Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên

Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 47: Độc nhất là lòng dạ đàn bà (length: 7982)

Bên ngoài điện Dưỡng Tâm.
Hai đội cấm quân canh phòng nghiêm ngặt điện Dưỡng Tâm, cảnh giác đảo mắt nhìn bốn phía.
Tiếng chém giết vọng đến từ khắp nơi, hai đội cấm quân không màng tới, vẫn giữ vị trí tại chỗ, chỉ cần tròn chức trách bảo vệ nơi mình đóng quân.
Ở một lầu các cách đó không xa, mấy bóng người đang đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống về hướng điện Dưỡng Tâm.
Mấy bóng người này không ai khác, chính là hoàng hậu Võ Anh, Uyển Nhi, Ngụy Trung cùng phó thống lĩnh cấm quân Chu Quân Tiện.
Phía sau bọn hắn còn có hơn trăm cao thủ Phượng Hoàng vệ mặc thống nhất trang phục đứng.
Hơn trăm cao thủ Phượng Hoàng vệ này mới là lực lượng tinh nhuệ nhất của Phượng Hoàng vệ.
Trong số đó, thực lực thấp nhất đều đạt tới võ giả ngũ phẩm, cao nhất là hai vị Đại Tông Sư.
Một người là Đại Tông Sư trung kỳ, thống lĩnh Phượng Hoàng vệ.
Một người là Đại Tông Sư sơ kỳ, phó thống lĩnh Phượng Hoàng vệ.
Có thể nói, những cao thủ dưới trướng hoàng hậu Võ Anh, cơ hồ đã nhanh sánh bằng nội tình của phủ đại tướng quân.
Chỉ là thiếu cường giả đứng đầu mà thôi.
Hoàng hậu Võ Anh nhìn điện Dưỡng Tâm không có động tĩnh gì, không khỏi nhíu mày: "Xem ra vị hoàng thượng này của chúng ta đã sớm có chuẩn bị, nhân thủ các nơi đều bị ngăn lại."
"Vốn còn muốn dùng bọn làm đợt tiến công đầu tiên, thử dò xét tình hình phòng thủ của điện Dưỡng Tâm."
"Xem ra, chỉ có thể trực tiếp động thủ."
Hoàng hậu Võ Anh thu hồi ánh mắt.
Sau đó, nhìn về phía Chu Quân Tiện.
"Quân Tiện, bên ngươi mọi sự đã sắp xếp xong chưa!"
Chu Quân Tiện gật đầu: "Mọi sự đã xong, người phái truyền lệnh trong điện Dưỡng Tâm đều bị chặn lại, cấm quân phòng thủ còn lại trong cung nhất thời không đến được."
Hoàng hậu Võ Anh nghe vậy, không nói thêm gì, trực tiếp hạ lệnh: "Vậy lập tức động thủ đi!"

Mệnh lệnh vừa ban ra.
Từ dưới lầu các chỗ hoàng hậu Võ Anh và những người kia, 2000 cấm quân đang chờ lệnh xông ra, trực tiếp tiến về phía điện Dưỡng Tâm.
"Dừng bước."
"Các ngươi là đội ngũ giáo úy nào?"
"Bên ngoài điện Dưỡng Tâm, không ai được đến gần."
Hai đội cấm quân canh gác bên ngoài điện Dưỡng Tâm thấy có 2000 cấm quân tiến đến, lập tức cảnh giác.
"Chu phó thống lĩnh có lệnh, trong hoàng cung xuất hiện thích khách, lệnh cho chúng ta đến bảo vệ điện Dưỡng Tâm."
2000 cấm quân kia nói, nhưng vẫn không dừng bước, tiếp tục tiến về phía hai đội cấm quân.
Hai đội cấm quân đang canh gác bên ngoài điện Dưỡng Tâm nghe vậy, chẳng những không nới lỏng cảnh giác, ngược lại ào ào rút vũ khí.
"Hoàng thượng có lệnh, phàm là kẻ nào tới gần, giết không tha."
Bọn họ đã sớm nhận được lệnh truyền ra từ điện Dưỡng Tâm, bất kể ai, hễ dám đến gần điện Dưỡng Tâm thì 'Giết'.
"Không ổn, bị phát hiện rồi, giết vào thôi."
2000 cấm quân kia thấy hai đội cấm quân rút vũ khí, cũng không do dự nữa, xông thẳng lên giết tới.
"Giết."
"Địch tập."
"Có cấm quân phản nghịch, mau đi báo cho Lữ thống lĩnh."
Lời còn chưa dứt, 2000 cấm quân phản nghịch đã xông đến trước mắt.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Chiến sự nổi lên khắp nơi, hai đội cấm quân liều chết ngăn cản cấm quân phản nghịch, nhưng do quân số quá ít, chỉ có khoảng trăm người, sao có thể chống lại 2000 cấm quân tinh nhuệ tấn công.
Chưa đầy một phút, hai đội cấm quân bảo vệ bên ngoài điện Dưỡng Tâm bị đánh tan, hơn trăm người thương vong gần hết.
Ngay cả người muốn chạy đi báo tin cho Lữ Bố cũng bị bắn chết cách đó mấy chục mét.
Giải quyết xong hai đội cấm quân này, 2000 cấm quân phản nghịch không dừng lại chút nào, tiếp tục lao thẳng về phía vòng trong điện Dưỡng Tâm.
Trên lầu các cách đó không xa, hoàng hậu Võ Anh cũng mang theo Uyển Nhi cùng Ngụy Trung và hơn trăm cao thủ Phượng Hoàng vệ, thả người nhảy xuống lầu các, theo sát 2000 cấm quân phản nghịch, xông vào vòng trong điện Dưỡng Tâm.
Còn Chu Quân Tiện thì vẫn đứng trên lầu các, từ trên cao nhìn xuống mọi việc.
Điều khiến hoàng hậu Võ Anh và những người khác không ngờ là, bọn họ một đường đi vào không gặp bất kỳ sự cản trở nào, cũng không thấy bóng dáng bất kỳ một lính canh nào khác, rất dễ dàng xông vào vòng trong điện Dưỡng Tâm.
Điều này khiến trong lòng hoàng hậu Võ Anh nghi ngờ chất chồng, không biết Chu Thần, vị hoàng đế này đang giở trò quỷ gì.
Nàng chắc chắn không ngây thơ nghĩ rằng bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, mà Chu Thần lại không biết.
Chu Thần chắc chắn đang mưu đồ điều gì đó, bằng không, một đường đi vào không thể nào lại không có một người lính canh nào.
Nhưng giờ, hoàng hậu Võ Anh không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều.
Dù Chu Thần có mưu đồ gì đi nữa, hoàng hậu Võ Anh cũng đã đâm lao phải theo lao, chỉ có một con đường để đi, đó là phải bằng mọi giá chiếm được điện Dưỡng Tâm.
...
Khi hoàng hậu Võ Anh dẫn người xông đến quảng trường bên ngoài điện Dưỡng Tâm, không khỏi dừng bước.
Bởi vì nàng thấy ngay trước cửa điện Dưỡng Tâm, một chiếc long ỷ được đặt ngay đó.
Chu Thần đang bình tĩnh ngồi trên long ỷ, hai bên có Lữ Bố và Triệu Cao đứng, xung quanh có mấy chục hán vệ bảo vệ.
Dường như cố ý chờ đợi hoàng hậu Võ Anh và đám người này đến.
"Hoàng hậu của trẫm, nàng đã đến rồi."
"Trẫm đã chờ hai người các ngươi đến cả nén hương rồi."
Chu Thần lướt mắt nhìn 2000 cấm quân phản nghịch cùng cao thủ Phượng Hoàng vệ, sau cùng dừng ánh mắt trên người hoàng hậu Võ Anh đứng đầu.
"Thật sao?"
"Vậy thì thật làm ngươi, vị hoàng đế này, phải chờ lâu rồi."
"Ngươi chắc phải biết mục đích của ta khi làm vậy là gì."
"Chỉ cần ngươi đáp ứng ta vài điều, ta sẽ không làm gì ngươi, Đại Chu vẫn họ Chu, ngươi vẫn là hoàng đế Đại Chu."
Hoàng hậu Võ Anh cũng bình tĩnh nhìn Chu Thần trên long ỷ.
Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau đã bùng nổ.
Chu Thần nghe hoàng hậu Võ Anh nói xong, nhếch mép cười: "Nếu trẫm không đáp ứng ngươi, ngươi muốn phế truất trẫm?"
"Hay là muốn giết trẫm?"
"Để Đại Chu đổi triều đổi họ?"
Chu Thần nhìn hoàng hậu Võ Anh.
Hoàng hậu Võ Anh lắc đầu: "Cũng không đến mức đó, việc thí quân đoạt vị, bản cung cũng không dám làm, bản cung nhiều lắm chỉ là khiến hoàng thượng khôi phục cuộc sống nằm liệt giường trước đây."
"Bất quá."
"Hôm nay dù hoàng thượng có đáp ứng hay không, đều không còn quan trọng nữa."
"Quan trọng là, bản cung sẽ khiến hoàng thượng phải đáp ứng."
"Bản cung cũng sẽ đưa hoàng thượng trở lại cuộc sống an nhàn không lo lắng trên giường trước kia."
"Đây coi như là việc cuối cùng bản cung có thể làm vì hoàng thượng."
Hoàng hậu Võ Anh từ tốn nói.
Từ "Ta" đã đổi thành "bản cung".
Điều này cho thấy sự thay đổi trong lòng hoàng hậu Võ Anh, đối với Chu Thần, vị hoàng đế này, đã không còn nhiều kính sợ.
"Ha ha ha, giỏi lắm, hoàng hậu Võ Anh."
"Không hổ là hoàng hậu tốt của trẫm, đủ độc ác, đủ tàn nhẫn."
Chu Thần cười phá lên.
Thanh trúc xà nhi miệng, hoàng phong vĩ thượng châm.
Hai thứ đều có độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Chu Thần có thể coi là lần đầu tiên nhận thức được thế nào là lòng dạ đàn bà độc nhất.
Nàng so với Phan Kim Liên cũng chẳng kém cạnh, thậm chí còn hơn.
Ít nhất Phan Kim Liên hạ độc hại người vẫn còn che che giấu giấu.
Còn hoàng hậu Võ Anh này là trực tiếp xé toạc lớp vải che, không hề giấu giếm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận