Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên

Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 394: Không có đuổi đến sao (length: 7789)

Điện Dưỡng Tâm.
Chu Thần nhìn chiếc đầu người Tam thái tử hoàng triều trong hộp, ánh mắt không ngừng lóe lên.
Chu Thần không biết ai đã giết vị Tam thái tử hoàng triều này, nhưng điều đó không quan trọng.
Bởi vì Mộc Ngữ Yên và nhiều nguyên nhân khác, Đại Chu và hoàng triều không thể nào cùng tồn tại, cuối cùng sẽ có một trận chiến.
Cho nên, Tam thái tử hoàng triều chết, đối với Đại Chu mà nói, là một chuyện tốt.
Chu Thần mong có người giết thêm mấy người của hoàng triều, có thể làm suy yếu thực lực của hoàng triều.
Quan trọng là, đối phương vậy mà lại đưa đầu của vị Tam thái tử hoàng triều này cho hắn, chuyện này không thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa... Tam thái tử hoàng triều vừa mới rời khỏi Đại Chu, ngay sau đó đã chết.
Có người lại đem đầu của vị Tam thái tử hoàng triều này đưa đến Đại Chu, đưa cho hắn vị hoàng đế Đại Chu này coi như là quà mừng năm mới.
Việc này, nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ dị, có vẻ như ẩn chứa âm mưu.
Chu Thần ánh mắt chớp động một hồi, nhìn thoáng qua thị vệ nội thị bên cạnh: "Đi đến Thanh Phượng cung, truyền Mộc quý phi tới."
"Vâng, bệ hạ."
Thị vệ nội thị khom người rời đi.
Chu Thần quay về ngự tọa.
Đối với vị Tam thái tử hoàng triều này, cho dù là có tin tức của Đông Xưởng, Chu Thần biết cũng không nhiều.
Ai đã giết vị Tam thái tử hoàng triều này, Chu Thần lại càng không có một chút đầu mối.
Nhưng Mộc Ngữ Yên là người Mộc gia, lại ở trong hoàng triều, hẳn là sẽ biết khá nhiều về ân oán của vị Tam thái tử hoàng triều này.
Cho nên, Chu Thần muốn xem Mộc Ngữ Yên có đầu mối gì không.
Hơn mười phút sau.
Mộc Ngữ Yên được thị vệ tùy tùng dẫn đến, đi vào điện Dưỡng Tâm.
"Ngữ Yên bái kiến bệ hạ."
Mộc Ngữ Yên đi vào điện Dưỡng Tâm, hướng Chu Thần trên ngự tọa thi lễ nhẹ.
Nếu là trước đây, Mộc Ngữ Yên dựa vào thân phận và có Dương tổng quản ở bên cạnh, có thể không cần quá để ý đến Chu Thần vị hoàng đế Đại Chu này.
Nhưng hiện tại không giống, Đại Chu có bốn vị Bán Thánh vô địch, thực lực của hắn sâu không lường được, cho dù Mộc gia cũng chưa chắc so được.
Cho nên, Mộc Ngữ Yên không còn như trước kia không coi ai ra gì nữa, mà có chút cung kính với Chu Thần trên ngự tọa.
"Miễn lễ."
Chu Thần khoát tay.
"Có người vừa đưa đến cho trẫm một món quà mừng năm mới, nàng xem thử đi." Chu Thần không dài dòng, trực tiếp chỉ vào chiếc hộp quà một bên nói.
"Hả?"
"Quà mừng năm mới?"
Mộc Ngữ Yên rõ ràng ngẩn ra.
Có người đưa quà mừng năm mới cho Chu Thần, Chu Thần kêu nàng đến xem là sao?
Mộc Ngữ Yên có chút nghi hoặc.
Nhưng Mộc Ngữ Yên vẫn làm theo hướng Chu Thần chỉ, nhìn về phía chiếc hộp quà bên cạnh.
Chỉ là.
Khi Mộc Ngữ Yên thấy bên trong chiếc hộp quà có một cái đầu người, cái đầu người đó lại quen thuộc như thế.
Đồng tử Mộc Ngữ Yên không khỏi co rút lại, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Cái này...
Mộc Ngữ Yên cho rằng mình nhìn lầm, có chút không dám tin vào mắt mình.
Sao trong hộp lại có đầu của Tam thái tử hoàng triều?
Nhưng là.
Sau khi Mộc Ngữ Yên liên tục xác nhận, nàng xác định mình không nhìn lầm, thứ trong hộp chính là đầu của Tam thái tử hoàng triều, đối tượng mà nàng có hôn ước.
"Sao có thể như vậy?"
Trong lòng Mộc Ngữ Yên dậy sóng.
Từ trước đến giờ, Mộc Ngữ Yên đều tìm mọi cách, mong muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, không muốn trở thành vật hy sinh.
Nhưng hiện tại, khi Mộc Ngữ Yên tận mắt thấy đầu của Tam thái tử hoàng triều, đối tượng mà nàng có hôn ước, đặt trước mắt thì, nhất thời lại có chút không dám tin.
Mộc Ngữ Yên ngẩng đầu nhìn Chu Thần trên ngự tọa: "Bệ hạ, cái này..."
Chu Thần hiểu ý của Mộc Ngữ Yên.
Nói thật, khi Chu Thần vừa thấy đầu của Tam thái tử hoàng triều trong hộp, kinh ngạc và nghi hoặc của hắn cũng không ít hơn Mộc Ngữ Yên chút nào.
"Đây là vừa có người đưa tới, nói là quà mừng năm mới cho trẫm."
"Nàng là tiểu thư Mộc gia, đối với mọi chuyện của hoàng triều hẳn là rất rõ, đối với vị Tam thái tử hoàng triều này cũng phải hiểu không ít." "Cho nên, trẫm gọi nàng đến đây, chính là muốn nàng xem, ai có khả năng ra tay với vị Tam thái tử hoàng triều này."
Chu Thần liếc nhìn đầu Tam thái tử hoàng triều trong hộp, nhìn Mộc Ngữ Yên nói.
Mộc Ngữ Yên nghe vậy, bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bệ hạ, Tam thái tử có một số người kết thù, mấy vị thái tử cũng đấu đá lẫn nhau."
"Nhưng bọn họ không có khả năng giết được Tam thái tử."
"Còn về một số kẻ thù của hoàng triều, cũng không thể tùy tiện giết được Tam thái tử."
"Tam thái tử là một trong số các hoàng tử được hoàng chủ xem trọng nhất, ai cũng rõ điều này, một khi động đến Tam thái tử, chắc chắn sẽ dẫn đến sự nổi giận lôi đình của hoàng triều, hậu quả này không ai gánh nổi. Ngữ Yên cũng không nghĩ ra ai dám giết Tam thái tử."
Mộc Ngữ Yên lắc đầu.
Lúc này.
Trong lòng Mộc Ngữ Yên có chút rối bời.
Cái chết của Tam thái tử hoàng triều, có tác động không nhỏ đến Mộc Ngữ Yên, khiến tâm trạng của nàng rất lâu sau cũng không thể bình phục.
Nghe Mộc Ngữ Yên nói, Chu Thần trầm ngâm một lát, khoát tay: "Vậy nàng lui xuống trước đi!"
Chu Thần cũng không hy vọng Mộc Ngữ Yên có thể có đầu mối gì.
Vì Mộc Ngữ Yên cũng không nghĩ ra, vậy chỉ có thể chờ tin tức của Tào Chính Thuần, xem Tào Chính Thuần có thể điều tra ra manh mối gì không.
Mộc Ngữ Yên nhẹ gật đầu, không nói thêm gì, trực tiếp rời khỏi điện Dưỡng Tâm.
Mộc Ngữ Yên muốn lập tức trở về Thanh Phượng cung, bình tĩnh suy nghĩ lại một chút tin tức gây chấn động này...
Không bao lâu sau khi Mộc Ngữ Yên rời khỏi điện Dưỡng Tâm, Tào Chính Thuần liền quay trở về điện Dưỡng Tâm.
Chu Thần thấy Tào Chính Thuần trở về, lập tức hỏi: "Thế nào rồi?"
"Ai đã đưa chiếc hộp quà đến cổng cung?"
Chu Thần nhìn Tào Chính Thuần.
Tào Chính Thuần lập tức khom người nói: "Bẩm bệ hạ, lão nô thông qua mô tả của cấm quân canh cổng, theo dấu vết truy tìm người này."
"Nhưng kết quả, người này đã rời khỏi Đại Chu, lão nô đuổi theo một đường, sau khi ra khỏi Đại Chu, người này liền biến mất hoàn toàn, lão nô không đuổi kịp đối phương."
Tào Chính Thuần có vẻ không cam tâm nói.
Vốn dĩ, Tào Chính Thuần cho rằng có thể theo dấu vết mà đuổi kịp người này.
Nhưng kết quả, Tào Chính Thuần một đường đuổi đến ngoài Đại Chu, vẫn không đuổi kịp đối phương.
Đồng thời, các dấu vết mà đối phương để lại cũng biến mất hết.
Cuối cùng, Tào Chính Thuần chỉ có thể không cam tâm mà quay về tay không.
"Không đuổi kịp sao?"
Ánh mắt Chu Thần lóe lên, cũng không mấy ngạc nhiên.
Đối phương đã có thể giết được Tam thái tử hoàng triều, còn đem đầu của vị Tam thái tử hoàng triều này mang đến tặng cho Chu Thần vị hoàng đế Đại Chu này, vậy khẳng định cũng không phải hạng tầm thường. Việc Tào Chính Thuần không đuổi kịp đối phương cũng không có gì bất ngờ.
Nếu như Tào Chính Thuần dễ dàng đuổi kịp đối phương, điều tra ra ai đã gửi món quà mừng này thì mới lạ.
"Trước tiên mang món quà lớn này xuống đi!"
Chu Thần trầm ngâm một lát, nhìn thoáng qua cái đầu trong hộp quà, khoát tay nói.
"Vâng, bệ hạ."
Tào Chính Thuần đậy nắp hộp quà, để nội thị thị vệ mang hộp quà đi.
Ánh mắt Chu Thần lóe lên, lại rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận