Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn

Chương 126: Đêm tối chi vương, đoạt xá trùng sinh

Chương 126: Đêm Tối Chi Vương, đoạt xá trùng sinh
Thánh nữ Thanh Vân Tông đang miêu tả một cách sinh động việc vận dụng một số thần thông pháp thuật.
Các học sinh bên dưới cũng đều đang tập trung tinh thần lắng nghe.
Dù sao, có thể đến nghe một vị thánh nữ đẹp như tiên nữ, quốc sắc thiên hương như vậy giảng bài đã là một loại hưởng thụ.
Đúng lúc này, Thẩm Uyển Nhi híp mắt lại.
Trong đôi mắt đẹp kia tỏa ra một tia lửa giận.
Nàng trực tiếp ném ngọc đồng trong tay tới.
Vừa vặn đập trúng một thiếu niên đang ngủ gà ngủ gật.
"Thẩm Vấn Thiên, ngươi lại ngủ gật, đây là lần thứ mấy ngươi ngủ gật trong lớp của ta rồi."
Thẩm Uyển Nhi hoàn toàn nổi giận.
Chu Thâm khí tức nhanh chóng phun trào.
Có cảm giác tức giận vì hắn không cố gắng.
Các thiếu nam thiếu nữ bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Vấn Thiên, trên mặt cũng lộ ra ánh mắt trào phúng đầy vẻ khinh thường.
Nhìn nam tử trẻ tuổi đang gục xuống bàn ngáy o o, họ không khỏi liên tục cười lạnh.
Những cảm xúc tiêu cực trên mặt họ càng không hề che giấu chút nào.
"Một phế vật như vậy lại có thể vào Thanh Vân Tông chúng ta, đúng là làm mất hết mặt mũi của Thanh Vân Tông chúng ta."
"Nếu hắn không phải đến từ Thẩm gia ở Vân Châu, nếu tỷ tỷ của tên phế vật này không phải là thánh nữ Thanh Vân Tông chúng ta, hắn làm sao có tư cách đến đây."
"Thánh nữ cũng thật xui xẻo, lại có một người đệ đệ không cầu tiến, phế vật không thể phế vật hơn như vậy."
Đám người xung quanh đều đang châu đầu ghé tai, bàn tán ầm ĩ.
Đối tượng bàn luận của họ không phải ai khác, chính là thiếu niên “nổi danh” nhất trong Thanh Vân Tông.
Thẩm Vấn Thiên!
Thẩm Vấn Thiên nổi danh ở Thanh Vân Tông đến mức nào ư?
So với người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hắn, đệ nhất mỹ nhân Thanh Vân Tông, thánh nữ Thẩm Uyển Nhi, danh tiếng (tai tiếng) của hắn thậm chí còn hơn chứ không kém.
Đáng tiếc.
Một người thì danh tiếng lẫy lừng, trên người mang nhiều hào quang, trở thành người được mọi người trong Thanh Vân Tông kính ngưỡng, ngưỡng mộ. Là nữ thần trong mộng của vô số nam đệ tử Thanh Vân.
Người kia thì là nỗi sỉ nhục lớn nhất của Thanh Vân Tông, là trò cười lúc trà dư tửu hậu của các đệ tử.
"Thẩm Vấn Thiên!"
Thấy Thẩm Vấn Thiên vẫn còn nằm đó ngáy o o, không có chút ý định tỉnh lại.
Giọng Thẩm Uyển Nhi lớn thêm mấy phần.
Nàng nổi giận đùng đùng lao xuống, chuẩn bị dạy dỗ một chút người đệ đệ trên danh nghĩa không biết trời cao đất rộng này.
Dường như vì giọng của Thẩm Uyển Nhi quá lớn, đã trực tiếp đánh thức Thẩm Vấn Thiên.
"Không cam tâm. Bản tọa không cam tâm a!"
Thẩm Vấn Thiên đột nhiên đứng bật dậy, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm thét.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, đầy vô tội nhìn lướt tình hình xung quanh.
Dường như vẫn còn trong cơn mơ ngủ, nhất thời chưa lấy lại được tinh thần.
"Cái này...... Đây là đâu? Vì sao lạ lẫm như thế?"
"Các ngươi là ai?"
Thẩm Vấn Thiên nhìn lướt những người xung quanh.
Bất kể là hoàn cảnh xung quanh, hay đám người xung quanh, đều cực kỳ lạ lẫm.
"Ha ha ha...... Hay cho một tiếng bản tọa a!"
"Gã này mơ mộng hão huyền, đang mơ giấc mộng xuân thu gì thế."
"Chắc là mơ thấy mình thành đại nhân vật nào đó, kết quả bị người đánh chết, nên mới không cam tâm."
Hành vi giả ngu giả ngơ của Thẩm Vấn Thiên khiến đám đông cười phá lên.
Từng người phát ra tiếng giễu cợt không hề che giấu.
Sắc mặt Thẩm Uyển Nhi đã khó coi tới cực điểm.
Ngọn lửa giận tích tụ, giống như núi lửa sắp phun trào, chỉ còn thiếu một thời cơ để bùng nổ.
Tốt, thật sự là tốt.
Không chỉ ngủ gật trong lớp của mình.
Bây giờ lại còn giả bộ như không nhận ra cả tỷ tỷ.
Tưởng làm vậy là có thể thoát khỏi trừng phạt sao.
Tuy nói Thẩm Uyển Nhi không phải là tỷ tỷ ruột của Thẩm Vấn Thiên, hai người là chị em cùng cha khác mẹ.
Nhưng những năm qua, Thẩm Uyển Nhi cũng sớm đã xem Thẩm Vấn Thiên như đệ đệ ruột thịt của mình.
Đối với Thẩm Vấn Thiên, nàng cũng luôn dạy bảo, tuyệt đối không cho phép hắn làm xằng làm bậy, không lo chính sự.
Là tỷ tỷ của Thẩm Vấn Thiên, là thánh nữ Thanh Vân Tông.
Bất kể thế nào, Thẩm Uyển Nhi đều phải quản tốt đệ đệ của mình.
"Thiên Viêm Đế Quốc, Tây Vực Vân Châu, Thanh Vân Tông, tiểu thiếu gia Thẩm gia Thẩm Vấn Thiên!"
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy."
Thẩm Vấn Thiên tỏ ra như không có ai, phảng phất không nhìn thấy Thẩm Uyển Nhi trước mắt.
Cũng không coi đám người xung quanh ra gì, tự mình lẩm bẩm ở đó, mặt đầy vẻ bùi ngùi.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã tiếp thu xong tất cả thông tin.
Ánh mắt lần nữa khôi phục vẻ khôn khéo.
Tuyệt đối không ngờ rằng.
Hắn, đường đường là Đêm tối chi vương, một tuyệt thế ngoan nhân được xưng là ngay cả trời cũng có thể đâm thủng một lỗ lớn.
Tu hành mấy trăm ngàn năm, sớm đã đạt đến cảnh giới Đại Đế, trở thành Chúa Tể của thế giới kia.
Thẩm Vấn Thiên đã đạt tới đỉnh thế giới, vô địch tại thế giới đó.
Ta với thế gian đều vô địch, không cùng trời chiến thì cùng ai chiến?
Thẩm Vấn Thiên tự nhiên có dã tâm lớn hơn.
Phi thăng thượng giới.
Đi đón nhận thử thách và cơ duyên lớn hơn.
Đáng tiếc.
Trên đường phi thăng, hắn bị nữ nhân của mình và huynh đệ ngày xưa phản bội.
Tám vị cường giả đỉnh cấp bậc Đại Đế liên thủ lại.
Những người đó liên thủ, thừa dịp Thẩm Vấn Thiên không phòng bị, phát động tập kích.
Với bản lĩnh của Thẩm Vấn Thiên, cho dù là tám vị Đại Đế liên thủ, hắn cũng không chút e ngại.
Đáng tiếc, Việc đột phá khe hở không gian để phi thăng thượng giới đã tiêu hao lượng lớn lực lượng của Thẩm Vấn Thiên.
Thêm nữa, nữ nhân bên cạnh hắn đã hạ kịch độc vào đồ ăn của hắn, rồi lại phát động tập kích.
Dưới rất nhiều điều kiện bất lợi, mới dẫn đến Thẩm Vấn Thiên bị đánh thành trọng thương.
Trước bờ vực sống chết, hắn tự bộc thần hồn, định mang theo những kẻ phản bội mình kia đồng quy vu tận.
May mắn được ông trời chiếu cố.
Thẩm Vấn Thiên dù thân tử đạo tiêu, nhưng vẫn còn một sợi tàn hồn cuối cùng, bất tử bất diệt.
Cuối cùng đi tới thế giới này, đoạt xá thiếu niên trước mắt.
Dung hợp ký ức hai đời, Thẩm Vấn Thiên cũng có hiểu biết nhất định về thế giới này.
Thế giới này, so với thế giới của Thẩm Vấn Thiên, đúng là rác rưởi không thể rác rưởi hơn.
Thế giới mà Thẩm Vấn Thiên từng ở, Đại Đế có khoảng mười vị, Chuẩn Đế có cả nắm lớn, Thánh Chủ thì đi đầy đất.
Tùy tiện ném một cục gạch xuống, nói không chừng còn có thể đập chết mấy vị Thánh Nhân rác rưởi.
Nói như vậy, mình có được ký ức kiếp trước, cùng lượng lớn công pháp và kinh nghiệm tu hành.
Cho dù là đoạt xá một tên phế vật, không bao lâu sau, vẫn có thể đứng trên đỉnh thế giới, trở thành kẻ thống lĩnh tuyệt đối của thế giới này.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thẩm Vấn Thiên liền nở nụ cười không chút che giấu, rất có vài phần tư vị ngạo nghễ thiên hạ.
Kẻ bị mọi người gọi là phế vật.
Bị tộc nhân xem thường.
Bị đồng môn châm chọc khiêu khích.
Trong lòng còn có tình cảm ái mộ đối với tỷ tỷ, có tặc tâm nhưng không có tặc đảm, không dám có bất kỳ hành vi thiếu suy nghĩ nào.
Đừng quên.
Mình chính là đường đường Đêm tối chi vương.
Chúa Tể của một thế giới, cường giả đỉnh cấp bậc Đại Đế đường đường.
Sớm muộn gì cũng sẽ khiến những kẻ xem thường mình phải trả giá đắt.
Sớm muộn gì cũng muốn đánh vào mặt bọn hắn, đánh cho kêu đôm đốp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận