Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên
Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 237: Man Vương chết (length: 16393)
Rừng Lưu Sa.
Rừng Lưu Sa và rừng Xích Bích nổi tiếng, đều là những cánh rừng có tên ở Nam Cương.
Chỉ khác là, một cái ở trong quan ải, một cái ở ngoài quan ải.
Nhìn cánh rừng Lưu Sa mênh mông kia ở phía xa, sắc mặt Man Vương có chút khó hiểu.
Ba mươi vạn đại quân trước đó của Nam Man hắn, cũng ở trong những cánh rừng mênh mông thế này, bị Chu Du một mồi lửa thiêu rụi gần như không còn.
Man Vương có thể tưởng tượng ra, lúc ấy, ba mươi vạn dũng sĩ Man tộc của hắn ở trong những cánh rừng mênh mông thế này bị đại hỏa thiêu chết, cảnh tượng thê thảm đến mức nào.
"Đại vương."
"Kháo Sơn Vương dẫn theo Thần Võ vệ lại đuổi theo rồi."
Lúc này, một vị man tướng từ phía sau thúc ngựa chạy gấp tới bẩm báo.
Man Vương nghe vậy, trên mặt lóe lên một tia lạnh lẽo: "Đã Kháo Sơn Vương theo đuổi không tha, không để cho đại quân chúng ta rút lui, vậy chúng ta liền ở chỗ này cùng Kháo Sơn Vương quyết một trận tử chiến."
"Trước kia, tại rừng Xích Bích, Chu Du một mồi lửa thiêu chết ba mươi vạn dũng sĩ Man tộc ta."
"Vậy thì, hôm nay tại rừng Lưu Sa này, chúng ta cũng muốn để Kháo Sơn Vương và Thần Võ vệ chôn xác ở đây, cũng coi như an ủi tế sư và ba mươi vạn dũng sĩ Man tộc ta nơi chín suối."
Man Vương lạnh giọng nói.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Man Vương hạ lệnh rút quân.
Man Vương không ngờ rằng, viện quân Thần Võ vệ của triều đình Đại Chu đã đến Nam Môn quan từ hai ngày trước.
Ngay khi Man Vương hạ lệnh muốn rút quân thì Kháo Sơn Vương Chu Chiến dẫn theo viện quân Thần Võ vệ trực tiếp xuất quan đánh thẳng vào đại quân Man tộc của hắn.
Hai bên lập tức khai chiến.
Hai ngày qua, hai bên kịch chiến không dưới mười mấy lần.
Kháo Sơn Vương dẫn theo Thần Võ vệ luôn truy đuổi đại quân Man tộc của hắn không tha, khiến đại quân Man tộc của hắn hai ngày qua chỉ có thể rút lui từ ngoài Nam Môn quan đến địa phận rừng Lưu Sa cách đó mấy trăm dặm.
Man Vương biết, nếu không đánh tan Thần Võ vệ ở phía sau triệt để, thì đại quân Man tộc của hắn muốn rút quân một cách yên ổn là điều không thể.
"Truyền lệnh của bản đại vương, toàn quân ngừng rút lui, chỉnh đốn quân đội chờ địch, chuẩn bị nghênh chiến Thần Võ vệ."
Man Vương trực tiếp lớn tiếng hạ lệnh.
"Tuân lệnh."
Vị man tướng này lĩnh mệnh rời đi.
Rất nhanh.
Theo mệnh lệnh của Man Vương ban xuống, đại quân Man tộc liền dừng lại, chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến đấu.
Sau hai ngày kịch chiến cùng Thần Võ vệ, Man Vương đã biết viện quân Thần Võ vệ từ Nam Môn quan chỉ có ba vệ, không đến mười vạn quân.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Man Vương có can đảm dừng lại để chặn đánh Kháo Sơn Vương và Thần Võ vệ.
Cho dù đại quân Man tộc của hắn đã trải qua hơn mười ngày công kích Nam Môn quan mà thương vong, thì quân lực vẫn gấp ba lần Thần Võ vệ.
Thần Võ vệ cho dù tinh nhuệ, nhưng binh lực vẫn ít hơn gấp ba lần so với đại quân Man tộc của hắn.
Trước kia, Man Vương định rút lui nên mới không muốn dây dưa quá nhiều với Kháo Sơn Vương.
Nhưng giờ Kháo Sơn Vương không biết sống chết cứ đuổi theo sát bọn họ, thì Man Vương chỉ còn cách dừng lại đánh tan Kháo Sơn Vương và Thần Võ vệ một cách triệt để.
Man Vương cưỡi trên lưng ngựa, lặng lẽ chờ đợi Kháo Sơn Vương đuổi đến.
Bốn vị man soái cũng đều im lặng chờ đợi bên cạnh Man Vương.
Hai ngày này kịch chiến cùng Thần Võ vệ, thêm một vị man soái chết dưới tay Thái Sử Từ.
Chín vị man soái, hiện tại chỉ còn lại có bốn vị này.
...
Hơn mười phút sau đó.
Kháo Sơn Vương dẫn theo đại quân Thần Võ vệ đuổi đến.
Hai quân đối mặt nhau.
Kháo Sơn Vương Chu Chiến nhìn đại quân Man tộc chỉnh tề đợi sẵn, không khỏi cười lạnh: "Man Vương, ngươi hai lần gây hấn phạm ta Đại Chu, tấn công biên quan Đại Chu ta, thật là to gan."
"Hôm nay, đại quân Man tộc ngươi muốn rút lui đã muộn."
"Bản vương muốn cho ngươi biết, kẻ dám xâm phạm Đại Chu ta thì kết cục cũng chỉ có diệt vong."
Kháo Sơn Vương Chu Chiến lớn tiếng nói.
"Kháo Sơn Vương, bớt nói nhiều lời, chỉ bằng ba vệ Thần Võ vệ mà muốn diệt đại quân Man tộc ta, ngươi thật là khoác lác không biết ngượng."
"Trước đó, các ngươi một mồi lửa thiêu chết ba mươi vạn dũng sĩ Man tộc ta, hôm nay, bản đại vương sẽ tiêu diệt các ngươi trước, để an ủi vong hồn của ba mươi vạn dũng sĩ Man tộc ta."
"Tiến công."
Man Vương vừa dứt lời.
Đại quân Man tộc đã sớm chỉnh tề đợi sẵn liền cùng nhau xông lên tấn công.
"Giết."
Kháo Sơn Vương cũng không nói hai lời, dẫn đại quân nghênh chiến đại quân Man tộc đang xông đến.
Trong khoảnh khắc.
Hai quân liền giao chiến ác liệt.
Tiếng chiến tranh không ngớt, tiếng chém giết càng vang vọng vọng ra xa.
Nơi cửa Man Hoang này, trở nên đặc biệt rung trời chuyển đất.
Kháo Sơn Vương Chu Chiến vung vẩy kim giản trong tay, đánh giết đám dị tộc Nam Man.
Mỗi một kích xuống, đều có mấy dị tộc Nam Man ngã xuống đất.
Đồng thời, Chu Du, Thái Sử Từ, Kim Hạc ba người cũng như chỗ không người xông vào đội hình đại quân Nam Man.
Bọn họ đều là cao thủ, khi Man Vương và man soái không xuất chiến thì trong đại quân Nam Man căn bản không có ai là địch thủ của Chu Du.
Nhất là Thái Sử Từ, tay cầm một cây trường thương, tựa như lưỡi hái tử thần vậy, mỗi lần vung ra, đều cướp đi vô số sinh mạng của Man tộc.
Nhưng quân lực của đại quân Man tộc thật sự quá nhiều, dù cho những cao thủ như Thái Sử Từ và Kim Hạc thì cũng trong lúc nhất thời lâm vào vòng vây của đại quân Nam Man.
Ở phía khác, Man Vương nhìn tình hình kịch chiến trong chiến trường mà mặt không đổi sắc.
Ngoại trừ ba vạn quân đội tinh nhuệ nhất bên cạnh, Man Vương đã cho toàn bộ đại quân Man tộc vào chiến trường.
Thái Sử Từ không mạnh sao?
Chu Du không mạnh sao?
Man Vương không tin, dù Thái Sử Từ và Chu Du có mạnh hơn thì cũng không thể gây ra sóng gió gì khi lâm vào trong đại quân.
"Đại vương, thực lực của Thái Sử Từ quá mạnh, tiếp tục như vậy, đại quân sẽ tổn thất không nhỏ."
"Chúng ta có nên dẫn quân đội bên cạnh cùng nhau tiến công không, như vậy có thể nhanh chóng đánh bại bọn chúng."
Một vị man soái nhìn tình hình chiến đấu trong chiến trường rồi mở miệng nói.
Man Vương trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu: "Bốn ngươi chỉ huy hai vạn quân đội bên cạnh của bản đại vương, lần lượt từ hai bên đánh thẳng vào hai cánh quân của Thần Võ vệ."
"Các ngươi nhớ kỹ, mục đích của các ngươi là đánh tan Thần Võ vệ."
"Chỉ cần đại quân Thần Võ vệ bại một lần, thì thực lực cá nhân của Thái Sử Từ cho dù có mạnh hơn nữa, cũng không thể xoay chuyển càn khôn."
Ánh mắt Man Vương lóe lên nói.
Man Vương biết, bọn họ không có nhiều thời gian để giao chiến luân phiên với Kháo Sơn Vương Chu Chiến.
Bọn họ nhất định phải đánh bại Kháo Sơn Vương và Thần Võ vệ trong thời gian ngắn nhất.
Sau đó, nhanh chóng rút quân.
Bởi vì Man Vương không biết, phía sau triều đình Đại Chu còn có phái thêm đại quân nào đến Nam Cương nữa không.
Nếu ba vệ Thần Võ vệ này chỉ là binh mã ban đầu mà triều đình Đại Chu phái đến Nam Cương, thì phía sau còn có đại quân.
Vậy Man tộc bọn họ nếu không kịp thời rút quân, hậu quả sẽ khó lường.
Cho nên, Man Vương lệnh bốn vị man soái dẫn quân đội bên cạnh của hắn từ hai cánh trái phải tiến công Thần Võ vệ.
Trong mắt Man Vương, chỉ cần đánh bại Thần Võ vệ thì dù Thái Sử Từ có mạnh hơn đi nữa, một khi rơi vào vòng vây đại quân Man tộc cũng đừng hòng sống sót.
Không cần thiết, phải để bốn vị man soái ra mặt trực tiếp nghênh chiến Thái Sử Từ.
"Rõ, đại vương."
Bốn vị man soái lĩnh mệnh, dẫn hai vạn quân đội bên cạnh của Man Vương, trực tiếp từ hai bên trái phải lao vào chiến trường.
Mà hai cánh quân của Thần Võ vệ bị bốn vị man soái dẫn đại quân đánh vào, lập tức bị trở tay không kịp.
Quân trận vốn chỉnh tề, lập tức bị rối loạn trận hình, có chút xáo trộn cả lên.
Nhưng dù sao thì Thần Võ vệ cũng là tinh nhuệ trấn áp thiên hạ của Đại Chu, rất nhanh liền ổn định lại đội hình.
Chỉ tiếc, theo đại chiến tiếp tục, vì binh lực chênh lệch quá lớn, Thần Võ vệ vẫn dần dần rơi xuống thế hạ phong.
"Đám tặc tử Man tộc hãy nhận lấy cái chết."
Thấy bốn vị man soái dẫn đại quân phá tan đội hình của hai cánh Thần Võ vệ, Thái Sử Từ hét lớn một tiếng, trường thương trong tay quét ngang ra.
Binh lính Man tộc xung quanh trong nháy mắt ngã xuống một mảng lớn.
Thái Sử Từ thúc ngựa vung roi hướng một vị man soái xông đến, một cây trường thương không ngừng múa may.
Phàm những nơi Thái Sử Từ thúc ngựa đi qua, dị tộc Nam Man đều bị trường thương của Thái Sử Từ đâm bay ra ngoài.
Trong chớp mắt.
Thái Sử Từ đã giết đến trước mặt một vị man soái.
Hai người kịch liệt chém giết lẫn nhau.
"Thái Sử Từ chớ có càn rỡ."
Ba vị man soái còn lại cũng biết Thái Sử Từ lợi hại, thấy Thái Sử Từ xông tới liền cùng nhau thúc ngựa gia nhập chiến đấu.
Năm người trong nháy mắt giao chiến ác liệt thành một nhóm.
...
Man Vương ở xa nhìn tình thế chiến trường, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh: "Thần Võ vệ đã lộ vẻ suy tàn, chỉ thiếu một kích cuối cùng."
"Dũng sĩ Man tộc, theo bản vương tiến công."
Man Vương hô lớn một tiếng.
Rồi muốn dẫn một vạn quân đội bên cạnh còn sót lại sau lưng cho Thần Võ vệ một đòn quyết định.
Ngay lúc này, mặt đất rung chuyển một trận.
Từng đợt vó ngựa từ trên đường núi một bên rừng Lưu Sa chạy nhanh đến.
Chỉ thấy một đội kỵ binh giáp đen cuồn cuộn bụi cát, trong chớp mắt đã từ phía sau xông vào trong đội quân bên cạnh phía sau Man Vương.
Man Vương không ngờ, sẽ có kỵ binh xông ra từ phía sau lưng của bọn họ.
Không chút phòng bị, chưa đợi Man Vương kịp mở miệng hạ lệnh cho đội quân bên cạnh ngăn cản, đội quân bên cạnh phía sau Man Vương đã hoàn toàn đại loạn.
"Nhanh, ngăn cản đám kỵ binh này cho bản đại vương, vây giết bọn chúng tại chỗ."
Man Vương vừa kịp phản ứng, đã không kịp nghĩ xem đội kỵ binh này tại sao lại xuất hiện từ sau lưng bọn họ, liền lập tức lớn tiếng nói.
Đội quân một vạn người của Man tộc này dù thế nào cũng là quân đội bên cạnh của Man Vương, những binh lính tinh nhuệ nhất trong quân Man.
Sau một trận hốt hoảng, chúng rất nhanh lấy lại trấn tĩnh, bắt đầu ngăn cản, bao vây giết đạo kỵ binh mặc giáp đen đang lao đến.
Chỉ tiếc, độ tinh nhuệ của đạo kỵ binh mặc giáp đen này vượt quá sức tưởng tượng của chúng.
Đặc biệt là vị tướng lĩnh khôi ngô dẫn đầu, trong tay cầm cây Phương Thiên Họa Kích, căn bản không ai cản nổi.
Chỉ trong chốc lát, Lữ Bố dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ đã xông qua đội quân một vạn người bên cạnh Man Vương, đến trước mặt Man Vương.
"Tên tặc Man tộc kia, nhân lúc ta Đại Chu xuất binh đối phó Bắc Địch và Tây Nhung, dám mang quân xâm phạm Đại Chu ta, tấn công Nam Môn Quan, thật đáng chết không hết tội!"
Lữ Bố lạnh lùng liếc nhìn Man Vương, vung Phương Thiên Họa Kích trong tay ra.
"Không tốt!"
Một luồng hàn khí tử vong theo tâm lý trào lên.
Man Vương biến sắc, rút đao ra đỡ.
"Phập!"
Chỉ tiếc tất cả đều phí công.
Sau một kích.
Đầu Man Vương bay ra ngoài, rơi xuống đất.
Thậm chí đao trong tay Man Vương cũng lập tức bị chém thành mấy đoạn.
Đến chết Man Vương vẫn không thể ngờ, cứ tưởng sắp đánh bại đại quân Thần Võ Vệ, đại thắng tới nơi, vậy mà lập tức cục diện xoay chuyển.
Thì đến hắn, vị Man Vương này cũng phải bỏ mạng ở nơi đây.
Động tĩnh bên này không giấu được mọi người trong chiến trường.
Chu Du nhìn đạo kỵ binh xông thẳng vào quân đội bên cạnh Man Vương theo hướng Lưu Sa Lâm, nhìn lá cờ trên đó, ánh mắt khẽ lóe lên.
"Lữ tướng quân tới mà sao nhanh vậy!"
"Vốn còn muốn đợi Man Vương vào chiến trường rồi mới động thủ, xem ra giờ không cần nữa."
Nhìn Lữ Bố mang Tịnh Châu Lang Kỵ tới, Chu Du lẩm bẩm trong lòng một câu.
"Thần Võ Vệ, đổi trận, diệt Man tộc!"
Lập tức, Chu Du hô lớn một tiếng.
Thần Võ Vệ nghe lệnh, vốn dĩ đội hình đang bị Man tộc xông cho loạn, trong nháy mắt đã biến đổi.
Khí thế Thần Võ Vệ như cầu vồng, đâu còn nửa điểm xu hướng suy tàn.
Rất rõ ràng, trước đó Man Vương thấy Thần Võ Vệ suy tàn là Chu Du cố ý cho Man Vương thấy.
Mục đích tự nhiên là để Man Vương cho rằng đã thắng thế, lộ ra sơ hở, dẫn Man Vương vào tròng.
Chỉ là bây giờ, Lữ Bố dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ đã giết từ phía sau vào trong quân đội bên cạnh Man Vương, vậy thì Chu Du cũng không cần đợi nữa.
Trận thế biến đổi.
Thần Võ Vệ phối hợp ăn ý xông giết đại quân Nam Man, Thần Võ Vệ vốn đang ở thế yếu, chỉ trong chốc lát, dựa vào sự biến đổi đội hình liền chiếm thế thượng phong.
. . .
"Đại vương!"
Một bên khác.
Bốn man soái đang đại chiến với Thái Sử Từ, nhìn thấy Lữ Bố một kích chém đầu Man Vương, tất cả đều biến sắc mặt.
Bọn họ không thể ngờ sẽ có một đội kỵ binh xông ra từ phía sau Man Vương.
Đồng thời, chỉ trong vài phút ngắn ngủi liền xông qua một vạn quân bên cạnh Man Vương, Man Vương không có chút sức phản kháng nào đã bị đối phương chém đầu, chết trong tay đối phương.
"Chết!"
Thái Sử Từ một thương đâm xuyên yếu huyệt một man soái, thu thương về quét về phía ba man soái còn lại.
Vốn dĩ bốn man soái này chỉ miễn cưỡng có thể cuốn lấy Thái Sử Từ, bây giờ chết một tên, chỉ còn lại ba người thì càng không phải là đối thủ của Thái Sử Từ.
Sau mười mấy chiêu.
Ba man soái cũng lần lượt chết dưới thương của Thái Sử Từ.
. . .
Lữ Bố sau khi giết Man Vương bằng một kích, không chút dừng lại, dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ trực tiếp từ phía sau đánh thẳng vào trận hình đại quân Man tộc.
Dưới sự xung sát của Lữ Bố và Tịnh Châu Lang Kỵ, trận hình đại quân Man tộc lập tức bị xông phá.
Lại thêm Man Vương và bốn man soái tử vong, đại quân Man tộc không trụ được mấy phút, đã triệt để hỗn loạn.
"Đại vương chết rồi!"
"Đại soái cũng chết rồi!"
"Chạy mau!"
Đại quân Man tộc bắt đầu tan rã.
. . .
Nửa canh giờ sau.
Bên ngoài Lưu Sa Lâm.
Xác chết ngổn ngang, tay chân đứt lìa.
Trận đại chiến này kết thúc với sự tan tác của đại quân phía nam, nhưng Thần Võ Vệ thương vong cũng không ít.
Kháo Sơn Vương Chu Chiến nhìn Lữ Bố, sắc mặt có chút tái nhợt nói: "Lữ tướng quân, ngươi đến đúng là kịp thời."
"Nếu không phải ngươi từ phía sau giết ra, đánh cho Man tộc một trở tay không kịp, nếu cứ đánh như vậy, dù chúng ta cuối cùng có thể đánh tan đại quân Nam Man thì Thần Võ Vệ cũng phải trả một cái giá không nhỏ."
Lữ Bố thu Phương Thiên Họa Kích: "Ta cũng là phụng mệnh làm việc, vương gia khách khí rồi."
"Hiện tại Man Vương đã chết, đại quân Man tộc cũng tan rã."
"Vậy coi như nhiệm vụ của bản tướng đã hoàn thành."
"Tiếp theo, tấn công đất của Man tộc, nhờ vào chư vị."
"Sau đó, bản tướng sẽ mang lang kỵ về Bắc Cương."
Lữ Bố nói với Kháo Sơn Vương và Chu Du mấy người bọn họ.
Lữ Bố dẫn lang kỵ ngàn dặm tiến đến cực nhanh, là để từ phía sau đánh úp đại quân Nam Man, giúp Kháo Sơn Vương bọn họ phá tan đại quân Nam Man.
Chỉ cần đại quân Nam Man tan rã, thì nhiệm vụ của Lữ Bố coi như đã hoàn thành.
Còn về việc tiếp theo, tấn công đất Nam Man, quét sạch Man tộc, đó là chuyện của Kháo Sơn Vương Chu Chiến và Chu Du bọn họ.
Không liên quan gì đến Lữ Bố.
"Lữ tướng quân không nghỉ ngơi một ngày rồi mới về sao?"
Kháo Sơn Vương Chu Chiến hỏi.
Lữ Bố lắc đầu: "Không được, Bắc Địch vừa mới bị tiêu diệt, tù binh Bắc Địch không ít, cục thế vẫn còn chút bất ổn, bản tướng phải lập tức về trấn thủ mới được."
Lữ Bố nói.
Sau khi nói xong, Lữ Bố liền lên ngựa, cùng Kháo Sơn Vương Chu Chiến và Chu Du bọn họ cáo từ, mang lang kỵ rời đi.
Có thể nói là đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Sau khi Lữ Bố rời đi, Kháo Sơn Vương Chu Chiến bắt đầu hạ lệnh quét dọn chiến trường, cứu chữa thương binh Thần Võ Vệ.
Rừng Lưu Sa và rừng Xích Bích nổi tiếng, đều là những cánh rừng có tên ở Nam Cương.
Chỉ khác là, một cái ở trong quan ải, một cái ở ngoài quan ải.
Nhìn cánh rừng Lưu Sa mênh mông kia ở phía xa, sắc mặt Man Vương có chút khó hiểu.
Ba mươi vạn đại quân trước đó của Nam Man hắn, cũng ở trong những cánh rừng mênh mông thế này, bị Chu Du một mồi lửa thiêu rụi gần như không còn.
Man Vương có thể tưởng tượng ra, lúc ấy, ba mươi vạn dũng sĩ Man tộc của hắn ở trong những cánh rừng mênh mông thế này bị đại hỏa thiêu chết, cảnh tượng thê thảm đến mức nào.
"Đại vương."
"Kháo Sơn Vương dẫn theo Thần Võ vệ lại đuổi theo rồi."
Lúc này, một vị man tướng từ phía sau thúc ngựa chạy gấp tới bẩm báo.
Man Vương nghe vậy, trên mặt lóe lên một tia lạnh lẽo: "Đã Kháo Sơn Vương theo đuổi không tha, không để cho đại quân chúng ta rút lui, vậy chúng ta liền ở chỗ này cùng Kháo Sơn Vương quyết một trận tử chiến."
"Trước kia, tại rừng Xích Bích, Chu Du một mồi lửa thiêu chết ba mươi vạn dũng sĩ Man tộc ta."
"Vậy thì, hôm nay tại rừng Lưu Sa này, chúng ta cũng muốn để Kháo Sơn Vương và Thần Võ vệ chôn xác ở đây, cũng coi như an ủi tế sư và ba mươi vạn dũng sĩ Man tộc ta nơi chín suối."
Man Vương lạnh giọng nói.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Man Vương hạ lệnh rút quân.
Man Vương không ngờ rằng, viện quân Thần Võ vệ của triều đình Đại Chu đã đến Nam Môn quan từ hai ngày trước.
Ngay khi Man Vương hạ lệnh muốn rút quân thì Kháo Sơn Vương Chu Chiến dẫn theo viện quân Thần Võ vệ trực tiếp xuất quan đánh thẳng vào đại quân Man tộc của hắn.
Hai bên lập tức khai chiến.
Hai ngày qua, hai bên kịch chiến không dưới mười mấy lần.
Kháo Sơn Vương dẫn theo Thần Võ vệ luôn truy đuổi đại quân Man tộc của hắn không tha, khiến đại quân Man tộc của hắn hai ngày qua chỉ có thể rút lui từ ngoài Nam Môn quan đến địa phận rừng Lưu Sa cách đó mấy trăm dặm.
Man Vương biết, nếu không đánh tan Thần Võ vệ ở phía sau triệt để, thì đại quân Man tộc của hắn muốn rút quân một cách yên ổn là điều không thể.
"Truyền lệnh của bản đại vương, toàn quân ngừng rút lui, chỉnh đốn quân đội chờ địch, chuẩn bị nghênh chiến Thần Võ vệ."
Man Vương trực tiếp lớn tiếng hạ lệnh.
"Tuân lệnh."
Vị man tướng này lĩnh mệnh rời đi.
Rất nhanh.
Theo mệnh lệnh của Man Vương ban xuống, đại quân Man tộc liền dừng lại, chỉnh đốn quân đội chuẩn bị chiến đấu.
Sau hai ngày kịch chiến cùng Thần Võ vệ, Man Vương đã biết viện quân Thần Võ vệ từ Nam Môn quan chỉ có ba vệ, không đến mười vạn quân.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Man Vương có can đảm dừng lại để chặn đánh Kháo Sơn Vương và Thần Võ vệ.
Cho dù đại quân Man tộc của hắn đã trải qua hơn mười ngày công kích Nam Môn quan mà thương vong, thì quân lực vẫn gấp ba lần Thần Võ vệ.
Thần Võ vệ cho dù tinh nhuệ, nhưng binh lực vẫn ít hơn gấp ba lần so với đại quân Man tộc của hắn.
Trước kia, Man Vương định rút lui nên mới không muốn dây dưa quá nhiều với Kháo Sơn Vương.
Nhưng giờ Kháo Sơn Vương không biết sống chết cứ đuổi theo sát bọn họ, thì Man Vương chỉ còn cách dừng lại đánh tan Kháo Sơn Vương và Thần Võ vệ một cách triệt để.
Man Vương cưỡi trên lưng ngựa, lặng lẽ chờ đợi Kháo Sơn Vương đuổi đến.
Bốn vị man soái cũng đều im lặng chờ đợi bên cạnh Man Vương.
Hai ngày này kịch chiến cùng Thần Võ vệ, thêm một vị man soái chết dưới tay Thái Sử Từ.
Chín vị man soái, hiện tại chỉ còn lại có bốn vị này.
...
Hơn mười phút sau đó.
Kháo Sơn Vương dẫn theo đại quân Thần Võ vệ đuổi đến.
Hai quân đối mặt nhau.
Kháo Sơn Vương Chu Chiến nhìn đại quân Man tộc chỉnh tề đợi sẵn, không khỏi cười lạnh: "Man Vương, ngươi hai lần gây hấn phạm ta Đại Chu, tấn công biên quan Đại Chu ta, thật là to gan."
"Hôm nay, đại quân Man tộc ngươi muốn rút lui đã muộn."
"Bản vương muốn cho ngươi biết, kẻ dám xâm phạm Đại Chu ta thì kết cục cũng chỉ có diệt vong."
Kháo Sơn Vương Chu Chiến lớn tiếng nói.
"Kháo Sơn Vương, bớt nói nhiều lời, chỉ bằng ba vệ Thần Võ vệ mà muốn diệt đại quân Man tộc ta, ngươi thật là khoác lác không biết ngượng."
"Trước đó, các ngươi một mồi lửa thiêu chết ba mươi vạn dũng sĩ Man tộc ta, hôm nay, bản đại vương sẽ tiêu diệt các ngươi trước, để an ủi vong hồn của ba mươi vạn dũng sĩ Man tộc ta."
"Tiến công."
Man Vương vừa dứt lời.
Đại quân Man tộc đã sớm chỉnh tề đợi sẵn liền cùng nhau xông lên tấn công.
"Giết."
Kháo Sơn Vương cũng không nói hai lời, dẫn đại quân nghênh chiến đại quân Man tộc đang xông đến.
Trong khoảnh khắc.
Hai quân liền giao chiến ác liệt.
Tiếng chiến tranh không ngớt, tiếng chém giết càng vang vọng vọng ra xa.
Nơi cửa Man Hoang này, trở nên đặc biệt rung trời chuyển đất.
Kháo Sơn Vương Chu Chiến vung vẩy kim giản trong tay, đánh giết đám dị tộc Nam Man.
Mỗi một kích xuống, đều có mấy dị tộc Nam Man ngã xuống đất.
Đồng thời, Chu Du, Thái Sử Từ, Kim Hạc ba người cũng như chỗ không người xông vào đội hình đại quân Nam Man.
Bọn họ đều là cao thủ, khi Man Vương và man soái không xuất chiến thì trong đại quân Nam Man căn bản không có ai là địch thủ của Chu Du.
Nhất là Thái Sử Từ, tay cầm một cây trường thương, tựa như lưỡi hái tử thần vậy, mỗi lần vung ra, đều cướp đi vô số sinh mạng của Man tộc.
Nhưng quân lực của đại quân Man tộc thật sự quá nhiều, dù cho những cao thủ như Thái Sử Từ và Kim Hạc thì cũng trong lúc nhất thời lâm vào vòng vây của đại quân Nam Man.
Ở phía khác, Man Vương nhìn tình hình kịch chiến trong chiến trường mà mặt không đổi sắc.
Ngoại trừ ba vạn quân đội tinh nhuệ nhất bên cạnh, Man Vương đã cho toàn bộ đại quân Man tộc vào chiến trường.
Thái Sử Từ không mạnh sao?
Chu Du không mạnh sao?
Man Vương không tin, dù Thái Sử Từ và Chu Du có mạnh hơn thì cũng không thể gây ra sóng gió gì khi lâm vào trong đại quân.
"Đại vương, thực lực của Thái Sử Từ quá mạnh, tiếp tục như vậy, đại quân sẽ tổn thất không nhỏ."
"Chúng ta có nên dẫn quân đội bên cạnh cùng nhau tiến công không, như vậy có thể nhanh chóng đánh bại bọn chúng."
Một vị man soái nhìn tình hình chiến đấu trong chiến trường rồi mở miệng nói.
Man Vương trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu: "Bốn ngươi chỉ huy hai vạn quân đội bên cạnh của bản đại vương, lần lượt từ hai bên đánh thẳng vào hai cánh quân của Thần Võ vệ."
"Các ngươi nhớ kỹ, mục đích của các ngươi là đánh tan Thần Võ vệ."
"Chỉ cần đại quân Thần Võ vệ bại một lần, thì thực lực cá nhân của Thái Sử Từ cho dù có mạnh hơn nữa, cũng không thể xoay chuyển càn khôn."
Ánh mắt Man Vương lóe lên nói.
Man Vương biết, bọn họ không có nhiều thời gian để giao chiến luân phiên với Kháo Sơn Vương Chu Chiến.
Bọn họ nhất định phải đánh bại Kháo Sơn Vương và Thần Võ vệ trong thời gian ngắn nhất.
Sau đó, nhanh chóng rút quân.
Bởi vì Man Vương không biết, phía sau triều đình Đại Chu còn có phái thêm đại quân nào đến Nam Cương nữa không.
Nếu ba vệ Thần Võ vệ này chỉ là binh mã ban đầu mà triều đình Đại Chu phái đến Nam Cương, thì phía sau còn có đại quân.
Vậy Man tộc bọn họ nếu không kịp thời rút quân, hậu quả sẽ khó lường.
Cho nên, Man Vương lệnh bốn vị man soái dẫn quân đội bên cạnh của hắn từ hai cánh trái phải tiến công Thần Võ vệ.
Trong mắt Man Vương, chỉ cần đánh bại Thần Võ vệ thì dù Thái Sử Từ có mạnh hơn đi nữa, một khi rơi vào vòng vây đại quân Man tộc cũng đừng hòng sống sót.
Không cần thiết, phải để bốn vị man soái ra mặt trực tiếp nghênh chiến Thái Sử Từ.
"Rõ, đại vương."
Bốn vị man soái lĩnh mệnh, dẫn hai vạn quân đội bên cạnh của Man Vương, trực tiếp từ hai bên trái phải lao vào chiến trường.
Mà hai cánh quân của Thần Võ vệ bị bốn vị man soái dẫn đại quân đánh vào, lập tức bị trở tay không kịp.
Quân trận vốn chỉnh tề, lập tức bị rối loạn trận hình, có chút xáo trộn cả lên.
Nhưng dù sao thì Thần Võ vệ cũng là tinh nhuệ trấn áp thiên hạ của Đại Chu, rất nhanh liền ổn định lại đội hình.
Chỉ tiếc, theo đại chiến tiếp tục, vì binh lực chênh lệch quá lớn, Thần Võ vệ vẫn dần dần rơi xuống thế hạ phong.
"Đám tặc tử Man tộc hãy nhận lấy cái chết."
Thấy bốn vị man soái dẫn đại quân phá tan đội hình của hai cánh Thần Võ vệ, Thái Sử Từ hét lớn một tiếng, trường thương trong tay quét ngang ra.
Binh lính Man tộc xung quanh trong nháy mắt ngã xuống một mảng lớn.
Thái Sử Từ thúc ngựa vung roi hướng một vị man soái xông đến, một cây trường thương không ngừng múa may.
Phàm những nơi Thái Sử Từ thúc ngựa đi qua, dị tộc Nam Man đều bị trường thương của Thái Sử Từ đâm bay ra ngoài.
Trong chớp mắt.
Thái Sử Từ đã giết đến trước mặt một vị man soái.
Hai người kịch liệt chém giết lẫn nhau.
"Thái Sử Từ chớ có càn rỡ."
Ba vị man soái còn lại cũng biết Thái Sử Từ lợi hại, thấy Thái Sử Từ xông tới liền cùng nhau thúc ngựa gia nhập chiến đấu.
Năm người trong nháy mắt giao chiến ác liệt thành một nhóm.
...
Man Vương ở xa nhìn tình thế chiến trường, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh: "Thần Võ vệ đã lộ vẻ suy tàn, chỉ thiếu một kích cuối cùng."
"Dũng sĩ Man tộc, theo bản vương tiến công."
Man Vương hô lớn một tiếng.
Rồi muốn dẫn một vạn quân đội bên cạnh còn sót lại sau lưng cho Thần Võ vệ một đòn quyết định.
Ngay lúc này, mặt đất rung chuyển một trận.
Từng đợt vó ngựa từ trên đường núi một bên rừng Lưu Sa chạy nhanh đến.
Chỉ thấy một đội kỵ binh giáp đen cuồn cuộn bụi cát, trong chớp mắt đã từ phía sau xông vào trong đội quân bên cạnh phía sau Man Vương.
Man Vương không ngờ, sẽ có kỵ binh xông ra từ phía sau lưng của bọn họ.
Không chút phòng bị, chưa đợi Man Vương kịp mở miệng hạ lệnh cho đội quân bên cạnh ngăn cản, đội quân bên cạnh phía sau Man Vương đã hoàn toàn đại loạn.
"Nhanh, ngăn cản đám kỵ binh này cho bản đại vương, vây giết bọn chúng tại chỗ."
Man Vương vừa kịp phản ứng, đã không kịp nghĩ xem đội kỵ binh này tại sao lại xuất hiện từ sau lưng bọn họ, liền lập tức lớn tiếng nói.
Đội quân một vạn người của Man tộc này dù thế nào cũng là quân đội bên cạnh của Man Vương, những binh lính tinh nhuệ nhất trong quân Man.
Sau một trận hốt hoảng, chúng rất nhanh lấy lại trấn tĩnh, bắt đầu ngăn cản, bao vây giết đạo kỵ binh mặc giáp đen đang lao đến.
Chỉ tiếc, độ tinh nhuệ của đạo kỵ binh mặc giáp đen này vượt quá sức tưởng tượng của chúng.
Đặc biệt là vị tướng lĩnh khôi ngô dẫn đầu, trong tay cầm cây Phương Thiên Họa Kích, căn bản không ai cản nổi.
Chỉ trong chốc lát, Lữ Bố dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ đã xông qua đội quân một vạn người bên cạnh Man Vương, đến trước mặt Man Vương.
"Tên tặc Man tộc kia, nhân lúc ta Đại Chu xuất binh đối phó Bắc Địch và Tây Nhung, dám mang quân xâm phạm Đại Chu ta, tấn công Nam Môn Quan, thật đáng chết không hết tội!"
Lữ Bố lạnh lùng liếc nhìn Man Vương, vung Phương Thiên Họa Kích trong tay ra.
"Không tốt!"
Một luồng hàn khí tử vong theo tâm lý trào lên.
Man Vương biến sắc, rút đao ra đỡ.
"Phập!"
Chỉ tiếc tất cả đều phí công.
Sau một kích.
Đầu Man Vương bay ra ngoài, rơi xuống đất.
Thậm chí đao trong tay Man Vương cũng lập tức bị chém thành mấy đoạn.
Đến chết Man Vương vẫn không thể ngờ, cứ tưởng sắp đánh bại đại quân Thần Võ Vệ, đại thắng tới nơi, vậy mà lập tức cục diện xoay chuyển.
Thì đến hắn, vị Man Vương này cũng phải bỏ mạng ở nơi đây.
Động tĩnh bên này không giấu được mọi người trong chiến trường.
Chu Du nhìn đạo kỵ binh xông thẳng vào quân đội bên cạnh Man Vương theo hướng Lưu Sa Lâm, nhìn lá cờ trên đó, ánh mắt khẽ lóe lên.
"Lữ tướng quân tới mà sao nhanh vậy!"
"Vốn còn muốn đợi Man Vương vào chiến trường rồi mới động thủ, xem ra giờ không cần nữa."
Nhìn Lữ Bố mang Tịnh Châu Lang Kỵ tới, Chu Du lẩm bẩm trong lòng một câu.
"Thần Võ Vệ, đổi trận, diệt Man tộc!"
Lập tức, Chu Du hô lớn một tiếng.
Thần Võ Vệ nghe lệnh, vốn dĩ đội hình đang bị Man tộc xông cho loạn, trong nháy mắt đã biến đổi.
Khí thế Thần Võ Vệ như cầu vồng, đâu còn nửa điểm xu hướng suy tàn.
Rất rõ ràng, trước đó Man Vương thấy Thần Võ Vệ suy tàn là Chu Du cố ý cho Man Vương thấy.
Mục đích tự nhiên là để Man Vương cho rằng đã thắng thế, lộ ra sơ hở, dẫn Man Vương vào tròng.
Chỉ là bây giờ, Lữ Bố dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ đã giết từ phía sau vào trong quân đội bên cạnh Man Vương, vậy thì Chu Du cũng không cần đợi nữa.
Trận thế biến đổi.
Thần Võ Vệ phối hợp ăn ý xông giết đại quân Nam Man, Thần Võ Vệ vốn đang ở thế yếu, chỉ trong chốc lát, dựa vào sự biến đổi đội hình liền chiếm thế thượng phong.
. . .
"Đại vương!"
Một bên khác.
Bốn man soái đang đại chiến với Thái Sử Từ, nhìn thấy Lữ Bố một kích chém đầu Man Vương, tất cả đều biến sắc mặt.
Bọn họ không thể ngờ sẽ có một đội kỵ binh xông ra từ phía sau Man Vương.
Đồng thời, chỉ trong vài phút ngắn ngủi liền xông qua một vạn quân bên cạnh Man Vương, Man Vương không có chút sức phản kháng nào đã bị đối phương chém đầu, chết trong tay đối phương.
"Chết!"
Thái Sử Từ một thương đâm xuyên yếu huyệt một man soái, thu thương về quét về phía ba man soái còn lại.
Vốn dĩ bốn man soái này chỉ miễn cưỡng có thể cuốn lấy Thái Sử Từ, bây giờ chết một tên, chỉ còn lại ba người thì càng không phải là đối thủ của Thái Sử Từ.
Sau mười mấy chiêu.
Ba man soái cũng lần lượt chết dưới thương của Thái Sử Từ.
. . .
Lữ Bố sau khi giết Man Vương bằng một kích, không chút dừng lại, dẫn Tịnh Châu Lang Kỵ trực tiếp từ phía sau đánh thẳng vào trận hình đại quân Man tộc.
Dưới sự xung sát của Lữ Bố và Tịnh Châu Lang Kỵ, trận hình đại quân Man tộc lập tức bị xông phá.
Lại thêm Man Vương và bốn man soái tử vong, đại quân Man tộc không trụ được mấy phút, đã triệt để hỗn loạn.
"Đại vương chết rồi!"
"Đại soái cũng chết rồi!"
"Chạy mau!"
Đại quân Man tộc bắt đầu tan rã.
. . .
Nửa canh giờ sau.
Bên ngoài Lưu Sa Lâm.
Xác chết ngổn ngang, tay chân đứt lìa.
Trận đại chiến này kết thúc với sự tan tác của đại quân phía nam, nhưng Thần Võ Vệ thương vong cũng không ít.
Kháo Sơn Vương Chu Chiến nhìn Lữ Bố, sắc mặt có chút tái nhợt nói: "Lữ tướng quân, ngươi đến đúng là kịp thời."
"Nếu không phải ngươi từ phía sau giết ra, đánh cho Man tộc một trở tay không kịp, nếu cứ đánh như vậy, dù chúng ta cuối cùng có thể đánh tan đại quân Nam Man thì Thần Võ Vệ cũng phải trả một cái giá không nhỏ."
Lữ Bố thu Phương Thiên Họa Kích: "Ta cũng là phụng mệnh làm việc, vương gia khách khí rồi."
"Hiện tại Man Vương đã chết, đại quân Man tộc cũng tan rã."
"Vậy coi như nhiệm vụ của bản tướng đã hoàn thành."
"Tiếp theo, tấn công đất của Man tộc, nhờ vào chư vị."
"Sau đó, bản tướng sẽ mang lang kỵ về Bắc Cương."
Lữ Bố nói với Kháo Sơn Vương và Chu Du mấy người bọn họ.
Lữ Bố dẫn lang kỵ ngàn dặm tiến đến cực nhanh, là để từ phía sau đánh úp đại quân Nam Man, giúp Kháo Sơn Vương bọn họ phá tan đại quân Nam Man.
Chỉ cần đại quân Nam Man tan rã, thì nhiệm vụ của Lữ Bố coi như đã hoàn thành.
Còn về việc tiếp theo, tấn công đất Nam Man, quét sạch Man tộc, đó là chuyện của Kháo Sơn Vương Chu Chiến và Chu Du bọn họ.
Không liên quan gì đến Lữ Bố.
"Lữ tướng quân không nghỉ ngơi một ngày rồi mới về sao?"
Kháo Sơn Vương Chu Chiến hỏi.
Lữ Bố lắc đầu: "Không được, Bắc Địch vừa mới bị tiêu diệt, tù binh Bắc Địch không ít, cục thế vẫn còn chút bất ổn, bản tướng phải lập tức về trấn thủ mới được."
Lữ Bố nói.
Sau khi nói xong, Lữ Bố liền lên ngựa, cùng Kháo Sơn Vương Chu Chiến và Chu Du bọn họ cáo từ, mang lang kỵ rời đi.
Có thể nói là đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.
Sau khi Lữ Bố rời đi, Kháo Sơn Vương Chu Chiến bắt đầu hạ lệnh quét dọn chiến trường, cứu chữa thương binh Thần Võ Vệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận