Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn

Chương 50: Thế tử này, so ma tu còn tà ác

Chương 50: Thế tử này, so ma tu còn tà ác
Ma tu bắt được rồi?
Khóe miệng Tần An Lan toát ra một nụ cười như ý.
Trong mưu kế nhằm vào Diệp Thanh Vân, ma tu kia có tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Đây cũng là điểm mấu chốt để Tần An Lan có thể công khai, quang minh chính đại diệt sát Diệp Thanh Vân.
“Đem người này mang vào đi.” Tần An Lan đầu cũng không ngoảnh lại, ra lệnh một tiếng.
Cái gọi là ma tu, kỳ thực chính là tu sĩ Ma Đạo.
Pháp tắc tu hành ở Bắc Minh Đại Lục nhiều đến hàng ngàn vạn.
Nhìn chung, có thể đại khái chia làm pháp tu, thể tu, Võ Tu, hồn tu cùng với ma tu, tà tu.
Tu sĩ như thể tu, Võ Tu, hồn tu, vì điều kiện tu luyện đặc thù lại thêm quá trình tu luyện cực kỳ long đong, nên có rất ít người lựa chọn phương thức tu luyện như vậy.
Mà gần như toàn bộ Bắc Minh Đại Lục đều lấy pháp tu làm chủ.
Cái gọi là ma tu và tà tu, có thể gộp chung vào hàng ngũ ma tu.
Những người này đi theo một con đường tu luyện riêng, vì để nhanh chóng nâng cao thực lực, họ dùng những biện pháp tu luyện cực kỳ tàn nhẫn, như giết người luyện máu để tu luyện, hoặc là thôn phệ công pháp của người khác để bản thân sử dụng.
Bởi vì những kẻ này hại người lợi mình, một khi tu luyện sẽ khiến vô số bá tánh vô tội và tu sĩ gặp nạn.
Vì vậy, trước kia Hiên Viên Đại Đế đã từng hạ lệnh truy sát, toàn diện truy sát ma tu.
Dẫn đến ma tu trong cảnh nội Thiên Viêm Đế Quốc tổn thất nặng nề, cơ hồ tử thương hầu như không còn.
Chỉ còn lại một số ít ma tu chạy trốn đến phương ngoại chi địa, mới có thể kéo dài hơi tàn.
Ma tu ở trong lãnh thổ Thiên Viêm Đế Quốc đã sớm trở thành loại tà môn ma đạo bị người người kêu đánh, người người có thể tru diệt.
Những ma tu chạy trốn đến phương ngoại chi địa kia cũng không dám tự tiện tiến vào địa bàn của Thiên Viêm Đế Quốc.
Về phần ma tu kia bị Minh Nguyệt bắt được, tại sao lại chạy đến nơi này.
Tần An Lan ngược lại có chút hiếu kỳ.
Không để Tần An Lan đợi lâu, một lão giả sắc mặt trắng bệch, khí tức suy yếu, đang hấp hối bị ném vào trong đại điện.
Lão giả sắc mặt âm trầm, trên mặt có một vết sẹo trông mà giật mình.
Điều này cũng khiến quanh người hắn toát thêm mấy phần khí tức âm tàn độc ác.
Khí tức người này cực kỳ nồng hậu, chính là một vị cường giả cảnh giới Thánh Nhân trung kỳ.
Đáng tiếc.
Lúc này, khí tức của hắn trôi nổi bất định, miệng há lớn hít từng ngụm không khí.
Giữa khóe miệng còn vương mấy vệt máu chưa khô.
Hiển nhiên.
Hắn đã bị người đánh thành trọng thương.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần An Lan, lão giả không dám có chút gì làm càn.
Lão rất cung kính quỳ rạp xuống trước mặt Tần An Lan, run run rẩy rẩy nói: “Chung Vạn Cừu tham kiến Thần Hầu thế tử điện hạ.”
“Không cần đa lễ.” Tần An Lan lạnh nhạt gật đầu.
Vừa dứt lời, hắn liền đưa mắt nhìn Chung Vạn Cừu, bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới.
“Đối với danh tiếng ma tu, bản thế tử nghe tiếng đã lâu.” “Hôm nay là lần đầu tiên bản thế tử nhìn thấy người trong ma tu. Quả nhiên là mở rộng tầm mắt.”
Lời này khiến Chung Vạn Cừu không khỏi cười khổ một tiếng.
Giữa khóe miệng còn mang theo vài phần cay đắng khó nói thành lời.
“Phu nhân của lão phu đã lén lút cùng một tên đệ tử của lão phu bỏ trốn, còn mang đi toàn bộ tuyệt học cả đời tu luyện và đại lượng thiên tài địa bảo của lão phu.” “Bao năm nay, lão phu đi khắp vạn thủy thiên sơn, chính là để bắt lấy hai tên tặc nhân kia.” “Bởi vì gần đây, lão phu nghe được tin tức nói hai người bọn họ trốn vào trong Kinh Thành, nên mới muốn vào kinh thành để tìm họ.”
Nói đến đây, vẻ mặt Chung Vạn Cừu càng thêm cay đắng, như đeo lên chiếc mặt nạ thống khổ.
Hắn tuy là ma tu, giết người vô số.
Nhưng kỳ thực cũng là một kẻ đáng thương.
Nhân một lần hắn ra ngoài, lão bà và đệ tử đã lén lút cuỗm đi toàn bộ gia sản của hắn, khiến hắn phải lưu lạc thiên nhai.
Bao năm nay, hắn phải mang trên đầu một "đỉnh đại thảo nguyên xanh mượt".
Chỉ để tìm hai kẻ kia, trút ra một hơi oán khí trong lòng.
Kết quả thì hay rồi, Vừa lẻn vào Kinh Thành chưa được bao lâu thì liền bị người phát hiện.
Mà kẻ để mắt đến mình lại chính là Trấn Quốc Thần hầu phủ trong truyền thuyết.
Trấn Quốc Thần hầu phủ có thực lực bậc nào chứ.
Dù ở tận phương ngoại chi địa xa xôi, Chung Vạn Cừu cũng sớm đã nghe danh.
Đây chính là thế lực đỉnh cấp của Thiên Viêm Đế Quốc, là sự tồn tại không thể trêu chọc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chung Vạn Cừu không hề nảy sinh bất kỳ tâm tư chống cự nào.
Vừa nghĩ tới vị cường giả thần bí đột nhiên ra tay lúc trước.
Chỉ một chiêu đã đánh Chung Vạn Cừu không còn chút năng lực chống đỡ nào, trực tiếp đánh ngất hắn.
Nếu không phải đối phương muốn giữ lại mạng của lão, vì còn cần dùng đến lão, thì e rằng Chung Vạn Cừu đã sớm bị đánh chết tươi rồi.
Khi nhìn thấy Tần An Lan, vị Thần Hầu thế tử này, Trong lòng Chung Vạn Cừu chỉ còn lại sợ hãi và kính sợ.
Tuyệt đối không có bất kỳ tâm tư nào bất lợi cho Tần An Lan.
Huống chi, Chung Vạn Cừu đã lờ mờ cảm giác được rằng có mấy luồng khí tức cường giả đang khóa chặt lấy lão.
Chỉ cần lão có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, thì kết cục chờ đợi lão sẽ là thần hình câu diệt.
Hiển nhiên.
Đây là khí tức của vô số cường giả trong Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Đối phương đã sớm đề phòng lão.
Nhìn bộ dạng thê thảm kia của Chung Vạn Cừu, Tần An Lan cười nhạt một tiếng.
Dường như tình huống này có chút quen thuộc.
“Lần này mời tiền bối đến đây là có một chuyện muốn nhờ tiền bối giúp đỡ một chút.” Tần An Lan nhàn nhạt nhìn Chung Vạn Cừu.
Bộ dạng này giống như thật sự chỉ muốn mời đối phương giúp mình xử lý một chút chuyện không đáng kể.
Chỉ là thái độ mời người có hơi thô lỗ một chút.
Chung Vạn Cừu cũng nghiêm mặt lại, trực tiếp chắp tay nói: “Thần Hầu thế tử có bất kỳ phân phó nào, lão phu nguyện xông pha khói lửa, không chối từ.” Trong lòng lão vẫn còn chút nghi hoặc.
Không biết vị Thần Hầu thế tử trước mắt này bắt lão tới là muốn lão làm chuyện gì cho hắn.
Lão, Chung Vạn Cừu, là cường giả cảnh giới Thánh Nhân.
Đặt ở trên Bắc Minh Đại Lục.
Cũng được xem là nhân vật uy chấn một phương.
Nhưng đặt trước mặt Trấn Quốc Thần hầu phủ thì hoàn toàn không đáng kể.
Trấn Quốc Thần hầu phủ cao thủ nhiều như mây.
Tùy tiện một vị trưởng lão bước ra cũng đều là cấp bậc Thánh Nhân, Thánh Chủ.
“Có một người đã bị Hỏa Vân Tà Thần đoạt xá, bản thế tử cần ngươi đứng ra xác nhận hắn trước mặt mọi người.” Tần An Lan cười nhạt một tiếng.
Ngay lập tức liền nói thẳng ra kế hoạch của mình.
Nghe đến đây, Chung Vạn Cừu trừng lớn hai mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Ánh mắt nhìn Tần An Lan đều tràn đầy sự hoảng sợ và kính sợ chưa từng có.
Đồng thời, trong lòng lão cũng không khỏi chửi thầm.
“Người ta đều nói ta, Chung Vạn Cừu, kẻ thuộc Ma Đạo này, làm việc tàn nhẫn, ra tay vô tình.” “Nhưng so với vị Thần Hầu thế tử trước mắt này, ta ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng.” “Vu hãm người khác bị ma tu đoạt xá, quả nhiên là cực kỳ xấu bụng.”
Không sai.
Kế hoạch của Tần An Lan khá là đơn giản.
Chính là muốn Chung Vạn Cừu đứng ra trước mặt mọi người, xác nhận Diệp Thanh Vân đã bị đại năng ma tu trong truyền thuyết là Hỏa Vân Tà Thần đoạt xá.
Hắn, Tần An Lan, với tư cách là Thần Hầu thế tử, đi chém giết một kẻ bị ma tu đoạt xá, không những sẽ không gặp phải bất kỳ sự ngăn cản nào, mà thậm chí rất nhiều thế lực trong Thiên Viêm Đế Quốc đều sẽ vỗ tay tán thưởng.
Cho dù là Tả tướng, khi đối mặt với vấn đề nan giải không lời đáp này, cũng sẽ không có biện pháp nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận