tán ra xung quanh.
Trong khoảnh khắc, số tu sĩ tử thương đâu chỉ hàng vạn.
Tần An Lan vẫn mặt không biểu cảm, trong lòng không chút động dung, càng không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào.
Mặc dù những tu sĩ này toàn bộ đều là người vô tội, vốn dĩ cũng sẽ không chết ở đây.
Thậm chí còn có thể vì Vấn Thiên Kiếm xuất thế mà thu được rất nhiều cơ duyên.
Mặc dù những người này, toàn bộ đều chết oan chết uổng là vì hành động của chính Tần An Lan.
Thì đã sao?
Giết một người là tội, đồ một thành là ác, hủy diệt chúng sinh là hùng.
Việc có thể cống hiến tính mạng cho hoành đồ bá nghiệp của Tần An Lan chính là vinh hạnh của bọn họ.
Bọn họ chết cũng vinh dự.
Cũng không biết qua bao lâu, uy áp và sát cơ tỏa ra quanh Vấn Thiên Kiếm cũng từ từ suy yếu, cuối cùng tan thành mây khói.
Trong phạm vi vạn dặm xung quanh, giữa hư không, chỉ còn lại lác đác vài trăm tu sĩ.
Ai nấy đều đang hổn hển hít thở không khí trong lành, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Vẫn còn mang theo vài phần kinh hãi của kẻ sống sót sau tai nạn.
Trong những người này, hoặc là những lão quái vật có thực lực cực kỳ cường hãn.
Cường giả Thánh Nhân, hoặc là đại năng cấp bậc Thánh Chủ.
Mặc dù nói cảnh giới bị cưỡng ép áp chế xuống Thần Tôn cảnh giới.
Nhưng bọn họ dựa vào tu vi cường hãn mấy ngàn năm, thậm chí cả vạn năm, vẫn miễn cưỡng thoát được một kiếp.
Ngoại trừ lão quái vật, còn lại là một số đệ tử thế gia đại tộc có người hộ đạo bảo vệ, hoặc là thánh tử của các tông môn cường đại.
Trước đó khi Vấn Thiên Kiếm xuất hiện, rất nhiều tu sĩ trong bí cảnh Tử Vong Chi Cốc đã từ bốn phương tám hướng kéo đến, tụ tập trong phạm vi ngàn dặm của Vấn Thiên Kiếm, số lượng đâu chỉ hàng vạn.
Những người này bao gồm tán tu, vô số cường giả, các đệ tử thiên chi kiêu tử của thế gia đại tộc, cường giả tông môn và cả thiên kiêu thế hệ trẻ của tông môn.
Mấy trăm ngàn tu sĩ, vì Vấn Thiên Kiếm đột nhiên nổi điên, toàn bộ đều chết oan chết uổng, hi sinh tại nơi này.
“Mấy trăm ngàn người, trong đó không thiếu rất nhiều thiên chi kiêu tử, vậy mà chưa đầy một khắc đã bị tàn sát sạch sẽ! Chẳng lẽ thịnh thế còn chưa tới của Bắc Minh Đại Lục ta lại bị kết thúc sớm như vậy hay sao?” Một lão giả tóc trắng xóa, trơ mắt nhìn cảnh tượng khói lửa trước mắt chưa hoàn toàn tan hết, toàn thân không khỏi run rẩy, trong miệng cũng không khỏi lẩm bẩm vài câu.
Hắn mượn nhờ lực lượng cường đại phát ra từ kiếm ý để cải tạo thân thể, tăng cường độ thần hồn.
Thậm chí Nam Cung Thanh Mộc còn nhạy bén phát hiện, thông qua từng luồng kiếm ý này, còn có thể bồi bổ lực lượng thần hồn đã bị trọng thương nặng nề của mình.
Nếu như cho hắn thêm chút thời gian, liền có thể khiến thần hồn của mình hoàn toàn hồi phục, khôi phục thương thế.
Nam Cung Thanh Mộc đích thực là kẻ có thiên phú dị bẩm, một tồn tại như thiên chi kiêu tử.
Dù sao kiếp trước Nam Cung Thanh Mộc, thân là Đêm Tối Chi Vương đường đường, một đời Đại Đế, cũng đủ để nhìn ra chỗ bất phàm của hắn.
Muốn thành tựu Đại Đế, dựa vào không chỉ riêng là thời gian tích lũy và vận khí cường đại.
Thực lực bản thân lại càng là mấu chốt.
Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một khắc, cường độ nhục thân của Nam Cung Thanh Mộc liền tăng lên một cấp bậc.
Ngay cả thần hồn, dưới sự tẩm bổ của luồng kiếm ý này, cũng khôi phục được một chút thương thế.
Ước chừng qua thêm một canh giờ nữa, hắn liền có thể hoàn toàn khôi phục thương thế.
Ngay lúc khóe miệng Nam Cung Thanh Mộc vừa hé lên vài phần vui sướng, tưởng rằng mình nhặt được đại cơ duyên, thì trong lòng hắn đột ngột dâng lên một cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.
Phảng phất như giây sau, cả người liền muốn bỏ mạng tại đây.
Nam Cung Thanh Mộc bị đánh thức, mở mắt ra.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến Nam Cung Thanh Mộc cả người kinh hãi.
Chỉ thấy Vấn Thiên Kiếm dường như mất kiểm soát, điên cuồng tản ra thần uy vô cùng cường đại.
Phô thiên cái địa cuốn tới.
Các tu sĩ xung quanh Nam Cung Thanh Mộc, thậm chí còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết nào, nhục thể liền bị luồng pháp thuật thần thông này quét trúng, nổ tung ra.
Từng mảng chân cụt tay đứt bay múa đầy trời, cuối cùng hóa thành một đám huyết vụ, hoàn toàn bỏ mình tại chỗ này.
Cảnh tượng xuất hiện đột ngột này làm Nam Cung Thanh Mộc vô cùng kinh hãi.
Không chút do dự, hắn quay người bỏ chạy.
Tốc độ của Nam Cung Thanh Mộc cực nhanh, trong nháy mắt, liền chạy mất tăm mất dạng.
Tốc độ nhanh chóng đó, so với cường giả cảnh giới Thần Hoàng mà nói, cũng không hề thua kém.
Chỉ tiếc là.
Tốc độ của Nam Cung Thanh Mộc dù nhanh, nhưng uy áp và sát cơ do Vấn Thiên Kiếm phát ra lại càng nhanh hơn.
Trong nháy mắt, nó phảng phất như muốn thôn phệ Nam Cung Thanh Mộc vào trong đó.
Dường như nó cũng đang tuyên cáo với tất cả tu sĩ: Vấn Thiên Kiếm không thể xâm phạm! Bất cứ kẻ nào dám khinh nhờn Vấn Thiên Kiếm, đều phải lưu lại chôn cùng nó.
Nhìn luồng kiếm ý kia ở sau lưng, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ xuyên thủng thân thể của mình.
Điều đó khiến cho trong lòng Nam Cung Thanh Mộc dâng lên một cảm giác giá lạnh chưa từng có.
Không cần phải nói nhiều, một khi bị luồng kiếm khí này đuổi kịp.
Kết cục chờ đợi hắn, Nam Cung Thanh Mộc, sẽ là như thế nào.
Chỉ sợ ngay cả bộ thân thể này cũng không giữ được.
Mặc dù nói trước đó đã có hai lần kinh nghiệm thần hồn đoạt xá.
Nhưng một khi mất đi bộ thân thể này, với thần hồn đang bị thương của Nam Cung Thanh Mộc, muốn đoạt xá thêm một lần nữa thì không khác gì kẻ si nói mộng.
Chỉ sợ là thật sự ngỏm củ tỏi.
Nam Cung Thanh Mộc cắn răng, lấy ra một viên đan dược từ trong tay.
Đại Nguyên đan.
Đây là đan dược đặc thù của Nam Cung bộ tộc, có thể cưỡng ép tăng thực lực lên trong thời gian ngắn.
Thân phận bây giờ của Nam Cung Thanh Mộc chính là thiếu chủ Nam Cung bộ tộc.
Việc trên người có lượng lớn thiên tài địa bảo và đan dược cũng là chuyện hết sức bình thường.
Không chút do dự nào, sau khi uống đan dược, quanh thân Nam Cung Thanh Mộc tản ra một luồng hào quang mạnh mẽ, tốc độ tăng lên không chỉ gấp đôi.
Trong nháy mắt như một làn khói, hắn liền chạy xa hơn vài trăm mét.
Nam Cung Thanh Mộc ngã lộn nhào, hoảng hốt chạy trốn, cả người nhanh chóng rơi xuống từ giữa hư không.
Mà luồng kiếm ý truy đuổi hắn cũng từ từ tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Nam Cung Thanh Mộc.
Mặc dù cực kỳ chật vật, nhưng cuối cùng Nam Cung Thanh Mộc cũng nhặt về được cái mạng nhỏ, trốn thoát một kiếp.
Hắn hổn hển hít thở không khí trong lành, trong ánh mắt vẫn còn lộ rõ vẻ kinh hoàng khi nghĩ lại.
May mắn là mình phản ứng kịp thời, rút lui sớm, lại thêm trên người mang theo lượng lớn thiên tài địa bảo, lúc này mới trốn thoát một kiếp...
Nam Cung Thanh Mộc tuy miễn cưỡng trốn thoát một kiếp, nhưng các tu sĩ còn lại thì không có may mắn như vậy.
Quanh thân Vấn Thiên Kiếm vẫn đang tản ra một luồng kiếm ý và sát cơ cực kỳ khủng bố.
Trong phạm vi ngàn dặm, chính là địa bàn của Vấn Thiên Kiếm.
Trừ những kẻ vận khí tốt, thoát khỏi phạm vi công kích của Vấn Thiên Kiếm.
Phàm là tất cả tu sĩ ở trong phạm vi ngàn dặm, đều lập tức chết, không còn sót lại bất kỳ một người sống nào.
Tần An Lan chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng giữa hư không, mặt không đổi sắc, quan sát mọi chuyện xảy ra ở phía dưới.
Luồng khí thế bàng bạc và cuồng bạo kia từ đầu đến cuối đều không dừng lại, ngược lại càng ngày càng mạnh, tiếp tục khuếch tán ra xung quanh.
Trong khoảnh khắc, số tu sĩ tử thương đâu chỉ hàng vạn.
Tần An Lan vẫn mặt không biểu cảm, trong lòng không chút động dung, càng không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào.
Mặc dù những tu sĩ này toàn bộ đều là người vô tội, vốn dĩ cũng sẽ không chết ở đây.
Thậm chí còn có thể vì Vấn Thiên Kiếm xuất thế mà thu được rất nhiều cơ duyên.
Mặc dù những người này, toàn bộ đều chết oan chết uổng là vì hành động của chính Tần An Lan.
Thì đã sao?
Giết một người là tội, đồ một thành là ác, hủy diệt chúng sinh là hùng.
Việc có thể cống hiến tính mạng cho hoành đồ bá nghiệp của Tần An Lan chính là vinh hạnh của bọn họ.
Bọn họ chết cũng vinh dự.
Cũng không biết qua bao lâu, uy áp và sát cơ tỏa ra quanh Vấn Thiên Kiếm cũng từ từ suy yếu, cuối cùng tan thành mây khói.
Trong phạm vi vạn dặm xung quanh, giữa hư không, chỉ còn lại lác đác vài trăm tu sĩ.
Ai nấy đều đang hổn hển hít thở không khí trong lành, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Vẫn còn mang theo vài phần kinh hãi của kẻ sống sót sau tai nạn.
Trong những người này, hoặc là những lão quái vật có thực lực cực kỳ cường hãn.
Cường giả Thánh Nhân, hoặc là đại năng cấp bậc Thánh Chủ.
Mặc dù nói cảnh giới bị cưỡng ép áp chế xuống Thần Tôn cảnh giới.
Nhưng bọn họ dựa vào tu vi cường hãn mấy ngàn năm, thậm chí cả vạn năm, vẫn miễn cưỡng thoát được một kiếp.
Ngoại trừ lão quái vật, còn lại là một số đệ tử thế gia đại tộc có người hộ đạo bảo vệ, hoặc là thánh tử của các tông môn cường đại.
Trước đó khi Vấn Thiên Kiếm xuất hiện, rất nhiều tu sĩ trong bí cảnh Tử Vong Chi Cốc đã từ bốn phương tám hướng kéo đến, tụ tập trong phạm vi ngàn dặm của Vấn Thiên Kiếm, số lượng đâu chỉ hàng vạn.
Những người này bao gồm tán tu, vô số cường giả, các đệ tử thiên chi kiêu tử của thế gia đại tộc, cường giả tông môn và cả thiên kiêu thế hệ trẻ của tông môn.
Mấy trăm ngàn tu sĩ, vì Vấn Thiên Kiếm đột nhiên nổi điên, toàn bộ đều chết oan chết uổng, hi sinh tại nơi này.
“Mấy trăm ngàn người, trong đó không thiếu rất nhiều thiên chi kiêu tử, vậy mà chưa đầy một khắc đã bị tàn sát sạch sẽ! Chẳng lẽ thịnh thế còn chưa tới của Bắc Minh Đại Lục ta lại bị kết thúc sớm như vậy hay sao?” Một lão giả tóc trắng xóa, trơ mắt nhìn cảnh tượng khói lửa trước mắt chưa hoàn toàn tan hết, toàn thân không khỏi run rẩy, trong miệng cũng không khỏi lẩm bẩm vài câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận