Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn
Chương 15 ta Tần An Lan muốn giết người, ai dám đi bảo đảm
Chương 15: Ta, Tần An Lan, muốn giết người, ai dám bảo lãnh?
“Ha ha......” “Tần Canh Tân, Tần Tự Tại, đã lâu không gặp.” Ngay lúc đám người Liễu gia bị đám đông hóng chuyện chỉ trỏ, đang có chút luống cuống chân tay thì một bóng người xuất hiện giữa hư không.
“Cừu Âm, ngươi không thành thật ở yên tại Thiên Kình Thư Viện, chạy đến nơi đây làm gì?” Tần Canh Tân hừ lạnh một tiếng, tức giận nói.
Âm thanh này mang theo một luồng uy áp bàng bạc.
Liễu Sùng Sơn chỉ cảm thấy áp lực lớn như núi, khí huyết trong người cuộn trào.
Hai chân không tự chủ được.
Bịch một tiếng, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt mọi người.
Biến cố đột ngột xuất hiện khiến tất cả mọi người đều nhìn đến trợn tròn mắt.
Trên khuôn mặt Cừu Âm cũng mang theo vài phần u ám.
Cố ý.
Tên Tần Canh Tân đáng chết này, chính là cố ý làm vậy.
“Lão phu hôm nay đến đây, chính là vì hòa giải mâu thuẫn giữa hai nhà các ngươi.” Nói rồi, Cừu Âm vung tay lên.
Luồng uy áp đè trên người Liễu Sùng Sơn lúc này mới hoàn toàn biến mất.
Điều này cũng làm Liễu Sùng Sơn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mắn hắn đã sớm chuẩn bị, đầu phục Thiên Kình Thư Viện.
Hiện giờ, chỉ có sống chết ôm chặt lấy cái đùi Thiên Kình Thư Viện này thì Liễu gia hắn mới có thể bình yên vô sự.
“Chỉ bằng ngươi sao?” Tần Canh Tân mặt đầy vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
Nghe vậy, Cừu Âm cố nén lửa giận trong lòng, cười ha hả nói: “Chân tướng chuyện này, lão phu cũng có hiểu biết.” “Không sai, đúng là Liễu gia xử sự thiếu cân nhắc.” “Bởi vì người ta thường nói oan gia dễ giải không dễ kết, xin mời chư vị nể mặt lão phu một chút.” “Lão phu nguyện ý thay mặt Liễu gia, xin lỗi Trấn Quốc Thần hầu phủ, việc này cứ như vậy bỏ qua.” Cừu Âm nói năng nhẹ nhàng bâng quơ.
Tựa như đang kể một chuyện nhỏ bình thường, qua loa đại khái.
Liễu Như Yên đích thân đến cửa từ hôn, chẳng khác nào tát vào mặt Trấn Quốc Thần hầu phủ, Bây giờ Trấn Quốc Thần hầu phủ huy động lực lượng rầm rộ, lại bị một trưởng lão Thiên Kình Thư Viện nho nhỏ khuyên lui, thì Trấn Quốc Thần hầu phủ sẽ mất hết thể diện.
Đến lúc đó.
Thiên Kình Thư Viện sẽ thanh danh vang dội.
Hắn, Cừu Âm, cũng có thể dựa vào danh tiếng khuyên lui được Trấn Quốc Thần hầu phủ, từ đó danh chấn toàn bộ Thiên Viêm Đế Quốc.
Thậm chí còn có khả năng được Tả tướng cùng Đại hoàng tử coi trọng, một bước lên trời.
Không thể không nói.
Cừu Âm tính toán vô cùng chu đáo.
Mặc dù hành động lần này có khả năng đắc tội Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Nhưng chỉ cần thành công, hắn sẽ được cả danh lẫn lợi.
“Ha ha......” “Hay cho câu cứ như vậy bỏ qua! Người của Liễu gia đã nuốt bao nhiêu tài nguyên của bản thế tử, ngươi một câu cứ như vậy bỏ qua là có thể xóa sạch sao?” “Ngươi chỉ là Cừu Âm, tính là cái thá gì, không muốn chết thì cút xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.” “Nếu muốn chôn cùng với Liễu gia, bản thế tử cũng không ngại tặng ngươi một cỗ quan tài.” Tần An Lan xả một tràng vào mặt Cừu Âm.
Ngữ khí phải nói là phách lối đến mức nào thì phách lối đến mức đó.
Không hề để vị trưởng lão Thiên Kình Thư Viện này vào mắt chút nào.
Phải biết rằng.
Cừu Âm chính là trưởng lão Thiên Kình Thư Viện, lại còn là cường giả đỉnh cấp cảnh giới Thánh Chủ.
Đặt ở toàn bộ Thiên Viêm Đế Quốc, đều là đại nhân vật có máu mặt.
Bây giờ.
Lại bị một tiểu bối như Tần An Lan, người chỉ vẻn vẹn có cảnh giới Phong Hoàng, chửi rủa như vậy.
Đây chính là đem mặt mũi Cừu Âm hắn đạp xuống đất mà chà đạp.
Nhất là, theo lời chửi rủa không chút kiêng dè của Tần An Lan, xung quanh cũng truyền đến những tiếng bàn tán ầm ĩ.
Toàn bộ đều là những lời bàn tán không hay về Cừu Âm.
Những lời bàn tán này cũng khiến sắc mặt Cừu Âm như ăn phải phân, khó coi đến mức nào thì khó coi đến mức đó.
Bây giờ thì hay rồi.
Liễu gia mất mặt xấu hổ thì cũng thôi đi.
Lại làm hại thanh danh Cừu Âm hắn mất sạch, biến thành trò cười.
Chỉ sợ toàn bộ Thiên Kình Thư Viện cũng sẽ theo đó mà mất hết thể diện.
Nếu như hắn không có bất kỳ hành động nào nữa, chỉ sợ khi trở về Thiên Kình Thư Viện, cũng khó mà ăn nói với những người kia.
Cừu Âm trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tần An Lan, trầm giọng nói: “Thế tử điện hạ, ngươi đừng quá đáng.” “Bản trưởng lão đại diện không chỉ cho một mình ta, mà còn đại diện cho toàn bộ Thiên Kình Thư Viện, ngươi chắc chắn muốn đối đầu với toàn bộ Thiên Kình Thư Viện sao?” “Hay cho câu đối đầu với Thiên Kình Thư Viện.” Tần An Lan mặt đầy vẻ khinh thường nói: “Chưa nói đến ngươi, một Cừu Âm nho nhỏ, căn bản không thể đại diện cho Thiên Kình Thư Viện.” “Bản thế tử hôm nay nhất định phải giết cả nhà Liễu gia, không ai gánh nổi Liễu gia đâu.” “Nếu như kẻ nào không biết tự lượng sức mình, bản thế tử cũng không ngại tiễn hắn cùng lên đường.” Khi nói ra những lời này, quanh thân Tần An Lan tỏa ra một luồng sát khí bàng bạc.
Hít!
Ngay cả Cừu Âm, vị cường giả cấp bậc Thánh Chủ này, cũng không nhịn được hít vào một hơi lạnh, cau mày lại.
Hắn hôm nay đến đây, cũng không phải là tuân theo mệnh lệnh của viện trưởng Thiên Kình Thư Viện, cũng chính là vị Tả tướng đương nhiệm kia.
Mà là nhận lời thỉnh cầu của đại đệ tử Thiên Kình Thư Viện Diệp Thanh Vân.
Hình như đại tiểu thư Liễu gia Liễu Như Mi có mối liên hệ nhất định với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân chính là một trong những đệ tử được Tả tướng coi trọng nhất.
Có giao tình thân thiết với Đại hoàng tử đương nhiệm.
Lại còn là đồ đệ của nữ cường giả số một Thiên Kình Thư Viện.
Mang trên mình nhiều vầng hào quang như vậy.
Khiến Diệp Thanh Vân trở thành nhân vật cực kỳ nổi bật và có ảnh hưởng ở Thiên Kình Thư Viện.
Ngay cả Cừu Âm, vị trưởng lão Thiên Kình Thư Viện, cường giả cảnh giới Thánh Chủ này, cũng phải nể mặt đối phương vài phần.
Nhưng chỉ dựa vào một mình Diệp Thanh Vân, khi đối mặt với Tần An Lan, vị thế tử của Trấn Quốc Thần hầu này.
Khiến trong lòng Cừu Âm không có chút sức lực nào.
Nhưng sự tình đã đến nước này.
Trước mắt bao người, nên kết thúc thế nào đây.
Cừu Âm hiện tại đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, lùi không được mà tiến cũng chẳng xong.
Chưa nói đến thế lực siêu nhiên của Trấn Quốc Thần hầu phủ, tuyệt không phải một Cừu Âm nho nhỏ như hắn có thể trêu vào.
Ngay cả đại đệ tử Thiên Kình Thư Viện Diệp Thanh Vân, cho dù là viện trưởng Thiên Kình Thư Viện, Tả tướng đương nhiệm, cũng không dám tùy tiện trêu chọc Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Chỉ nói đến hiện tại.
Bỏ qua vô số cường giả của Trấn Quốc Thần hầu phủ không nói.
Thất trưởng lão Tần Tự Tại chính là cảnh giới Thánh Nhân đỉnh phong.
Ngược lại, Cừu Âm hắn chẳng qua chỉ là cảnh giới Thánh Nhân tiền kỳ mà thôi.
Chênh lệch hai cảnh giới nhỏ, sự khác biệt về thực lực không phải là nhỏ.
Đối với cường giả cấp bậc như bọn hắn, có thể nói là một bước một thế giới.
Bất luận là thực lực hay cảnh giới, hắn đều kém xa Tần Tự Tại, không phải là đối thủ.
Nếu thật sự động thủ với người của Trấn Quốc Thần hầu phủ, người chết nhất định là Cừu Âm hắn.
Về điểm này, trong lòng Cừu Âm cũng biết rõ.
Dù cho thật sự có thể đánh thắng những người này, thì đã sao.
Trấn Quốc Thần hầu phủ cao thủ nhiều như mây, bóp chết Cừu Âm hắn còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
Nghĩ đến đây, Cừu Âm đã có ý định rút lui.
Đánh thì đánh không lại, mà cũng không thể thật sự đánh.
Giảng đạo lý thì lại không thông.
Thế này thì còn chơi vui vẻ thế nào được nữa?
Nhưng hắn lại không thể thật sự lùi bước.
Dù sao đi nữa.
Hắn, Cừu Âm, đại diện cho Thiên Kình Thư Viện.
Một khi lùi bước, danh tiếng của Thiên Kình Thư Viện sẽ giảm mạnh.
Cừu Âm hắn sau khi trở về, khó mà ăn nói với Diệp Thanh Vân, càng khó ăn nói với Đại hoàng tử và Tả tướng.
Nghĩ đến đây, Cừu Âm cố gắng nở nụ cười, chắp tay về phía Tần An Lan nói: “Thế tử điện hạ, việc này đúng thật là Liễu gia sai trước.” “Nhưng Liễu gia đã nhận thức được sai lầm của bọn họ, hơn nữa còn đầu phục Thiên Kình Thư Viện của chúng ta,” “Xin mời Thế tử điện hạ xem xét tình hình của Tả tướng đại nhân cùng Đại hoàng tử mà hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho bọn họ lần này.” “Xem vào mặt mũi Tả tướng cùng Đại hoàng tử?” Tần An Lan hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi đang dùng hai người họ để dọa bản thế tử sao?”
“Ha ha......” “Tần Canh Tân, Tần Tự Tại, đã lâu không gặp.” Ngay lúc đám người Liễu gia bị đám đông hóng chuyện chỉ trỏ, đang có chút luống cuống chân tay thì một bóng người xuất hiện giữa hư không.
“Cừu Âm, ngươi không thành thật ở yên tại Thiên Kình Thư Viện, chạy đến nơi đây làm gì?” Tần Canh Tân hừ lạnh một tiếng, tức giận nói.
Âm thanh này mang theo một luồng uy áp bàng bạc.
Liễu Sùng Sơn chỉ cảm thấy áp lực lớn như núi, khí huyết trong người cuộn trào.
Hai chân không tự chủ được.
Bịch một tiếng, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt mọi người.
Biến cố đột ngột xuất hiện khiến tất cả mọi người đều nhìn đến trợn tròn mắt.
Trên khuôn mặt Cừu Âm cũng mang theo vài phần u ám.
Cố ý.
Tên Tần Canh Tân đáng chết này, chính là cố ý làm vậy.
“Lão phu hôm nay đến đây, chính là vì hòa giải mâu thuẫn giữa hai nhà các ngươi.” Nói rồi, Cừu Âm vung tay lên.
Luồng uy áp đè trên người Liễu Sùng Sơn lúc này mới hoàn toàn biến mất.
Điều này cũng làm Liễu Sùng Sơn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mắn hắn đã sớm chuẩn bị, đầu phục Thiên Kình Thư Viện.
Hiện giờ, chỉ có sống chết ôm chặt lấy cái đùi Thiên Kình Thư Viện này thì Liễu gia hắn mới có thể bình yên vô sự.
“Chỉ bằng ngươi sao?” Tần Canh Tân mặt đầy vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
Nghe vậy, Cừu Âm cố nén lửa giận trong lòng, cười ha hả nói: “Chân tướng chuyện này, lão phu cũng có hiểu biết.” “Không sai, đúng là Liễu gia xử sự thiếu cân nhắc.” “Bởi vì người ta thường nói oan gia dễ giải không dễ kết, xin mời chư vị nể mặt lão phu một chút.” “Lão phu nguyện ý thay mặt Liễu gia, xin lỗi Trấn Quốc Thần hầu phủ, việc này cứ như vậy bỏ qua.” Cừu Âm nói năng nhẹ nhàng bâng quơ.
Tựa như đang kể một chuyện nhỏ bình thường, qua loa đại khái.
Liễu Như Yên đích thân đến cửa từ hôn, chẳng khác nào tát vào mặt Trấn Quốc Thần hầu phủ, Bây giờ Trấn Quốc Thần hầu phủ huy động lực lượng rầm rộ, lại bị một trưởng lão Thiên Kình Thư Viện nho nhỏ khuyên lui, thì Trấn Quốc Thần hầu phủ sẽ mất hết thể diện.
Đến lúc đó.
Thiên Kình Thư Viện sẽ thanh danh vang dội.
Hắn, Cừu Âm, cũng có thể dựa vào danh tiếng khuyên lui được Trấn Quốc Thần hầu phủ, từ đó danh chấn toàn bộ Thiên Viêm Đế Quốc.
Thậm chí còn có khả năng được Tả tướng cùng Đại hoàng tử coi trọng, một bước lên trời.
Không thể không nói.
Cừu Âm tính toán vô cùng chu đáo.
Mặc dù hành động lần này có khả năng đắc tội Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Nhưng chỉ cần thành công, hắn sẽ được cả danh lẫn lợi.
“Ha ha......” “Hay cho câu cứ như vậy bỏ qua! Người của Liễu gia đã nuốt bao nhiêu tài nguyên của bản thế tử, ngươi một câu cứ như vậy bỏ qua là có thể xóa sạch sao?” “Ngươi chỉ là Cừu Âm, tính là cái thá gì, không muốn chết thì cút xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.” “Nếu muốn chôn cùng với Liễu gia, bản thế tử cũng không ngại tặng ngươi một cỗ quan tài.” Tần An Lan xả một tràng vào mặt Cừu Âm.
Ngữ khí phải nói là phách lối đến mức nào thì phách lối đến mức đó.
Không hề để vị trưởng lão Thiên Kình Thư Viện này vào mắt chút nào.
Phải biết rằng.
Cừu Âm chính là trưởng lão Thiên Kình Thư Viện, lại còn là cường giả đỉnh cấp cảnh giới Thánh Chủ.
Đặt ở toàn bộ Thiên Viêm Đế Quốc, đều là đại nhân vật có máu mặt.
Bây giờ.
Lại bị một tiểu bối như Tần An Lan, người chỉ vẻn vẹn có cảnh giới Phong Hoàng, chửi rủa như vậy.
Đây chính là đem mặt mũi Cừu Âm hắn đạp xuống đất mà chà đạp.
Nhất là, theo lời chửi rủa không chút kiêng dè của Tần An Lan, xung quanh cũng truyền đến những tiếng bàn tán ầm ĩ.
Toàn bộ đều là những lời bàn tán không hay về Cừu Âm.
Những lời bàn tán này cũng khiến sắc mặt Cừu Âm như ăn phải phân, khó coi đến mức nào thì khó coi đến mức đó.
Bây giờ thì hay rồi.
Liễu gia mất mặt xấu hổ thì cũng thôi đi.
Lại làm hại thanh danh Cừu Âm hắn mất sạch, biến thành trò cười.
Chỉ sợ toàn bộ Thiên Kình Thư Viện cũng sẽ theo đó mà mất hết thể diện.
Nếu như hắn không có bất kỳ hành động nào nữa, chỉ sợ khi trở về Thiên Kình Thư Viện, cũng khó mà ăn nói với những người kia.
Cừu Âm trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tần An Lan, trầm giọng nói: “Thế tử điện hạ, ngươi đừng quá đáng.” “Bản trưởng lão đại diện không chỉ cho một mình ta, mà còn đại diện cho toàn bộ Thiên Kình Thư Viện, ngươi chắc chắn muốn đối đầu với toàn bộ Thiên Kình Thư Viện sao?” “Hay cho câu đối đầu với Thiên Kình Thư Viện.” Tần An Lan mặt đầy vẻ khinh thường nói: “Chưa nói đến ngươi, một Cừu Âm nho nhỏ, căn bản không thể đại diện cho Thiên Kình Thư Viện.” “Bản thế tử hôm nay nhất định phải giết cả nhà Liễu gia, không ai gánh nổi Liễu gia đâu.” “Nếu như kẻ nào không biết tự lượng sức mình, bản thế tử cũng không ngại tiễn hắn cùng lên đường.” Khi nói ra những lời này, quanh thân Tần An Lan tỏa ra một luồng sát khí bàng bạc.
Hít!
Ngay cả Cừu Âm, vị cường giả cấp bậc Thánh Chủ này, cũng không nhịn được hít vào một hơi lạnh, cau mày lại.
Hắn hôm nay đến đây, cũng không phải là tuân theo mệnh lệnh của viện trưởng Thiên Kình Thư Viện, cũng chính là vị Tả tướng đương nhiệm kia.
Mà là nhận lời thỉnh cầu của đại đệ tử Thiên Kình Thư Viện Diệp Thanh Vân.
Hình như đại tiểu thư Liễu gia Liễu Như Mi có mối liên hệ nhất định với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân chính là một trong những đệ tử được Tả tướng coi trọng nhất.
Có giao tình thân thiết với Đại hoàng tử đương nhiệm.
Lại còn là đồ đệ của nữ cường giả số một Thiên Kình Thư Viện.
Mang trên mình nhiều vầng hào quang như vậy.
Khiến Diệp Thanh Vân trở thành nhân vật cực kỳ nổi bật và có ảnh hưởng ở Thiên Kình Thư Viện.
Ngay cả Cừu Âm, vị trưởng lão Thiên Kình Thư Viện, cường giả cảnh giới Thánh Chủ này, cũng phải nể mặt đối phương vài phần.
Nhưng chỉ dựa vào một mình Diệp Thanh Vân, khi đối mặt với Tần An Lan, vị thế tử của Trấn Quốc Thần hầu này.
Khiến trong lòng Cừu Âm không có chút sức lực nào.
Nhưng sự tình đã đến nước này.
Trước mắt bao người, nên kết thúc thế nào đây.
Cừu Âm hiện tại đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, lùi không được mà tiến cũng chẳng xong.
Chưa nói đến thế lực siêu nhiên của Trấn Quốc Thần hầu phủ, tuyệt không phải một Cừu Âm nho nhỏ như hắn có thể trêu vào.
Ngay cả đại đệ tử Thiên Kình Thư Viện Diệp Thanh Vân, cho dù là viện trưởng Thiên Kình Thư Viện, Tả tướng đương nhiệm, cũng không dám tùy tiện trêu chọc Trấn Quốc Thần hầu phủ.
Chỉ nói đến hiện tại.
Bỏ qua vô số cường giả của Trấn Quốc Thần hầu phủ không nói.
Thất trưởng lão Tần Tự Tại chính là cảnh giới Thánh Nhân đỉnh phong.
Ngược lại, Cừu Âm hắn chẳng qua chỉ là cảnh giới Thánh Nhân tiền kỳ mà thôi.
Chênh lệch hai cảnh giới nhỏ, sự khác biệt về thực lực không phải là nhỏ.
Đối với cường giả cấp bậc như bọn hắn, có thể nói là một bước một thế giới.
Bất luận là thực lực hay cảnh giới, hắn đều kém xa Tần Tự Tại, không phải là đối thủ.
Nếu thật sự động thủ với người của Trấn Quốc Thần hầu phủ, người chết nhất định là Cừu Âm hắn.
Về điểm này, trong lòng Cừu Âm cũng biết rõ.
Dù cho thật sự có thể đánh thắng những người này, thì đã sao.
Trấn Quốc Thần hầu phủ cao thủ nhiều như mây, bóp chết Cừu Âm hắn còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
Nghĩ đến đây, Cừu Âm đã có ý định rút lui.
Đánh thì đánh không lại, mà cũng không thể thật sự đánh.
Giảng đạo lý thì lại không thông.
Thế này thì còn chơi vui vẻ thế nào được nữa?
Nhưng hắn lại không thể thật sự lùi bước.
Dù sao đi nữa.
Hắn, Cừu Âm, đại diện cho Thiên Kình Thư Viện.
Một khi lùi bước, danh tiếng của Thiên Kình Thư Viện sẽ giảm mạnh.
Cừu Âm hắn sau khi trở về, khó mà ăn nói với Diệp Thanh Vân, càng khó ăn nói với Đại hoàng tử và Tả tướng.
Nghĩ đến đây, Cừu Âm cố gắng nở nụ cười, chắp tay về phía Tần An Lan nói: “Thế tử điện hạ, việc này đúng thật là Liễu gia sai trước.” “Nhưng Liễu gia đã nhận thức được sai lầm của bọn họ, hơn nữa còn đầu phục Thiên Kình Thư Viện của chúng ta,” “Xin mời Thế tử điện hạ xem xét tình hình của Tả tướng đại nhân cùng Đại hoàng tử mà hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho bọn họ lần này.” “Xem vào mặt mũi Tả tướng cùng Đại hoàng tử?” Tần An Lan hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi đang dùng hai người họ để dọa bản thế tử sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận