Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên
Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 240: Tào Chính Thuần, trẫm để ngươi tra sự tình thế nào? (length: 16292)
"Tám trăm dặm khẩn cấp."
"Kháo Sơn Vương tại Lưu Sa lâm đánh bại đại quân Nam Man, xuất binh Nam Man."
"Nam Man đại thắng."
Ngày hôm đó, một ngựa đưa tin thúc ngựa giơ roi xông vào thành Lạc Dương.
Một bên hô lớn, một bên hướng về phía hoàng cung chạy đi.
Tin chiến thắng Nam Cương tiến vào Lạc Dương.
Bách tính bốn phía nghe được tiếng hô lớn của người đưa tin, ai nấy đều biến sắc kinh ngạc.
Cái gì?
Kháo Sơn Vương xuất binh Nam Man, Nam Man đại thắng?
Rất nhiều người đều ngơ ngác.
Bọn họ không ngờ tới, Tây Nhung cùng Bắc Địch vừa mới báo tin chiến thắng không bao lâu, cái này Nam Man lại báo tin thắng trận.
Thật khiến cho rất nhiều người không dám tin.
Phải biết, Đại Chu trước đó xuất binh ra ngoài biên ải, chưa bao giờ có tin chiến thắng nào gửi về.
Đừng nói là đại thắng như vậy, ngay cả thắng nhỏ cũng không có.
Nhưng lần này, trong vòng mười mấy ngày ngắn ngủi, lại liên tiếp nhận tin đại thắng.
Chuyện này quả thật chấn động lòng người.
Thế mà, còn chưa kịp để mọi người hoàn hồn sau tin đại thắng ở Nam Cương, thì lại một đạo tin chiến thắng khác tiến vào Lạc Dương.
"Tám trăm dặm khẩn cấp."
"Đông Hoang Hầu tại ngoài Đông Nhạn quan đại phá quân Đông Di, xuất binh Đông Di, chiếm các bộ của Đông Di."
"Đông Di đại thắng."
Một ngựa đưa tin từ phía đông tới, xông vào thành Lạc Dương.
Theo tin đại thắng ở Đông Di truyền tới.
Lần này, hoàn toàn làm chấn động bách tính trong thành Lạc Dương.
Nếu nói chiến thắng trước đó đã làm mọi người chấn động, thì tin chiến thắng Đông Di này không đơn thuần có thể dùng từ chấn động để hình dung nữa.
Chuyện này thật sự khó tin.
Đầu tiên là Bắc Địch và Tây Nhung báo tin thắng trận, bây giờ lại đến Nam Cương và Đông Di.
Đại thắng như thế, Đại Chu đã không biết bao nhiêu năm chưa từng có.
"Thật không ngờ a! Nam Man và Đông Di cũng báo tin đại thắng, đây chính là điều mà Đại Chu ta bao nhiêu năm rồi chưa từng có."
"Đúng vậy! Đầu tiên là Bắc Địch và Tây Nhung, giờ đến Nam Man và Đông Di cũng báo tin đại thắng, trải qua lần này biên ải Đại Chu sẽ không còn bị dị tộc quấy nhiễu nữa."
Theo hai tin chiến thắng truyền tới, Lạc Dương không ngừng bàn tán xôn xao.
...
Hoàng cung.
Dưỡng Tâm điện.
Chu Thần ngồi trên long ỷ, nhìn hai tấu chương báo đại thắng từ Nam Cương và Đông Hoang đưa tới, khóe miệng nở nụ cười.
Mở rộng bờ cõi, công che chở đời đời.
Đây dường như là khát vọng theo đuổi lớn nhất trong đời mỗi vị đế vương.
Dù là Chu Thần cũng không ngoại lệ.
Các đời đế vương Đại Chu, bao nhiêu công thần danh tướng không làm được chuyện, Chu Thần hắn bây giờ lại làm được.
Bất kể là Tây Nhung và Bắc Địch, hay là Nam Man và Đông Di, bây giờ đều trở thành bàn đạp để hắn Đại Chu mở rộng lãnh thổ, thống nhất thiên hạ.
Tứ phương dị tộc vừa bị tiêu diệt, biên ải Đại Chu sẽ một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, sẽ không còn bị dị tộc gây họa nữa.
Chu Thần đặt xuống hai tấu chương báo đại thắng, đứng dậy bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện, ngẩng đầu nhìn màn trời sương mù ảm đạm.
Bây giờ tứ phương dị tộc bị diệt, ngoại địch bình định.
Như vậy, tiếp theo, nên dọn dẹp một vài tai họa trong nội bộ.
Ánh mắt Chu Thần thâm trầm nhìn lên màn trời.
"Tào Chính Thuần, trẫm sai ngươi điều tra sự tình thế nào rồi?"
"Có điều tra ra gì không?"
Chu Thần nhìn lên màn trời, đột nhiên mở miệng hỏi.
Tào Chính Thuần im lặng chờ ở phía sau Chu Thần, nghe vậy lập tức cúi người đáp; "Bẩm bệ hạ, lão nô đã tra xét tất cả các ghi chép trong cung, cũng hỏi một vài lão nô lão tỳ trong cung, trước mắt vẫn chưa có manh mối cụ thể."
"Tuy nhiên, hơn hai mươi năm trước, trong cung có một vị trân phi được Tiên Hoàng sủng ái nhất."
"Nhưng trong ghi chép của cung không có ghi lại một chút thông tin nào liên quan đến vị trân phi này, dường như mọi thông tin liên quan đến vị trân phi này đều bị người cố ý xóa đi."
Sắc mặt Tào Chính Thuần có chút thận trọng.
Đối với những việc liên quan đến bí mật hoàng thất, dù là Tào Chính Thuần là đốc chủ Đông Xưởng nắm quyền chém trước tâu sau cũng phải cẩn trọng.
Nhất là, đây còn là chuyện liên quan đến thân thế của bệ hạ, càng khiến Tào Chính Thuần phải cẩn thận hơn.
Trân phi?
Chu Thần nghe vậy, lẩm nhẩm hai chữ này trong miệng.
Từ khi Chu Thần biết được từ miệng vị quốc cữu gia kia rằng Thục Vương Chu Trì nói hắn vị hoàng đế này không phải do thái hậu sinh ra, Chu Thần vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
Mặc dù, Chu Thần cũng không quá quan tâm thân thế của mình, nhưng cũng không muốn làm một vị đế vương hồ đồ.
Cho nên, sau khi Tào Chính Thuần từ Tây Lương trở về, Chu Thần đã sai Tào Chính Thuần bí mật điều tra chuyện này.
"Vị trân phi này là ai?"
Chu Thần trầm mặc một lát, rồi lại hỏi.
Chu Thần biết, Tào Chính Thuần sẽ không nói lung tung, cũng sẽ không vô cớ nhắc tới trân phi.
Vì Tào Chính Thuần đã nói trân phi, vậy thì vị trân phi này chắc chắn có liên quan đến thân thế của hắn vị hoàng đế này.
"Bệ hạ thứ tội, các tin tức còn lại của vị trân phi này, lão nô vẫn chưa điều tra ra."
Tào Chính Thuần tâu tội.
Những chuyện thế này, Tào Chính Thuần không dám nhờ người khác, chỉ có thể tự mình bí mật điều tra.
Lại thêm đó là chuyện của hơn hai mươi năm trước.
Cho nên, Tào Chính Thuần thu được rất ít kết quả.
Tuy đã tra ra một vài tin đồn thất thiệt, nhưng chưa được xác nhận, nên Tào Chính Thuần cũng không dám nói bừa.
Dù sao, đây là chuyện liên quan đến bí mật hoàng thất, cũng là liên quan đến thân thế hoàng đế Chu Thần.
Chu Thần nhìn lên màn trời, không nói thêm gì nữa.
Chuyện của hơn hai mươi năm trước, lại có người xóa bỏ hết những thông tin liên quan.
Nếu như có thể dễ dàng điều tra ra như vậy, thì hai mươi năm trước, người xóa bỏ những thông tin này cũng sẽ không cần phí công làm như thế.
"Tiếp tục điều tra đi!"
Sau một hồi im lặng.
Chu Thần thản nhiên nói một câu, rồi quay người trở vào Dưỡng Tâm điện.
Chu Thần không vội, chuyện này có thể từ từ điều tra, chắc chắn sẽ có kết quả.
...
Từ Ninh cung.
Thái hậu lần hạt Phật trong tay, được một lão cung nữ dìu ngồi xuống.
"Nghe nói Đại Chu chúng ta thắng trận, Nam Man và Đông Di cũng gửi tin chiến thắng!"
Sau khi ngồi xuống, thái hậu nhìn lướt qua lão cung nữ rồi hỏi.
Lão cung nữ lập tức trả lời: "Dạ, thưa thái hậu."
"Bệ hạ phái Lữ tướng quân và Hoắc tướng quân xuất binh ra biên ải đối phó Bắc Địch và Tây Nhung, sau đó lại điều Bắc Doanh Thần Võ lục vệ đến Nam Cương và Đông Hoang."
"Tứ phương dị tộc đều bị Đại Chu ta tiêu diệt."
Lão cung nữ nói rõ tình hình chiến sự.
Thái hậu nghe vậy, khẽ gật đầu: "Tiên Hoàng đúng là đã chọn được một vị minh quân, việc mà các đời đế vương Đại Chu không làm được, không ngờ bệ hạ lại làm được."
Thái hậu cảm thán một tiếng.
Nghĩ đến Thục Vương Chu Trì, không khỏi có chút ảm đạm.
Nếu Thục Vương Chu Trì có được nửa phần anh minh của bệ hạ, thì cũng không đến nỗi có kết cục sinh tử đạo tiêu.
Lão cung nữ mím môi, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng lại có chút do dự.
"Sao vậy?"
"Có gì thì cứ nói thẳng, còn do dự gì với ai gia?"
Thái hậu thấy vẻ do dự của lão cung nữ, lại nhìn nàng một cái nữa nói.
Vị lão cung nữ này cũng đã theo thái hậu nhiều năm, là một trong những người thân cận và tin tưởng nhất của thái hậu.
"Thái hậu, đốc chủ Đông Xưởng Tào Chính Thuần mấy ngày nay ngầm điều tra các tin tức liên quan đến trân phi của hơn hai mươi năm trước."
Lão cung nữ ngập ngừng một lúc rồi nói.
Hoàng cung này lớn không lớn, nhỏ không nhỏ.
Động thái của Tào Chính Thuần vẫn không thể giấu diếm được người có quyết tâm chú ý.
Đương nhiên, đó cũng là do Tào Chính Thuần không định hoàn toàn che giấu ý tứ.
Nếu không, dựa vào cách làm việc của Tào Chính Thuần, dù có ai thật sự chú ý tới, cũng tuyệt đối không thấy được mặt trời ngày thứ hai.
"A!"
Thái hậu nghe vậy, trong mắt lập tức lóe lên một tia sáng.
Tào Chính Thuần là ai?
Đó chính là thái giám thân tín của Chu Thần, vị hoàng đế này, là người chấp chưởng đại quyền Đông Xưởng.
Tào Chính Thuần ngầm điều tra thông tin liên quan đến trân phi của hơn hai mươi năm trước, không cần nói cũng biết, nhất định là ý của vị hoàng đế Chu Thần này.
Thái hậu im lặng một lúc, ngước mắt nhìn lão cung nữ bên cạnh nói: "Ai gia đã vài ngày chưa gặp Bát Hiền Vương, ngươi phái người đưa Bát Hiền Vương vào cung."
Lão cung nữ lập tức cúi người nói: "Dạ, thưa thái hậu."
Nói xong, lão cung nữ quay người rời đi, sai người truyền Bát Hiền Vương đến.
Sau khi lão cung nữ rời đi, ánh mắt thái hậu có chút khó dò, khiến người ta không biết trong lòng bà đang nghĩ gì.
...
Nửa canh giờ sau.
Bát Hiền Vương Chu Hiền tiến vào Từ Ninh cung.
"Thần gặp qua thái hậu."
Sau khi vào Từ Ninh cung, Bát Hiền Vương Chu Hiền thi lễ với thái hậu.
Thái hậu nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền vừa cười vừa nói "Bát hoàng đệ tới rồi, ngồi đi!"
"Tạ thái hậu."
Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng không khách khí, ngồi xuống luôn.
Thái hậu nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền: "Bát hoàng đệ, hậu cung của bệ hạ đang trống chỗ, không phải ngươi định tấu xin bệ hạ nạp phi sao?"
"Kết quả như thế nào rồi?"
Thái hậu hỏi.
Bát Hiền Vương Chu Hiền lắc đầu nói: "Thái hậu, thần đệ vẫn chưa kịp tấu, thời gian này, bệ hạ đã hạ chỉ xuất binh ra biên ải đối phó dị tộc."
"Cả triều đình trên dưới đều đang bận rộn vì chiến sự."
"Tuy nhiên, bây giờ dị tộc ngoài biên ải đã bị Đại Chu ta tiêu diệt, chiến sự cũng đã kết thúc."
"Đợi sau khi các việc chiến sự đều xử lý xong, thần đệ sẽ chuẩn bị tấu bệ hạ chuyện này."
Bát Hiền Vương Chu Hiền nói.
Thái hậu nghe vậy, khẽ gật đầu: “Cũng phải, mấy ngày nay, tin thắng trận từ biên cương liên tiếp truyền về, ta thật không ngờ, Đại Chu ta có ngày cũng có thể tiêu diệt các dị tộc tứ phương.” “Việc mà mấy đời đế vương Đại Chu không làm được, bệ hạ đã làm được.” Thái hậu vui vẻ nói.
Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng cười gật đầu.
Thật tình, Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng không nghĩ rằng, có một ngày Đại Chu lại có thể hùng mạnh, quét ngang các dị tộc tứ phương.
Đây là may mắn của Đại Chu.
Cũng là may mắn của hoàng thất.
Bát Hiền Vương Chu Hiền nhìn thái hậu hỏi: “Thái hậu cho gọi thần đệ vào cung, có chuyện gì không?” Bát Hiền Vương Chu Hiền không nghĩ rằng, thái hậu phái người gọi hắn đến Từ Ninh cung, chỉ là để hỏi hắn chuyện dâng tấu cho bệ hạ nạp phi.
Nghe Bát Hiền Vương Chu Hiền hỏi, thái hậu không nói gì thêm, trực tiếp trầm giọng nói: “Bát hoàng đệ, đốc chủ Đông Xưởng Tào Chính Thuần đang âm thầm điều tra tin tức về trân phi hơn hai mươi năm trước.” Cái gì?
Thái hậu vừa nói vậy, sắc mặt Bát Hiền Vương Chu Hiền lập tức thay đổi.
Trân phi, đây là một danh xưng xa xôi, nhưng cũng khiến người ta không thể nào quên.
Bát Hiền Vương Chu Hiền không ngờ, danh xưng đã bị chôn vùi hơn hai mươi năm này, sẽ lại được người ta nhắc đến.
Bát Hiền Vương Chu Hiền vẻ mặt nghiêm trọng nhìn thái hậu: “Thái hậu, chuyện này là sao?” “Sao Tào Chính Thuần lại bí mật điều tra tin tức của trân phi?” “Bệ hạ lại biết những chuyện này từ đâu?” Sắc mặt Bát Hiền Vương Chu Hiền chưa từng nghiêm trọng đến vậy.
Đây là một cấm kỵ đã chôn vùi hơn hai mươi năm.
Không chỉ với hoàng thất.
Mà còn đối với toàn bộ Đại Chu, cũng là một cấm kỵ không thể tiết lộ.
Thái hậu thở dài: “Cái này đều tại ta, Thục Vương lúc nhỏ vô tình nghe được Tiên Hoàng và ta nói chuyện.” “Bát hoàng đệ, ngươi cũng biết chuyện của Thục Vương trước đây, Thục Vương vì kéo quốc cữu xuống nước, đã tiết lộ việc này cho quốc cữu.” “Sau khi quốc cữu bị bắt, đã khai ra hết.” Thái hậu kể lại sự việc.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Bát Hiền Vương Chu Hiền liên tục thay đổi mấy lần: “Nói vậy, bệ hạ đã biết hắn không phải do thái hậu sinh ra?” Thái hậu khẽ gật đầu: “Đều tại ta, ta tưởng rằng đã cảnh cáo Thục Vương, Thục Vương sẽ không nói ra chuyện này.” “Nhưng ai ngờ…” Thái hậu không nói tiếp, vẻ mặt đã nặng nề lại càng thêm u ám.
Sắc mặt Bát Hiền Vương Chu Hiền nghiêm trọng trầm mặc.
Một lúc sau.
Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng thở dài: “Chuyện này có lẽ là mệnh rồi! Bệ hạ đã biết thì không thể giấu được.” “Dù đã hơn hai mươi năm, dấu vết cũng đều xóa hết, nhưng Tào Chính Thuần không phải người bình thường.” “Nếu Tào Chính Thuần bí mật điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra được vài dấu vết để lại.” “Có lẽ đến lúc đó, bệ hạ sẽ đích thân hỏi thần đệ.” Khóe miệng Bát Hiền Vương Chu Hiền nở một nụ cười khổ.
Có nhiều thứ dù chôn giấu bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có ngày sẽ bị tiết lộ.
Dù Bát Hiền Vương Chu Hiền không muốn ngày này đến, cũng không thể ngăn cản.
Nghe vậy, thái hậu nghiêm mặt nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền: “Bát hoàng đệ, không có cách nào đối phó chuyện này sao?” “Ngươi cũng biết, chuyện của trân phi không nhỏ, nếu để bệ hạ biết, với cách làm hiện tại của bệ hạ, chỉ sợ sẽ không làm ngơ.” “Đến lúc đó, hậu quả khó lường.” Giọng thái hậu nặng nề hơn mấy phần.
Cũng run rẩy hơn mấy phần.
Không ai rõ hơn thái hậu, chuyện năm xưa đã mang đến những gì cho Đại Chu?
Thái hậu không hy vọng chuyện đó xảy ra lần nữa.
Bát Hiền Vương Chu Hiền lắc đầu: “Hiện tại thần đệ nhất thời cũng không có biện pháp nào hay.” “Nhưng dù sao thì chuyện này cũng đã qua hơn hai mươi năm, lại xóa hết dấu vết, dù Tào Chính Thuần muốn tra, trong thời gian ngắn cũng chắc chắn không tra ra được gì.” “Nhưng Sơn lão tổ cần phải nhanh chóng từ Nam Cương về Lạc Dương.” “Đến lúc đó, thần đệ sẽ đi hỏi ý kiến Như Sơn lão tổ.” Bát Hiền Vương Chu Hiền tự nhiên hiểu ý thái hậu.
Chuyện năm xưa, Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng là người đã tự mình trải qua.
Cho nên, Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng không muốn chuyện này bị Chu Thần biết.
Bởi vì, chuyện hai mươi năm trước đã hủy hoại hoàng huynh của hắn.
Đệ nhất hoàng thất thiên chi kiêu tử, kế thừa ngôi vị, kinh tài tuyệt diễm.
Cuối cùng, chỉ vì chuyện hai mươi năm trước, mà hoàng huynh kia của Bát Hiền Vương Chu Hiền đã kế thừa ngôi vị hoàng đế đã hoàn toàn chìm đắm, trở thành một vị đế vương vô năng chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt.
Đây là nỗi bi ai của hoàng thất, cũng là nỗi bi ai của Đại Chu.
Bát Hiền Vương Chu Hiền không muốn chuyện này xảy ra trên người Chu Thần, hủy vị hoàng đế cháu trai này của hắn.
Dù sao, nhờ có Chu Thần, Đại Chu mới vất vả đón nhận vận thế phục hưng.
Một khi, chuyện hai mươi năm trước lại tái diễn, vậy thì Đại Chu thật sự sẽ đi vào vực sâu.
“Cũng tốt, xem xem Như Sơn lão tổ có cách nào không.” “Theo thời gian mà tính, những người đó cũng cần phải nhanh chóng tái xuất giang hồ.” Thái hậu trầm giọng nói.
Khi nghe thái hậu nói câu cuối, trong mắt Bát Hiền Vương Chu Hiền lóe lên một tia lạnh lẽo chưa từng có.
Ngay cả vẻ mặt cũng hiện lên một tia dữ tợn như ẩn như hiện.
Thật khó tưởng tượng.
Một Bát Hiền Vương luôn hòa nhã lại lộ ra vẻ mặt cùng sự lạnh lẽo như vậy.
Sau đó, sau khi hàn huyên vài câu với thái hậu, Bát Hiền Vương Chu Hiền rời khỏi Từ Ninh cung.
Sau khi Bát Hiền Vương Chu Hiền rời đi, thái hậu một mình trầm mặc một hồi, rồi mân mê tràng hạt trong tay, tiếp tục gõ mõ.
"Kháo Sơn Vương tại Lưu Sa lâm đánh bại đại quân Nam Man, xuất binh Nam Man."
"Nam Man đại thắng."
Ngày hôm đó, một ngựa đưa tin thúc ngựa giơ roi xông vào thành Lạc Dương.
Một bên hô lớn, một bên hướng về phía hoàng cung chạy đi.
Tin chiến thắng Nam Cương tiến vào Lạc Dương.
Bách tính bốn phía nghe được tiếng hô lớn của người đưa tin, ai nấy đều biến sắc kinh ngạc.
Cái gì?
Kháo Sơn Vương xuất binh Nam Man, Nam Man đại thắng?
Rất nhiều người đều ngơ ngác.
Bọn họ không ngờ tới, Tây Nhung cùng Bắc Địch vừa mới báo tin chiến thắng không bao lâu, cái này Nam Man lại báo tin thắng trận.
Thật khiến cho rất nhiều người không dám tin.
Phải biết, Đại Chu trước đó xuất binh ra ngoài biên ải, chưa bao giờ có tin chiến thắng nào gửi về.
Đừng nói là đại thắng như vậy, ngay cả thắng nhỏ cũng không có.
Nhưng lần này, trong vòng mười mấy ngày ngắn ngủi, lại liên tiếp nhận tin đại thắng.
Chuyện này quả thật chấn động lòng người.
Thế mà, còn chưa kịp để mọi người hoàn hồn sau tin đại thắng ở Nam Cương, thì lại một đạo tin chiến thắng khác tiến vào Lạc Dương.
"Tám trăm dặm khẩn cấp."
"Đông Hoang Hầu tại ngoài Đông Nhạn quan đại phá quân Đông Di, xuất binh Đông Di, chiếm các bộ của Đông Di."
"Đông Di đại thắng."
Một ngựa đưa tin từ phía đông tới, xông vào thành Lạc Dương.
Theo tin đại thắng ở Đông Di truyền tới.
Lần này, hoàn toàn làm chấn động bách tính trong thành Lạc Dương.
Nếu nói chiến thắng trước đó đã làm mọi người chấn động, thì tin chiến thắng Đông Di này không đơn thuần có thể dùng từ chấn động để hình dung nữa.
Chuyện này thật sự khó tin.
Đầu tiên là Bắc Địch và Tây Nhung báo tin thắng trận, bây giờ lại đến Nam Cương và Đông Di.
Đại thắng như thế, Đại Chu đã không biết bao nhiêu năm chưa từng có.
"Thật không ngờ a! Nam Man và Đông Di cũng báo tin đại thắng, đây chính là điều mà Đại Chu ta bao nhiêu năm rồi chưa từng có."
"Đúng vậy! Đầu tiên là Bắc Địch và Tây Nhung, giờ đến Nam Man và Đông Di cũng báo tin đại thắng, trải qua lần này biên ải Đại Chu sẽ không còn bị dị tộc quấy nhiễu nữa."
Theo hai tin chiến thắng truyền tới, Lạc Dương không ngừng bàn tán xôn xao.
...
Hoàng cung.
Dưỡng Tâm điện.
Chu Thần ngồi trên long ỷ, nhìn hai tấu chương báo đại thắng từ Nam Cương và Đông Hoang đưa tới, khóe miệng nở nụ cười.
Mở rộng bờ cõi, công che chở đời đời.
Đây dường như là khát vọng theo đuổi lớn nhất trong đời mỗi vị đế vương.
Dù là Chu Thần cũng không ngoại lệ.
Các đời đế vương Đại Chu, bao nhiêu công thần danh tướng không làm được chuyện, Chu Thần hắn bây giờ lại làm được.
Bất kể là Tây Nhung và Bắc Địch, hay là Nam Man và Đông Di, bây giờ đều trở thành bàn đạp để hắn Đại Chu mở rộng lãnh thổ, thống nhất thiên hạ.
Tứ phương dị tộc vừa bị tiêu diệt, biên ải Đại Chu sẽ một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, sẽ không còn bị dị tộc gây họa nữa.
Chu Thần đặt xuống hai tấu chương báo đại thắng, đứng dậy bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện, ngẩng đầu nhìn màn trời sương mù ảm đạm.
Bây giờ tứ phương dị tộc bị diệt, ngoại địch bình định.
Như vậy, tiếp theo, nên dọn dẹp một vài tai họa trong nội bộ.
Ánh mắt Chu Thần thâm trầm nhìn lên màn trời.
"Tào Chính Thuần, trẫm sai ngươi điều tra sự tình thế nào rồi?"
"Có điều tra ra gì không?"
Chu Thần nhìn lên màn trời, đột nhiên mở miệng hỏi.
Tào Chính Thuần im lặng chờ ở phía sau Chu Thần, nghe vậy lập tức cúi người đáp; "Bẩm bệ hạ, lão nô đã tra xét tất cả các ghi chép trong cung, cũng hỏi một vài lão nô lão tỳ trong cung, trước mắt vẫn chưa có manh mối cụ thể."
"Tuy nhiên, hơn hai mươi năm trước, trong cung có một vị trân phi được Tiên Hoàng sủng ái nhất."
"Nhưng trong ghi chép của cung không có ghi lại một chút thông tin nào liên quan đến vị trân phi này, dường như mọi thông tin liên quan đến vị trân phi này đều bị người cố ý xóa đi."
Sắc mặt Tào Chính Thuần có chút thận trọng.
Đối với những việc liên quan đến bí mật hoàng thất, dù là Tào Chính Thuần là đốc chủ Đông Xưởng nắm quyền chém trước tâu sau cũng phải cẩn trọng.
Nhất là, đây còn là chuyện liên quan đến thân thế của bệ hạ, càng khiến Tào Chính Thuần phải cẩn thận hơn.
Trân phi?
Chu Thần nghe vậy, lẩm nhẩm hai chữ này trong miệng.
Từ khi Chu Thần biết được từ miệng vị quốc cữu gia kia rằng Thục Vương Chu Trì nói hắn vị hoàng đế này không phải do thái hậu sinh ra, Chu Thần vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
Mặc dù, Chu Thần cũng không quá quan tâm thân thế của mình, nhưng cũng không muốn làm một vị đế vương hồ đồ.
Cho nên, sau khi Tào Chính Thuần từ Tây Lương trở về, Chu Thần đã sai Tào Chính Thuần bí mật điều tra chuyện này.
"Vị trân phi này là ai?"
Chu Thần trầm mặc một lát, rồi lại hỏi.
Chu Thần biết, Tào Chính Thuần sẽ không nói lung tung, cũng sẽ không vô cớ nhắc tới trân phi.
Vì Tào Chính Thuần đã nói trân phi, vậy thì vị trân phi này chắc chắn có liên quan đến thân thế của hắn vị hoàng đế này.
"Bệ hạ thứ tội, các tin tức còn lại của vị trân phi này, lão nô vẫn chưa điều tra ra."
Tào Chính Thuần tâu tội.
Những chuyện thế này, Tào Chính Thuần không dám nhờ người khác, chỉ có thể tự mình bí mật điều tra.
Lại thêm đó là chuyện của hơn hai mươi năm trước.
Cho nên, Tào Chính Thuần thu được rất ít kết quả.
Tuy đã tra ra một vài tin đồn thất thiệt, nhưng chưa được xác nhận, nên Tào Chính Thuần cũng không dám nói bừa.
Dù sao, đây là chuyện liên quan đến bí mật hoàng thất, cũng là liên quan đến thân thế hoàng đế Chu Thần.
Chu Thần nhìn lên màn trời, không nói thêm gì nữa.
Chuyện của hơn hai mươi năm trước, lại có người xóa bỏ hết những thông tin liên quan.
Nếu như có thể dễ dàng điều tra ra như vậy, thì hai mươi năm trước, người xóa bỏ những thông tin này cũng sẽ không cần phí công làm như thế.
"Tiếp tục điều tra đi!"
Sau một hồi im lặng.
Chu Thần thản nhiên nói một câu, rồi quay người trở vào Dưỡng Tâm điện.
Chu Thần không vội, chuyện này có thể từ từ điều tra, chắc chắn sẽ có kết quả.
...
Từ Ninh cung.
Thái hậu lần hạt Phật trong tay, được một lão cung nữ dìu ngồi xuống.
"Nghe nói Đại Chu chúng ta thắng trận, Nam Man và Đông Di cũng gửi tin chiến thắng!"
Sau khi ngồi xuống, thái hậu nhìn lướt qua lão cung nữ rồi hỏi.
Lão cung nữ lập tức trả lời: "Dạ, thưa thái hậu."
"Bệ hạ phái Lữ tướng quân và Hoắc tướng quân xuất binh ra biên ải đối phó Bắc Địch và Tây Nhung, sau đó lại điều Bắc Doanh Thần Võ lục vệ đến Nam Cương và Đông Hoang."
"Tứ phương dị tộc đều bị Đại Chu ta tiêu diệt."
Lão cung nữ nói rõ tình hình chiến sự.
Thái hậu nghe vậy, khẽ gật đầu: "Tiên Hoàng đúng là đã chọn được một vị minh quân, việc mà các đời đế vương Đại Chu không làm được, không ngờ bệ hạ lại làm được."
Thái hậu cảm thán một tiếng.
Nghĩ đến Thục Vương Chu Trì, không khỏi có chút ảm đạm.
Nếu Thục Vương Chu Trì có được nửa phần anh minh của bệ hạ, thì cũng không đến nỗi có kết cục sinh tử đạo tiêu.
Lão cung nữ mím môi, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng lại có chút do dự.
"Sao vậy?"
"Có gì thì cứ nói thẳng, còn do dự gì với ai gia?"
Thái hậu thấy vẻ do dự của lão cung nữ, lại nhìn nàng một cái nữa nói.
Vị lão cung nữ này cũng đã theo thái hậu nhiều năm, là một trong những người thân cận và tin tưởng nhất của thái hậu.
"Thái hậu, đốc chủ Đông Xưởng Tào Chính Thuần mấy ngày nay ngầm điều tra các tin tức liên quan đến trân phi của hơn hai mươi năm trước."
Lão cung nữ ngập ngừng một lúc rồi nói.
Hoàng cung này lớn không lớn, nhỏ không nhỏ.
Động thái của Tào Chính Thuần vẫn không thể giấu diếm được người có quyết tâm chú ý.
Đương nhiên, đó cũng là do Tào Chính Thuần không định hoàn toàn che giấu ý tứ.
Nếu không, dựa vào cách làm việc của Tào Chính Thuần, dù có ai thật sự chú ý tới, cũng tuyệt đối không thấy được mặt trời ngày thứ hai.
"A!"
Thái hậu nghe vậy, trong mắt lập tức lóe lên một tia sáng.
Tào Chính Thuần là ai?
Đó chính là thái giám thân tín của Chu Thần, vị hoàng đế này, là người chấp chưởng đại quyền Đông Xưởng.
Tào Chính Thuần ngầm điều tra thông tin liên quan đến trân phi của hơn hai mươi năm trước, không cần nói cũng biết, nhất định là ý của vị hoàng đế Chu Thần này.
Thái hậu im lặng một lúc, ngước mắt nhìn lão cung nữ bên cạnh nói: "Ai gia đã vài ngày chưa gặp Bát Hiền Vương, ngươi phái người đưa Bát Hiền Vương vào cung."
Lão cung nữ lập tức cúi người nói: "Dạ, thưa thái hậu."
Nói xong, lão cung nữ quay người rời đi, sai người truyền Bát Hiền Vương đến.
Sau khi lão cung nữ rời đi, ánh mắt thái hậu có chút khó dò, khiến người ta không biết trong lòng bà đang nghĩ gì.
...
Nửa canh giờ sau.
Bát Hiền Vương Chu Hiền tiến vào Từ Ninh cung.
"Thần gặp qua thái hậu."
Sau khi vào Từ Ninh cung, Bát Hiền Vương Chu Hiền thi lễ với thái hậu.
Thái hậu nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền vừa cười vừa nói "Bát hoàng đệ tới rồi, ngồi đi!"
"Tạ thái hậu."
Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng không khách khí, ngồi xuống luôn.
Thái hậu nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền: "Bát hoàng đệ, hậu cung của bệ hạ đang trống chỗ, không phải ngươi định tấu xin bệ hạ nạp phi sao?"
"Kết quả như thế nào rồi?"
Thái hậu hỏi.
Bát Hiền Vương Chu Hiền lắc đầu nói: "Thái hậu, thần đệ vẫn chưa kịp tấu, thời gian này, bệ hạ đã hạ chỉ xuất binh ra biên ải đối phó dị tộc."
"Cả triều đình trên dưới đều đang bận rộn vì chiến sự."
"Tuy nhiên, bây giờ dị tộc ngoài biên ải đã bị Đại Chu ta tiêu diệt, chiến sự cũng đã kết thúc."
"Đợi sau khi các việc chiến sự đều xử lý xong, thần đệ sẽ chuẩn bị tấu bệ hạ chuyện này."
Bát Hiền Vương Chu Hiền nói.
Thái hậu nghe vậy, khẽ gật đầu: “Cũng phải, mấy ngày nay, tin thắng trận từ biên cương liên tiếp truyền về, ta thật không ngờ, Đại Chu ta có ngày cũng có thể tiêu diệt các dị tộc tứ phương.” “Việc mà mấy đời đế vương Đại Chu không làm được, bệ hạ đã làm được.” Thái hậu vui vẻ nói.
Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng cười gật đầu.
Thật tình, Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng không nghĩ rằng, có một ngày Đại Chu lại có thể hùng mạnh, quét ngang các dị tộc tứ phương.
Đây là may mắn của Đại Chu.
Cũng là may mắn của hoàng thất.
Bát Hiền Vương Chu Hiền nhìn thái hậu hỏi: “Thái hậu cho gọi thần đệ vào cung, có chuyện gì không?” Bát Hiền Vương Chu Hiền không nghĩ rằng, thái hậu phái người gọi hắn đến Từ Ninh cung, chỉ là để hỏi hắn chuyện dâng tấu cho bệ hạ nạp phi.
Nghe Bát Hiền Vương Chu Hiền hỏi, thái hậu không nói gì thêm, trực tiếp trầm giọng nói: “Bát hoàng đệ, đốc chủ Đông Xưởng Tào Chính Thuần đang âm thầm điều tra tin tức về trân phi hơn hai mươi năm trước.” Cái gì?
Thái hậu vừa nói vậy, sắc mặt Bát Hiền Vương Chu Hiền lập tức thay đổi.
Trân phi, đây là một danh xưng xa xôi, nhưng cũng khiến người ta không thể nào quên.
Bát Hiền Vương Chu Hiền không ngờ, danh xưng đã bị chôn vùi hơn hai mươi năm này, sẽ lại được người ta nhắc đến.
Bát Hiền Vương Chu Hiền vẻ mặt nghiêm trọng nhìn thái hậu: “Thái hậu, chuyện này là sao?” “Sao Tào Chính Thuần lại bí mật điều tra tin tức của trân phi?” “Bệ hạ lại biết những chuyện này từ đâu?” Sắc mặt Bát Hiền Vương Chu Hiền chưa từng nghiêm trọng đến vậy.
Đây là một cấm kỵ đã chôn vùi hơn hai mươi năm.
Không chỉ với hoàng thất.
Mà còn đối với toàn bộ Đại Chu, cũng là một cấm kỵ không thể tiết lộ.
Thái hậu thở dài: “Cái này đều tại ta, Thục Vương lúc nhỏ vô tình nghe được Tiên Hoàng và ta nói chuyện.” “Bát hoàng đệ, ngươi cũng biết chuyện của Thục Vương trước đây, Thục Vương vì kéo quốc cữu xuống nước, đã tiết lộ việc này cho quốc cữu.” “Sau khi quốc cữu bị bắt, đã khai ra hết.” Thái hậu kể lại sự việc.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Bát Hiền Vương Chu Hiền liên tục thay đổi mấy lần: “Nói vậy, bệ hạ đã biết hắn không phải do thái hậu sinh ra?” Thái hậu khẽ gật đầu: “Đều tại ta, ta tưởng rằng đã cảnh cáo Thục Vương, Thục Vương sẽ không nói ra chuyện này.” “Nhưng ai ngờ…” Thái hậu không nói tiếp, vẻ mặt đã nặng nề lại càng thêm u ám.
Sắc mặt Bát Hiền Vương Chu Hiền nghiêm trọng trầm mặc.
Một lúc sau.
Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng thở dài: “Chuyện này có lẽ là mệnh rồi! Bệ hạ đã biết thì không thể giấu được.” “Dù đã hơn hai mươi năm, dấu vết cũng đều xóa hết, nhưng Tào Chính Thuần không phải người bình thường.” “Nếu Tào Chính Thuần bí mật điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra được vài dấu vết để lại.” “Có lẽ đến lúc đó, bệ hạ sẽ đích thân hỏi thần đệ.” Khóe miệng Bát Hiền Vương Chu Hiền nở một nụ cười khổ.
Có nhiều thứ dù chôn giấu bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có ngày sẽ bị tiết lộ.
Dù Bát Hiền Vương Chu Hiền không muốn ngày này đến, cũng không thể ngăn cản.
Nghe vậy, thái hậu nghiêm mặt nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền: “Bát hoàng đệ, không có cách nào đối phó chuyện này sao?” “Ngươi cũng biết, chuyện của trân phi không nhỏ, nếu để bệ hạ biết, với cách làm hiện tại của bệ hạ, chỉ sợ sẽ không làm ngơ.” “Đến lúc đó, hậu quả khó lường.” Giọng thái hậu nặng nề hơn mấy phần.
Cũng run rẩy hơn mấy phần.
Không ai rõ hơn thái hậu, chuyện năm xưa đã mang đến những gì cho Đại Chu?
Thái hậu không hy vọng chuyện đó xảy ra lần nữa.
Bát Hiền Vương Chu Hiền lắc đầu: “Hiện tại thần đệ nhất thời cũng không có biện pháp nào hay.” “Nhưng dù sao thì chuyện này cũng đã qua hơn hai mươi năm, lại xóa hết dấu vết, dù Tào Chính Thuần muốn tra, trong thời gian ngắn cũng chắc chắn không tra ra được gì.” “Nhưng Sơn lão tổ cần phải nhanh chóng từ Nam Cương về Lạc Dương.” “Đến lúc đó, thần đệ sẽ đi hỏi ý kiến Như Sơn lão tổ.” Bát Hiền Vương Chu Hiền tự nhiên hiểu ý thái hậu.
Chuyện năm xưa, Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng là người đã tự mình trải qua.
Cho nên, Bát Hiền Vương Chu Hiền cũng không muốn chuyện này bị Chu Thần biết.
Bởi vì, chuyện hai mươi năm trước đã hủy hoại hoàng huynh của hắn.
Đệ nhất hoàng thất thiên chi kiêu tử, kế thừa ngôi vị, kinh tài tuyệt diễm.
Cuối cùng, chỉ vì chuyện hai mươi năm trước, mà hoàng huynh kia của Bát Hiền Vương Chu Hiền đã kế thừa ngôi vị hoàng đế đã hoàn toàn chìm đắm, trở thành một vị đế vương vô năng chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt.
Đây là nỗi bi ai của hoàng thất, cũng là nỗi bi ai của Đại Chu.
Bát Hiền Vương Chu Hiền không muốn chuyện này xảy ra trên người Chu Thần, hủy vị hoàng đế cháu trai này của hắn.
Dù sao, nhờ có Chu Thần, Đại Chu mới vất vả đón nhận vận thế phục hưng.
Một khi, chuyện hai mươi năm trước lại tái diễn, vậy thì Đại Chu thật sự sẽ đi vào vực sâu.
“Cũng tốt, xem xem Như Sơn lão tổ có cách nào không.” “Theo thời gian mà tính, những người đó cũng cần phải nhanh chóng tái xuất giang hồ.” Thái hậu trầm giọng nói.
Khi nghe thái hậu nói câu cuối, trong mắt Bát Hiền Vương Chu Hiền lóe lên một tia lạnh lẽo chưa từng có.
Ngay cả vẻ mặt cũng hiện lên một tia dữ tợn như ẩn như hiện.
Thật khó tưởng tượng.
Một Bát Hiền Vương luôn hòa nhã lại lộ ra vẻ mặt cùng sự lạnh lẽo như vậy.
Sau đó, sau khi hàn huyên vài câu với thái hậu, Bát Hiền Vương Chu Hiền rời khỏi Từ Ninh cung.
Sau khi Bát Hiền Vương Chu Hiền rời đi, thái hậu một mình trầm mặc một hồi, rồi mân mê tràng hạt trong tay, tiếp tục gõ mõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận