Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên

Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 322: Lăn. . . (length: 7670)

"Ngoài những điều vừa nói, còn có thông tin nào khác không?"
Tiểu thư của thương hành Mộc thị vừa hỏi người hộ vệ đứng đầu.
Hộ vệ đứng đầu lắc đầu: "Trước mắt chỉ nghe được những tin tức này, thành Tây Đô nằm ở biên giới Đại Chu, thông tin bế tắc, người trong thành biết cũng không nhiều."
"Muốn nghe ngóng thêm tin tức về Đại Chu, phải vào sâu trong nội địa Đại Chu."
Hộ vệ đứng đầu nói.
"Có điều, từ khi chúng ta vào thành, luôn có người lén theo dõi chúng ta."
"Ngay cả bây giờ, bên ngoài cũng có người nhìn chằm chằm."
"Tiểu thư, có cần giải quyết hết bọn chúng không?"
Vẻ mặt của hộ vệ đứng đầu lóe lên sát khí.
"Không cần."
Nữ tử lắc đầu: "Bọn họ muốn nhìn thì cứ để họ nhìn! Cũng chẳng ảnh hưởng gì."
Khỏi phải nói, nữ tử cũng đoán được, kẻ lén theo dõi bọn họ trong bóng tối là ai.
Ngoài những người trong quan phủ ở thành này, còn ai có thể làm thế?
Ngay lúc đó.
Một hộ vệ bước đến bẩm báo: "Tiểu thư, có người bên ngoài muốn gặp."
"Hả!"
"Có người muốn gặp?"
Nữ tử thoáng ngạc nhiên.
Bọn họ mới vừa đến thành Tây Đô này, trong thành chẳng quen ai, sao lại có người muốn đến gặp chứ!
"Cho người vào."
Nữ tử trầm ngâm một lát, lên tiếng.
Nữ tử đoán, tám phần người muốn gặp họ là người của quan phủ.
Ngoài người trong quan phủ, nữ tử thật không nghĩ ra sẽ có ai tìm đến tận nhà một đám người mới đến đây như bọn họ.
"Dạ, tiểu thư."
Hộ vệ quay người rời đi.
Rất nhanh.
Hai bóng người bước vào đại sảnh.
Một người trong số đó, là nam tử mặt mày âm nhu, không có cằm.
Người còn lại trông như một tên hầu đi sau lưng nam tử âm nhu, bộ Phi Ưng phục của hắn rất chướng mắt.
Nhìn hai người vừa đến, nữ tử thầm nghĩ, quả nhiên là người của quan phủ.
Nữ tử vừa mới nghe hộ vệ đứng đầu kể sơ qua về Đại Chu, biết bộ Phi Ưng phục kia là đặc trưng của Đông Xưởng Đại Chu.
"Bản đốc là tam đô chủ Đông Xưởng, Tào Hữu Tường, nghe nói người của thương hội Mộc thị đến thành Tây Đô."
"Cho nên, bản đốc đặc biệt đến để gặp."
Không sai, kẻ không có cằm, mặt mày âm nhu kia chính là Tào Hữu Tường từ Lạc Dương đến.
Sau khi nhìn lướt qua mọi người trong đại sảnh, Tào Hữu Tường dừng mắt tại người nữ tử đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Tào Hữu Tường đã nghe các Hán vệ và Hoa Hùng ở thành Tây Đô kể lại tình hình của đội thương hội Mộc thị này, biết người chủ trì chính là nữ tử kia.
"Hóa ra là đốc chủ Tào."
"Mời Tào đốc chủ ngồi."
Sau khi Tào Hữu Tường ngồi xuống, nữ tử nhìn Tào Hữu Tường hỏi: "Không biết lần này đốc chủ Tào đến có chuyện gì?"
Nữ tử không tin, Tào Hữu Tường đến đây chỉ vì đến thăm bọn họ đơn giản vậy thôi.
Tào Hữu Tường cũng nhìn nữ tử: "Lần này bản đốc đến, một là muốn thăm quý thương hội."
"Vậy cái thứ hai thì sao?"
Nói đến đây, Tào Hữu Tường dừng lại một chút nói: "Là bản đốc có một số việc muốn thỉnh giáo quý thương hội."
Nghe Tào Hữu Tường nói, đôi mắt nhỏ của nữ tử bỗng nhúc nhích, lập tức hiểu ra mục đích của Tào Hữu Tường.
"Chuyện này không thành vấn đề."
Nữ tử nói, nhìn thoáng qua vị thống lĩnh bên cạnh: "Thống lĩnh Mộc, đi lấy một quyển Man Hoang sử cho đốc chủ Tào, ta nghĩ khi Tào đốc chủ có Man Hoang sử rồi, sẽ không cần phải thỉnh giáo ai nữa."
"Dạ, tiểu thư."
Hộ vệ thống lĩnh quay người rời đi.
Chỉ trong chốc lát.
Hộ vệ thống lĩnh đã quay lại, trên tay cầm một quyển Man Hoang sử đưa cho Tào Hữu Tường.
Tào Hữu Tường nhận Man Hoang sử từ tay hộ vệ, mở ra nhìn lướt qua, trong mắt Tào Hữu Tường lập tức lóe lên tia sáng.
Nữ tử này thật thông minh!
Vậy mà thoáng cái đã đoán ra mục đích của hắn.
Cuốn Man Hoang sử này đúng là thứ Tào Hữu Tường cần.
Có cuốn Man Hoang sử này, Tào Hữu Tường quả thực không cần phải thỉnh giáo người của thương hội Mộc thị nữa.
Bởi vì những thông tin về Man Hoang giới, cơ bản đều có trong cuốn Man Hoang sử này.
Sau khi cất kỹ Man Hoang sử, Tào Hữu Tường nhìn nữ tử ngồi trên ghế chủ vị: "Bản đốc cảm ơn."
"Có điều, bản đốc còn có một chuyện, không biết tiểu thư có nguyện ý hay không?"
Nghe vậy, trong mắt nữ tử lóe lên một tia kinh ngạc: "Ồ, đốc chủ Tào cứ nói."
"Hoàng đế Đại Chu ta đến nay hậu cung trống rỗng, chưa có phi tử nào, hiện tại, hoàng đế Đại Chu ta đang tuyển tú nạp phi, bản đốc thấy tiểu thư dung mạo khuynh thành, vừa xinh đẹp lại thông minh, đúng là giai nhân tuyệt sắc hiếm có..."
Tào Hữu Tường chưa nói hết lời, hộ vệ đứng đầu bên cạnh đã nổi giận đùng đùng.
"Càn rỡ."
"Tiểu thư nhà ta là thân phận gì, chỉ bằng cái tên hoàng đế chó má của Đại Chu các ngươi, cũng có tư cách xứng với tiểu thư nhà ta sao?"
Hộ vệ đứng đầu trừng mắt nhìn Tào Hữu Tường, khí thế hùng mạnh trên người trực tiếp áp về phía Tào Hữu Tường.
Lời của Tào Hữu Tường dù chưa nói hết, nhưng ai ở đây cũng nghe rõ ý.
Muốn đánh chủ ý với tiểu thư của hắn.
Thật sự là muốn chết.
Đừng nói là một tên hoàng đế của Đại Chu vừa mới dung hợp với Man Hoang giới, ngay cả các hoàng đế của những vương triều Man Hoang giới cũng không dám đánh chủ ý với tiểu thư của thương hành Mộc thị nhà hắn.
"Hừ, bản đốc đang nói chuyện với tiểu thư nhà ngươi, một tên hộ vệ như ngươi mà dám chen vào, thật là không có quy củ."
Tào Hữu Tường cũng đứng bật dậy, khí thế trên người bộc phát, nghênh đón đối phương.
Hai cỗ khí thế đối kháng.
Tào Hữu Tường không ngờ rằng, người này trông có vẻ chỉ là hộ vệ đứng đầu bình thường, thực lực lại không hề kém hắn, thậm chí còn mạnh hơn hắn.
"Cút."
Ngay khi Tào Hữu Tường và hộ vệ đứng đầu khí thế đối kháng, một tiếng "cút" bình thản vang lên từ một góc khuất không ai để ý.
Tào Hữu Tường chỉ cảm thấy khí thế bùng nổ toàn thân trong nháy mắt hóa thành hư vô, một luồng sức mạnh không thể chống cự đánh về phía hắn.
Chưa đợi Tào Hữu Tường kịp phản ứng, cả người Tào Hữu Tường đã bị đánh bay ra khỏi đại sảnh.
Sau khi ngã nhào một vòng, đứng vững lại, trong đại sảnh vọng ra tiếng cảnh cáo lạnh lùng.
"Đây là dạy dỗ ngươi, còn dám nói bậy xúc phạm tiểu thư nhà ta, chết."
Giọng nói băng giá truyền đến tai Tào Hữu Tường, khiến cả người Tào Hữu Tường bất giác rùng mình.
"Thực lực thật khủng khiếp."
Trong lòng Tào Hữu Tường dâng lên một cơn sóng lớn.
Một giọng nói thôi mà đã có thể đẩy lùi hắn ra khỏi đại sảnh, đây là thực lực khủng khiếp đến mức nào?
"Là bản đốc mạo phạm, xin cáo từ."
Tào Hữu Tường chắp tay vái vào đại sảnh, không dám nán lại lâu, lập tức quay người rời đi.
Có nhân vật khủng bố như vậy ở đây, dù là Tào Hữu Tường, tam đốc chủ của Đông Xưởng cũng phải lập tức nhượng bộ rút lui.
Mà vị đương đầu đi theo Tào Hữu Tường lại không hề bị ảnh hưởng gì, thấy Tào Hữu Tường, tam đốc chủ bị một giọng nói chấn bay ra ngoài, vị đương đầu này cũng kinh ngạc đến há hốc mồm.
Thấy Tào Hữu Tường quay người rời đi, vị đương đầu cũng vội vàng theo Tào Hữu Tường rời đi, không dám nán lại một khắc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận