Cái Này Nhân Vật Phản Diện Thế Tử Bối Cảnh Nghịch Thiên, Nữ Chủ Đến Từ Hôn

Chương 49: Sư đồ quyết liệt

Chương 49: Sư đồ quyết liệt
Tử Vi chân nhân tự nhận rằng, bản thân đối với Diệp Thanh Vân, cũng xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Lúc trước, nàng đã thu nhận Diệp Thanh Vân đang lúc tinh thần sa sút làm đệ tử nhập thất, đem hết bản lĩnh của mình ra dốc túi truyền thụ.
Diệp Thanh Vân có thể đột phá cảnh giới trong thời gian ngắn, đều là nhờ vào sự tương trợ rất nhiều đan dược của Tử Vi chân nhân.
Thậm chí trong lúc Diệp Thanh Vân bị giam vào tử lao.
Nàng đã không tiếc thân phận tôn sư cường giả cảnh giới Thánh Nhân đỉnh phong, phải đi khúm núm khẩn cầu Tần An Lan hạ thủ lưu tình.
Vậy mà Diệp Thanh Vân đã đối đãi với mình như thế nào?
Không những không thể thấu hiểu nỗi khổ tâm của mình, mà còn đủ kiểu nhục nhã nàng - Tử Vi chân nhân.
Vì lợi ích mà trở thành nữ nhân của Thần Hầu thế tử ư?
Hắn xem ta, Tử Vi chân nhân, là hạng người nào chứ.
Là loại nữ nhân vì lợi ích mà có thể bán đi thân thể mình sao?
Tử Vi chân nhân vì Diệp Thanh Vân mà bỏ ra tất cả, hơn nữa còn là bỏ ra không màng hồi báo.
Vậy mà Diệp Thanh Vân không những không có nửa điểm ý tứ báo đáp, ngược lại còn không ngừng dùng lời lẽ cay độc làm tổn thương người khác.
Qua đó cũng có thể nhìn ra được.
Diệp Thanh Vân người này quả là cay nghiệt thiếu tình cảm, lòng dạ hẹp hòi.
Diệp Thanh Vân thân thế lận đận, nửa đời trước chịu đủ sự tra tấn.
Chính xuất thân như vậy đã dẫn đến tính tình của hắn trở nên quá khích.
Vì để leo lên trên cao, vì muốn có được lực lượng cường đại, mà không từ thủ đoạn.
Trên khuôn mặt Tử Vi chân nhân, ngoài thất vọng ra cũng chỉ còn lại thất vọng.
“Thanh Vân, ta vẫn còn gọi ngươi một tiếng Thanh Vân, vẫn còn xem ngươi là đệ tử của ta.” “Viên Đoạt Thiên Tạo Hóa Đan này, ta nhất định phải dùng.” “Nếu ngươi không vừa mắt, cứ việc rời đi, ta tuyệt không ngăn cản.” Nghe những lời ấy, Diệp Thanh Vân càng giận tím mặt, hai mắt cũng trở nên đỏ bừng.
Tốt!
Hóa ra trong lòng ngươi, ta, Diệp Thanh Vân, chỉ là một kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Tần An Lan chỉ dùng một viên đan dược mà đã thu mua được ngươi rồi.
Ngay cả tình nghĩa sư đồ nhiều năm cũng không cần đến nữa.
“Tử Vi chân nhân, ngươi nhất định sẽ hối hận! Ngươi nhất định sẽ vì hành động hôm nay của mình mà hối hận!” “30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, không ai mãi mãi hèn.” Diệp Thanh Vân trợn mắt tròn xoe, phát ra một trận gào thét cuồng loạn.
Vào lúc nói ra những lời này, hắn phát hiện trận pháp của tử lao đã bị mở ra.
Không chút do dự, hắn nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi tử lao.
Tử Vi chân nhân nghe được những lời này, sớm đã tức giận đến mức thân thể mềm mại run rẩy.
Diệp Thanh Vân trước mắt này, quả thực chính là một kẻ điên.
Không! Là một con chó dại.
Lúc trước sao nàng lại mắt chó mù lòa, lại có thể cho rằng Diệp Thanh Vân là một tài năng chưa được mài giũa chứ?
Lại có thể thu nhận Diệp Thanh Vân, kẻ lòng lang dạ sói, bạch nhãn lang này, làm đệ tử nhập thất.
“Thôi thôi, có thể nhân cơ hội này mà thấy rõ bộ mặt thật của một người.” “Cứ xem như hành động trước kia của ta, đúng là mắt bị mù đi.” Tử Vi chân nhân lắc đầu.
Hiển nhiên, nàng đã không muốn có bất kỳ liên lụy nào với Diệp Thanh Vân nữa.
Nàng cúi đầu, nhìn viên Đoạt Thiên Tạo Hóa Đan trong tay.
Điều này khiến Tử Vi chân nhân lần nữa trở nên trầm mặc.
Nàng không khỏi nhớ lại hai lần tiếp xúc cùng Tần An Lan.
Đối phương phong độ nhẹ nhàng, làm người hiền hòa, không hề có chút giá đỡ nào.
Điều này khiến Tử Vi chân nhân vốn đã có thêm vài phần hảo cảm.
Thêm vào đó việc đối phương bằng lòng vô điều kiện đem Đoạt Thiên Tạo Hóa Đan đưa cho mình.
Dù Tử Vi chân nhân biết rõ mục đích của Tần An Lan chính là vì mời chào mình.
Nhưng đối với thủ đoạn như vậy của Tần An Lan.
Nàng không những không sinh ra bất kỳ ý tứ chán ghét nào, ngược lại hảo cảm sâu trong nội tâm càng tăng gấp bội.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đôi sư đồ từng thân mật không khoảng cách là Diệp Thanh Vân và Tử Vi chân nhân đã đi đến con đường quyết liệt.
Người đầu tiên nhận được tin tức này, ngoài Tần An Lan ra, còn có một người khác.
Đó chính là Tả tướng.......
Phủ Tả tướng.
“Quyết liệt?” Tả tướng nghe thuộc hạ báo cáo, cũng trở nên trầm mặc.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn lên thương khung.
Mà theo hướng tầm mắt nhìn tới, mấy chữ Trấn Quốc Thần Hầu Phủ phảng phất hiện ra trong mắt hắn.
“Tâm cơ tốt lắm, thủ đoạn hay lắm à, quả thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.” “So với phụ thân ngươi, càng thêm âm hiểm độc ác.” “Xem ra, muốn giúp bệ hạ hoàn thành đại nghiệp kia, thật đúng là gánh nặng đường xa a.” Trên gương mặt vốn không chút sợ hãi của Tả tướng, đồng thời lại thêm mấy phần kinh sợ.
Sâu trong nội tâm, càng dấy lên một sự kiêng kị nồng đậm.
Trước đây là kiêng kị đối với Trấn Quốc Thần Hầu Phủ.
Hiện tại lại là đối với Tần An Lan, vị thế tử mới xuất hiện này.
Mà đã thể hiện ra thủ đoạn cùng tâm cơ khủng bố đến thế.
Đối với vị thế tử Trấn Quốc Thần Hầu này mà kiêng kị.......
Trấn Quốc Thần Hầu Phủ.
Trong đầu Tần An Lan cũng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
“Keng! Do mối quan hệ với ký chủ, quan hệ giữa khí vận chi tử Diệp Thanh Vân và Tử Vi chân nhân đã triệt để tan vỡ. Ký chủ nhận được 100.000 điểm nhân vật phản diện, 400 điểm khí vận.” Âm thanh này khiến Tần An Lan vui mừng khôn xiết, trực tiếp bật cười thành tiếng.
Chỉ mới mấy ngày trôi qua mà Tần An Lan đã thu hoạch được một số điểm nhân vật phản diện lớn đến thế.
Quan trọng nhất là đã cướp đoạt được 400 điểm khí vận của Diệp Thanh Vân.
Điều này cũng khiến cho khí vận trên người Diệp Thanh Vân lại một lần nữa sụt giảm.
Bây giờ, không còn sự chống lưng của Tử Vi chân nhân.
Thứ mà Diệp Thanh Vân có thể dựa vào chỉ còn có tàn hồn trong chiếc nhẫn và danh tiếng đệ tử Thiên Kình Thư Viện.
Thông qua sự kiện mấy ngày nay, Tần An Lan cũng hiểu được rằng.
Tả tướng mặc dù có lòng muốn bảo vệ Diệp Thanh Vân, nhưng sẽ không trực tiếp ra tay can thiệp vào việc này.
Chỉ cần Tần An Lan làm không quá phận, có thể thu dọn được hậu quả.
Đối phương nhiều nhất cũng chỉ đứng một bên xem kịch, xem thử hắn, Tần An Lan, rốt cuộc có bao nhiêu thủ đoạn.
Mà không có bất kỳ hành vi can thiệp nào.
Tần An Lan đã chuẩn bị đủ cả rồi.
Dù cho Tả tướng cuối cùng muốn can dự, hắn cũng không hề e ngại.
Bình tâm mà xét.
Lúc này Diệp Thanh Vân, mặc dù có chút tâm địa gian xảo, muốn lớn nhỏ ăn sạch, đồng thời chiếm được cả hai tỷ muội Liễu Như Yên và Liễu Như Tuyết.
Nhưng cũng không hẳn là một kẻ xấu xa tội ác tày trời.
Ít nhất biểu hiện ra bên ngoài là kẻ ghét ác như cừu, tâm chí kiên định.
Bởi vì thân thế không tốt, từ nhỏ chịu đủ sự tra tấn.
Nhưng sâu trong lòng, từ đầu đến cuối vẫn kiên trì một niềm chính nghĩa.
Chính vì những ưu điểm bề ngoài này của Diệp Thanh Vân mà rất dễ dàng gây được hảo cảm của người khác.
Tử Vi chân nhân lúc trước cũng chính là coi trọng điểm này của Diệp Thanh Vân nên mới thu hắn làm đồ đệ.
Nhưng Diệp Thanh Vân lại có một khuyết điểm, hơn nữa còn là một khuyết điểm chí mạng.
Đó chính là làm việc quá mức cực đoan.
Khi đối mặt với cường quyền, đối mặt với Tần An Lan - kẻ đã cướp đi nữ nhân mà hắn, Diệp Thanh Vân, nhắm tới - thì hắn liền trở nên hoàn toàn mất hết lý trí.
Mà chỗ đáng sợ của Tần An Lan nằm ở chỗ:
Hắn nhìn như không hề làm ra bất kỳ chuyện châm ngòi ly gián nào, cũng không hề nói xấu Diệp Thanh Vân quá nhiều trước mặt Tử Vi chân nhân.
Ngược lại, hắn lại tỏ ra thoải mái buông tha cho kẻ địch nhỏ yếu đáng thương, kẻ đã hết lần này đến lần khác chống đối mình này.
Chỉ bằng một dương mưu, mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Liền khuếch đại đến vô hạn những thiếu sót trong tính cách của Diệp Thanh Vân.
Khuếch đại đến mức khiến Diệp Thanh Vân và Tử Vi chân nhân triệt để quyết liệt.
Trên khóe miệng Tần An Lan mang theo vài phần nụ cười nhàn nhạt.
Hắn vốn đã dung mạo tuấn mỹ, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Nụ cười này phảng phất như mê đảo chúng sinh.
Khiến cho Minh Nguyệt vừa mới bước vào đại điện không khỏi có chút nhìn đến ngây người.
“Khởi bẩm thế tử điện hạ, ma tu kia đã bị chúng ta bắt được rồi.” “Hiện đã giam hắn trong mật lao, chờ đợi thế tử điện hạ xử trí.” Minh Nguyệt dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, rất cung kính chắp tay nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận