Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên

Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 29: Tây bắc bốn phủ cục thế (length: 8555)

Vùng đất bốn phủ phía tây bắc.
Sau bảy ngày đi cả ngày lẫn đêm, thái sư Văn Trọng và những người khác cuối cùng cũng tiến vào Tây An phủ.
Trên đường đi, đích thân thái sư Văn Trọng đã nhìn thấy, dưới ảnh hưởng của hạn hán, phần lớn các địa phương ở bốn châu phía bắc dân chúng mười người thì hết bảy tám người chết đói, người dân lầm than.
Mấy chục người vì tranh giành một cái bánh cao lương mà đánh nhau dữ dội.
Vô số xác người dân chết trôi hoang dã, người chết đói nằm la liệt khắp nơi trên đất.
Cỏ dại, vỏ cây đều bị giành giật hết.
Đặc biệt là khi vừa mới tiến vào vùng đất bốn phủ phía tây bắc, cảnh tượng thê thảm ấy càng thêm tàn khốc.
Người ăn thịt người, cha ăn con.
Tiếng kêu than vang vọng khắp nơi.
Chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Đến nỗi việc bán con bán cái lại càng thấy nhan nhản khắp nơi.
Cho dù là người đã quá quen với cảnh sinh tử như thái sư Văn Trọng, cũng không kìm được mà rơi lệ.
Đây đều là dân của Đại Chu cả.
Dân chúng làm gì sai, mà phải gặp vận rủi thế này?
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng thái sư Văn Trọng bốc lên không sao kiềm chế nổi.
Nếu không phải triều đình bất lực trong việc cứu trợ thiên tai, sao nơi này lại xuất hiện thảm kịch nhân gian như vậy.
Tiêu Dao Vương Chu Tiềm và Khang Vương Chu Khải đứng bên cạnh cũng không nỡ nhìn thẳng, cảnh tượng thê thảm này khiến tâm can bọn họ chịu một sự đả kích chưa từng có.
Từ trước đến nay, hai người Chu Tiềm và Chu Khải đều sinh sống trong Thần Đô Lạc Dương, nào đã từng thấy thảm cảnh như vậy.
Dù là ở trong sách vở, hay là nghe từ miệng các đại thần trong triều, biết rằng dân ở vùng bị thiên tai rất khổ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc nghe thấy mà thôi.
Nhưng bây giờ, khi hai người đích thân trải qua hết thảy những chuyện này, mới hiểu ra, dù nghe nhiều bao nhiêu, cũng kém xa một lần tự mình trải nghiệm.
"Đây là hiện trạng của dân Đại Chu ta sao? Sao lại đến mức này, sao lại đến mức này." Mắt Khang Vương Chu Khải hơi đỏ lên.
"Thái phó đáng chết."
"Những quan viên bất lực trong việc cứu trợ thiên tai đều đáng chết hết."
Khang Vương Chu Khải không kìm được mà hung hăng nói ra.
Nhưng vừa dứt lời, Khang Vương Chu Khải mới tỉnh táo lại, ý thức được điều gì, vội ngậm miệng lại, chỉ là sắc mặt vô cùng khó coi.
Tiêu Dao Vương Chu Tiềm nhìn sâu vào Khang Vương Chu Khải một cái, không có biểu hiện gì nhiều, chỉ là im lặng không nói, sắc mặt cũng khó coi không kém.
Một phụ nữ gầy như que củi chặn đoàn quân lại, quỳ trước mặt thái sư Văn Trọng, khẩn cầu thái sư Văn Trọng mang theo đứa con nhỏ mới mấy tuổi của nàng đi.
Bởi vì, người phụ nữ đó biết, đợi khi mình chết đói, đứa bé này chắc chắn sẽ bị những người đói khát điên cuồng xâu xé mà ăn.
Thái sư Văn Trọng không nỡ cự tuyệt, lưu lại một đội binh lính và tất cả lương khô của họ để chia cho dân chúng xung quanh.
Sau đó.
Thái sư Văn Trọng vung roi ngựa trong tay, dùng sức quất một cái vào bụng chiến mã, quát lớn: "Tăng tốc độ."
Thái sư Văn Trọng muốn sớm đuổi tới vùng bốn phủ phía tây bắc, phòng ngừa tình thế ở đây chuyển biến xấu hơn.
Cho nên, sau khi vừa rời Lạc Dương, liền dẫn theo năm nghìn kỵ binh đi trước một bước.
Hai người Tiêu Dao Vương Chu Tiềm và Khang Vương Chu Khải cũng cùng nhau cưỡi ngựa theo sau.
Nửa ngày sau.
Tây An phủ.
Phủ chủ Tây An phủ và đông đảo quan viên, tề tựu ở ngoài thành phủ, cùng nhau nghênh đón thái sư Văn Trọng và hai vị vương gia Đại Chu.
"Bái kiến thái sư, bái kiến hai vị vương gia." Phủ chủ Tây An phủ cung kính nói: "Thái sư và hai vị vương gia một đường vất vả, thần đã chuẩn bị xong tiệc đón gió tẩy trần cho thái sư và hai vị vương gia, mời thái sư và hai vị vương gia dời bước..."
Phủ chủ Tây An phủ vừa nói vừa lộ vẻ thấp thỏm bất an.
Nghe nói, vị hoàng thượng ở trong cung Thần Đô Lạc Dương, bởi vì thái phó bất lực trong việc cứu trợ thiên tai, đã đánh thái phó vào thiên lao.
Thái phó là ai?
Đó chính là phụ quốc đại thần mà Tiên Hoàng lưu lại, một trong tứ đại quyền thần của triều đình.
Trọng thần như vậy còn bị bắt vì bất lực trong việc cứu trợ thiên tai, vậy những quan địa phương bên dưới như bọn họ mà bất lực, để tình hình mục ruỗng thế này không biết sẽ bị xử lý như thế nào.
Phủ chủ Tây An phủ thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, phủ chủ Tây An phủ chỉ mong thái sư và hai vị vương gia đến để thật sự cứu trợ thiên tai, bình loạn, chứ không phải đến để ý đến mấy quan địa phương như bọn họ.
"Tiệc đón gió tẩy trần?" Sắc mặt thái sư Văn Trọng lập tức âm trầm xuống.
Bên ngoài dân chúng còn coi con cái là thức ăn, những người này còn có tâm trạng mở tiệc đón gió tẩy trần ư?
"Hừ, dân chúng chết trôi hàng ngàn dặm, người chết đói la liệt khắp nơi, còn bày đặt tiệc đón gió tẩy trần gì nữa."
"Tiệc đón gió tẩy trần hủy bỏ, tất cả theo bản thái sư vào thành, lập tức bàn bạc kế sách cứu trợ thiên tai."
Thái sư Văn Trọng hừ lạnh một tiếng, đè lửa giận trong lòng xuống, trực tiếp dẫn năm nghìn kỵ binh vào thành.
Nếu không phải còn cần dựa vào đám người địa phương này để cứu trợ thiên tai, vừa rồi ông đã nổi xung thiên mà tóm cổ hết đám người này chém đầu rồi.
Bất lực trong việc cứu trợ thiên tai, tham ô bạc cứu trợ thiên tai, để dân nổi loạn khắp nơi, chết cũng không đáng tiếc.
Tiêu Dao Vương Chu Tiềm và Khang Vương Chu Khải cũng lạnh lùng liếc nhìn đám quan viên này một cái, theo thái sư Văn Trọng cùng nhau vào thành.
Phủ chủ Tây An phủ và đám quan viên này liếc nhau một cái, sắc mặt đều khó coi, im lặng theo vào thành.
Phủ nha.
Thái sư Văn Trọng ngồi ở vị trí chủ tọa, mặt mày nghiêm nghị nhìn phủ chủ Tây An phủ nói: "Tình hình ở bốn phủ phía tây bắc bây giờ như thế nào?"
"Dân nổi dậy đã phát triển đến mức nào? Tây An phủ các ngươi có thể mở kho toàn lực cứu trợ thiên tai?"
"Tình hình cụ thể, nói hết cho bản thái sư nghe."
Phủ chủ Tây An phủ ngẩn ra, do dự một lát rồi nói: "Bẩm thái sư, ba phủ còn lại đã toàn bộ thất thủ, ngay cả Tây An phủ ta cũng có ba huyện thành bị loạn dân công phá."
"Hiện tại loạn dân đang tiến về Tây An phủ, còn về cứu trợ thiên tai thì, bạc cứu trợ thiên tai do triều đình phát đã sớm dùng hết rồi."
Phủ chủ Tây An phủ chọn nói nhẹ tránh nặng.
Thái sư Văn Trọng nghe vậy, sắc mặt lập tức âm trầm đến cực điểm: "Ý ngươi là Tây An phủ của ngươi chỉ dựa vào bạc cứu trợ thiên tai của triều đình để cứu trợ thiên tai sao? Phủ khố của Tây An phủ các ngươi, chẳng lẽ đã bị chuột ăn hết rồi?"
"Loạn dân tràn vào Tây An phủ, phá ba huyện thành, ngươi thân là phủ chủ Tây An phủ không biết phái binh sớm ngăn cản loạn dân sao?"
"Ngươi cái chức phủ chủ này để làm gì?"
Hỏa khí của thái sư Văn Trọng cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, tức giận nhìn phủ chủ Tây An phủ mà quát.
"Ta không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, ta chỉ cho ngươi một ngày thời gian, trước hết phải cho ta gom góp tiền thuế cứu trợ thiên tai Tây An phủ."
"Đồng thời, ra lệnh cho các huyện dưới thành, toàn lực võ bị, phòng ngừa loạn dân công thành, nếu ai còn dám bỏ thành mà chạy hoặc là làm mất thành trì, bản thái sư sẽ chém hắn."
Thái sư Văn Trọng mặt sát khí nói.
Loạn thế dùng nặng hình phạt.
Thái sư Văn Trọng không ngờ, ông đã cố gắng đuổi theo rồi, nhưng tình hình ở vùng bốn phủ phía tây bắc vẫn tiếp tục lan rộng.
Trước đó chỉ có hai phủ thất thủ, hiện tại trong một thời gian ngắn chưa đến mười ngày, lại thất thủ thêm một phủ và cả ba huyện thành của Tây An phủ.
May mà ông đã dẫn theo năm nghìn kỵ binh đi trước một bước.
Nếu như ông theo đại quân phía sau, đến chậm thêm mấy ngày nữa, đoán chừng cả Tây An phủ này cũng sẽ thất thủ.
Phủ chủ Tây An phủ nghe thấy thái sư Văn Trọng nói, sắc mặt trắng bệch, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh.
Hắn có ý định muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung ác của thái sư Văn Trọng, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Lúc này, hắn biết, nếu hắn còn dám nhiều lời, có khi thái sư Văn Trọng sẽ thực sự nổi giận lôi hắn ra ngoài chém.
"Truyền lệnh của bản thái sư, phái ra trinh kỵ, do thám tình hình loạn dân ở ba phủ còn lại."
"Thông báo cho các phú hộ, thế gia trong thành, để họ có tiền xuất tiền, có lương xuất lương, đi đầu lấy ra cứu trợ thiên tai."
...
Thái sư Văn Trọng liên tiếp ban ra mấy chục mệnh lệnh.
Tất cả quan viên đang ngồi đều lần lượt lĩnh mệnh rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận