Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên

Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 286: Bệ hạ, mấy cái kia nhập thế người mở miệng (length: 15423)

Đông Xưởng.
Tào Chính Thuần ngồi trên ghế đốc chủ, nhìn thoáng qua tên thuộc hạ đang đứng chờ bên dưới, cất giọng hỏi: "Mấy người nhập thế kia thẩm vấn thế nào rồi?"
Trước đó, Tào Chính Thuần từ Thục Địa trở về, sau khi giao sáu người nhập thế cho cấp dưới, liền vội rời Lạc Dương đến Doanh Xuyên.
Tình hình thẩm vấn sáu người nhập thế kia, Tào Chính Thuần vẫn chưa kịp hỏi.
Bây giờ, chuyện của mười ba thế gia ở Doanh Xuyên Trần gia đã giải quyết xong, sự chú ý của Tào Chính Thuần lại dồn về sáu người nhập thế này.
"Bẩm hán công, sáu người kia xương cốt rất cứng, đến giờ vẫn chưa mở miệng."
"Hán công đã dặn dò, không được để bọn chúng chết."
"Cho nên, thuộc hạ không dám ra tay nặng."
Tên thuộc hạ chấp tay bẩm báo.
"Thật sao?"
Tào Chính Thuần cười nhạt đáp lời: "Đã vậy, tạp gia sẽ tự mình đi gặp bọn chúng một lần, xem xương cốt của bọn chúng rốt cuộc cứng đến mức nào."
Tào Chính Thuần đứng dậy, đi về phía đại lao Đông Xưởng.
Nói thì nói vậy, với thân phận hán công của Tào Chính Thuần, căn bản không cần tự mình tra tấn hay thẩm vấn phạm nhân, dùng cực hình bức cung.
Chuyện này đã có các hán vệ bên dưới lo liệu.
Nhưng thân phận sáu người nhập thế này rất đặc thù, sự việc liên quan lại vô cùng trọng đại, lại còn là đích thân bệ hạ dặn dò phải mau chóng làm rõ mục đích nhập thế của bọn chúng, Tào Chính Thuần không dám chậm trễ, chỉ có tự mình ra tay mới yên tâm được.
Đại lao Đông Xưởng mười phần tăm tối.
Nơi đây tràn ngập một thứ hơi thở âm u.
Người bình thường vừa bước vào cửa lớn đại lao Đông Xưởng, liền cảm thấy toàn thân gai ốc.
Mà Tào Chính Thuần với cương vị hán công Đông Xưởng, sớm đã quen thuộc với sự u ám trong nhà lao.
Tào Chính Thuần tiến vào đại lao, đi tới phòng giam thẩm vấn sâu nhất.
Chỉ thấy trong phòng giam thẩm vấn, một người nhập thế bị treo lên, hai hán vệ không chút khách khí quất người nhập thế bị treo đó.
Mỗi roi quất xuống, trên người người nhập thế bị treo sẽ xuất hiện một vết máu.
Người nhập thế bị treo này chính là kẻ đeo mặt nạ cầm đầu đám người ở Thục Địa khi đó ra tay với Tào Chính Thuần.
Lúc này, người đeo mặt nạ kia không còn chút khí thế ngạo nghễ nào, mặt nạ trên mặt cũng không còn, để lộ một gương mặt trẻ tuổi, toàn thân đầy thương tích.
"Hán công."
Thấy Tào Chính Thuần đến, hai tên hán vệ lập tức chắp tay hành lễ.
Tào Chính Thuần khoát tay áo.
Hai hán vệ lùi sang một bên.
Tào Chính Thuần nhìn người nhập thế kia: "Cực hình của Đông Xưởng, ngươi cũng thấy rồi đấy, tạp gia không muốn nói nhiều lời thừa thãi, nếu ngươi thành thật khai báo tất cả những gì tạp gia muốn biết, tạp gia có thể cho ngươi chết thoải mái."
Người nhập thế không mang mặt nạ kia dùng ánh mắt vô cùng oán độc nhìn Tào Chính Thuần một cái: "Tào Chính Thuần, ngươi dám phế chúng ta, tra tấn chúng ta, ngươi nhất định sẽ chết."
"Không chỉ ngươi cái tên thái giám bị thiến này, mà cả vị hoàng đế kia, các ngươi đều chết chắc, không ai cứu được các ngươi."
"Không lâu nữa đâu, các ngươi sẽ biết làm như vậy các ngươi phải trả cái giá đắt đến thế nào."
Người nhập thế không mang mặt nạ nhìn Tào Chính Thuần, gằn giọng nói.
Nghĩ bọn chúng đường đường là những kẻ nhập thế siêu thoát phàm tục, vậy mà lại trở thành tù nhân của một thái giám trong chốn phàm tục, quả là một nỗi nhục nhã tột cùng.
Quan trọng nhất là, Tào Chính Thuần còn phế đi thực lực của bọn chúng.
Có thể nói, từ giờ trở đi, bọn chúng đã là những kẻ phế nhân, con đường tu luyện hướng tới đỉnh cao đã hoàn toàn bị Tào Chính Thuần chặt đứt.
Việc phế đi tu vi chẳng khác gì giết cha giết mẹ.
Kẻ nhập thế không mang mặt nạ này hận Tào Chính Thuần đến tận xương tủy.
"Ai..."
Tào Chính Thuần khẽ thở dài: "Cần gì phải thế chứ? Xem ra ngươi vẫn muốn nếm thêm chút cực hình của Đông Xưởng rồi."
"Người đâu."
"Đem 108 loại cực hình của Đông Xưởng, từng món một để hắn nếm thử."
"Nếu vẫn không được thì thay nhau thử lại."
"Tạp gia cũng muốn xem, kẻ tự cho mình là siêu thoát khỏi phàm tục như các ngươi, xương cốt có xứng với vẻ tự cao tự đại của mình hay không."
Tào Chính Thuần lạnh lùng nói.
Hắn khinh thường nhất chính là loại người tự cho mình thanh cao như thế, dựa vào xuất thân hơn người mà xem chúng sinh như cỏ rác.
Đối với hạng người như vậy, Tào Chính Thuần chỉ có một chữ, đánh, đánh đến khi nào thành thật thì thôi.
"Hán công, thực lực của hắn đã bị phế, nếu dùng cực hình quá độ, thuộc hạ lo cơ thể của hắn không chịu nổi."
Tên thuộc hạ đứng sau Tào Chính Thuần không nhịn được lên tiếng.
108 loại cực hình của Đông Xưởng quả thực đại diện cho cực hạn đau khổ trần gian, như quất roi đốt đèn chỉ là món khai vị.
Với những kẻ đã bị phế tu vi như vậy, chỉ sợ không trụ nổi được bao lâu.
Sợ cuối cùng không cạy được miệng, ngược lại dùng cực hình giết chết người.
"Yên tâm, có tạp gia ở đây, hắn muốn chết cũng không chết được."
Tào Chính Thuần trầm giọng nói.
Tào Chính Thuần vừa dứt lời, người nhập thế không mang mặt nạ kia liền lên tiếng: "Không phải các ngươi muốn biết mục đích nhập thế lần này của bọn ta sao?"
"Những chuyện đó ta có thể nói cho các ngươi biết."
"Hả?"
Tào Chính Thuần sững sờ.
"Tạp gia còn tưởng xương cốt ngươi cứng đến mức nào, không ngờ cũng chỉ là miệng hùm gan thỏ thôi à!"
Tào Chính Thuần nhìn người nhập thế bị treo đó với ánh mắt đầy chế giễu.
Vừa nãy người nhập thế này còn có vẻ muốn ăn tươi nuốt sống hắn, không ngờ chỉ một thoáng lại chịu thua, điều này có chút vượt ngoài dự liệu của Tào Chính Thuần.
"Ha ha, những chuyện này chẳng có gì là bí mật, chẳng bao lâu các ngươi cũng sẽ biết, ta không cần vì những chuyện này mà phải chịu cực hình."
"Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là, ta muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ, lo lắng, sợ hãi và tuyệt vọng của các ngươi sau khi biết được những chuyện này."
Người nhập thế không mang mặt nạ cười lạnh nhìn Tào Chính Thuần, hắn đương nhiên nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của Tào Chính Thuần.
Bất quá, người nhập thế không mang mặt nạ cũng không để bụng.
Hắn rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Tào Chính Thuần và những người khác khi biết tin Thiên Sơn muốn chia cắt thế tục sẽ ra sao.
Chắc chắn sẽ lo lắng, sợ hãi, thậm chí là hoảng loạn và tuyệt vọng.
Tào Chính Thuần khinh thường nhìn thoáng qua người nhập thế này, không nói nhảm nữa, trực tiếp sai hán vệ bắt đầu ghi chép thẩm vấn.
Nửa ngày sau.
Tào Chính Thuần xem bản ghi chép thẩm vấn trong tay, không chỉ có khẩu cung của người nhập thế không mang mặt nạ kia mà cả năm người nhập thế còn lại cũng đã khai báo.
Hán vệ không chỉ hỏi về mục đích nhập thế của bọn chúng, mà còn hỏi được không ít thông tin liên quan đến Thiên Sơn cùng thế lực đứng sau sáu người này.
Tào Chính Thuần xem những thông tin mà đám người nhập thế khai ra, khẽ cau mày.
Tào Chính Thuần không ngờ Thiên Sơn vốn là những kẻ siêu thoát phàm tục lại đang nhòm ngó thế tục.
Vấn đề này không hề nhỏ chút nào.
Tào Chính Thuần không dám xem nhẹ, lập tức đứng dậy, mang theo thông tin do những kẻ nhập thế khai báo, rời khỏi Đông Xưởng, chạy về phía hoàng cung.
...
Vương phủ Kháo Sơn Vương.
Trong nghị sự đại sảnh.
Kháo Sơn Vương ngồi ở vị trí chủ tọa.
Ngồi phía dưới là Bát Hiền Vương Chu Hiền.
Chu Hiền nhìn Kháo Sơn Vương Chu Chiến, lo lắng nói: "Hoàng thúc, không phải nói những kẻ nhập thế bình thường không can dự vào chuyện thế tục sao?"
"Sao lần này, bọn người nhập thế đi khắp nơi thăm hỏi thế lực thì không nói, lại còn ở phía sau xúi giục người ám sát ngài, còn cho sát thủ ám sát các quan viên triều đình, những kẻ nhập thế này hình như đều có mục đích riêng."
Chu Chiến khẽ gật đầu: "Đúng vậy, hành động của những người nhập thế lần này khác hoàn toàn so với trước kia, rõ ràng là có một mục đích nào đó."
"Những người nhập thế của chủ gia thì thế nào?"
Chu Chiến nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền hỏi.
Bát Hiền Vương Chu Hiền thở dài: "Bốn người nhập thế của chủ gia bị bệ hạ nhốt trong ngục Đông Xưởng, trong đó một người còn bị Tào Chính Thuần phế tu vi, nếu chủ gia truy cứu đến, chúng ta cũng sẽ gặp phiền phức lớn."
Sắc mặt Bát Hiền Vương Chu Hiền trầm trọng.
Đối với những kẻ nhập thế kia, Bát Hiền Vương Chu Hiền vô cùng kiêng kỵ.
Trận biến động hai mươi năm trước, Bát Hiền Vương đích thân trải qua, Bát Hiền Vương biết, trước mặt những người đó, kẻ thế tục yếu ớt như con sâu cái kiến, nhỏ bé đến thảm hại.
Hiện tại, không những người nhập thế của chủ gia bị Chu Thần nhốt trong ngục Đông Xưởng, Chu Thần còn bắt cả đám người nhập thế đứng sau lưng Doanh Xuyên Trần gia và Sát Thủ Lâu.
Điều này không khỏi khiến Bát Hiền Vương Chu Hiền lo lắng.
Chỉ riêng chủ gia đã đủ để Bát Hiền Vương Chu Hiền lo lắng, lại còn thêm thế lực của những người nhập thế khác nữa.
Đến lúc đó, nếu bọn chúng truy cứu tới, bọn họ còn gánh nổi sao?
"Haiz, thời thế loạn lạc thật!"
Kháo Sơn Vương Chu Chiến khẽ thở dài một tiếng.
Đại Chu này vừa mới bình ổn nội loạn, tiêu diệt được các tộc dị bang ở tứ phương bên ngoài biên cương, có dấu hiệu phục hưng.
Không ngờ, những người kia lại đột nhiên nhập thế sớm như vậy.
Hơn nữa, bọn chúng còn mang theo mục đích gây sóng gió ở thế tục, bất lợi cho triều đình.
Điều này thật sự là khiến ai nấy đều không kịp chuẩn bị.
...
Dưỡng Tâm điện.
Chu Thần đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì nội thị hán vệ đến bẩm báo: "Bệ hạ, Tào công công đang ở ngoài điện cầu kiến."
"Cho hắn vào."
"Tuân chỉ."
Nội thị hán vệ khom người lui xuống.
Rất nhanh sau đó.
Tào Chính Thuần tiến vào Dưỡng Tâm điện.
"Lão nô tham kiến bệ hạ."
Tào Chính Thuần đi vào Dưỡng Tâm điện, một mực cung kính hành lễ rồi nói:
"Chu Thần nhìn qua Tào Chính Thuần, mở miệng hỏi: ‘Tào Chính Thuần, ngươi đến trễ như vậy tìm trẫm là có chuyện gì không?’"
Hôm nay không phải phiên của Tào Chính Thuần trực.
Đã trễ thế này, Tào Chính Thuần lại đến Dưỡng Tâm điện cầu kiến, Chu Thần đoán chắc là có chuyện trọng yếu.
"Bẩm bệ hạ, lão nô đã tra hỏi được thông tin từ sáu tên nhập thế của Sát Thủ lâu ở Thục Địa."
"Đây là lời khai của chúng, xin bệ hạ xem qua."
Tào Chính Thuần lấy từ trong tay áo ra khẩu cung của sáu người nhập thế kia, đưa lên trước mặt Chu Thần.
"Ồ!"
"Thật sao?"
"Xem ra, đám người nhập thế này cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, chẳng có gì can đảm như ta nghĩ."
Chu Thần nhận lấy khẩu cung từ tay Tào Chính Thuần.
Trong khẩu cung là thông tin mà sáu người nhập thế kia khai ra.
Chu Thần vừa liếc qua, sắc mặt đã tối sầm.
"Ha ha, thật không ngờ, bọn chúng lại dám mưu toan chia cắt thế tục, chia cắt Đại Chu của trẫm."
Nhìn những thông tin này, Chu Thần cười lạnh.
Giờ Chu Thần đã hiểu vì sao đám người nhập thế kia lại đi gặp các thế lực, thì ra là chúng có ý đồ này.
Chỉ là, Chu Thần không hiểu, tại sao bọn chúng lại nhắm vào thế tục.
Theo lý thuyết, đám người đó vốn là những kẻ siêu thoát, chẳng coi ai ra gì ở thế tục.
Điều này có thể thấy rõ qua thái độ ngạo mạn của bọn chúng.
Thế mà giờ đây lại để ý đến địa bàn ở thế tục?
"Sáu tên nhập thế kia có khai ra lý do vì sao người ở Thiên Sơn lại coi trọng thế tục không?"
Chu Thần nhìn Tào Chính Thuần hỏi.
Tào Chính Thuần lắc đầu: "Bẩm bệ hạ, sáu người kia chỉ khai ra có vậy, chúng nói thân phận không cao nên không biết vì sao người Thiên Sơn lại coi trọng thế tục. Chúng chỉ nghe từ thế lực đứng sau chúng rằng thiên địa sắp biến, khí vận hội tụ gì đó."
Thiên địa sắp biến?
Khí vận hội tụ?
Chu Thần nhíu mày, lẩm bẩm.
Chu Thần suy đoán ý nghĩa sâu xa của mấy chữ này, thật ra ý nghĩa bề mặt không khó hiểu, nhưng có đúng thật đơn giản vậy không thì chưa biết.
Nhưng có một điều Chu Thần hiểu rõ.
Đó là việc khiến những kẻ siêu thoát đó để mắt tới thế tục, chắc chắn phải có lợi ích đủ khiến chúng động lòng.
Người ta thường nói, không có lợi thì không ai dậy sớm.
Nếu không có lợi ích đủ lớn, thì với con mắt của những kẻ siêu thoát kia, làm sao chúng thèm ngó tới thế tục phàm trần này?
Nhưng dù đám người kia có mưu đồ gì ở thế tục đi nữa, thì nơi đây vẫn là địa bàn của Đại Chu, Chu Thần tuyệt đối không cho phép.
Muốn chia cắt thế tục, cũng phải hỏi ý Chu Thần, hoàng đế Đại Chu này đã.
Chu Thần để khẩu cung xuống, ngẩng đầu nhìn Tào Chính Thuần: "Lập tức điều tra tung tích tất cả những kẻ nhập thế, theo dõi nhất cử nhất động của các thế gia đã tiếp xúc với chúng."
"Truyền chỉ cho quân đội các biên giới chuẩn bị sẵn sàng, cho Lữ Bố, Triệu Vân..."
Chu Thần liên tiếp ra mấy đạo chỉ dụ.
Vì đã biết rõ mục đích của bọn nhập thế, Chu Thần không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Tào Chính Thuần nghe lệnh, lập tức khom người: "Lão nô tuân chỉ."
"Còn nữa,"
"Cho trẫm điều tra kỹ bốn tên nhập thế đã tự ý xông vào hoàng cung, xem chúng có biết gì thêm không."
Chu Thần nhớ ra điều gì đó, nói với Tào Chính Thuần.
"Vâng, bệ hạ."
Tào Chính Thuần lần nữa khom người.
Trước đây, Chu Thần chỉ sai giam bốn người Chu Vô Đạo vào Đông Xưởng, chưa có chỉ thị rõ ràng nên Tào Chính Thuần không dám tự ý động tay thẩm vấn bọn họ.
Dù sao, thân phận của bốn người Chu Vô Đạo có chút đặc thù.
Nhất là Chu Vô Đạo, kẻ có dung mạo giống Chu Thần như đúc, cho dù là người vụng về cũng có đôi chút suy đoán, huống chi Tào Chính Thuần vốn là một kẻ cáo già!
Giờ có chỉ thị rõ ràng của hoàng đế, Tào Chính Thuần có thể thẩm vấn Chu Vô Đạo rồi.
Dù Chu Vô Đạo có thân phận gì, có quan hệ gì với bệ hạ, Tào Chính Thuần cũng không để ý.
Cái mà Tào Chính Thuần để ý chính là mệnh lệnh của hoàng đế, chỉ cần Chu Thần ra lệnh một tiếng, Tào Chính Thuần sẽ răm rắp nghe theo.
Chu Thần không nói thêm gì, phất tay với Tào Chính Thuần.
"Lão nô cáo lui."
Tào Chính Thuần hiểu ý, cáo lui rồi rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận