Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn
Chương 150: Đánh ngươi cũng là vì ngươi tốt
Chương 150: Đánh ngươi cũng là vì tốt cho ngươi
“Thế tử điện hạ, cái này...... những thứ này, là có một lần ta không cẩn thận, nhìn thấy hai hạ nhân trong phủ đang lén lén lút lút xem thứ gì đó.” “Ta đã quở trách bọn họ một trận, cầm sách lên xem xét. Mới biết trong đó có những thứ kỳ lạ quái đản này.” Khi nói ra những lời này, gò má Thẩm Uyển Nhi càng thêm ửng hồng.
Đến cuối câu, giọng nói cũng nhỏ dần.
Đây là cuốn sách mà mấy năm trước Thẩm Uyển Nhi tình cờ có được.
Vì tò mò nên nàng đã lật xem vài lần.
Mặc dù những hình ảnh khó coi đến mức đó khiến Thẩm Uyển Nhi vô cùng ngượng ngùng.
Nhưng không hiểu vì sao, Thẩm Uyển Nhi vẫn ghi nhớ sâu sắc những kiến thức hình ảnh đó trong đầu.
Vốn tưởng rằng đời này sẽ không có cơ hội thực hành.
Nào ngờ, lại được luyện tập trên người vị Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu Tần An Lan này.
Thẩm Uyển Nhi vô cùng rõ ràng. Nàng hiểu rõ thân phận địa vị hiện tại của mình, biết rõ tình cảnh bây giờ của mình.
Vì chuyện của Thẩm Vấn Thiên, vị Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu này rất bất mãn với Thẩm gia.
Chỉ cần hơi sơ suất, toàn bộ Thẩm gia sẽ bị hủy diệt trong chốc lát.
Nếu mình có thể được Tần An Lan ưu ái.
Cuộc sống sau này của chính mình cũng có thể tốt hơn một chút.
Cuộc sống sau này của Thẩm gia cũng sẽ tốt hơn một chút.
Có thể nói không chút khách khí, vị Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Uyển Nhi này.
Ở trước mặt Tần An Lan, không dám có bất kỳ sĩ diện nào, không dám tỏ ra bất kỳ thái độ nào.
Nàng đã hạ rất thấp thân phận của mình.
Thậm chí còn thấp hơn cả thị nữ bên cạnh Tần An Lan.
“Không tệ, mọi việc ngươi làm, bản thế tử đều rất hài lòng.” Tần An Lan thản nhiên gật đầu, lúc này mới đưa tay ra, nâng cằm Thẩm Uyển Nhi, ánh mắt đầy nhu tình nhìn đối phương.
“Ngươi thân là Thẩm gia đại tiểu thư, Thánh nữ Thanh Vân Tông, để ngươi làm tất cả những điều này, có phải là ủy khuất ngươi rồi không?” “Không ủy khuất.” Thẩm Uyển Nhi lắc đầu, dịu dàng nói: “Đều là do người Thẩm gia chúng ta có mắt không tròng, đắc tội với thế tử điện hạ, việc làm này của tiểu nữ tử, xem như là thay Thẩm gia, nhận lỗi với thế tử điện hạ.” “Hơn nữa, thân phận của thế tử điện hạ tôn quý biết bao, người bình thường dù muốn phục vụ cho thế tử điện hạ cũng không có tư cách đó.” “Tiểu nữ tử Thẩm Uyển Nhi, may mắn có thể được thế tử điện hạ chỉ bảo, đây là vinh hạnh của tiểu nữ tử, cũng là vinh hạnh của toàn bộ Thẩm gia ta.” “Ngươi có thể có suy nghĩ như vậy, tự nhiên là không gì tốt hơn.” Tần An Lan hài lòng gật đầu.
Thái độ của Thẩm Uyển Nhi ngược lại khiến Tần An Lan tương đối hài lòng.
Biết điều.
Nữ nhân này ngược lại rất biết điều, không làm mình thất vọng.
“Ngươi có biết, lúc trước, trước mặt mọi người, bản thế tử tại sao lại đối xử với ngươi như vậy không?” Nghe vậy, Thẩm Uyển Nhi ngẩng đầu lên, mặt mờ mịt nhìn Tần An Lan.
Lúc trước ở trước mặt mọi người, Tần An Lan tung một cước kia, trực tiếp đá văng Thẩm Uyển Nhi ra ngoài.
Hoàn toàn không có chút lưu tình, hay ý tứ thương hương tiếc ngọc nào.
Trong lòng Thẩm Uyển Nhi, mặc dù không dám có nửa điểm oán hận Tần An Lan, nhưng cũng có chút nghi hoặc không hiểu.
Rõ ràng lúc trước nhìn thấy Thế tử Thần Hầu ôn tồn lễ độ, thái độ đối với mình và mọi người đều vô cùng nhu hòa, cho người ta cảm giác cực kỳ hiền hòa.
Tại sao tính tình lại đột nhiên thay đổi lớn, lại dùng cách đó để đối xử với mình.
“Ta làm như vậy, là vì bảo vệ Thẩm gia, càng là vì bảo vệ ngươi.” Bảo vệ ta?
Nghe mấy chữ này thốt ra từ miệng Tần An Lan, Thẩm Uyển Nhi trực tiếp sững sờ tại chỗ, có chút không biết phải làm sao.
Ngay trước mặt bao nhiêu người mà nổi giận, thậm chí một cước đá văng mình ra.
Cú đá vô tình đó, cũng là vì bảo vệ mình sao?
Mặc dù trong lòng Thẩm Uyển Nhi không dám có bất kỳ phẫn hận và bất mãn nào đối với Tần An Lan.
Nhưng cũng lộ ra vẻ có chút không hiểu.
“Đừng quên, thân phận Tần An Lan ta, chính là đường đường Thế tử Trấn quốc Thần Hầu, thân phận tôn quý, chắc không cần ta phải giới thiệu quá nhiều.” “Là Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu, khi Thẩm gia các ngươi bị tập kích, bất luận chuyện này có liên quan đến Thẩm gia các ngươi hay không, với tính tình của các cường giả Trấn Quốc Thần hầu phủ ta, bọn họ đã sớm trong cơn nóng giận mà huyết tẩy toàn bộ người nhà Thẩm gia các ngươi rồi.” “Đến lúc đó, mặc kệ là ngươi hay những người khác trong Thẩm gia, đều đừng mong sống sót.” “Ta nổi giận răn dạy ngươi một trận, giáo huấn người Thẩm gia các ngươi, cũng là để giữ gìn mặt mũi cho Trấn Quốc Thần hầu phủ ta, cho những cường giả của Trấn Quốc Thần hầu phủ một cái công đạo, đồng thời cũng là để âm thầm bảo toàn ngươi.” “Chỉ có như vậy, mới có thể khiến Thẩm gia các ngươi trốn qua kiếp nạn này.” Tần An Lan chậm rãi nói một thôi một hồi, toàn là lời thêu dệt.
Tóm lại một câu.
Tất cả những gì ta làm, dù là đá ngươi một cước, cũng là vì tốt cho ngươi.
Không thể không nói, bởi vì có một vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Làm việc gì cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Thẩm Uyển Nhi vốn đã sớm bị vẻ ngoài, khí chất của Tần An Lan chiết phục, đã sớm tin phục Tần An Lan sâu sắc.
Dù bị Tần An Lan đá một cước, mất mặt trước công chúng.
Nội tâm Thẩm Uyển Nhi cũng chưa từng ghi hận Tần An Lan.
Bây giờ, nghe Tần An Lan giải thích, biết được dụng tâm lương khổ của Tần An Lan.
Thẩm Uyển Nhi càng thêm cảm động đến rơi nước mắt, mặt tràn đầy vẻ cảm kích nói: “Ta hiểu rồi, thì ra Thần Hầu thế tử lại có dụng tâm lương khổ như vậy.” “Còn phải cảm tạ Thần Hầu thế tử đã bỏ qua cho Thẩm gia ta, đại ân đại đức này, Thẩm Uyển Nhi ta từ nay về sau, nguyện đời đời kiếp kiếp đi theo bên cạnh Thần Hầu thế tử, để cầu báo đáp phần nào.” “Ngươi có thể nghĩ như vậy, tự nhiên là không gì tốt hơn.” Tần An Lan hài lòng gật đầu.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lúc này mới tiếp tục nói.
“Chuyện này cứ như vậy cho qua, sẽ không còn ai vì chuyện này mà đi gây khó dễ cho Thẩm gia các ngươi nữa.” “Tuy nhiên, đệ đệ của ngươi lại không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu.” Nghe Tần An Lan nói sẽ không truy cứu Thẩm gia bọn họ nữa, Thẩm Uyển Nhi cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, lông mày cũng dần nhíu lại.
Lời này của Tần An Lan rốt cuộc có ý gì.
Thẩm Uyển Nhi cũng phát hiện ra, Thẩm Vấn Thiên trong khoảng thời gian này đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hoàn toàn là biểu hiện một trời một vực so với người đệ đệ mà mình quen biết trước đây.
Nhất là ánh mắt nhìn mình, đều mang mấy phần không thích hợp.
Ánh mắt cỡ đó, hoàn toàn không phải là ánh mắt một người đệ đệ nhìn tỷ tỷ của mình.
Thẩm Uyển Nhi cũng là một người phi thường nhạy cảm, nàng tự nhiên có thể phát giác được điểm này.
Khóe miệng Tần An Lan mang theo một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt bình thản nhìn Thẩm Uyển Nhi nói: “Đệ đệ của ngươi đã chết, nói đúng hơn, đệ đệ ngươi vốn đã chết từ lâu rồi, người mà ngươi nhìn thấy lúc trước, căn bản không phải là đệ đệ ngươi.” “Không thể nào, cái này... điều đó không thể nào chứ.” Thẩm Uyển Nhi lắc đầu, có chút không thể tin.
Nhưng không hiểu vì sao, sâu trong nội tâm, đã có thêm mấy phần dao động.
“Thế tử điện hạ, cái này...... những thứ này, là có một lần ta không cẩn thận, nhìn thấy hai hạ nhân trong phủ đang lén lén lút lút xem thứ gì đó.” “Ta đã quở trách bọn họ một trận, cầm sách lên xem xét. Mới biết trong đó có những thứ kỳ lạ quái đản này.” Khi nói ra những lời này, gò má Thẩm Uyển Nhi càng thêm ửng hồng.
Đến cuối câu, giọng nói cũng nhỏ dần.
Đây là cuốn sách mà mấy năm trước Thẩm Uyển Nhi tình cờ có được.
Vì tò mò nên nàng đã lật xem vài lần.
Mặc dù những hình ảnh khó coi đến mức đó khiến Thẩm Uyển Nhi vô cùng ngượng ngùng.
Nhưng không hiểu vì sao, Thẩm Uyển Nhi vẫn ghi nhớ sâu sắc những kiến thức hình ảnh đó trong đầu.
Vốn tưởng rằng đời này sẽ không có cơ hội thực hành.
Nào ngờ, lại được luyện tập trên người vị Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu Tần An Lan này.
Thẩm Uyển Nhi vô cùng rõ ràng. Nàng hiểu rõ thân phận địa vị hiện tại của mình, biết rõ tình cảnh bây giờ của mình.
Vì chuyện của Thẩm Vấn Thiên, vị Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu này rất bất mãn với Thẩm gia.
Chỉ cần hơi sơ suất, toàn bộ Thẩm gia sẽ bị hủy diệt trong chốc lát.
Nếu mình có thể được Tần An Lan ưu ái.
Cuộc sống sau này của chính mình cũng có thể tốt hơn một chút.
Cuộc sống sau này của Thẩm gia cũng sẽ tốt hơn một chút.
Có thể nói không chút khách khí, vị Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Uyển Nhi này.
Ở trước mặt Tần An Lan, không dám có bất kỳ sĩ diện nào, không dám tỏ ra bất kỳ thái độ nào.
Nàng đã hạ rất thấp thân phận của mình.
Thậm chí còn thấp hơn cả thị nữ bên cạnh Tần An Lan.
“Không tệ, mọi việc ngươi làm, bản thế tử đều rất hài lòng.” Tần An Lan thản nhiên gật đầu, lúc này mới đưa tay ra, nâng cằm Thẩm Uyển Nhi, ánh mắt đầy nhu tình nhìn đối phương.
“Ngươi thân là Thẩm gia đại tiểu thư, Thánh nữ Thanh Vân Tông, để ngươi làm tất cả những điều này, có phải là ủy khuất ngươi rồi không?” “Không ủy khuất.” Thẩm Uyển Nhi lắc đầu, dịu dàng nói: “Đều là do người Thẩm gia chúng ta có mắt không tròng, đắc tội với thế tử điện hạ, việc làm này của tiểu nữ tử, xem như là thay Thẩm gia, nhận lỗi với thế tử điện hạ.” “Hơn nữa, thân phận của thế tử điện hạ tôn quý biết bao, người bình thường dù muốn phục vụ cho thế tử điện hạ cũng không có tư cách đó.” “Tiểu nữ tử Thẩm Uyển Nhi, may mắn có thể được thế tử điện hạ chỉ bảo, đây là vinh hạnh của tiểu nữ tử, cũng là vinh hạnh của toàn bộ Thẩm gia ta.” “Ngươi có thể có suy nghĩ như vậy, tự nhiên là không gì tốt hơn.” Tần An Lan hài lòng gật đầu.
Thái độ của Thẩm Uyển Nhi ngược lại khiến Tần An Lan tương đối hài lòng.
Biết điều.
Nữ nhân này ngược lại rất biết điều, không làm mình thất vọng.
“Ngươi có biết, lúc trước, trước mặt mọi người, bản thế tử tại sao lại đối xử với ngươi như vậy không?” Nghe vậy, Thẩm Uyển Nhi ngẩng đầu lên, mặt mờ mịt nhìn Tần An Lan.
Lúc trước ở trước mặt mọi người, Tần An Lan tung một cước kia, trực tiếp đá văng Thẩm Uyển Nhi ra ngoài.
Hoàn toàn không có chút lưu tình, hay ý tứ thương hương tiếc ngọc nào.
Trong lòng Thẩm Uyển Nhi, mặc dù không dám có nửa điểm oán hận Tần An Lan, nhưng cũng có chút nghi hoặc không hiểu.
Rõ ràng lúc trước nhìn thấy Thế tử Thần Hầu ôn tồn lễ độ, thái độ đối với mình và mọi người đều vô cùng nhu hòa, cho người ta cảm giác cực kỳ hiền hòa.
Tại sao tính tình lại đột nhiên thay đổi lớn, lại dùng cách đó để đối xử với mình.
“Ta làm như vậy, là vì bảo vệ Thẩm gia, càng là vì bảo vệ ngươi.” Bảo vệ ta?
Nghe mấy chữ này thốt ra từ miệng Tần An Lan, Thẩm Uyển Nhi trực tiếp sững sờ tại chỗ, có chút không biết phải làm sao.
Ngay trước mặt bao nhiêu người mà nổi giận, thậm chí một cước đá văng mình ra.
Cú đá vô tình đó, cũng là vì bảo vệ mình sao?
Mặc dù trong lòng Thẩm Uyển Nhi không dám có bất kỳ phẫn hận và bất mãn nào đối với Tần An Lan.
Nhưng cũng lộ ra vẻ có chút không hiểu.
“Đừng quên, thân phận Tần An Lan ta, chính là đường đường Thế tử Trấn quốc Thần Hầu, thân phận tôn quý, chắc không cần ta phải giới thiệu quá nhiều.” “Là Thế tử Trấn Quốc Thần Hầu, khi Thẩm gia các ngươi bị tập kích, bất luận chuyện này có liên quan đến Thẩm gia các ngươi hay không, với tính tình của các cường giả Trấn Quốc Thần hầu phủ ta, bọn họ đã sớm trong cơn nóng giận mà huyết tẩy toàn bộ người nhà Thẩm gia các ngươi rồi.” “Đến lúc đó, mặc kệ là ngươi hay những người khác trong Thẩm gia, đều đừng mong sống sót.” “Ta nổi giận răn dạy ngươi một trận, giáo huấn người Thẩm gia các ngươi, cũng là để giữ gìn mặt mũi cho Trấn Quốc Thần hầu phủ ta, cho những cường giả của Trấn Quốc Thần hầu phủ một cái công đạo, đồng thời cũng là để âm thầm bảo toàn ngươi.” “Chỉ có như vậy, mới có thể khiến Thẩm gia các ngươi trốn qua kiếp nạn này.” Tần An Lan chậm rãi nói một thôi một hồi, toàn là lời thêu dệt.
Tóm lại một câu.
Tất cả những gì ta làm, dù là đá ngươi một cước, cũng là vì tốt cho ngươi.
Không thể không nói, bởi vì có một vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Làm việc gì cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Thẩm Uyển Nhi vốn đã sớm bị vẻ ngoài, khí chất của Tần An Lan chiết phục, đã sớm tin phục Tần An Lan sâu sắc.
Dù bị Tần An Lan đá một cước, mất mặt trước công chúng.
Nội tâm Thẩm Uyển Nhi cũng chưa từng ghi hận Tần An Lan.
Bây giờ, nghe Tần An Lan giải thích, biết được dụng tâm lương khổ của Tần An Lan.
Thẩm Uyển Nhi càng thêm cảm động đến rơi nước mắt, mặt tràn đầy vẻ cảm kích nói: “Ta hiểu rồi, thì ra Thần Hầu thế tử lại có dụng tâm lương khổ như vậy.” “Còn phải cảm tạ Thần Hầu thế tử đã bỏ qua cho Thẩm gia ta, đại ân đại đức này, Thẩm Uyển Nhi ta từ nay về sau, nguyện đời đời kiếp kiếp đi theo bên cạnh Thần Hầu thế tử, để cầu báo đáp phần nào.” “Ngươi có thể nghĩ như vậy, tự nhiên là không gì tốt hơn.” Tần An Lan hài lòng gật đầu.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lúc này mới tiếp tục nói.
“Chuyện này cứ như vậy cho qua, sẽ không còn ai vì chuyện này mà đi gây khó dễ cho Thẩm gia các ngươi nữa.” “Tuy nhiên, đệ đệ của ngươi lại không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu.” Nghe Tần An Lan nói sẽ không truy cứu Thẩm gia bọn họ nữa, Thẩm Uyển Nhi cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, lông mày cũng dần nhíu lại.
Lời này của Tần An Lan rốt cuộc có ý gì.
Thẩm Uyển Nhi cũng phát hiện ra, Thẩm Vấn Thiên trong khoảng thời gian này đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hoàn toàn là biểu hiện một trời một vực so với người đệ đệ mà mình quen biết trước đây.
Nhất là ánh mắt nhìn mình, đều mang mấy phần không thích hợp.
Ánh mắt cỡ đó, hoàn toàn không phải là ánh mắt một người đệ đệ nhìn tỷ tỷ của mình.
Thẩm Uyển Nhi cũng là một người phi thường nhạy cảm, nàng tự nhiên có thể phát giác được điểm này.
Khóe miệng Tần An Lan mang theo một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt bình thản nhìn Thẩm Uyển Nhi nói: “Đệ đệ của ngươi đã chết, nói đúng hơn, đệ đệ ngươi vốn đã chết từ lâu rồi, người mà ngươi nhìn thấy lúc trước, căn bản không phải là đệ đệ ngươi.” “Không thể nào, cái này... điều đó không thể nào chứ.” Thẩm Uyển Nhi lắc đầu, có chút không thể tin.
Nhưng không hiểu vì sao, sâu trong nội tâm, đã có thêm mấy phần dao động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận