Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên
Bắt Đầu Đánh Dấu Lữ Phụng Tiên - Chương 288: Đây chính là đối bệ hạ ý chỉ có dị nghị xuống tràng (length: 16375)
Tan triều.
Chu Thần về đến Dưỡng Tâm điện.
Ngồi trên long ỷ, Chu Thần liếc nhìn Tào Chính Thuần luôn hầu hạ bên cạnh, mở miệng hỏi: "Ý chỉ đã truyền xuống rồi?"
Tào Chính Thuần lập tức khom người nói: "Bẩm bệ hạ, lão nô đã truyền ý chỉ trong đêm qua, đoán chừng giờ này, các biên quan bốn phương đều đã nhận được ý chỉ của bệ hạ."
Tào Chính Thuần biết, Chu Thần hỏi không phải ý chỉ trên triều vừa rồi, mà chính là ý chỉ ban xuống cho Đông Xưởng và biên quan bốn phương đêm qua.
Đêm qua, Tào Chính Thuần rời Dưỡng Tâm điện thì dùng chim ưng đưa thư của Đông Xưởng lập tức truyền ý chỉ ra ngoài.
Chu Thần nghe vậy, khẽ gật đầu: "Vậy ngươi cũng chuẩn bị một chút, đi trước Lĩnh Nam đi!"
"Phải làm thế nào, không cần trẫm dạy ngươi chứ?"
Chu Thần nhìn Tào Chính Thuần nói.
"Bệ hạ yên tâm, lão nô hiểu rõ."
Tào Chính Thuần khom người đáp.
"Đi đi!"
Chu Thần phất tay, không nói thêm nữa.
"Lão nô cáo lui."
Tào Chính Thuần lui khỏi Dưỡng Tâm điện.
Sau khi Tào Chính Thuần rời đi, Chu Thần chìm vào suy tư.
Truyền chỉ cho đại quân các biên quan chuẩn bị, Chu Thần là để phòng ngừa bất trắc.
Những người nhập thế kia đã tiếp xúc không ít các thế gia và thế lực địa phương, ai dám đảm bảo có bao nhiêu thế gia thế lực sẽ giống 13 thế gia như Toánh Xuyên Trần gia, ngả về phe những người nhập thế đó.
Cho nên, Chu Thần nhất định phải sớm bố trí, chuẩn bị động binh.
Nếu triều đình truy nã những người nhập thế kia, các thế gia hào môn không phản ứng thì mọi chuyện đều dễ nói.
Nhưng nếu khi triều đình truy nã những người nhập thế kia mà các thế gia dám có dị động hoặc nghe theo những người nhập thế đó đối kháng triều đình, vậy Chu Thần sẽ không chút do dự xuất binh, tiêu diệt cả các thế gia đó.
Lúc này, nội thị đi tới bẩm báo: "Bệ hạ, Bát Hiền Vương đang ở ngoài điện cầu kiến."
"Tuyên Bát Hiền Vương vào điện."
Chu Thần thu hồi suy nghĩ, nói với nội thị.
"Tuân chỉ."
Nội thị lui xuống.
Rất nhanh.
Bát Hiền Vương Chu Hiền vào đến Dưỡng Tâm điện.
"Gặp qua bệ hạ."
Bát Hiền Vương Chu Hiền vào Dưỡng Tâm điện, cung kính bái lạy Chu Thần trên long ỷ.
Chu Thần ngước mắt nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền: "Bát hoàng thúc đến Dưỡng Tâm điện gặp trẫm, chẳng lẽ vẫn muốn khuyên trẫm sao?"
Triều vừa kết thúc, Bát Hiền Vương Chu Hiền không rời đi mà đến thẳng Dưỡng Tâm điện.
Không cần phải nói, đoán chừng cũng vẫn là vì chuyện của những người nhập thế kia.
Bát Hiền Vương Chu Hiền chấp tay nói: "Bệ hạ, thần không phản đối bệ hạ đối phó những người nhập thế kia."
"Thần lo lắng, đánh tiểu nhân, sẽ ra lão."
"Một khi bệ hạ bắt những người nhập thế này, thì thế lực sau lưng bọn chúng chắc chắn sẽ không làm ngơ."
"Đến lúc đó, đối mặt với những cường giả Thiên Sơn kia, Đại Chu ta không có phần thắng chút nào."
"Ngay cả chủ gia, cũng sẽ không che chở chi ngoại chi của chúng ta."
"Mong bệ hạ suy nghĩ lại."
Lời của Bát Hiền Vương Chu Hiền rất tha thiết, Chu Thần nghe ra được ông thực sự lo lắng cho hoàng thất.
"Bát hoàng thúc, trẫm hiểu ý của ngươi."
"Nhưng chuyện hơn hai mươi năm trước, Bát hoàng thúc chắc không quên chứ! Chủ gia là không dựa vào được."
"Bát hoàng thúc, cứ xem qua những thứ này trước đi!"
Chu Thần cầm lên một số ghi chép thẩm vấn bên cạnh long án, đưa cho Bát Hiền Vương Chu Hiền.
Trước đó, trên triều cho các quan xem bản cung khai chỉ là một phần.
Chu Thần cố ý giấu đi một phần thông tin trong cung khai để tránh gây chấn động lớn.
Nhưng bây giờ, Chu Thần muốn cho Bát Hiền Vương Chu Hiền xem hết những thông tin này, để ông hiểu, tình thế đã không thể hòa hoãn được nữa.
Dù bọn họ không động đến những người nhập thế kia, thì hoàng thất của họ cũng sẽ bị chủ gia chiếm đoạt, trở thành đầy tớ chiến đấu cho những người nhập thế tiếp theo.
Bát Hiền Vương Chu Hiền xem xong những tin tức đó, sắc mặt biến đổi: "Bệ hạ, cái này..."
Bát Hiền Vương Chu Hiền liếc Chu Thần, nhất thời không biết nên nói gì.
Ông không ngờ, chủ gia lại tham gia vào trận chiến chia cắt thế tục này.
Vậy Đại Chu của ông còn bảo toàn được không?
"Bát hoàng thúc, giờ phải hiểu rõ chúng ta đang gặp phải tình cảnh gì chứ!"
Chu Thần nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền nói.
"Thật ra, lời tả tướng nói rất đúng, cương thổ Đại Chu ta không cho phép bất cứ kẻ nào nhòm ngó."
Trong mắt Chu Thần lóe lên tia sắc bén.
Những người nhập thế đó biến thế tục thành nơi bọn chúng so tài, bọn chúng xem thế tục là gì?
Còn muốn chia cắt thế tục, vậy cũng phải hỏi vị đế vương thế tục như hắn có đồng ý không.
...
Lang Tà.
Vương gia.
Trong nghị sự đại sảnh.
Gia chủ Vương gia ngồi ở vị trí chủ tọa.
Hai thanh niên cẩm y ngạo khí lăng nhiên ngồi bên dưới.
Một trong hai thanh niên cẩm y nhìn gia chủ Vương gia, mở miệng hỏi: "Gia chủ Vương, Vương gia các ngươi tính toán thế nào?"
Một thanh niên cẩm y khác cũng liếc gia chủ Vương gia: "Gia chủ Vương sẽ không nói cho chúng ta biết là Vương gia các ngươi vẫn chưa cân nhắc xong chứ!"
"Chúng ta không có nhiều thời gian cho Vương gia các ngươi cân nhắc đâu."
"Được hay không, gia chủ Vương hôm nay cho chúng ta một lời thống khoái."
Gia chủ Vương gia trên mặt tươi cười khách khí: "Hai vị công tử, các ngài cũng biết, chuyện này liên quan đến sự hưng suy của Vương gia, Vương gia ta không thể không thận trọng."
"Khương công tử, nếu Vương gia ta nguyện ý vì các vị hiệu lực, Khương công tử có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Vương gia ta không?"
Gia chủ Vương gia nhìn về phía thanh niên cẩm y mở miệng trước.
Muốn Vương gia ông ta hiệu lực, thì trước tiên phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Vương gia ông ta khi đối mặt triều đình.
Nếu ngay cả an toàn cơ bản nhất của Vương gia ông ta cũng không đảm bảo được, thì Vương gia ông ta còn lý do gì mà hiệu lực vì bọn họ.
Khương công tử kia nhìn gia chủ Vương gia: "Về điểm này, gia chủ Vương cứ yên tâm."
"Một khi Vương gia đã hiệu lực cho chúng ta, thì Vương gia các ngươi là người của chúng ta, nếu Vương gia gặp nguy cơ, chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Nói đến đây, Khương công tử kia chuyển lời: "Đương nhiên, vấn đề này chủ yếu vẫn là do Vương gia các ngươi tự xem xét, trong tình huống bình thường, chúng ta sẽ không dễ dàng ra tay với người trong thế tục."
"Có điều, chúng ta sẽ cho Vương gia các ngươi một số lợi ích, để một số người của Vương gia các ngươi nâng cao thực lực, có thêm mấy vị nửa bước Thiên Nhân không phải là chuyện đùa."
"Ta tin, ở cái thế tục này, nếu Vương gia các ngươi có mấy vị nửa bước Thiên Nhân, thì trong tình huống bình thường, tự vệ không thành vấn đề."
Gia chủ Vương gia nghe Khương công tử này nói, trong đáy mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Sở dĩ Vương gia Lang Tà của ông kém hơn tứ đại môn phiệt, sợ hãi triều đình, một trong những nguyên nhân quan trọng cũng là Vương gia ông ta thiếu cường giả nửa bước Thiên Nhân trấn giữ.
Nếu Vương gia ông ta cũng có nửa bước Thiên Nhân, thì thực lực tổng thể của Vương gia Lang Tà sẽ lên một tầm cao mới.
Đến lúc đó, dù Vương gia Lang Tà vẫn không bằng tứ đại môn phiệt, nhưng cũng có thực lực ngồi chung bàn với tứ đại môn phiệt.
"Khương công tử, vậy nếu là người của hoàng thất chủ gia nhập thế muốn đối phó Vương gia ta, mà còn bất chấp mọi giá muốn tiêu diệt Vương gia ta, Khương công tử vẫn có thể bảo vệ được Vương gia ta chứ?"
Gia chủ Vương gia kìm nén sự vui mừng, tiếp tục hỏi.
Khương công tử nghe vậy, cười nhạt: "Gia chủ Vương lo chúng ta khi đối mặt với người nhập thế của hoàng thất chủ gia, sẽ bỏ rơi Vương gia giống như bỏ con sau khi đã đưa ra một số lợi ích cho bọn chúng chứ gì!"
Gia chủ Vương gia cười gượng không nói gì.
Ông ta thực sự lo lắng như vậy.
Bởi vì cái gọi là, thiên hạ không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Chỉ cần lợi ích đủ lớn, thì không có gì là không thể từ bỏ.
Gia chủ Vương gia làm người đứng đầu của một thế gia hào môn nhất lưu, hiểu rất rõ điều này.
Những người nhập thế của hoàng thất và Khương công tử đều là người nhập thế từ Thiên Sơn.
Ai biết được bọn họ có gì liên quan sau lưng.
Mà Vương gia Lang Tà của ông ta, chỉ bất quá là một quân cờ mà thôi.
Đến lúc đó, nếu người nhập thế của hoàng thất vì muốn diệt Vương gia mà đưa ra cho Khương công tử bọn họ một số lợi ích, thì Khương công tử bỏ rơi Vương gia như bỏ quân cờ, không phải là không thể.
"Gia chủ Vương đại khái có thể yên tâm, lần này chiến đấu ở thế tục quan hệ rất lớn, chỉ cần gia chủ Vương toàn tâm toàn ý hiệu lực cho chúng ta, thì những chuyện còn lại, gia chủ Vương không cần lo lắng."
"Dù là người nhập thế của hoàng thất, hay người nhập thế của tứ đại môn phiệt, có chúng ta ở đây, cũng không động được Vương gia các ngươi."
Khương công tử thấy rõ tâm tư của gia chủ Vương gia, trực tiếp đưa ra một cam đoan chắc chắn cho ông ta.
Gia chủ Vương gia nghe vậy, thần sắc thả lỏng: "Vậy thì tốt rồi."
Bề ngoài thì gia chủ Vương gia nói như vậy, nhưng trong lòng lại không coi lời của Khương công tử này là thật.
Là một con cáo già của thế gia chìm nổi mấy chục năm, tộc trưởng Vương gia hiểu rõ hơn ai hết, cái gọi là cam đoan, chẳng qua cũng chỉ là lời sáo rỗng.
Trước lợi ích tuyệt đối và thực tế, bất kỳ cam đoan nào đều không chịu nổi một đòn.
Chỉ là lúc này, Lang Tà Vương gia của hắn cũng đang bị đặt trên lửa, không thể không đưa ra lựa chọn.
"Nói như vậy, tộc trưởng Vương gia là đồng ý cho chúng ta làm việc rồi?"
Thanh niên cẩm y họ Khương nhìn về phía tộc trưởng Vương gia đang ngồi ở vị trí chủ vị.
Đúng lúc này.
Bên ngoài đại sảnh truyền đến một trận ồn ào.
Một vị quản gia nhanh chân bước vào nghị sự đại sảnh.
"Lão gia, Tào Thiếu Khâm mang theo Hán vệ đến, còn có mấy trăm Thần Võ vệ."
"Xem bộ dạng khí thế hung hăng của bọn họ, tựa như là kẻ đến không có ý tốt."
Quản gia sau khi vào nghị sự đại sảnh, vội vàng nói.
Cái gì?
Sắc mặt của tộc trưởng Vương gia khẽ biến đổi.
Lúc này, Tào Thiếu Khâm mang theo Hán vệ đến Vương gia làm gì?
Còn mang theo mấy trăm Thần Võ vệ.
Tộc trưởng Vương gia nhíu mày, nhìn về phía hai vị thanh niên cẩm y kia; "Khương công tử, các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, Tào Thiếu Khâm này mang theo Hán vệ đến Vương gia ta, ta phải đi xem trước một chút xem Tào Thiếu Khâm này muốn làm gì."
"Chuyện của chúng ta, sau đó bàn lại."
Tộc trưởng Vương gia nói, đã đứng lên.
"Tộc trưởng Vương gia, cùng đi thôi!"
"Chúng ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút xem vị Đông Xưởng nhị đốc chủ Tào Thiếu Khâm này là nhân vật như thế nào."
Hai vị thanh niên cẩm y cũng đi theo sau.
Tộc trưởng Vương gia vốn muốn hai vị thanh niên cẩm y này tránh mặt một chút.
Nhưng thấy hai vị thanh niên cẩm y này tựa hồ không có ý định tránh đi, tộc trưởng Vương gia do dự một chút, cũng không mở miệng.
Sau đó, ba người cùng đi ra khỏi nghị sự đại sảnh.
...
Giờ phút này.
Cửa chính phủ đệ Vương gia.
Phục Phi Ưng.
Đao Nguyệt Nha.
Đai lưng ngọc.
Hàng trăm Hán vệ lãnh khốc đứng hai bên.
Phía sau là mấy trăm Thần Võ vệ, tư thế nghênh địch.
Tào Thiếu Khâm đứng ở phía trước, im lặng không nói.
Vừa rồi Tào Thiếu Khâm nhận được mật chỉ từ Lạc Dương.
Cho nên, Tào Thiếu Khâm không nói hai lời, mang đám người trực tiếp đến Vương gia.
"Hôm nay là ngọn gió nào thổi Tào đốc chủ đến Vương gia ta vậy, thật là khiến cho Vương gia ta long đến nhà tôm mà!"
"Không biết Tào đốc chủ mang theo nhiều nhân thủ đến Vương gia ta, có gì muốn làm vậy?"
Tộc trưởng Vương gia bước ra, khách khí nhìn Tào Thiếu Khâm.
Với tư cách là tộc trưởng của thế gia nhất lưu Vương gia, có thể tự mình ra đón Tào Thiếu Khâm, tộc trưởng Vương gia tính là đã nể mặt Tào Thiếu Khâm hết mức.
"Tộc trưởng Vương gia, nói nhiều cũng vô ích, bản đốc chủ cũng không muốn vòng vo."
"Bệ hạ có chỉ."
Tào Thiếu Khâm không nói nhảm, trực tiếp lớn tiếng nói.
"Thiên hạ thế gia hào môn không được tiếp xúc người nhập thế, không được qua lại với người nhập thế, không được giúp người nhập thế làm bất cứ chuyện gì, tất cả người nhập thế, trong ba ngày nhất định phải đến Đông Xưởng Lạc Dương ghi chú thân phận..."
Nghe Tào Thiếu Khâm, sắc mặt của tộc trưởng Vương gia không khỏi biến đổi.
Tộc trưởng Vương gia không ngờ tới, triều đình thế mà lại hạ chỉ không cho phép thế gia hào môn tiếp xúc với người nhập thế.
Mà hai vị công tử áo gấm đi theo phía sau tộc trưởng Vương gia cũng hơi híp mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh khinh thường.
Chỉ là một đạo ý chỉ.
Liền muốn cắt đứt ý nghĩ nương nhờ bọn họ của những thế lực trong thế tục, chuyện này có thể sao?
Còn muốn để bọn hắn, những người nhập thế này ghi chú thân phận, tuân theo luật lệ Đại Chu, điều này càng buồn cười hơn.
Hai vị thanh niên cẩm y không biết đạo ý chỉ này có phải là thủ đoạn của những người nhập thế hoàng thất hay không, nếu là thủ đoạn của những người nhập thế hoàng thất, vậy thì thật là quá trẻ con.
Muốn dùng nước cờ này, để trói tay trói chân bọn họ, những người nhập thế này, vậy căn bản là không thể nào.
Đến bây giờ, những người nhập thế còn lại vẫn không biết rằng, người chủ gia nhập thế của hoàng thất đã sớm trở thành tù nhân, bị giam ở đại lao chiếu ngục của Đông Xưởng.
Sau khi truyền đạt xong ý chỉ của hoàng đế, Tào Thiếu Khâm nhìn tộc trưởng Vương gia, mở miệng nói; "Tộc trưởng Vương gia, ý chỉ của bệ hạ, ngươi đều nghe rồi chứ."
"Kẻ nào dám làm trái ý chỉ, xử theo tội phản tặc."
"Tương tự, tất cả người nhập thế nếu như trong ba ngày không đến Lạc Dương báo cáo chuẩn bị thân phận, cũng đều định là phản tặc, trực tiếp vây quét tru diệt."
Nói đến câu cuối cùng, trên mặt Tào Thiếu Khâm lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Tào đốc chủ, ý chỉ của bệ hạ này không khỏi quá ép buộc rồi đi!"
"Chẳng lẽ bệ hạ còn muốn can thiệp vào tự do của chúng ta, những thế gia hào môn này sao?"
Tộc trưởng Vương gia có chút bất mãn nhìn Tào Chính Thuần nói.
Hoàng đế này trước thì phế bỏ đặc quyền của thế gia hào môn, sau lại thu hồi tư binh của thế gia hào môn, hiện tại lại yêu cầu thế gia hào môn không được tiếp xúc với người nhập thế.
Điều này khác gì trực tiếp giam cầm thế gia hào môn.
"Nói như vậy."
"Tộc trưởng Vương gia là có dị nghị với ý chỉ của bệ hạ."
Sắc mặt Tào Thiếu Khâm lạnh lẽo.
Một chưởng đánh về phía tộc trưởng Vương gia.
"Phụt."
Tộc trưởng Vương gia còn chưa kịp phản ứng, đã bị một chưởng của Tào Thiếu Khâm đánh bay ra ngoài.
Tộc trưởng Vương gia ngã xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Tào Thiếu Khâm nhìn tộc trưởng Vương gia đang ngã trên mặt đất, âm nhu nói; "Đây là kết cục của kẻ dám có dị nghị với ý chỉ của bệ hạ, tộc trưởng Vương gia, đây là cảnh cáo của bản đốc cho ngươi, nếu như còn có lần sau nữa, thì không phải chỉ là một chưởng đơn giản như vậy, mà là Lang Tà Vương gia của ngươi sẽ biến mất hoàn toàn khỏi Đại Chu."
Ánh mắt Tào Thiếu Khâm lạnh như băng, khiến tộc trưởng Vương gia trong lòng một trận lạnh lẽo.
Tộc trưởng Vương gia không hề nghi ngờ, nếu hắn lại dám mở miệng, có dị nghị với thánh chỉ, Tào Thiếu Khâm có thể sẽ trực tiếp ra tay giết cả Lang Tà Vương gia của hắn.
Chu Thần về đến Dưỡng Tâm điện.
Ngồi trên long ỷ, Chu Thần liếc nhìn Tào Chính Thuần luôn hầu hạ bên cạnh, mở miệng hỏi: "Ý chỉ đã truyền xuống rồi?"
Tào Chính Thuần lập tức khom người nói: "Bẩm bệ hạ, lão nô đã truyền ý chỉ trong đêm qua, đoán chừng giờ này, các biên quan bốn phương đều đã nhận được ý chỉ của bệ hạ."
Tào Chính Thuần biết, Chu Thần hỏi không phải ý chỉ trên triều vừa rồi, mà chính là ý chỉ ban xuống cho Đông Xưởng và biên quan bốn phương đêm qua.
Đêm qua, Tào Chính Thuần rời Dưỡng Tâm điện thì dùng chim ưng đưa thư của Đông Xưởng lập tức truyền ý chỉ ra ngoài.
Chu Thần nghe vậy, khẽ gật đầu: "Vậy ngươi cũng chuẩn bị một chút, đi trước Lĩnh Nam đi!"
"Phải làm thế nào, không cần trẫm dạy ngươi chứ?"
Chu Thần nhìn Tào Chính Thuần nói.
"Bệ hạ yên tâm, lão nô hiểu rõ."
Tào Chính Thuần khom người đáp.
"Đi đi!"
Chu Thần phất tay, không nói thêm nữa.
"Lão nô cáo lui."
Tào Chính Thuần lui khỏi Dưỡng Tâm điện.
Sau khi Tào Chính Thuần rời đi, Chu Thần chìm vào suy tư.
Truyền chỉ cho đại quân các biên quan chuẩn bị, Chu Thần là để phòng ngừa bất trắc.
Những người nhập thế kia đã tiếp xúc không ít các thế gia và thế lực địa phương, ai dám đảm bảo có bao nhiêu thế gia thế lực sẽ giống 13 thế gia như Toánh Xuyên Trần gia, ngả về phe những người nhập thế đó.
Cho nên, Chu Thần nhất định phải sớm bố trí, chuẩn bị động binh.
Nếu triều đình truy nã những người nhập thế kia, các thế gia hào môn không phản ứng thì mọi chuyện đều dễ nói.
Nhưng nếu khi triều đình truy nã những người nhập thế kia mà các thế gia dám có dị động hoặc nghe theo những người nhập thế đó đối kháng triều đình, vậy Chu Thần sẽ không chút do dự xuất binh, tiêu diệt cả các thế gia đó.
Lúc này, nội thị đi tới bẩm báo: "Bệ hạ, Bát Hiền Vương đang ở ngoài điện cầu kiến."
"Tuyên Bát Hiền Vương vào điện."
Chu Thần thu hồi suy nghĩ, nói với nội thị.
"Tuân chỉ."
Nội thị lui xuống.
Rất nhanh.
Bát Hiền Vương Chu Hiền vào đến Dưỡng Tâm điện.
"Gặp qua bệ hạ."
Bát Hiền Vương Chu Hiền vào Dưỡng Tâm điện, cung kính bái lạy Chu Thần trên long ỷ.
Chu Thần ngước mắt nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền: "Bát hoàng thúc đến Dưỡng Tâm điện gặp trẫm, chẳng lẽ vẫn muốn khuyên trẫm sao?"
Triều vừa kết thúc, Bát Hiền Vương Chu Hiền không rời đi mà đến thẳng Dưỡng Tâm điện.
Không cần phải nói, đoán chừng cũng vẫn là vì chuyện của những người nhập thế kia.
Bát Hiền Vương Chu Hiền chấp tay nói: "Bệ hạ, thần không phản đối bệ hạ đối phó những người nhập thế kia."
"Thần lo lắng, đánh tiểu nhân, sẽ ra lão."
"Một khi bệ hạ bắt những người nhập thế này, thì thế lực sau lưng bọn chúng chắc chắn sẽ không làm ngơ."
"Đến lúc đó, đối mặt với những cường giả Thiên Sơn kia, Đại Chu ta không có phần thắng chút nào."
"Ngay cả chủ gia, cũng sẽ không che chở chi ngoại chi của chúng ta."
"Mong bệ hạ suy nghĩ lại."
Lời của Bát Hiền Vương Chu Hiền rất tha thiết, Chu Thần nghe ra được ông thực sự lo lắng cho hoàng thất.
"Bát hoàng thúc, trẫm hiểu ý của ngươi."
"Nhưng chuyện hơn hai mươi năm trước, Bát hoàng thúc chắc không quên chứ! Chủ gia là không dựa vào được."
"Bát hoàng thúc, cứ xem qua những thứ này trước đi!"
Chu Thần cầm lên một số ghi chép thẩm vấn bên cạnh long án, đưa cho Bát Hiền Vương Chu Hiền.
Trước đó, trên triều cho các quan xem bản cung khai chỉ là một phần.
Chu Thần cố ý giấu đi một phần thông tin trong cung khai để tránh gây chấn động lớn.
Nhưng bây giờ, Chu Thần muốn cho Bát Hiền Vương Chu Hiền xem hết những thông tin này, để ông hiểu, tình thế đã không thể hòa hoãn được nữa.
Dù bọn họ không động đến những người nhập thế kia, thì hoàng thất của họ cũng sẽ bị chủ gia chiếm đoạt, trở thành đầy tớ chiến đấu cho những người nhập thế tiếp theo.
Bát Hiền Vương Chu Hiền xem xong những tin tức đó, sắc mặt biến đổi: "Bệ hạ, cái này..."
Bát Hiền Vương Chu Hiền liếc Chu Thần, nhất thời không biết nên nói gì.
Ông không ngờ, chủ gia lại tham gia vào trận chiến chia cắt thế tục này.
Vậy Đại Chu của ông còn bảo toàn được không?
"Bát hoàng thúc, giờ phải hiểu rõ chúng ta đang gặp phải tình cảnh gì chứ!"
Chu Thần nhìn Bát Hiền Vương Chu Hiền nói.
"Thật ra, lời tả tướng nói rất đúng, cương thổ Đại Chu ta không cho phép bất cứ kẻ nào nhòm ngó."
Trong mắt Chu Thần lóe lên tia sắc bén.
Những người nhập thế đó biến thế tục thành nơi bọn chúng so tài, bọn chúng xem thế tục là gì?
Còn muốn chia cắt thế tục, vậy cũng phải hỏi vị đế vương thế tục như hắn có đồng ý không.
...
Lang Tà.
Vương gia.
Trong nghị sự đại sảnh.
Gia chủ Vương gia ngồi ở vị trí chủ tọa.
Hai thanh niên cẩm y ngạo khí lăng nhiên ngồi bên dưới.
Một trong hai thanh niên cẩm y nhìn gia chủ Vương gia, mở miệng hỏi: "Gia chủ Vương, Vương gia các ngươi tính toán thế nào?"
Một thanh niên cẩm y khác cũng liếc gia chủ Vương gia: "Gia chủ Vương sẽ không nói cho chúng ta biết là Vương gia các ngươi vẫn chưa cân nhắc xong chứ!"
"Chúng ta không có nhiều thời gian cho Vương gia các ngươi cân nhắc đâu."
"Được hay không, gia chủ Vương hôm nay cho chúng ta một lời thống khoái."
Gia chủ Vương gia trên mặt tươi cười khách khí: "Hai vị công tử, các ngài cũng biết, chuyện này liên quan đến sự hưng suy của Vương gia, Vương gia ta không thể không thận trọng."
"Khương công tử, nếu Vương gia ta nguyện ý vì các vị hiệu lực, Khương công tử có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Vương gia ta không?"
Gia chủ Vương gia nhìn về phía thanh niên cẩm y mở miệng trước.
Muốn Vương gia ông ta hiệu lực, thì trước tiên phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Vương gia ông ta khi đối mặt triều đình.
Nếu ngay cả an toàn cơ bản nhất của Vương gia ông ta cũng không đảm bảo được, thì Vương gia ông ta còn lý do gì mà hiệu lực vì bọn họ.
Khương công tử kia nhìn gia chủ Vương gia: "Về điểm này, gia chủ Vương cứ yên tâm."
"Một khi Vương gia đã hiệu lực cho chúng ta, thì Vương gia các ngươi là người của chúng ta, nếu Vương gia gặp nguy cơ, chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Nói đến đây, Khương công tử kia chuyển lời: "Đương nhiên, vấn đề này chủ yếu vẫn là do Vương gia các ngươi tự xem xét, trong tình huống bình thường, chúng ta sẽ không dễ dàng ra tay với người trong thế tục."
"Có điều, chúng ta sẽ cho Vương gia các ngươi một số lợi ích, để một số người của Vương gia các ngươi nâng cao thực lực, có thêm mấy vị nửa bước Thiên Nhân không phải là chuyện đùa."
"Ta tin, ở cái thế tục này, nếu Vương gia các ngươi có mấy vị nửa bước Thiên Nhân, thì trong tình huống bình thường, tự vệ không thành vấn đề."
Gia chủ Vương gia nghe Khương công tử này nói, trong đáy mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Sở dĩ Vương gia Lang Tà của ông kém hơn tứ đại môn phiệt, sợ hãi triều đình, một trong những nguyên nhân quan trọng cũng là Vương gia ông ta thiếu cường giả nửa bước Thiên Nhân trấn giữ.
Nếu Vương gia ông ta cũng có nửa bước Thiên Nhân, thì thực lực tổng thể của Vương gia Lang Tà sẽ lên một tầm cao mới.
Đến lúc đó, dù Vương gia Lang Tà vẫn không bằng tứ đại môn phiệt, nhưng cũng có thực lực ngồi chung bàn với tứ đại môn phiệt.
"Khương công tử, vậy nếu là người của hoàng thất chủ gia nhập thế muốn đối phó Vương gia ta, mà còn bất chấp mọi giá muốn tiêu diệt Vương gia ta, Khương công tử vẫn có thể bảo vệ được Vương gia ta chứ?"
Gia chủ Vương gia kìm nén sự vui mừng, tiếp tục hỏi.
Khương công tử nghe vậy, cười nhạt: "Gia chủ Vương lo chúng ta khi đối mặt với người nhập thế của hoàng thất chủ gia, sẽ bỏ rơi Vương gia giống như bỏ con sau khi đã đưa ra một số lợi ích cho bọn chúng chứ gì!"
Gia chủ Vương gia cười gượng không nói gì.
Ông ta thực sự lo lắng như vậy.
Bởi vì cái gọi là, thiên hạ không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Chỉ cần lợi ích đủ lớn, thì không có gì là không thể từ bỏ.
Gia chủ Vương gia làm người đứng đầu của một thế gia hào môn nhất lưu, hiểu rất rõ điều này.
Những người nhập thế của hoàng thất và Khương công tử đều là người nhập thế từ Thiên Sơn.
Ai biết được bọn họ có gì liên quan sau lưng.
Mà Vương gia Lang Tà của ông ta, chỉ bất quá là một quân cờ mà thôi.
Đến lúc đó, nếu người nhập thế của hoàng thất vì muốn diệt Vương gia mà đưa ra cho Khương công tử bọn họ một số lợi ích, thì Khương công tử bỏ rơi Vương gia như bỏ quân cờ, không phải là không thể.
"Gia chủ Vương đại khái có thể yên tâm, lần này chiến đấu ở thế tục quan hệ rất lớn, chỉ cần gia chủ Vương toàn tâm toàn ý hiệu lực cho chúng ta, thì những chuyện còn lại, gia chủ Vương không cần lo lắng."
"Dù là người nhập thế của hoàng thất, hay người nhập thế của tứ đại môn phiệt, có chúng ta ở đây, cũng không động được Vương gia các ngươi."
Khương công tử thấy rõ tâm tư của gia chủ Vương gia, trực tiếp đưa ra một cam đoan chắc chắn cho ông ta.
Gia chủ Vương gia nghe vậy, thần sắc thả lỏng: "Vậy thì tốt rồi."
Bề ngoài thì gia chủ Vương gia nói như vậy, nhưng trong lòng lại không coi lời của Khương công tử này là thật.
Là một con cáo già của thế gia chìm nổi mấy chục năm, tộc trưởng Vương gia hiểu rõ hơn ai hết, cái gọi là cam đoan, chẳng qua cũng chỉ là lời sáo rỗng.
Trước lợi ích tuyệt đối và thực tế, bất kỳ cam đoan nào đều không chịu nổi một đòn.
Chỉ là lúc này, Lang Tà Vương gia của hắn cũng đang bị đặt trên lửa, không thể không đưa ra lựa chọn.
"Nói như vậy, tộc trưởng Vương gia là đồng ý cho chúng ta làm việc rồi?"
Thanh niên cẩm y họ Khương nhìn về phía tộc trưởng Vương gia đang ngồi ở vị trí chủ vị.
Đúng lúc này.
Bên ngoài đại sảnh truyền đến một trận ồn ào.
Một vị quản gia nhanh chân bước vào nghị sự đại sảnh.
"Lão gia, Tào Thiếu Khâm mang theo Hán vệ đến, còn có mấy trăm Thần Võ vệ."
"Xem bộ dạng khí thế hung hăng của bọn họ, tựa như là kẻ đến không có ý tốt."
Quản gia sau khi vào nghị sự đại sảnh, vội vàng nói.
Cái gì?
Sắc mặt của tộc trưởng Vương gia khẽ biến đổi.
Lúc này, Tào Thiếu Khâm mang theo Hán vệ đến Vương gia làm gì?
Còn mang theo mấy trăm Thần Võ vệ.
Tộc trưởng Vương gia nhíu mày, nhìn về phía hai vị thanh niên cẩm y kia; "Khương công tử, các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, Tào Thiếu Khâm này mang theo Hán vệ đến Vương gia ta, ta phải đi xem trước một chút xem Tào Thiếu Khâm này muốn làm gì."
"Chuyện của chúng ta, sau đó bàn lại."
Tộc trưởng Vương gia nói, đã đứng lên.
"Tộc trưởng Vương gia, cùng đi thôi!"
"Chúng ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút xem vị Đông Xưởng nhị đốc chủ Tào Thiếu Khâm này là nhân vật như thế nào."
Hai vị thanh niên cẩm y cũng đi theo sau.
Tộc trưởng Vương gia vốn muốn hai vị thanh niên cẩm y này tránh mặt một chút.
Nhưng thấy hai vị thanh niên cẩm y này tựa hồ không có ý định tránh đi, tộc trưởng Vương gia do dự một chút, cũng không mở miệng.
Sau đó, ba người cùng đi ra khỏi nghị sự đại sảnh.
...
Giờ phút này.
Cửa chính phủ đệ Vương gia.
Phục Phi Ưng.
Đao Nguyệt Nha.
Đai lưng ngọc.
Hàng trăm Hán vệ lãnh khốc đứng hai bên.
Phía sau là mấy trăm Thần Võ vệ, tư thế nghênh địch.
Tào Thiếu Khâm đứng ở phía trước, im lặng không nói.
Vừa rồi Tào Thiếu Khâm nhận được mật chỉ từ Lạc Dương.
Cho nên, Tào Thiếu Khâm không nói hai lời, mang đám người trực tiếp đến Vương gia.
"Hôm nay là ngọn gió nào thổi Tào đốc chủ đến Vương gia ta vậy, thật là khiến cho Vương gia ta long đến nhà tôm mà!"
"Không biết Tào đốc chủ mang theo nhiều nhân thủ đến Vương gia ta, có gì muốn làm vậy?"
Tộc trưởng Vương gia bước ra, khách khí nhìn Tào Thiếu Khâm.
Với tư cách là tộc trưởng của thế gia nhất lưu Vương gia, có thể tự mình ra đón Tào Thiếu Khâm, tộc trưởng Vương gia tính là đã nể mặt Tào Thiếu Khâm hết mức.
"Tộc trưởng Vương gia, nói nhiều cũng vô ích, bản đốc chủ cũng không muốn vòng vo."
"Bệ hạ có chỉ."
Tào Thiếu Khâm không nói nhảm, trực tiếp lớn tiếng nói.
"Thiên hạ thế gia hào môn không được tiếp xúc người nhập thế, không được qua lại với người nhập thế, không được giúp người nhập thế làm bất cứ chuyện gì, tất cả người nhập thế, trong ba ngày nhất định phải đến Đông Xưởng Lạc Dương ghi chú thân phận..."
Nghe Tào Thiếu Khâm, sắc mặt của tộc trưởng Vương gia không khỏi biến đổi.
Tộc trưởng Vương gia không ngờ tới, triều đình thế mà lại hạ chỉ không cho phép thế gia hào môn tiếp xúc với người nhập thế.
Mà hai vị công tử áo gấm đi theo phía sau tộc trưởng Vương gia cũng hơi híp mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh khinh thường.
Chỉ là một đạo ý chỉ.
Liền muốn cắt đứt ý nghĩ nương nhờ bọn họ của những thế lực trong thế tục, chuyện này có thể sao?
Còn muốn để bọn hắn, những người nhập thế này ghi chú thân phận, tuân theo luật lệ Đại Chu, điều này càng buồn cười hơn.
Hai vị thanh niên cẩm y không biết đạo ý chỉ này có phải là thủ đoạn của những người nhập thế hoàng thất hay không, nếu là thủ đoạn của những người nhập thế hoàng thất, vậy thì thật là quá trẻ con.
Muốn dùng nước cờ này, để trói tay trói chân bọn họ, những người nhập thế này, vậy căn bản là không thể nào.
Đến bây giờ, những người nhập thế còn lại vẫn không biết rằng, người chủ gia nhập thế của hoàng thất đã sớm trở thành tù nhân, bị giam ở đại lao chiếu ngục của Đông Xưởng.
Sau khi truyền đạt xong ý chỉ của hoàng đế, Tào Thiếu Khâm nhìn tộc trưởng Vương gia, mở miệng nói; "Tộc trưởng Vương gia, ý chỉ của bệ hạ, ngươi đều nghe rồi chứ."
"Kẻ nào dám làm trái ý chỉ, xử theo tội phản tặc."
"Tương tự, tất cả người nhập thế nếu như trong ba ngày không đến Lạc Dương báo cáo chuẩn bị thân phận, cũng đều định là phản tặc, trực tiếp vây quét tru diệt."
Nói đến câu cuối cùng, trên mặt Tào Thiếu Khâm lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Tào đốc chủ, ý chỉ của bệ hạ này không khỏi quá ép buộc rồi đi!"
"Chẳng lẽ bệ hạ còn muốn can thiệp vào tự do của chúng ta, những thế gia hào môn này sao?"
Tộc trưởng Vương gia có chút bất mãn nhìn Tào Chính Thuần nói.
Hoàng đế này trước thì phế bỏ đặc quyền của thế gia hào môn, sau lại thu hồi tư binh của thế gia hào môn, hiện tại lại yêu cầu thế gia hào môn không được tiếp xúc với người nhập thế.
Điều này khác gì trực tiếp giam cầm thế gia hào môn.
"Nói như vậy."
"Tộc trưởng Vương gia là có dị nghị với ý chỉ của bệ hạ."
Sắc mặt Tào Thiếu Khâm lạnh lẽo.
Một chưởng đánh về phía tộc trưởng Vương gia.
"Phụt."
Tộc trưởng Vương gia còn chưa kịp phản ứng, đã bị một chưởng của Tào Thiếu Khâm đánh bay ra ngoài.
Tộc trưởng Vương gia ngã xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Tào Thiếu Khâm nhìn tộc trưởng Vương gia đang ngã trên mặt đất, âm nhu nói; "Đây là kết cục của kẻ dám có dị nghị với ý chỉ của bệ hạ, tộc trưởng Vương gia, đây là cảnh cáo của bản đốc cho ngươi, nếu như còn có lần sau nữa, thì không phải chỉ là một chưởng đơn giản như vậy, mà là Lang Tà Vương gia của ngươi sẽ biến mất hoàn toàn khỏi Đại Chu."
Ánh mắt Tào Thiếu Khâm lạnh như băng, khiến tộc trưởng Vương gia trong lòng một trận lạnh lẽo.
Tộc trưởng Vương gia không hề nghi ngờ, nếu hắn lại dám mở miệng, có dị nghị với thánh chỉ, Tào Thiếu Khâm có thể sẽ trực tiếp ra tay giết cả Lang Tà Vương gia của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận